Chương 9.2: Rời khỏi nhà họ Hạ
“Chị Tình Không, chị cũng lề mề quá đấy. Chị không thấy cả nhà đều đang đợi chị ăn sáng à? Đúng là đứa không có giáo dục, không có chút quan niệm thời gian gì cả.”
Tình Không còn chưa nói chuyện, lời châm biếm của Hạ Tình Xuyên đã lại tới rồi.
Thẩm Diệu Ngọc cười vỗ tay của Hạ Tình Xuyên, giả bộ nhẹ nhàng mắng: “Tình Xuyên, sao có thể nói với chị gái như vậy chứ? Nó sắp phải gả đến nhà họ Mục rồi, con gái gả đi như bát nước đã đổ, sau này con rất khó được nói chuyện với nó.”
Tình Không cũng coi như đã nghe ra ý trong lời của Thẩm Diệu Ngọc rồi.
Tình Không sắp gả đi rồi, trong cái nhà này không phải chỉ có một mình Tình Xuyên là cô chủ à?
Đến lúc đó Thẩm Diệu Ngọc nói mát bên tai, Tình Xuyên lại vẫn luôn sống cùng Hạ Chính Hoa căn bản là vô cùng yêu thương.
Nói không chừng chưa được mấy ngày đã quên còn có người con gái như cô.
Mà cô, Hạ Tình Không cũng đã trở thành công cụ liên hôn của nhà họ Hạ, chỉ vậy mà thôi.
Nếu như không phải Thẩm Diệu Ngọc sai người đuổi giết cô, Tình Không rất có khả năng đã bỏ qua, không trở về nhà họ Hạ, tranh giành cái gì với mẹ con này.
Nhưng bây giờ, Hạ Tình Không tuyệt đối không thể bỏ qua Thẩm Diệu Ngọc.
Lúc trước cơ thể mẹ nuôi vẫn luôn khỏe mạnh, bệnh nặng cũng vô cùng kỳ quái, thời gian này rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, Tình Không đều sẽ tra rõ ràng tất cả,
“Đúng vậy, đáng tiếc mẹ con mất sớm, sau này phải nhờ dì chăm sóc ba nhiều hơn rồi.” Khóe mắt Tình Không bắt đầu có nước mắt, Hạ Chính Hoa nhìn mà hơi đau lòng.
Hạ Chính Hoa quở trách. “Diệu Ngọc, nói chuyện kiểu gì vậy? Tình Xuyên không hiểu chuyện, bà còn không hiểu à? Sau khi Tình Không gả đến nhà họ Mục, lúc nào cũng có thể về nhà họ Hạ.”
Thẩm Diệu ngọc bị Hạ Chính Hoa quở trách mà trắng mặt, cũng không dám nói gì nhiều. Người làm chủ cái nhà này vẫn là Hạ Chính Hoa.
“Thật ạ? Cảm ơn ba.” Tình Không giả bộ như rất vui mừng, ôm lấy cánh tay của Hạ Chính Hoa cọ cọ, làm cho trong lòng Hạ Chính Hoa lại dâng lên sự yêu chiều.
Ông ta quả thật cũng cảm thấy nhiều năm như vậy ông ta có lỗi với đứa con gái thất lạc bên ngoài này.
……
Mục Thần Hạo dựa lên cái ghế cạnh bàn ăn, vừa tao nhã ăn sáng, vừa nghe Tình Không “diễn kịch”, khóe miệng không tự giác mà cong lên nụ cười, đôi mắt trong sáng, sâu thẳm nhìn chằm chằm Tình Không rất lâu.
Người phụ nữ này… hơi thú vị… có chút thông minh, trên người có gai, giống như con nhím nhỏ vậy, nhưng lại ở đây giả bộ làm một con thỏ trắng.
Sau khi ăn sáng xong, người nhà họ Mục phái tới đón Tình Không và Mục Thần Hạo về cũng đã tới.
Người tới là một người trông vô cùng tuấn tú, tuổi tác không lớn, nhưng trông rất nghiêm nghị, vô cùng cung kính đứng ở cửa, nói: “Cậu chủ, cô chủ Hạ, thời gian không còn sớm, phải về nhà rồi, ông chủ còn đang ở nhà đợi cô cậu.”
Mục Thần Hạo gật đầu. “Ừ, vậy chúng tôi xin từ biệt.”
Hạ Tình Không phải về nhà họ Mục với Mục Thần Hạo rồi, mặc dù cô không muốn đến nhà họ Mục, nhưng vẫn tốt hơn ở nhà họ Hạ xem hai mẹ con buồn nôn này.
Ở cổng khu biệt thự của nhà họ Hạ đỗ một chiếc xe Benz S600 màu đen, phía sau cũng có một dàn xe Benz.
…….
Tình Không nhìn thấy xong khóe mắt liền co giật, S600 đó là xe chống đạn, là xe Benz xa xỉ cấp S. Nếu như Tình Không nhớ không nhầm, thì chiếc xe này chỉ nhân vật lãnh đạo giới chính trị và thương nghiệp thế giới mới có thể có.
/2723
|