Giang Cung Tuấn lại dạt Đào Văn Hưng đến chỗ của Thiết Sơn cách đó hơn hai mười mét.
Nhìn Thiết Sơn và một số lính đánh thuê được trang bị đầy đủ ở phía trước, anh nói lớn: “Tôi đã đưa người tới cho các người, nhưng máy bay trực thăng vẫn cần thêm chút thời gian, hơn nữa thời gian nạp nhiên liệu còn lâu hơn nữa
Sau đó, anh mở còng tay của Đào Văn Hưng và đẩy nhẹ. Đào Văn Hưng nhanh chóng chạy về phía trước như được đặc xá vậy.
Ngã lọn nhào mấy lần thì anh ta mới tới được chỗ của Thiết “Dã Lục đâu?” Đào Văn Hưng hỏi: “Anh ấy đã rời khỏi thủ đô rồi ư?”
Thiết Sơn nhìn anh ta, nhưng không nói gì.
Hãn coi lại đồng hồ.
Chín phút đã trôi qua. “Giang Cung Tuấn, còn một phút đồng hồ, trong vòng một phút nữa không thấy trực thăng thì anh chết chắc.”
Giọng của Thiết Sơn vang lên. “Mang qua đây.” Giang Cung Tuấn ra lệnh.
Chẳng mấy chốc, một chiếc trực thăng ở đáng xa đã lái tới, Giang Cung Tuấn chỉ lên bầu trời đăng xa nói: “Đã tới rồi.” Thiết Sơn ngẩng lên và thấy rằng một chiếc trực thăng thực su dang đến gần.
Nhưng mặt hắn lại nghiêm túc.
Hắn biết cho dù máy bay trực thăng đến, hắn đã lên trực thăng muốn rời đi cũng không thể, vả lại nây giờ hắn cần con tin có vị trí quan trọng.
Hãn ta ra lệnh: “Giang Cung Tuấn, tiến lên phía trước, tôi cần anh làm con tin, chỉ cần có thể sống sót rời khỏi thủ đô tôi së tha anh ra.”
Giang Cung Tuấn hông chút do dự, nhặt còng tay dưới đất lên, tự còng tay mình và giơ tay lên để cho Thiết Sơn bên kia nhìn thấy.
Đồng thời, anh nói nhỏ: “Ngô Huy, tôi đi làm con tin trước, cho bọn hằn bay lên, sau khi toàn bộ quân đến, nhanh chóng triển khai và tiêu diệt tất cả kẻ thù trong vòng mười giây. Sau đó chúng sẽ phóng tên lửa lên máy bay, không được để chúng sống sót rời đi.”
“Tướng Long, làm cái gì vậy, anh ở trên máy bay làm sao có thể bắt được chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Không sao đâu, tôi sẽ hành động khiến máy bay mất kiểm soát. Ngay lúc nó mất kiểm soát, tôi sẽ nổ súng. Đồng thời, nhắc nhở những người dân xung quanh đó vào nhà, không được ở bên ngoài và cố gắng làm máy bay vỡ thành nhiều mảnh, nếu không khi rơi xuống sẽ làm bị thương những người vô tội. “Tướng Long, thật sự không sao chứ, rồi anh làm sao mà trốn thoát được?”
“Tin tôi đi, không sao đâu mà.” Giang Cung Tuấn thì thầm nói.
Thời gian gần đây, Ngô Huy ở Nam Cương nên không biết Giang Cung Tuấn đã là một người cực kỳ mạnh, muốn trốn khỏi trực thăng là việc không khó khăn gì. “Vâng.” Ngô Huy gật đầu, anh tin tưởng Giang Cung Tuấn vô điều kiện.
Giang Cung Tuấn nói tiếp. “Trước khi khai trận, hãy làm lay động binh lính của đối phương trước, hứa nếu đầu hàng sẽ không giết, còn cho một khoản tiền nữa.
Ngô Huy gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Thiết Sơn ở phía trước hét lên: “Giang Cung Tuấn, anh đang lải nhải cái gì vậy? Còn không mau qua đây, nhớ, không được mang theo vũ
Sau đó Giang Cung đi về phía trước.
Ngay khi anh đến gần, một vài khẩu súng chĩa vào Nhưng mà mặt anh vẫn ung dung bình
Trực thăng đến khá nhanh.
Trong vòng vài phút trực thăng đã xuất hiện phía trên đầu khu biệt thự Hi Vọng, sau đó đáp xuống một bãi đất trống bên ngoài khu biệt “Di.”
Thiết Sơn lấy súng dí vào đầu Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đi về phía máy bay.
Khi Thiết Sơn đến trước trực thăng, thuộc hạ của ta chỉ tay vào phi công và nói: “Cút
Phi công nhanh chóng xuống máy bay.
Thiết Sơn ra lệnh: máy bay.
Một trong số những người của hắn ta nhanh chóng đi đến lái.
Còn hắn cứ chĩa súng vào đầu Giang Cung theo lên trực thăng, Đào Văn Hưng cùng trợ thủ đắc lực theo sát. “Di.”
Với lệnh của Thiết Sơn, chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh. “Haha…”
Đào Văn Hưng cười lớn: “Giang Cung tôi đã nói rồi, anh sẽ thỏa hiệp thôi, sao nào, bị tôi nói trúng rồi chứ Giang Cung liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: tưởng anh thật sự thoát được
Mặt Đào Văn Hưng tự mãn Hiện tại chẳng phải đã đi rồi sao?”
Giang Cung Tuấn không nói gì.
Mặt Thiết Sơn nghiêm trọng, không rời khỏi phạm vi nước Đoàn Hùng, lo lắng cầm lấy bộ đàm nói: “Tất cả đợi lệnh, chỉ cần quân Xích Diệm dám động thủ thì nhanh chống tấn công, còn nếu quân Xích Diêm không làm gì thì cứ đợi như thế, sau khi tôi sống sót rời khỏi đây sẽ chia thưởng cho cả người nhà của mọi người, một phần cũng không thiếu, Thiết Sơn này trước giờ rất biết giữ uy tín.
Giang Cung Tuấn đang ngồi trong trực thăng, anh đang tính toán thời gian và quan sát môi trường xung quanh.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc trực thăng đã bay ra khỏi thành phố và xuất hiện ở vùng ngoại ô. rồi.
Giang Cung Tuấn tin là quân Xích Diễm đã triển khai xong
Và anh cũng biết rằng vệ tinh đang theo dõi chiếc trực thăng này mọi lúc.
Sau khi trực thăng bay xa, trực thăng của quân Xích Diễm nhanh chóng thế chỗ và xuất hiện trên khu vực biệt thự Hy Vọng, trên mỗi trực thăng đều có lính dánh úp.
Ba nghìn người đã bị ngắm bắn.
Ba ngàn lính đánh thuê phía dưới đã nhìn thấy chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời, nhưng mà bọn họ cũng chả sợ gì cả, đã dám đến rồi thì đã chuẩn bị sẵn khả năng sẽ chết rồi.
Bọn họ cũng không manh động.
Chỉ cần Thiết Sơn rời đi an toàn thì gia đình họ có thể nhận được tiền.
Đúng lúc này, trong khu biệt thự vang lên một tiếng còi. “Người bên ngoài nghe đây, nếu không muốn chết thì lập tức đầu hàng, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền”
“Người bên ngoài nghe đây, nếu không muốn chết thì lập tức đầu hàng, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền.
Giọng nói đó cứ vang lên. Lúc này, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Đào Văn Hưng nói. Văn Hưng, anh vẫn thực sự nghĩ anh có thể thoát khỏi sao?”
“Chứ không phải là sắp rời khỏi thủ đô rồi Đào Văn Hưng cười đắc ý, hắn luôn tin rằng chỉ cần ba ngàn lính đánh trong khu biệt thự không rời đi thì quân Xích sẽ không dám động, hàn sẽ nhanh rồi khỏi Đoạn
Hùng Sau khi rời đi, quân Xích Diễm làm gì cũng không quan tâm nữa. “Ho.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Anh đứng dậy, chiếc công trên tay rơi xuống đất. “Anh đang làm gì đấy?”
Thiết Sơn lập tức bắn
Bum!
Tiếng súng vang dội.
Tuy nhiên, Giang Cung Tuần hoàn toàn an toàn, trên tay còn có thêm một viên đạn “Anh.
Mặt Thiết Sơn biến sắc.
Giang Cung Tuấn túm lấy Đào Văn Hưng và dồn mạnh chân khí, cửa trực thăng liền bị rung mở, anh kéo Đào Văn Hưng đột ngột nhảy xuống.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới, chiếc trực thăng lập tức loạng
Ngô Huy đã sử dụng thiết bị giám sát vệ tinh để theo dõi chiếc trực
Anh xem ảnh vệ tinh thì thấy Giang Cung Tuấn cùng một người nhảy xuống máy bay từ độ cao mấy trăm mét.
Anh ta lập tức ra lệnh. “Hành động, nổ súng
Nghe được lệnh những binh lĩnh đánh úp trong khu biệt thự Hi Vọng lập tức hành động.
Bên dưới, ba ngàn người ngã xuống đất trong chốc lát. Cùng lúc đó, tên lửa được phóng đi Đánh trúng trực thăng của Thiết Sơn một cách chính xác.
Bum!
Chiếc trực thăng vỡ tan tành trong tích tắc, biến thành những mảnh vỡ tung tóe. Xin hãy đọc truyện tại ++ T RÙMtruyện. C O M ++
Thiết Sơn và bọn tay sai bị nổ banh xác.
Giang Cung Tuấn kéo theo Đào Văn Hưng từ từ trên trời rơi xuống, anh dùng chân khí, dung hòa với lực cản của trái đất để đáp vững trên mặt đất và quăng bừa Đào Văn Hưng xuống. Đào Văn Tuấn sợ hãi ng người ra, chân tay yếu ớt và nằm la liệt trên mặt đất.
Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, sùi bọt mép, cả người run lên. Anh lớn chừng này rồi, đã thấy cảnh tượng này bao giờ chưa? “Anh. anh. ”
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn như nhìn thấy quỷ, đến răng cũng run cầm cầm.
Giang Cung Tuấn cười khinh nói: “Tôi đã nói rồi, anh không trốn thoát được đâu.
Nhìn Thiết Sơn và một số lính đánh thuê được trang bị đầy đủ ở phía trước, anh nói lớn: “Tôi đã đưa người tới cho các người, nhưng máy bay trực thăng vẫn cần thêm chút thời gian, hơn nữa thời gian nạp nhiên liệu còn lâu hơn nữa
Sau đó, anh mở còng tay của Đào Văn Hưng và đẩy nhẹ. Đào Văn Hưng nhanh chóng chạy về phía trước như được đặc xá vậy.
Ngã lọn nhào mấy lần thì anh ta mới tới được chỗ của Thiết “Dã Lục đâu?” Đào Văn Hưng hỏi: “Anh ấy đã rời khỏi thủ đô rồi ư?”
Thiết Sơn nhìn anh ta, nhưng không nói gì.
Hãn coi lại đồng hồ.
Chín phút đã trôi qua. “Giang Cung Tuấn, còn một phút đồng hồ, trong vòng một phút nữa không thấy trực thăng thì anh chết chắc.”
Giọng của Thiết Sơn vang lên. “Mang qua đây.” Giang Cung Tuấn ra lệnh.
Chẳng mấy chốc, một chiếc trực thăng ở đáng xa đã lái tới, Giang Cung Tuấn chỉ lên bầu trời đăng xa nói: “Đã tới rồi.” Thiết Sơn ngẩng lên và thấy rằng một chiếc trực thăng thực su dang đến gần.
Nhưng mặt hắn lại nghiêm túc.
Hắn biết cho dù máy bay trực thăng đến, hắn đã lên trực thăng muốn rời đi cũng không thể, vả lại nây giờ hắn cần con tin có vị trí quan trọng.
Hãn ta ra lệnh: “Giang Cung Tuấn, tiến lên phía trước, tôi cần anh làm con tin, chỉ cần có thể sống sót rời khỏi thủ đô tôi së tha anh ra.”
Giang Cung Tuấn hông chút do dự, nhặt còng tay dưới đất lên, tự còng tay mình và giơ tay lên để cho Thiết Sơn bên kia nhìn thấy.
Đồng thời, anh nói nhỏ: “Ngô Huy, tôi đi làm con tin trước, cho bọn hằn bay lên, sau khi toàn bộ quân đến, nhanh chóng triển khai và tiêu diệt tất cả kẻ thù trong vòng mười giây. Sau đó chúng sẽ phóng tên lửa lên máy bay, không được để chúng sống sót rời đi.”
“Tướng Long, làm cái gì vậy, anh ở trên máy bay làm sao có thể bắt được chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Không sao đâu, tôi sẽ hành động khiến máy bay mất kiểm soát. Ngay lúc nó mất kiểm soát, tôi sẽ nổ súng. Đồng thời, nhắc nhở những người dân xung quanh đó vào nhà, không được ở bên ngoài và cố gắng làm máy bay vỡ thành nhiều mảnh, nếu không khi rơi xuống sẽ làm bị thương những người vô tội. “Tướng Long, thật sự không sao chứ, rồi anh làm sao mà trốn thoát được?”
“Tin tôi đi, không sao đâu mà.” Giang Cung Tuấn thì thầm nói.
Thời gian gần đây, Ngô Huy ở Nam Cương nên không biết Giang Cung Tuấn đã là một người cực kỳ mạnh, muốn trốn khỏi trực thăng là việc không khó khăn gì. “Vâng.” Ngô Huy gật đầu, anh tin tưởng Giang Cung Tuấn vô điều kiện.
Giang Cung Tuấn nói tiếp. “Trước khi khai trận, hãy làm lay động binh lính của đối phương trước, hứa nếu đầu hàng sẽ không giết, còn cho một khoản tiền nữa.
Ngô Huy gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Thiết Sơn ở phía trước hét lên: “Giang Cung Tuấn, anh đang lải nhải cái gì vậy? Còn không mau qua đây, nhớ, không được mang theo vũ
Sau đó Giang Cung đi về phía trước.
Ngay khi anh đến gần, một vài khẩu súng chĩa vào Nhưng mà mặt anh vẫn ung dung bình
Trực thăng đến khá nhanh.
Trong vòng vài phút trực thăng đã xuất hiện phía trên đầu khu biệt thự Hi Vọng, sau đó đáp xuống một bãi đất trống bên ngoài khu biệt “Di.”
Thiết Sơn lấy súng dí vào đầu Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đi về phía máy bay.
Khi Thiết Sơn đến trước trực thăng, thuộc hạ của ta chỉ tay vào phi công và nói: “Cút
Phi công nhanh chóng xuống máy bay.
Thiết Sơn ra lệnh: máy bay.
Một trong số những người của hắn ta nhanh chóng đi đến lái.
Còn hắn cứ chĩa súng vào đầu Giang Cung theo lên trực thăng, Đào Văn Hưng cùng trợ thủ đắc lực theo sát. “Di.”
Với lệnh của Thiết Sơn, chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh. “Haha…”
Đào Văn Hưng cười lớn: “Giang Cung tôi đã nói rồi, anh sẽ thỏa hiệp thôi, sao nào, bị tôi nói trúng rồi chứ Giang Cung liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: tưởng anh thật sự thoát được
Mặt Đào Văn Hưng tự mãn Hiện tại chẳng phải đã đi rồi sao?”
Giang Cung Tuấn không nói gì.
Mặt Thiết Sơn nghiêm trọng, không rời khỏi phạm vi nước Đoàn Hùng, lo lắng cầm lấy bộ đàm nói: “Tất cả đợi lệnh, chỉ cần quân Xích Diệm dám động thủ thì nhanh chống tấn công, còn nếu quân Xích Diêm không làm gì thì cứ đợi như thế, sau khi tôi sống sót rời khỏi đây sẽ chia thưởng cho cả người nhà của mọi người, một phần cũng không thiếu, Thiết Sơn này trước giờ rất biết giữ uy tín.
Giang Cung Tuấn đang ngồi trong trực thăng, anh đang tính toán thời gian và quan sát môi trường xung quanh.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc trực thăng đã bay ra khỏi thành phố và xuất hiện ở vùng ngoại ô. rồi.
Giang Cung Tuấn tin là quân Xích Diễm đã triển khai xong
Và anh cũng biết rằng vệ tinh đang theo dõi chiếc trực thăng này mọi lúc.
Sau khi trực thăng bay xa, trực thăng của quân Xích Diễm nhanh chóng thế chỗ và xuất hiện trên khu vực biệt thự Hy Vọng, trên mỗi trực thăng đều có lính dánh úp.
Ba nghìn người đã bị ngắm bắn.
Ba ngàn lính đánh thuê phía dưới đã nhìn thấy chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời, nhưng mà bọn họ cũng chả sợ gì cả, đã dám đến rồi thì đã chuẩn bị sẵn khả năng sẽ chết rồi.
Bọn họ cũng không manh động.
Chỉ cần Thiết Sơn rời đi an toàn thì gia đình họ có thể nhận được tiền.
Đúng lúc này, trong khu biệt thự vang lên một tiếng còi. “Người bên ngoài nghe đây, nếu không muốn chết thì lập tức đầu hàng, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền”
“Người bên ngoài nghe đây, nếu không muốn chết thì lập tức đầu hàng, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền.
Giọng nói đó cứ vang lên. Lúc này, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Đào Văn Hưng nói. Văn Hưng, anh vẫn thực sự nghĩ anh có thể thoát khỏi sao?”
“Chứ không phải là sắp rời khỏi thủ đô rồi Đào Văn Hưng cười đắc ý, hắn luôn tin rằng chỉ cần ba ngàn lính đánh trong khu biệt thự không rời đi thì quân Xích sẽ không dám động, hàn sẽ nhanh rồi khỏi Đoạn
Hùng Sau khi rời đi, quân Xích Diễm làm gì cũng không quan tâm nữa. “Ho.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Anh đứng dậy, chiếc công trên tay rơi xuống đất. “Anh đang làm gì đấy?”
Thiết Sơn lập tức bắn
Bum!
Tiếng súng vang dội.
Tuy nhiên, Giang Cung Tuần hoàn toàn an toàn, trên tay còn có thêm một viên đạn “Anh.
Mặt Thiết Sơn biến sắc.
Giang Cung Tuấn túm lấy Đào Văn Hưng và dồn mạnh chân khí, cửa trực thăng liền bị rung mở, anh kéo Đào Văn Hưng đột ngột nhảy xuống.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới, chiếc trực thăng lập tức loạng
Ngô Huy đã sử dụng thiết bị giám sát vệ tinh để theo dõi chiếc trực
Anh xem ảnh vệ tinh thì thấy Giang Cung Tuấn cùng một người nhảy xuống máy bay từ độ cao mấy trăm mét.
Anh ta lập tức ra lệnh. “Hành động, nổ súng
Nghe được lệnh những binh lĩnh đánh úp trong khu biệt thự Hi Vọng lập tức hành động.
Bên dưới, ba ngàn người ngã xuống đất trong chốc lát. Cùng lúc đó, tên lửa được phóng đi Đánh trúng trực thăng của Thiết Sơn một cách chính xác.
Bum!
Chiếc trực thăng vỡ tan tành trong tích tắc, biến thành những mảnh vỡ tung tóe. Xin hãy đọc truyện tại ++ T RÙMtruyện. C O M ++
Thiết Sơn và bọn tay sai bị nổ banh xác.
Giang Cung Tuấn kéo theo Đào Văn Hưng từ từ trên trời rơi xuống, anh dùng chân khí, dung hòa với lực cản của trái đất để đáp vững trên mặt đất và quăng bừa Đào Văn Hưng xuống. Đào Văn Tuấn sợ hãi ng người ra, chân tay yếu ớt và nằm la liệt trên mặt đất.
Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, sùi bọt mép, cả người run lên. Anh lớn chừng này rồi, đã thấy cảnh tượng này bao giờ chưa? “Anh. anh. ”
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn như nhìn thấy quỷ, đến răng cũng run cầm cầm.
Giang Cung Tuấn cười khinh nói: “Tôi đã nói rồi, anh không trốn thoát được đâu.
/1256
|