Editor: Hạ Tiểu Phong
☆ Chương 2: Cuồng bạo đi! Phu nhân
Khi mới gặp gỡ ta không tin người này là ngu thật, không nói đến trước kia không có chút âm mưu nào thì thật xin lỗi cái bối cảnh phức tạp này rồi, chỉ với gương mặt đó, thể trạng này, coi như là bị thực tập trong bệnh viện giải phẩu, cũng làm cho các nữ pháp y nhịn không được mà giở trò với thi thể.
Trong nội viện này quả nhiên là có người để ý, đến giờ cơm chắc chắn sẽ có người đưa thức ăn đến. Chỉ là mọi người đã hoàn toàn xem ta là người chết, vì vậy chỉ đem một phần cơm đến đây. Bên kia quản gia cũng sẽ mang đến một chút đồ ăn phân chia theo thứ tự, bất quá xem ra, những thứ này giống như đồ dư thừa của các nơi khác trong đại viện đem đến, tình trạng này nói rõ là muốn ta tự nấu cơm, mà ta ngoại trừ ăn đồ hợp thì là mì ăn liền không thể làm gì cho người ăn cả, cuối cùng ta lấy then cửa làm Mộc Côn, học bộ dáng của Lục Tiểu Linh Đồng đùa giỡn cây gậy, ta còn chưa đem cây gậy đập xuống, bày ra tư thế Bát Hầu này, Quan Thủ Huyền đã thành thành thật thật đem cơm dâng đến trước mặt ta .
Nhìn hắn một thân đạo bào bẩn thỉu, làm bộ dáng cắn móng tay đáng thương ôm đầu gối đứng ở phía xa, xem ta ăn, nước miếng đều muốn chảy ra ngoài. Cảm giác kia giống như là đang tranh cơm cùng mẹ nuôi, ăn thật thoải mái hơn. Liếc mắt nhìn hắn cắn móng tay, trong lòng ta cười lạnh: giả bộ, xem ngươi còn có thể giả bộ mấy ngày! Chờ đến đại tiểu tiện (chỉ Nhị gia ) ngươi đói, xem ngươi còn có thể giả bộ ngu nữa không——
Trong viện chính là nơi ở của Nhị gia, mặc dù đổ nát đơn sơ, nhưng trên giường còn có hai đệm lót và cái giường chân gấm, cũng không tệ lắm, trong tủ treo quần áo là đầy đủ trang bị cùng y phục kỳ quái không biết từ đâu tới, trừ bộ đạo bào trên người hắn ra, còn có trang phục Quách Tĩnh, trang phục hòa thượng, trang phục Tây Môn Xuy Tuyết cùng với trang phục của Đông Phương Bất Bại. . . . . . Chớ nói với ta là hai ngày nữa hắn có thể biến thành Đông Phương Bất Bại nha!
Ta một cước đạp hắn ở mép giường, cười nhạt một cái, ôm đi tất cả chăn đệm, chỉ để lại cho hắn một ván giường trống rỗng, ôm vào trong gian phòng kế bên, tại phòng bếp phủ đầy bụi, ta đẩy mở cửara, đã cảm thấy. . . . . . Cái bộ dạng phòng bếp của cổ đại này thật tục tằng. . . . . .
Không biết là do ta ôm chăn phủ gấm kém chất lượng nhưng lại mềm mại, hay là do bên tấm gỗ mỏng manh cách vách vang lên từng tiếng nhảy mũi, làm ta trở về giấc mộng trước khi mình thật nghiệp. Nghề nghiệp trước kia của ta cũng có thể ra vẻ áp bức đến mức khiến người ta nhếch lên Hoa Lan Chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan) kinh ngạc không thôi, thậm chí nói nếu như chỉ nhìn tên nghề nghiệp, ta cũng vậy có thể xuyên qua tự mình làm đặc công hoàng phi ..., nhưng trên thực tế, ngành ta học không thể sử dụng ở nơi này.
Ta ở nước ngoài làm lính hai năm, điều này cũng làm cho tâm hồn thiếu nữ của ta giống như miếng băng vệ sinh lót dưới đế dày dùng để hút mồ hôi chân.
Nói qua chuyện làm lính, nghe rất huyễn hoặc, trên thực tế lý do vô cùng đơn giản. Ta đi học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp trực tiếp thực tập ở bệnh viện lớn, ta thực tập nhiều năm cũng không thể chuyển lên chính thức, hơn nữa tiền lương của mình cũng không cao, mắt thấy sẽ không đáp ứng được chi tiêu, ta lại thấy chiến tranh A Phú Hãn cho đòi quân y.
Ta không có mộng vũ trang, cũng không hiểu đánh giặc. Thế nhưng điều kiện quá phong phú, nước Mỹ không chiêu được quân y, cũng đã hạ quyết tâm quỳ gối van xin quân y rồi, phía trên áp phích (bản thông báo) cũng nói chúng ta tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm gì đến tánh mạng, ta suy nghĩ một chút liền liên lạc về nhà chuẩn bị ra đi. Ta học rất lộn xộn, thế mà lại bị triệu tập. Nhưng mà khi ta nhìn đến cái sân bay quân sự lớn nhất quốc gia Islam, phát hiện có mấy ngàn binh lính, thời điểm đó bao gồm cả ta thì chỉ có hai quân y. . . . . . Ta thật sự mẹ nó hối hận. Đây tuyệt đối là một nghề nghiệp nguy hiểm nha!
Vào quân kiểm tra sức khoẻ, ta thật tỉ mỉ cẩn thận học bổ túc lại căn bản, ngay cả kỹ năng cận chiến vì bảo vệ tánh mạng ta cũng cố gắng học, ta thật sự không ngờ sẽ bắt đầu cuộc sống chinh chiến như vậy, cuối cùng lại chẩn bệnh cho một binh sĩ bị táo bón, kết quả. . . . . .
Đối diện với cái bàn khám bệnh của ta là thúc thúc hơn 40 tuổi, mỗi lần phải nhận nhiệm vụ đều đi tolet, làm cho ta ở bên ngoài doanh địa 100 km không thể không ngồi trực thăng chạy vội tới, vẻ mặt thành thật vuốt bộ ngực nữ Thượng tá, nhỏ giọng nói: "Ngài thật không có mắc ung thư nhũ tuyến (tuyến sữa), ngài yên tâm ——"
Lần này xuyên qua là sau khi ta hoàn thành nghĩa vụ quân sự, cầm khoản tiền kia chuẩn bị trở về Bắc Kinh tìm việc làm trong một quãng thời gian.
Hơn nữa ta học là y học lâm sàng, dưới tình huống đến cổ đại không có bất kỳ loại dược vật nào, căn bản chỉ có thể trợ giúp cấp cứu .
Càng nghĩ càng bi thống, ta tân tân khổ khổ ba năm chăm sóc trực tràng của quân lính Mỹ ăn thịt mà không ăn hoa quả, lấy được một khoản lớn còn chưa bắt đầu xài thì đã rơi vào hoàn cảnh như thế này. Càng nghĩ đến ta càng đau lòng, che trái tim nhỏ đang đau lòng liền bắt đầu ngủ mê man.
Ngày thứ hai y phục của ta mặc lộn xộn bẩn thỉu cũng không ai để ý, dù sao hiện tại lão nương là một ngốc tử, tất cả vẻ mặt lẫn tạo hình của ta đều chuẩn xác tới cực điểm, tùy tiện cho tay ta một cái gáo, ta đều có thể nằm ở trên đường cái đi ôm bắp đùi của những quý công tử trang phục xa xỉ mà xin chân gà. Ta đây vừa mới mở cửa, còn chưa kịp đi gặp Nhị gia không biết ngủ như thế nào, chỉ nghe thấy âm thanh cửa viện bị đẩy ra, thời điểm mấy người đi vào trong viện, ta đang gập chân ngáp dài một cái, không chút nào lấy tay ngăn cản lỗ mũi đang phóng đại gấp mấy lần.
Nam tử trung niên vừa vào cửa một thân mặc y phục quản gia, nhìn thấy ta đứng ở hành lang ngáp dài, bị dọa lui nửa bước, mặt kinh ngạc nhìn về phía Thôi ma ma. Trên khuôn mặt già nua của Thôi ma ma đầy bi thương: "Lão thân đều nói nàng thật sự ngu dại ngài còn không tin."
Quản gia kia khom thắt lưng lại đây, ta một cước giẫm ở bên trên ghế đá, nghễnh cằm nhìn về phía bọn họ, hừ lạnh hai tiếng. Hắn mở miệng: "Nhị phu nhân? Ngài còn nhận ra ta không?"
A, nếu đã hỏi như thế rồi, ta không giả bộ ngu một chút cũng liền quá không nể mặt của hắn rồi.
"Ngươi là người phương nào?" Ta một khắc cũng không rãnh rỗi được, đứng ở bên trên ghế đá hỏi.
"Quả thật là. . . . . . Hành động tùy ý lỗ mãng như vậy, nếu không phải là nàng nói thật, thì chắc chắn là cóc tinh? Liễu Thất mặc dù là nữ nhân có tư tưởng xấu, nhưng nói thế nào thì cũng cùng là tỷ muội của Đại phu nhân, trong ngày thường cũng là có lễ có độ." Thôi ma ma nói xong, quản gia xem bộ dáng của ta cười cười: " Chúng ta cũng đều không có kết luận, hay là dẫn đi cho Đại Phu Nhân nhìn một chút, Nhị phu nhân, ngài theo ta đi một lần thôi."
Ta không thèm để ý nhảy xuống gò đá: "Tốt, đi thôi ——"
"Thôi ma ma gọi người thay y phục chảy tóc cho nàng, vốn là mặt đã bị phá hủy, them dáng vẻ như vậy nữa, đừng để dọa đến đại phu nhân." Quản gia trong tươi cười hình như còn có mấy phần chờ xem thâm ý, Thôi ma ma tuân lệnh tới dẫn ta tiến đến căn phòng trống trải tang hoang trong nhà chảy tóc. Không có gì làm đồ trang sức nàng liền tùy ý lấy cây lược gỗ rụng răng trên bàn vấn tóc cho ta, mặc dù đối với ta giữa long mày đều là khinh thường nhưng lại thành thành thật thật ván tóc không làm ta. Chỉ bằng hai ngày nay ta gặp thái độ của hạ nhân, cũng nghiền ngẫm, xem ra đây cũng không phải là nhà bình thường.
Trong gương ta thấy bộ dáng mới của mình, thật sự là cùng tướng mạo chân thật của ta khác xa nha.
Thật ra ta cao 1m75, làn da thiên đen lại khỏe mạnh. Liễu Thất này lại là bản lĩnh lễu yếu đào tơ, vóc dáng nhỏ nhắn yếu đuối, vai hẹp eo nhỏ, sống lưng lại đĩnh được thẳng tắp. Mà gương mặt trước kia của ta miễn cưỡng lắm là có thể nhìn, không đẹp lắm nhưng cũng không tính là xấu, Liễu Thất lại sanh ra có mấy phần xinh đẹp, giữa gương mặt lại có chút ướt át động lòng người, tuy không phải là một hồ mị tử, nhưng cũng là có mấy phần mềm mại xinh đẹp câu nhân(người). Chỉ tiếc bên phải trán có vết xẹo kéo dài đến xương gò má trông có mấy phần đáng sợ, thừa dịp Thôi ma ma này đang chỉnh lại y phục, ta ghé đầu nhìn một chút ——
Vết sẹo này là do vật cực nóng làm bỏng, lấy kinh nghiệm của ta xem ra, đây là vết sẹo vĩnh cửu. Chỉ sợ ta đời này cũng không chơi nổi việc gặp một tiên y trong núi chữa lành vết sẹo, sau đó ta bễ nghễ thiên hạ nhìn mọi người tỏa ra kinh ngạc. . . . . . Ta có mấy phần đáng tiếc chép chép mồm, ta cũng muốm một thân Hồng Y gương mặt tuyệt thế cầm trong tay Hiên Viên Kiếm đứng ở đỉnh Côn Lôn móc lỗ mũi trong ánh mặt kinh diễm của mọi người (Tiểu Phong: Bộ Từ à Bộ Từ không có vệ sinh chút nào hết nha~(^0^)~) . . . . .
Nhị gia vẫn không có từ trong nhà ra ngoài, quản gia kia cũng không để ý đến sự hiện hữu của hắn, ta không hiểu lại có chút buồn thay cho Nhị gia, lại bị Thôi ma ma đẩy một cái đi ra ngoài cửa.
Ta đã chuẩn bị đầy đủ để gặp cái người gọi là Đại Phu Nhân đó, loại sự việc này chỉ có hai hướng đi, một, nữ chính là Đại Phu Nhân tỷ tỷ của Liễu Thất, mà ta chính là nữ phụ, tất cả đều vì tôn lên nâng lực trạch đấu và nâng lên năng lực giành nam nhân của nàng, rõ ràng lão công nhà mình là một nam nhân cặn bã lại còn không có chút tự giác nào mà đi đổ lỗi cho người khác. Đây là một thiên nữ cường văn. Hai, nữ chính còn lại là ta, thật ra thì ta mới là người Tướng Quân yêu thật sự, sau đó bị Đại Phu Nhân hãm hại, sự ngu dại lộ vẻ sầu thảm, vậy mà hôm nay ta liền muốn nghịch tập đoạt lại nam nhân, đá rơi Đại Phu Nhân xuống, trở thành một người đứng đầu —— đây là nghịch tập văn*.
(*nghịch tập: chống lại)
Thật ra thì ta thật sự thích loại thứ nhất hơn, khiến cho ta trở thành một người cặn bã bị người người quên lãnng, để cho Đại Phu Nhân này coi chừng nam cặn bã thôi. Ta chỉ muốn rời khỏi cái gia đình giàu có này, tùy tiện đi một nơi ăn uống miễn phí nói chêm chọc cười thu chút lộ phí sống qua ngày.
Đoàn người đi qua hành lang cổng vòm, cuối cùng đi tới một đình viện, ta xa xa liền liếc thấy một chỗ đình nghỉ mát Bạch Thạch đứng nghiêm ở cạnh núi giả, trong đình treo rèm cửa Giao Long màu xanh lá, mơ hồ có một cô gái ngồi ở trong đó, sau lưng là mấy thị nữ áo xanh xuôi tay đứng thẳng, nàng tựa vào phiến đá trên hành lang, trong ngực ôm gối đã màu xanh đỏ, nửa ngủ nửa tỉnh cúi đầu tựa trên gối. Thôi ma ma địa vị không cao, là quản gia dẫn ta đi trước, một nha hoàn liền vén rèm lên, ta liền nhìn thấy một cô gái ngồi ở bên trong.
Ngủ mê man đến cùng cũng nhiều điểm rũ xuống, cằm chống đỡ trên gối miềm. Ta vốn tưởng rằng nếu không phải là cuồng ngạo lạnh lùng, mội đỏ liệt, thì cũng là châm biếm cùng châm chọc, nơi nơi khinh thường, lại thật không có nghĩ tới nhìn thấy một cô gái có vài phần tương tự với Liễu Thất, thậm chí dáng vẻ khi buồn ngủ có vài phần ngây thơ. Ách. . . . . . Này này này, lời kịch ta đã chuẩn bị tốt cũng không thể nào nói ra được nữa.
Cô nương, ta là cóc tinh trên núi, trải qua chín chín tám mốt lần mới tu thành chánh quả, ngươi liền thả ta xuất phủ đi —— điều này rõ ràng không khí không đúng.
Tỷ tỷ! Liễu Thất ta biết rõ sai lầm rồi, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa. Chỉ cầu tỷ tỷ dung mạo ta hôm nay đã bị hủy, thả ta xuất phủ đi! —— điều này rõ ràng ngu vcl~ cực kỳ a.
Ô hay, tiểu nương tử tướng mạo đẹp đẽ này, cũng không hỏi gia gia ta là ai, dám nhốt ta ở sâu trong đại viện, còn không thả ta đi ra ngoài! —— điều này rõ ràng là tiết tấu bị vây đánh nha.
Quản gia đem ta đến đây liền rời đi, thị nữ sau lưng Đại Phu Nhân một bộ dáng độc ác muốn phun axit Sufuric đặc vào mặt ta, còn kém đem ngón giữa chọc vào trong lỗ mũi ta rồi, lại cố nén lại đàng hoàng đứng tại chỗ. Ta luôn luôn không muốn quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ đành phải đứng ở bên cạnh bàn Bạch Thạch ngẩng đầu nhìn dung mạo Đại Phu Nhân này. Nàng ta cùng tướng mạo của Liễu Thất giống nhau y hệt, xem ra chỉ là lớn hơn vài tuổi, giữa lông mày ít đi mấy phần xinh đẹp nhưng lại nhiều hơn mấy phần trầm ổn, sắc áo Thu Hương phối với váy sam Đàn hương, rực rỡ lại thoải mái, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Ta còn đang nhìn, nàng kéo búi tóc phụ nhân ( búi tóc phụ nữ đã có chồng), hai mắt vừa mở một cái đã nhìn thấy ta ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩn đầu nhìn nàng ta.
Mắt trắng đen rõ ràng, tuy là trang phục phu nhân, lại giống như là một thiếu nữ trong trẻo.
"Liễu Thất, ngươi!" Nàng bị dọa một cái, ngay sau đó bình tĩnh lại, ôm gối mềm nhìn thấy rõ động tác của ta, đối với ta hơi nhíu mày: "Ngươi thật ra tới cũng nhanh."
Ta nhếch miệng cười một cái, ta không biết họ tên nàng, cũng không biết nên nói cái gì, nàng hướng về phía ta cười lành lạnh , đầy sự không kiên nhẫn và hờ hững: "Ngươi thật ra giả bộ rất nhanh, hai ngày trước Tướng quân còn chưa thẩm vấn ngươi ở trước đông môn nhìn thấy cái gì, ngươi liền vội vội vàng vàng giả bộ ngu."
"Ta tên là Bộ Từ, vị Phu Nhân tướng mạo xin đẹp này gọi ta là A Từ là được rồi." Ta cười khờ nói, trong lòng lại nhớ kỹ chuyện ở đông môn.
"Hừ, quả thật phủ trạch bên trong đã có chuyện vượt quá tầm kiểm soát, ngay cả ngươi không biết tiến lùi như ngươi mà cũng giả ngu, sợ rằng đó không phải là chuyeenh nhỏ." Đại phu nhân nhận lấy cái tách xanh làm bằng men sứ, tỉ mỉ nhấp một ngụm trà. Từ ngôn ngữ đến cái nhấc chân của nàng, đều có khí độ của một gia đình giàu có."Chỉ là việc lớn việc nhỏ cũng thôi, ta sẽ không kiểm tra xem xét kỹ càng, trong lòng ngươi cũng vụn nát. Ngươi tuy có thể hận, nhưng giữ lại được cái mạng cũng coi là tốt, tuy hôm nay ngươi gả cho Nhị gia ngu dại, nhưng tóm lại tốt hơn để cho nhà mẫu thân biết chuyện ngươi làm mà đánh chết ngươi."
Ta khờ cười không nói.
"May mắn Tướng quân đem chuyện kia giao cho ta xử lí, ta sẽ bỏ qua việc ngươi yêu đương vụng trộm. Liễu Thất, ta chỉ mong muốn sinh tử cũng không cùng ngươi gặp mặt, ngươi liền đàng hoàng sống ở trong hậu viện đó đi." Nàng nhẹ nhàng thổi thổi bọt trà, ta lại liếc thấy ánh mắt hắc bạch phân minh của Đại phu nhân nghiêng mắt nhìn ta , lời này là thật hay giả ta không biết, nhưng nàng lại giống như đang dò xét ta ngu thật hay giả.
Vậy nói làm sao đây cũng là một phủ tướng quân, ta còn không biết sâu cạn, giả bộ ngu có thể dễ dàng hơn chạy ra ngoài hơn. Nghĩ như vậy, ta liền đứng lên, tùy tiện trêu chọc y phục ngồi ở trên băng đá, tiện tay bắt lấy ánh ngọt ở trên bàn kia dồn vô miệng một cái, thị nữ sau lưng cả kinh trợn mắt giận dữ mắng mỏ: "Liễu Thất! Ngươi làm gì vậy!" Ta là Nhị phu nhân, nha đầu này cũng dám cùng ta gào to, ta thật sự là không có địa vị.
Ta ăn đầy miệng, hai chân tréo nguẩy, mơ hồ đọc rõ từng chữ còn phun ra vài vụn bánh ngọt, đang nói chuyện, ta còn đembánh nhét đầy trong lòn ngực mình. Nét mặt của Đại phu nhân tuyệt đối là khiếp sợ, giống như là Liễu Thất ngày thường sẽ không làm ra những chuyện như vậy: "Liễu Thất ngươi —— chẳng lẽ là thật. . . . . . Mau gọi đại phu, nhanh lên một chút!"
Không cần đến nửa khắc đồng hồ, một nữ tử trung niên đã đến bên cạnh ta, ta thật sự không ngờ nữ tữ cũng có thể học y, mà cộng thêm mấy vị thị nữ phu nhân phục sức không tính là bảo thủ, cũng có thể hơi đoán dân gian nơi này cũng không bảo thủ, thậm chí nói nữ tử vẫn là có mấy phần địa vị. Nữ đại phu kia nhíu chân mày: "Phu nhân, nàng là trúng độc công tâm sở trí, thần chí đã không tỉnh táo. Nếu nói là Nhị gia là bị kích thích mà thành như vậy, như vậy vị này chính là bị độc dược tác động —— mà trong cơ thể còn lưu lại một ít độc dược, chính là độc lần trước ngày bảo ta đem cho Nhị phu nhân."
Đại phu nhân ngớ ngẩn, bứt lên một nụ cười, trong miệng quả thật nói với ta : "Rõ ràng là ngươi đối với ta bất nghĩa, ta vốn tưởng rằng ngươi là loại người phí hết tâm tư để trèo lên trên, chung quy không muốn cô độc chết đi, không ngờ ngươi lại nguyện ý uống thuốc độc tự sát."
Nàng nâng chung trà lên, rũ mắt xuống: "Mẫu thân cũng đều đã không còn, vốn ta muốn chăm sóc tốt cho ngươi, không ngờ khi còn bé ngươi ít đọc sách, tầm nhìn lại hạn hẹp, rơi vào kết quả hôm nay, may mà ngươi không có chết, nếu không ta làm sao có thể giao phí với linh hồn của mẫu thân." Đại phu nhân thở dài: "Nhị gia cũng là si nhân, ngươi cũng ngu, cuộc sống này sợ rằng qua không nổi nữa, Tướng quân chán ghét Nhị gia, ta cũng hận ngươi tới cực điểm, trong phủ sợ rằng không người nào giúp ngươi...hai người các ngươi sống được ngày nào hay ngày ấy đi."
Nàng dứt lời phất phất tay. Lời nói này của nàng khiến ta lau mắt mà nhìn, trong lời nói không chút nào ẩn giấu hận thù đối với ta, nhưng cũng không có vì vậy mà quên đi trách nhiêm của thân tỷ tỷ. Ta không biết tính tình của Liễu Thất, nhưng hôm nay xem ra, có thể là Liễu Thất hãm hại thân tỷ, vị Đại phu nhân này không thể nhịn được nữa mà ra tay.
Một vị thị nữ kéo ống tay áo ta, có mấy phần ra lệnh dẫn ta rời đi. Đại phu nhân mắt lạnh không nhìn ta, lúc đó tính tình nàng chân thật cực kì, ta liền theo thị nữ kia cười khúc khích lui xuống. Đi ra hành lang xuyên qua cổng vòm, thị nữ kia cũng không quay đầu nhìn ta, ta ngẩng đầu nhìnmột chút ngói xanh tường rào đình viện, theo thị nữ đi vào trong vườn, núi giả sau đường nhỏ, đúng lúc có thể ngăn trở tầm mắt người khác.
Ta sớm sớm chùi sạch bánh vụn nơi khóe miệng, đột nhiên giơ tay lên đánh vào gáy thí nữ kia một cái, nhưng không nghĩ thị nữ kia bị đau kêu lên, đột nhiên quay đầu lại, mắng: "Ngươi dám đánh ——"
Ta đột nhiên liền một chưởng đánh tiếp lên trên, tay dùng hết sức, thị nữ kia hai mắt trợn ngược, té ở bên núi giả. Ta cẩn thận đỡ nàng, không để cho thân thể mềm mại của nha hoàn này té ngã, không nhịn được vuốt vuốt bàn tay phát đau: "Mẹ trứng ( một câu chửi tục ), gáy cứng như thế, lão nương nhưng tìm đúng vị trí đánh ——"
Quay đầu nhìn, gáy của nàng kia cũng sưng lên. . . . . . Này đoán chừng không phải bởi vì ta thủ phát sắc bén, mà là muội tử này đau quá mà hôn mê đi!
Ta cũng không để ý tới nàng nữa, đôi tay bám lên tường, đạp một cước lên tường, cúi người leo lên đầu tường, bò đến đình nghĩ mát nơi gặp mặt đại phu nhân.
/4
|