Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Chiều thứ hai của Thần Bảo Lang, rõ ràng uy lực mạnh hơn chiều thứ nhất, nhưng ở chiêu đầu đó Giang Cung Tuấn để không được, còn bị thương, bây giờ lại có thể phá bỏ được chiêu thứ hai này.
Giang Cung Tuấn lại thi triển thực lực, lần nữa làm cho võ giả dị giới kinh ngạc, còn võ giả địa cầu ngược lại vui mừng hết sức. Thực lực Giang Cung Tuấn càng mạnh thì cuộc sống của người địa cầu sau này nhất định càng tốt.
Trên trời, Giang Cung Tuấn một mặt ung dung. Còn sắc mặt Thần Bảo Lang tái xanh tựa như màu gan lợn trông rất khó coi. Hắn không ngờ tới giang Cung Tuấn có thể phá vỡ được chiêu thứ hai của kiếm thuật.
“Hay lắm, tôi đã quá xem thường thẳng nhóc rồi, ha ha ha..”. Thần Bảo Lang cười thành tiếng. Chỉ là nụ cười ấy rất lạnh lẽo, bên trong giọng nói nhỏ nhẹ ấy chưa đầy sát ý mãnh liệt.
“Tiếp chiêu thứ ba đi!” Khí tức trên cơ thể hắn ta lại một lần nữa biến đổi. Hắn nhấc kiếm lên, xuất kiếm mạnh mẽ. Trong nháy mắt, thanh trường kiểm trong tay làm cho trời đất xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ dị.
Vù vù vù!
Gió mạnh thổi qua, lá rụng tung bay. Kiểm khí hóa thành những chiếc lá rơi che rợp cả bầu trời, mỗi một phiến lá đều có sức mạnh giết chết cường giả cảnh giới cao nhất. Một màn này cũng quá thần kỳ quá quỷ dị hư ảo rồi.
“Kiếm thuật mạnh nhất!”.
Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng chần kinh. Kiếm thuật của Thần Bảo Lang, chiêu nào chiêu nấy đều quỷ dị và mạnh hơn chiêu trước đó.
Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại thì kiếm khí đã bao phủ đầy trời, những kiếm khí hóa thành lá rụng, tựa như sắc trời mùa thu đang đến. Đó là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa khí tức đáng sợ.
Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, khí tức trên người như cầu vồng, thanh đệ nhất Long kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng. Lúc này anh nén chân khí đến cực hạn, xuất kiếm không ngừng, mỗi lần kiếm vung ra đều hóa thành kiếm khí mạnh đánh tiêu tan kiếm khí lá rụng kia.
Đoàng! Ầm ầm!
Hai luồng kiểm khí chạm vào nhau tạo ra lực tàn phá đáng sợ. Nhưng so ra về sức mạnh vẫn có chút chênh lệch giữa Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang. Tốc độ của anh chậm hơn Thần Bảo Lang một chút, sau khi tiếp ba chiều kiểm, chỉ thở được mấy cái nên khiến anh trông chật vật hơn.
Anh bị thương rồi, những chiếc lá do kiếm khí hình thành công kích làm anh bị thương khắp cơ thể tại ngực, đùi, cánh tay. Trong thời gian ngắn ngủi, thân thể anh bị trầy xước trăm ngàn vết. Có điều thương tích trên người anh nếu nhìn bằng mắt thường thì đang hồi phục rất nhanh.
“Ha ha ha”, Giang Cung Tuấn phá lên cười: “Thần Bảo Lang, anh làm gì được tối nào?” Tiếng cười của anh vang vọng phía chân trời, mang theo sự kiêu ngạo cùng tự tin sẵn có.
“Chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng”. Thần Bảo Lang lạnh lùng nói, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Giang Cung Tuấn, trường kiếm trong tay dồn thẳng tới muốn giết chết anh. Giang Cung Tuấn nâng kiếm đỡ lấy.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau. Giang Cung Tuấn cảm nhận được sức mạnh to lớn từ thanh đệ nhất Long kiểm đang truyền đến toàn thân anh, cánh tay anh run lên, cơ thể anh bị bức ép, từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Chưa chạm mặt đất anh đã bị mất đi lực đạo, thân thể ép sát mặt đất. Những nơi anh chạm qua, cây lớn bị khí tức đáng sợ của anh hủy diệt, vài tảng đá lớn bị vỡ nát trong chốc lát. Mà trên cao một vài kiếm khí lá rơi vẫn còn hạ xuống, không ngừng tấn công Giang Cung Tuấn.
Sau lưng anh bị đánh trúng, kiếm khí trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, tạo ra những vết thương chí mạng. Cơ thể anh bị đánh bay vào trong đống đổ nát, vẫn chưa bò lên khỏi mặt đất liền cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ. Người anh tựa như lò xo, trong tức khắc liền bật lên, xuất hiện chỗ xa hơn.
Đoàng!
Khu vực anh đứng lúc nãy trong tức khắc nổ tung biến thành đồng hoang tàn.
“Quả là cường giả cảnh giới bậc thứ hai, thật khó xơi quá!” Giang Cung Tuấn thở hổn hển nói, mặc dù chân khí không hề giảm đi, sức mạnh cực lớn. Nhưng đối phó với Thần Bảo Lang thuộc cảnh giới bậc cao này thì không có dấu hiệu địch lại.
“Tứ Quý kiếm thuật, bằng phong vạn dặm”. Lúc này, trên trời truyền tới tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ, Thần Bảo Lang tức giận rồi. Cùng với Giang Cung Tuấn chiến đấu trong thời gian dài vậy mà vẫn chưa giết được người này, đối với hắn ta mà nói thì điều này vô cùng nhục nhã.
Hắn ta đã thi triển chiều cuối trong Tứ Quý kiếm thuật, cũng là chiêu thức mạnh nhất. Hắn ta đứng giữa không trung, khí tức lại thay đổi, ngay sau đó, kiểm trong tay vung lên, một luồng khí lạnh bao phủ, những nơi nó đi qua đều bị đóng băng. Núi non phía dưới trong chốc lát bị đóng băng toàn bộ.
Giang Cung Tuấn phản ứng hơi chậm chạp, thân thể anh bị đóng băng, lúc này biến thành tượng đá.
“Giang Cung Tuấn, cái chết của mày đã tới rồi!” Sau khi đóng băng Giang Cung Tuấn, Thần Bảo Lang xuất hiện trước mặt anh. Thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng màu trắng, khí lạnh bao phủ, hắn ta đột nhiên chém ra một kiếm.
“Chết đi!” Thần sắc Thần Bảo Lạng dữ tợn trông vô cùng đáng sợ.
“Đây là cái gì?” Toàn bộ võ giả đều kinh ngạc.
Giang Cung Tuấn sắp bị giết ư? Trận chiến này đến hồi kết rồi. Tất cả đều nghĩ rằng Giang Cung Tuấn sẽ chết. Lúc thanh kiếm trong tay Thần Bảo Lang sắp chém tới, ngàn cân treo sợi tóc, Giang Cung Tuấn biến thành tượng đá trong tức khắc liền tránh khỏi. Khối băng trên người anh trong phút chốc nổ tung. Anh bỗng nhiên xuất kiếm, một kiếm này lập tức xuất hiện trước mặt Thần Bảo Lang. Hình ảnh lập tức dừng lại vào giờ khắc này, Thần Bảo Lang đứng ngây ngốc tại chỗ, mà thanh đệ nhất Long kiểm trong tay Giang Cung Tuấn đã đâm trúng người hắn ta.
“Mày..” Thần Bảo Lang trừng to mắt, nét mặt lộ vẻ khó tin. Lúc này, máu của hắn ta đang chảy, sinh mệnh của hắn ta đang dần mất đi. Bên ngoài, tất cả mọi người trố mắt nhìn. Tất cả đều nhìn vào chỗ thanh kiếm Giang Cung Tuấn đâm vào Thần Bảo Lang, không ai có thể nhìn thấy được động tác của Giang Cung Tuấn, chỉ nhìn thấy Giang Cung Tuấn tự thoát ra khỏi khối bằng, nắm lấy thanh đệ nhất Long kiếm đâm tới.
Cứ như vậy, Thần Bảo Lang bị kiếm đâm xuyên qua cơ thể. Sắc mặt Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nhìn chằm vào vẻ mặt hoảng sợ của Thần Bảo Lang.
“Anh thất bại rồi, thất bại thì phải nếm trải mùi vị của cái chết” Giang Cung Tuấn bỗng nhiên rút kiếm, Thần Bảo Lang liền phun ra máu tươi.
Giang Cung Tuấn nhân cơ hội này, thúc đẩy toàn sức mạnh, tung ra một chưởng uy lực đánh lên người Thần Bảo Lang, lập tức cơ thể Thần Bảo Lang bị đánh bay. Bây giờ Giang Cung Tuấn đứng trên cao mấy chục mét, thanh đệ nhất Trường kiểm trong tay phóng ra kiểm khí sáng chói, kiếm khí từ trên bay xuống, rơi trúng Thần Bảo Lang bị đánh bay, chém hắn ta thành hai nửa.
Giang Cung Tuấn chậm rãi bay xuống mặt đất, đứng trên tảng đá lớn. Tứ phía, tụ tập hàng ngàn hàng vạn võ giả. Nhưng tất cả đều không mở miệng, bầu không khí mang chút quỷ dị.
Đây, đây là kết thúc rồi ư? Thần Bảo Lang thất bại rồi? Thần Bảo Lang chết rồi? Tất cả mọi người đều không dám tin. Bọn họ không dám tin vị Thần Bảo Lang cảnh giới bậc cao này sẽ thua Giang Cung Tuấn, sẽ thất bại bởi một con người địa cầu. Điều này không thể tưởng tượng nổi.
“Hay lắm!” Yên lắng một lúc thì phía xa truyền đến âm thanh nhốn nháo. Mà phía phát ra âm thanh ấy là võ giả địa cầu. Bị võ giả dị giới chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay Giang Cung Tuấn cũng giúp võ giả địa cầu xả giận thay.
“Hay, hay lắm!”
“Giang Cung Tuấn, hay quá!” “Giết rất hay, đánh rất hay!”
Một vài người bị võ giả địa cầu đòi giết khóc ra nước mắt. Thần sắc Giang Cung Tuấn ngược lại vô cùng điềm tĩnh, giết chết Thần Bảo Lang rồi nhưng anh không hề kiêu ngạo chút nào. Bởi vì Thần Bảo Lang không tính là mạnh, hiện giờ cường giả trên địa cầu mạnh hơn hắn ta cũng không ít. Hơn nữa những kẻ dị giới này tu vi tương đối yếu, một khi mở ra phong ấn thì một lượng lớn cường giả sẽ xuống địa cầu. Đến lúc đó mới tính là bước đi khó khăn của võ giả địa câu.
Chiều thứ hai của Thần Bảo Lang, rõ ràng uy lực mạnh hơn chiều thứ nhất, nhưng ở chiêu đầu đó Giang Cung Tuấn để không được, còn bị thương, bây giờ lại có thể phá bỏ được chiêu thứ hai này.
Giang Cung Tuấn lại thi triển thực lực, lần nữa làm cho võ giả dị giới kinh ngạc, còn võ giả địa cầu ngược lại vui mừng hết sức. Thực lực Giang Cung Tuấn càng mạnh thì cuộc sống của người địa cầu sau này nhất định càng tốt.
Trên trời, Giang Cung Tuấn một mặt ung dung. Còn sắc mặt Thần Bảo Lang tái xanh tựa như màu gan lợn trông rất khó coi. Hắn không ngờ tới giang Cung Tuấn có thể phá vỡ được chiêu thứ hai của kiếm thuật.
“Hay lắm, tôi đã quá xem thường thẳng nhóc rồi, ha ha ha..”. Thần Bảo Lang cười thành tiếng. Chỉ là nụ cười ấy rất lạnh lẽo, bên trong giọng nói nhỏ nhẹ ấy chưa đầy sát ý mãnh liệt.
“Tiếp chiêu thứ ba đi!” Khí tức trên cơ thể hắn ta lại một lần nữa biến đổi. Hắn nhấc kiếm lên, xuất kiếm mạnh mẽ. Trong nháy mắt, thanh trường kiểm trong tay làm cho trời đất xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ dị.
Vù vù vù!
Gió mạnh thổi qua, lá rụng tung bay. Kiểm khí hóa thành những chiếc lá rơi che rợp cả bầu trời, mỗi một phiến lá đều có sức mạnh giết chết cường giả cảnh giới cao nhất. Một màn này cũng quá thần kỳ quá quỷ dị hư ảo rồi.
“Kiếm thuật mạnh nhất!”.
Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng chần kinh. Kiếm thuật của Thần Bảo Lang, chiêu nào chiêu nấy đều quỷ dị và mạnh hơn chiêu trước đó.
Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại thì kiếm khí đã bao phủ đầy trời, những kiếm khí hóa thành lá rụng, tựa như sắc trời mùa thu đang đến. Đó là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa khí tức đáng sợ.
Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, khí tức trên người như cầu vồng, thanh đệ nhất Long kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng. Lúc này anh nén chân khí đến cực hạn, xuất kiếm không ngừng, mỗi lần kiếm vung ra đều hóa thành kiếm khí mạnh đánh tiêu tan kiếm khí lá rụng kia.
Đoàng! Ầm ầm!
Hai luồng kiểm khí chạm vào nhau tạo ra lực tàn phá đáng sợ. Nhưng so ra về sức mạnh vẫn có chút chênh lệch giữa Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang. Tốc độ của anh chậm hơn Thần Bảo Lang một chút, sau khi tiếp ba chiều kiểm, chỉ thở được mấy cái nên khiến anh trông chật vật hơn.
Anh bị thương rồi, những chiếc lá do kiếm khí hình thành công kích làm anh bị thương khắp cơ thể tại ngực, đùi, cánh tay. Trong thời gian ngắn ngủi, thân thể anh bị trầy xước trăm ngàn vết. Có điều thương tích trên người anh nếu nhìn bằng mắt thường thì đang hồi phục rất nhanh.
“Ha ha ha”, Giang Cung Tuấn phá lên cười: “Thần Bảo Lang, anh làm gì được tối nào?” Tiếng cười của anh vang vọng phía chân trời, mang theo sự kiêu ngạo cùng tự tin sẵn có.
“Chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng”. Thần Bảo Lang lạnh lùng nói, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Giang Cung Tuấn, trường kiếm trong tay dồn thẳng tới muốn giết chết anh. Giang Cung Tuấn nâng kiếm đỡ lấy.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau. Giang Cung Tuấn cảm nhận được sức mạnh to lớn từ thanh đệ nhất Long kiểm đang truyền đến toàn thân anh, cánh tay anh run lên, cơ thể anh bị bức ép, từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Chưa chạm mặt đất anh đã bị mất đi lực đạo, thân thể ép sát mặt đất. Những nơi anh chạm qua, cây lớn bị khí tức đáng sợ của anh hủy diệt, vài tảng đá lớn bị vỡ nát trong chốc lát. Mà trên cao một vài kiếm khí lá rơi vẫn còn hạ xuống, không ngừng tấn công Giang Cung Tuấn.
Sau lưng anh bị đánh trúng, kiếm khí trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, tạo ra những vết thương chí mạng. Cơ thể anh bị đánh bay vào trong đống đổ nát, vẫn chưa bò lên khỏi mặt đất liền cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ. Người anh tựa như lò xo, trong tức khắc liền bật lên, xuất hiện chỗ xa hơn.
Đoàng!
Khu vực anh đứng lúc nãy trong tức khắc nổ tung biến thành đồng hoang tàn.
“Quả là cường giả cảnh giới bậc thứ hai, thật khó xơi quá!” Giang Cung Tuấn thở hổn hển nói, mặc dù chân khí không hề giảm đi, sức mạnh cực lớn. Nhưng đối phó với Thần Bảo Lang thuộc cảnh giới bậc cao này thì không có dấu hiệu địch lại.
“Tứ Quý kiếm thuật, bằng phong vạn dặm”. Lúc này, trên trời truyền tới tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ, Thần Bảo Lang tức giận rồi. Cùng với Giang Cung Tuấn chiến đấu trong thời gian dài vậy mà vẫn chưa giết được người này, đối với hắn ta mà nói thì điều này vô cùng nhục nhã.
Hắn ta đã thi triển chiều cuối trong Tứ Quý kiếm thuật, cũng là chiêu thức mạnh nhất. Hắn ta đứng giữa không trung, khí tức lại thay đổi, ngay sau đó, kiểm trong tay vung lên, một luồng khí lạnh bao phủ, những nơi nó đi qua đều bị đóng băng. Núi non phía dưới trong chốc lát bị đóng băng toàn bộ.
Giang Cung Tuấn phản ứng hơi chậm chạp, thân thể anh bị đóng băng, lúc này biến thành tượng đá.
“Giang Cung Tuấn, cái chết của mày đã tới rồi!” Sau khi đóng băng Giang Cung Tuấn, Thần Bảo Lang xuất hiện trước mặt anh. Thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng màu trắng, khí lạnh bao phủ, hắn ta đột nhiên chém ra một kiếm.
“Chết đi!” Thần sắc Thần Bảo Lạng dữ tợn trông vô cùng đáng sợ.
“Đây là cái gì?” Toàn bộ võ giả đều kinh ngạc.
Giang Cung Tuấn sắp bị giết ư? Trận chiến này đến hồi kết rồi. Tất cả đều nghĩ rằng Giang Cung Tuấn sẽ chết. Lúc thanh kiếm trong tay Thần Bảo Lang sắp chém tới, ngàn cân treo sợi tóc, Giang Cung Tuấn biến thành tượng đá trong tức khắc liền tránh khỏi. Khối băng trên người anh trong phút chốc nổ tung. Anh bỗng nhiên xuất kiếm, một kiếm này lập tức xuất hiện trước mặt Thần Bảo Lang. Hình ảnh lập tức dừng lại vào giờ khắc này, Thần Bảo Lang đứng ngây ngốc tại chỗ, mà thanh đệ nhất Long kiểm trong tay Giang Cung Tuấn đã đâm trúng người hắn ta.
“Mày..” Thần Bảo Lang trừng to mắt, nét mặt lộ vẻ khó tin. Lúc này, máu của hắn ta đang chảy, sinh mệnh của hắn ta đang dần mất đi. Bên ngoài, tất cả mọi người trố mắt nhìn. Tất cả đều nhìn vào chỗ thanh kiếm Giang Cung Tuấn đâm vào Thần Bảo Lang, không ai có thể nhìn thấy được động tác của Giang Cung Tuấn, chỉ nhìn thấy Giang Cung Tuấn tự thoát ra khỏi khối bằng, nắm lấy thanh đệ nhất Long kiếm đâm tới.
Cứ như vậy, Thần Bảo Lang bị kiếm đâm xuyên qua cơ thể. Sắc mặt Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nhìn chằm vào vẻ mặt hoảng sợ của Thần Bảo Lang.
“Anh thất bại rồi, thất bại thì phải nếm trải mùi vị của cái chết” Giang Cung Tuấn bỗng nhiên rút kiếm, Thần Bảo Lang liền phun ra máu tươi.
Giang Cung Tuấn nhân cơ hội này, thúc đẩy toàn sức mạnh, tung ra một chưởng uy lực đánh lên người Thần Bảo Lang, lập tức cơ thể Thần Bảo Lang bị đánh bay. Bây giờ Giang Cung Tuấn đứng trên cao mấy chục mét, thanh đệ nhất Trường kiểm trong tay phóng ra kiểm khí sáng chói, kiếm khí từ trên bay xuống, rơi trúng Thần Bảo Lang bị đánh bay, chém hắn ta thành hai nửa.
Giang Cung Tuấn chậm rãi bay xuống mặt đất, đứng trên tảng đá lớn. Tứ phía, tụ tập hàng ngàn hàng vạn võ giả. Nhưng tất cả đều không mở miệng, bầu không khí mang chút quỷ dị.
Đây, đây là kết thúc rồi ư? Thần Bảo Lang thất bại rồi? Thần Bảo Lang chết rồi? Tất cả mọi người đều không dám tin. Bọn họ không dám tin vị Thần Bảo Lang cảnh giới bậc cao này sẽ thua Giang Cung Tuấn, sẽ thất bại bởi một con người địa cầu. Điều này không thể tưởng tượng nổi.
“Hay lắm!” Yên lắng một lúc thì phía xa truyền đến âm thanh nhốn nháo. Mà phía phát ra âm thanh ấy là võ giả địa cầu. Bị võ giả dị giới chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay Giang Cung Tuấn cũng giúp võ giả địa cầu xả giận thay.
“Hay, hay lắm!”
“Giang Cung Tuấn, hay quá!” “Giết rất hay, đánh rất hay!”
Một vài người bị võ giả địa cầu đòi giết khóc ra nước mắt. Thần sắc Giang Cung Tuấn ngược lại vô cùng điềm tĩnh, giết chết Thần Bảo Lang rồi nhưng anh không hề kiêu ngạo chút nào. Bởi vì Thần Bảo Lang không tính là mạnh, hiện giờ cường giả trên địa cầu mạnh hơn hắn ta cũng không ít. Hơn nữa những kẻ dị giới này tu vi tương đối yếu, một khi mở ra phong ấn thì một lượng lớn cường giả sẽ xuống địa cầu. Đến lúc đó mới tính là bước đi khó khăn của võ giả địa câu.
/1256
|