Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 288: Hoa hậu giảng đường dị năng

/484


- Anh… anh là ai!

Trần Viện có chút lay động đứng lên, chân phải còn làm bộ như bị thương, vẻ mặt hung ác vừa rồi trong nháy mắt đã chuyển sang một bộ dáng đáng thương, đối với Tiêu Thần sâu kín nói

- Anh đẹp trai này, chẳng lẽ anh cũng bị bề ngoài cô ta mê hoặc sao? Cô ta cũng không thanh thuần như mặt ngoài vậy đâu, cô ta ngay cả bạn trai tôi cũng cướp đoạt… anh còn giúp cô ta…

- Ha ha

Tiêu Thần nhếch miệng cười, lộ ra một hàm trắng muốt, từ túi quần móc ra một nắm tiền xu

Nếu đơn thuần nhìn theo vẻ mặt, bạn rất có thể bị Trần Viện biến thành lương thiện này lừa gạt, như ngay tại đám người vây xem giờ đây cũng có không ít người đang nguyền rủa Tiêu Thần trong đáy lòng. Con gái người ta đang giáp lá cà, con trai như anh xía vô làm gì không biết

- Tôi nào có bị cô ta mê hoặc gì

Tiêu Thần nhếch miệng cười, đột nhiên dương tay, tiền xu từ ngón giữa hướng vị trí hạ bàn của Trần Viện mà bay

Cô nàng này cũng là người giỏi võ, hơn nữa dường như còn có nội kình, nội kình này không ngờ có chút hiệu quả như chân khí, đây chính là sự tình Tiêu Thần đáng hỏi đến, Tiêu Thần nhất định phải ra tay thử cô nàng một chút rồi.

Nơi này có hơn một trăm người vây xem, Tiêu Thần không có khả năng trực tiếp xuống tay đối với mặt hoặc là trên thân của cô ta, lực lượng phóng tiền xu được Tiêu Thần khống chế rất tốt. Nếu cô không chống cự, vậy bộ vị kia sẽ bị tổn thương đây, nếu cô phản kháng, Tiêu Thần liền định mang cô ả đi tìm nơi tốt nói chuyện nhân sinh rồi

- Chết tiệt! Sao quăng vào hướng này vậy?

Trần Viện trong lòng cũng rất sốt ruột, trước mặt nhiều người như vậy, mình cũng không thể bị người đánh vào chỗ đó chứ? Mắt thấy tiền xu đánh tới, Trần Viện hai chân giang rộng ra một cái, tiền xu theo chỗ hổng kia xuyên qua, đánh trúng giày của một anh bạn đáng thương

- A! Đau chết ông rồi

Anh bạn kia vừa nãy còn đang mãi ngắm mông Trần Viện, không có nghĩ rằng liền ăn phải tiền xu của Tiêu Thần, liền ôm đùi phải gục trên đất kêu đau, người chung quanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì

Người này có bị bệnh không? Giờ mà còn ngồi trên mặt đất, chẳng lẽ là muốn chui vào phía dưới Trần Viện để xem phong cảnh? Nghiên cứu một chút nhân thể học? Đây quá lớn mật rồi, rất không kiêng nể gì rồi!

- Ách

Trần Viện sắc mặt rất khó coi, bất chợt trở nên có chút trắng bệch.

Người chung quanh đều không thấy rõ Tiêu Thần ra tay, cũng không biết hắn đã đánh ra tiền xu. Nhưng chính cô ta lại thấy rõ ràng, dường như Tiêu Thần cố ý để cô thấy mình ra tay, hiển nhiên là đang uy hiếp chính mình

Rất rõ ràng hiệu quả Tiêu Thần muốn uy hiếp mình đã đạt đến, tùy tay vứt tiền xu, lại có thể làm chân tên kia như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt thống khổ của tên kia, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Cái này cho thấy, Tiêu Thần có thực lực dùng một đồng tiền xu để xử lý tính mạng của một người bình thường, có thể làm được một bước này, nhất định là một cao thủ.

- Chẳng lẽ cao nhân chú nói tới chính là người thanh niên này?

Trần Viện nhìn chằm chằm Tiêu Thần vài giây, ánh mắt biến ảo nhiều loại, vẻ mặt cũng biến hóa thật sự sinh động

- Hừ

Trần Viện rốt cục thì hừ một tiếng, chỉ vào Lăng Điệp Hi phía sau Tiêu Thần mắng

- Hôm nay tôi hãy bỏ qua cho tiện nhân như cô! Lần sau đừng để tôi thấy, nếu không nhất định cho cô đẹp mặt

Trần Viện hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thần vài lần, tiếp theo hướng Tiêu Thần lè lưỡi một cái, dường như rất không phục!

- Tránh đường cho bà! Nhìn cái gì! Có gì hay để nhìn!

Dứt lời Trần Viện tức giận bỏ lại giày cao gót, đi chân trần ra khỏi đám người, khóe miệng Tiêu Thần rốt cục cũng lộ ra mỉm cười, xem ra mục đích đã đạt tới.

- Được rồi! Đừng vây ở trong này nữa! Không có trò gì hay nữa đâu

Tiêu Thần hướng về xung quanh hô vài câu, thanh âm tựa như loa phóng thanh, làm chấn động cả lỗ tai, mấy sinh viên vây xem thầm mắng vài câu trong lòng, đành phải tản ra.

- Vị bạn học này, cô không sao chứ?

Tiêu Thần quay đầu, hiện Lăng Điệp Hi khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn khá đỏ đấy, thân mình cũng có một chút run rẩy, chắc vừa nãy bị sợ hãi.

- Không. . Không sao

Lăng Điệp Hi miễn cưỡng cười với Tiêu Thần nói

- Vừa nãy thật sự là cảm ơn anh, nếu anh không xuất hiện, còn không biết cô ta sẽ nào đối phó tôi thế nào nữa?

- Ha hả, tôi vừa nãy cũng không làm gì, cô quá khách khí.

Tiêu thần cười nhạt một tiếng

- Chỉ là sau này phải cẩn thận một chút, tôi thấy chị Trần này không phải là loại lương thiện. Có được lần này chắc sẽ có lần sau nữa

Đối với loại cô gái thiện lương như này, Tiêu Thần vẫn rất có hảo cảm. Hơn nữa, Lăng Điệp Hi người ta còn là hoa hậu giảng đường đại học BJ, ngang danh Uông Tiểu Kỳ, với danh hiệu này, hắn cũng phải hỗ trợ.

- Ừ, tôi đã biết, cảm ơn anh

Lăng Điệp Hi cảm kích nhìn Tiêu Thần, hỏi dò

- Anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không? Tôi gọi là Lăng Điệp Hi

Tiêu Thần ngơ ngác một chút, không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này, lập tức cười nhạt đáp:

- Ồ, tôi tên là Tiêu Đại Pháo, cô gọi tôi Đại Pháo là được rồi.

- Tên của anh thật có ý nghĩa, rất hân hạnh được biết anh, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như là nửa bạn bè

Lăng Điệp Hi mỉm cười hướng Tiêu Thần vươn bàn tay nhỏ bé, trên mặt tràn đầy nụ cười tái sinh, gót giầy vừa rồi đúng làm cô hết hồn

- Vì sao chỉ có nửa bạn bè?

Tiêu Thần vươn tay bắt tay với Lăng Điệp Hi, khá có hứng thú mà hỏi.

Lăng Điệp Hi cười trả lời:

- Chúng ta mới vừa vặn gặp mặt, cho nên chỉ có thể coi là nửa bạn bè thôi. Nếu anh để tôi mời ăn bữa cơm rau dưa để tôi bày tỏ lòng cảm tạ, vậy chúng ta liền thành bạn bè thật sự

Cô bé này thật thông minh, Tiêu Thần đang muốn đáp ứng, cùng hoa hậu giảng đường thanh thuần như vậy ăn cơm, đó cũng là một loại hưởng thụ đấy!

Tiêu Thần đang định đáp ứng, thanh âm Daniel trong đầu lại vào lúc này vang lên

- Chủ nhân, chỉ sợ bữa cơm này ngài chỉ có thể để lần sau, màn vừa rồi đã có cá cắn câu.

- Ồ, phải không?

Tiêu Thần ngây ra một lúc, lập tức thả ra Cầm long chân khí cảm giác một chút.

Quả nhiên, hơn 500m, một ít đoàn Cầm long chân khí mình vừa mới đặt ở trên người Trần Viện đã có phản ứng, bên người Trần Viện còn có một người đàn ông

- Cô nàng này quả nhiên không phải người bình thường, hơn nữa hơi thở của người đàn ông bên người cô có chút hùng mạnh, hẳn là có chút bản lĩnh đấy

Thanh âm Daniel lại vang lên, Tiêu Thần cũng không dám coi thường, đến Daniel cũng nói có chút bản lãnh, người kia chắc chắn sẽ không là một tên yếu

- Em Lăng, chúng ta lần này chỉ sợ ăn không kịp bữa cơm, tôi còn có chút việc, phải rời đi trước.

Tiêu Thần có chút không nỡ thu hồi tay của mình, bàn tay nhỏ bé của Lăng Điệp Hi thật đúng là mềm mại, Tiêu Thần hận không thể nắm thêm chốc lát.

- Anh giờ phải đi sao?

Lăng Điệp Hi có chút mất mát liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, tuy nhiên lập tức liền tươi cười,

- Nếu anh bận vậy, thì chúng ta hẹn lần tới sẽ cùng nhau ăn, tuy nhiên không biết lần tới sẽ là lúc nào đây

- Ha hả, hữu duyên tự nhiên sẽ tái kiến đấy

Tiêu Thần cười cười, khoát tay, mạnh mẽ liền chạy ra ngoài.

Tiêu Thần biến mất quá nhanh, Lăng Điệp Hi đến bộ dáng của hắn cũng không thấy rõ, chớp mắt đã không thấy bóng người Tiêu Thần rồi.

- Tiêu Đại Pháo… Thật sự có một người như vậy sao?

Lăng Điệp Hi kinh ngạc nhìn về phía trước, nhưng nào còn thấy bóng dáng Tiêu Thần, tuy nhiên Lăng Điệp Hi tin tưởng vững chắc mình có thể ngửi được hương vị của Tiêu Đại Pháo, hắn nhất định là hướng phía kia rời khỏi



Trong một gian phòng lầu 3 học viện nghệ thuật và thiết kế đại học BJ

- Cái gì! Cô không đạt được?

Một giọng nam âm u lạnh lẽo ở trong gian phòng vang lên

Trong gian phòng không có mở đèn, bên ngoài cũng không có ánh sáng chiếu vào, khiến gian phòng hơn mười thước vuông khá âm trầm.

- Vâng… vâng… Xin Tả hộ pháp ngài tha thứ

Trong gian phòng vang lên một giọng nữ run rẩy.

- Đúng là rác rưởi! Ngay một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong!

Giọng nam âm u lạnh lẽo nam hiển nhiên rất không hài lòng, hừ nói,

- Chẳng lẽ cô không biết quy củ trong tổ chức sao! Không đạt được còn dám trở về gặp tôi?

- Tôi biết…

Giọng nữ vội vàng nói

- Chỉ có điều bên người đối phương đột nhiên xuất hiện một cao thủ, tôi mới không đạt được, bằng không cái cô nàng kia sao là đối thủ của tôi

- Cao thủ? Trong một đại học BJ nho nhỏ có thể có cao thủ gì! Elena, cô dù gì cũng là sát thủ Tứ phẩm trong tổ chức chúng ta, chẳng lẽ còn không làm được gì cái tên gọi là cao thủ kia

Người nam hiển nhiên không tin tưởng lời giải thích của người phụ nữ

- Tả hộ pháp, tôi nào dám lừa gạt ngài

Người phụ nữ nói

- Hôm nay tôi nghe theo sắp xếp trước đó của ngài, đang chuẩn bị dùng gót giầy đánh lén Lăng Điệp Hi, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một đồng tiền xu, đánh rớt gót giày của tôi

Người nữ đúng là Trần Viện, thân phận của cô ta quả nhiên không đơn giản.

- Chỉ một đồng tiền xu đã đánh rớt gót giày của cô?

Người nam thanh âm cảnh giác.

Gót giày của Trần Viện là công cụ giết người mà cô hay dùng, gót giày còn là tổ chức đặc chế, dù sắt thép cũng rất khó ngăn lại, người này không ngờ chỉ dùng một đồng tiền xu đã đánh rớt gót giày. Cao thủ! Tuyệt đối cao thủ!

- Vâng! Xuất thủ là một người nam chừng hai mươi tuổi, cao cường tráng, bộ dạng còn rất đẹp trai, trước kia tôi cũng chưa gặp được người nào như vậy

Trần Viện hồi tưởng đến dung mạo Tiêu Thần, nói,

- Sau đó hắn còn tiến hành công kích thử tôi, người này có thực lực sâu không lường được

- Dùng tuệ nhãn của cô cũng nhìn không thấu thực lực của người nam kia ư?

Tả hộ pháp âm u lạnh lẽo mà hỏi

- Vâng! Ngài cũng biết tuệ nhãn dị năng của tôi nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấu thực lực của người dị năng cao hơn tôi chút thôi, mà người kia thì tôi hoàn toàn nhìn không thấu, hơn nữa trên người không có bất kỳ dao động dị năng nào, tôi đoán chừng là một vị cao thủ ẩn thế! Bởi vì lúc ấy người vây xem có hơn trăm người, hư thật của người nọ tôi cũng không muốn làm rõ, cho nên thuộc hạ thật sự không tiện giáp mặt xuống tay, đành phải tạm lánh trước, trở về hướng Tả hộ pháp ngài báo cáo tình huống này.

Trần Viện đối với tên Tả hộ pháp này rất cung kính, đây chính là một chủ nhân ăn tươi nuốt sống người khác mà

- Không ngờ có cao nhân như vậy

Tả hộ pháp lẩm bẩm nói,

- Chẳng lẽ là Lăng gia mời được người của Nguyệt Thần sơn?



- Hoá ra hoa hậu giảng đường ngành kiến trúc đại học BJ này còn là một người dị năng nha! Ha ha, thật có ý nghĩa… Chỉ có điều không biết tuệ nhãn dị năng này là cái dạng dị năng gì. . .

Trong phòng học bên cạnh gian phòng này, Tiêu Thần đang ngồi ở hàng cuối cùng, dựa sát vào vách tường, Tiêu Thần nhờ vào cảm giác lực hùng mạnh của Cầm long chân khí, hắn nghe được rõ ràng đối thoại trong phòng.

/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status