Chương 7.1: Ngày giỗ của mẹ đẻ
Hạ Tình Không yên lặng ăn xong bữa tối.
Đợi cô buông đũa xuống, Hạ Chính Hoa liền ho khan một tiếng.
“Tình Không à…”
“Ba.” Hạ Tình Không tao nhã lau khóe miệng, sau đó cắt ngang lời của Hạ Chính Hoa. “Hôm nay con mới về nhà họ Hạ đã phải trở về với cậu Mục à?”
“Tình Không, con cũng biết đấy, là thế này…” Hạ Chính Hoa tất nhiên biết đuối lý, nên kiên nhẫn giải thích với Hạ Tình Không.
“Có thể đợi mấy ngày nữa rồi đi không?” Hạ Tình Không ngẩng đầu, trong mắt chứa nước mắt giống như một đầm nước trong dưới hoa hạnh, gợn sóng thanh lịch.
Hạ Tình Xuyên nhìn biểu cảm đáng thương trên mặt cô, liền xì mũi.
“Chị biết thời gian của cậu Mục quý báu tới mức nào không? Hôm nay đặc biệt tới nhà, chị còn tự nâng giá lên rồi.”
Hạ Tình Không nhìn vẻ mặt khinh thường của cô ta, càng ngước mắt tủi thân nhìn Mục Thần Hạo đang ngồi ở bên cạnh. Mục Thần Hạo cũng nhìn sự yếu đuối trên mặt của cô, khẽ hừ lạnh một tiếng, đúng là biết giả bộ.
Vẻ ngoài Hạ Tình Không tỏ ra yếu đuối, nhưng lại nhìn ra rõ ràng sự chán ghét trong mắt Mục Thần Hạo.
Thời gian quý báu tới mức nào chứ?
Có thời gian đi hộp đêm ve vãn đúng là quý báu thật mà!
Biểu cảm của Hạ Tình Xuyên và Mục Thần Hạo đúng là giống y như nhau, bây giờ Hạ Tình Không cảm thấy hai người họ đúng là một cặp trời sinh, mau chóng để hai người họ liên hôn đi. Một đôi cẩu nam nữ ra ngoài làm hại người khác.
“Chị có biết có bao nhiêu người muốn gả cho cậu Mục không?”
— Liên quan gì tới tôi?
Hạ Tình Không vốn muốn phản bác câu này cho Hạ Tình Xuyên, nhưng nhìn thấy trên mặt cô ta có thể nặn ra một hồ nước xuân, cô lập tức sửa lời.
“Biết, không phải là em à?”
“Hạ Tình Không!” Hạ Tình Xuyên bị chọc chúng tại trận, lập tức đổi sắc mặt.
“Người chen nhau tới sứt đầu mẻ trán, muốn gả cho cậu Mục như em rất nhiều.” Hạ Tình Không thành khẩn nhìn Hạ Tình Xuyên, thấy trên mặt cô ta đã thành màu gan lợn rồi, dám giận không dám nói. Cô lại vô cùng ngây thơ mà thêm một câu. “Hay là em gái gả đi?”
Hạ Tình Xuyên vốn lửa giận đầy bụng, muốn nổi nóng, nhưng nghe thấy câu cuối cùng, trên mặt chợt hiện ra nụ cười.
Khóe mắt Thẩm Diệu Ngọc nhìn thấy ý cười trên mặt cô ta. Con nhỏ ngốc này sao có thể cười ở đây?
Thế là bà ta hung hăng đạp giày của cô ta một cái dưới gầm bàn.
Hạ Tình Xuyên cảm thấy cô ta bị người ta hung hăng đạp một cái, lập tức thu lại nụ cười, trên mặt nửa giận nửa vui, nhất thời mặt hơi vặn vẹo.
Mục Thần Hạo lạnh mắt nhìn mọi thứ trên bàn ăn này, sự nhanh mồm nhanh miệng kia của Hạ Tình Không lại rất có tính thách thức.
Có điều anh cũng phải xem xem rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì?
Lạt mềm buộc chặt bị cô chơi thành như vậy, tâm tư e là sâu không thấy đáy!
“Hôn ước là bậc cha chú đặt ra, cho nên chuyện này không cho phép kéo dài nữa.” Mục Thần Hạo như một con hồ ly già mà nhìn Hạ Tình Không.
“Nhưng mà tôi vừa về nhà họ Hạ, hơn nữa…” Trong mắt Hạ Tình Không có nước mắt, tiếp tục nước mắt mông lung nhìn Hạ Chính Hoa.
Hạ Chính Hoa cuối cùng cũng hơi không nhịn được nữa, tuy Hạ Tình Xuyên nói khó nghe, nhưng lại thẳng thắn, lại là sự thật, ngay cả Mục Thần Hạo cũng lên tiếng rồi. Sao đứa con gái này còn không hiểu ra chứ?
Nghĩ tới đây, Hạ Chính Hoa cau lông mày, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
“Tình Không.” Trong lời của Hạ Chính Hoa có chút tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện này con không thể từ chối.”
Hạ Tình Không nghe thấy liền cúi đầu, vai hơi giật. Lông mày Hạ Chính Hoa càng cau chặt lại, Thẩn Diệu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy, càng thổi gió bên tai.
/2723
|