Chương 6: Tại sao tôi không thể đến?
Ánh mắt mắt chậm rãi nhìn xunh quanh,, cô dăng suy nghĩ làm sao để bản thân có thể an toàn đi ra.
Tay nắm chặt tay cầm, muốn kéo cửa xe ở hướng bên kia vào sân bay. Thế nhưng cửa còn chưa đẩy ra thì rầm một tiếng, đã bị khóa ngoài.
Trong vòng ba giây, mau lượn khỏi mắt tôi!” Nhìn tài xế có cũng như không ở đằng trước, Dung Cảnh Mặc ra lệnh.
Anh tài xế sợ đến mức trên trán hiện lên ba vạch mồ hôi chảy ròng ròng.
Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, dù anh tài xế có xót thương cho Bạch Tinh Ngôn, nhưng anh ta không đủ lực.
Không dám rề rà, anh ta mở cửa xe, kéo quần bỏ chạy.
Bên trong xe, chỉ còn mình Bạch Tinh Ngôn.
Trong long cô trống đánh bùm bùm.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngoài xe. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ như long bàn tay của cô hơi tái, “ Sao anh lại ở đây?”
Bạch Tinh Ngôn không hiểu con người Dung Cảnh Mặc, cô cho rằng chuyện mình làm tối nay, thần không biết, quỷ không hay.
Thế nhưng giờ ngẫm lại, rõ ràng cô đánh giá quá thấp năng lực đối thủ của mình.
Sao anh ta đoán được cô sẽ đi?
“Làm sao tôi không thế tới?” Dung Cảnh Mặc híp mắt, ánh mắt từng chút dính chặt vào người cô, kể cả sắc mặt ghét bỏ của cô cũng được anh nhìn thấy.
Cái mặt cô là sao?
Lấy anh, đáng sợ thế à?
Anh biết, thân phận của anh khiến cho người khác e dè.
Chỉ là, cô ấy, khi nhìn thấy anh, lại bỏ chạy thì cô là người đầu tiên.
Khuôn mặt cô, trắng nhợt, rõ ràng là bài xích!
Cô không muốn kết hôn với anh.
Dung Cảnh Mặc anh có phân phận gì ? Là Nhị công tử nhà họ Dung, hậu nhan của thế gia danh môn. Vẫy một cái, đám đàn bà con gái muốn vào nhà họ Dung phải xếp dài hơn nửa đường xích đạo.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên từ khi Dung Cảnh Mặc anh được sinh ra, lại bị người khác ghét bỏ, hoặc nói là bị người khác không thích lấy anh.
Dùng cách thức trần trụi nhất.
Không muốn lấy anh? Cô xứng à?
Nghĩ đến những hành vi của cô hôm nay, tự dưng anh thấy bực bực.
"Đùng" ! Anh mở cửa xem, cũng không hề nhẹ nhàng, xách người trong xe ra. Cũng không nói gì, Dung Cảnh Mặc kéo cô đi về chiếc Hummer hầm hố.
Anh làm việc xưa giờ gọn gàng đâu ra đấy, vừa kéo, xách, đẩy một cái, vô cùng giống mấy người vương gia khi hành quyết tù binh.
Bạch Tinh Ngôn hơi giật mình thì cô đã leo lên trên xe.
Người đàn ông cao to leo lên xe, đóng cửa một cái rầm.
“Anh muốn gì?” Bạch Tinh Ngôn bình tĩnh, cô mở cửa xe muốn leo xuống.
Thế nhưng cô hơi xiay người thì đã bị kéo lại.
Người cô hơi mất đà, ngã xuống ghế ngồi bằng da.
Người đàn ông hành động rất nhanh, đến nỗi giống như một con báo đốm, tấm công vô cùng nhanh vàchuẩn xác.
Ánh mắt anh hơi thẫm đi, khẽ lướt qua đôi môi hồng nhạt của cô, cả người anh đè lên người cô. Bờ môi lạnh lẽo của Dung Cảnh Mặc đột ngột hôn cô.
Anh làm thế này với cô, là chuyện dĩ nhiên.
Sắp trở thành người của anh, sao anh lại không hưởng chút lợi lộc từ ai đó?
Cả người Bạch Tinh Ngôn đầy mồ hôi, khuôn mặt vốn đang trắng nhợt, bỗng ửng hồng, “Dung Cảnh Mặc, anh nghe tôi nói, tôi…thật ra đến sân bay để đón bạn!”
“Thật sao? Đón ai? Nói tên đi, tôi sai người đón giúp cô!” Tayanh cũng chẳng rảnh, bắt đầu động tay động chân. Cũng không biết vô tình hay cố ý mà anh dùng hơi nhiều sức.
Cô đau đến nỗi quạu hét lên.
“Dung Cảnh Mặc! Dừng lại!”
“Ngoài xe còn nhiều người lắm đấy!”
“Mẹ nó, anh nhẹ chút không được hả?”
/1797
|