Thấy Lâm Hân chê bai Giang Cung Tuấn, trong lòng Đường Sở Ví có chút không vui.
“Chồng tôi không phải đồ vô dụng.”
“Còn không phải vậy sao?” Lâm Hân cười nói: “Nhưng tớ lại nghe nói anh ta là đứa con rể đến ở rể nhà họ Đường, không có công việc, cả ngày chỉ biết ở nhà quét sân, nấu cơm, ăn bám nhà họ Đường, trước đó còn lái con xe đạp điện đến Vĩnh Nhạc đón cậu tan làm, chuyện này đã trở thành trò cười trong miệng người dân Tử Đăng”
“Cậu còn nói nữa thì tôi sẽ không để ý tới cậu đâu” Sắc mặt của Đường Sở Vi trở nên không vui.
“Được rồi, tớ giỡn thôi” Lâm Hân vội vàng nói xin lỗi.
Xem ra Đường Sở Vi rất thích Giang Cung Tuấn, cô ta muốn ly gián mối quan hệ của Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn quả thật có chút khó khăn.
Cô ta chuyển đề tài, “Cậu thích gì thì cứ việc chọn, tôi tặng cho cậu, dáng người của cậu đẹp như vậy, vẻ ngoài lại xinh đẹp, mặc như thế nào cũng xinh cả.”
Vẻ không vui trên mặt Đường Sở Vi lúc này mới tiêu tan.
Nhưng cô có tiên, cô cũng không muốn Lâm Hân trả.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Hân, cô chọn được một bộ quân áo màu trăng.
Cô thích màu trắng.
Màu tượng trưng cho sự thuần khiết.
Lúc tính tiền, cô mới biết bộ đồ đó trị giá năm trăm bốn mươi triệu.
Cô lập tức hoảng sợ, không nghĩ tới bộ quần áo này lại mắc như vậy.
“Sở Vi, tớ đã nói với cậu rồi, tớ sẽ trả tiên bộ đồ này cho cậu, cửa hàng quân áo này là tớ mở mà.
“Không, không cần.” Đường Sở Vi cản lại, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen mới lấy ở chỗ Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, cô cũng có chút khiếp sợ.
Lỡ trong thẻ không có tiền thì sao?
Vậy không phải là sẽ càng mất mặt hơn à?
Nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hân.
Lâm Hân nhìn đen trong tay Đường Sở Vi một cái, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, trên mặt chợt mang theo vẻ hâm mộ, trong lòng vì hâm mộ nên sinh ra ghen ty.
Người khác không biết thẻ này.
Nhưng, cô ta thì biết.
Đây là tấm thẻ Hắc Long độc nhất vô nhị, cả nước chỉ có một tấm.
“Cà đi”
Đường Sở Vi ngay cả thẻ Hắc Long cũng lấy ra, Lâm Hân cũng không cố tình muốn trả tiền quần áo cho Đường Sở Vi nữa.
Đường Sở Vi khiếp sợ đưa thẻ tới.
Nhân viên thu ngân nhận lấy bằng hai tay, cà lên trên máy pos một cái.
Đường Sở Vi nhập mật khẩu mà Giang Cung Tuấn nói.
Thật ra thì tấm thẻ Hắc Long không có mật mã, bởi vì đây là tấm thẻ độc nhất vô nhị thuộc về Giang Cung Tuấn, không cần mật khẩu.
Mà nhập mật mã vào, dù có sai thì cũng không sao.
“Thanh toán thành công…”
Nghe thấy đã cà thẻ thành công, Đường Sở Vi thở phào nhẹ nhõm, trong thẻ thật sự có tiên.
“Cô Đương, xin cô hãy cất kỹ thẻ của cô”
Đường Sở Vi nhận lấy thẻ Hắc Long bỏ vào trong túi.
Sắc mặt của Lâm Hân đầy tươi cười nhìn Đường Sở Vị, ‘Sở Vị, tiếp theo cậu muốn đi đâu, tớ đi dạo cùng cậu?”
“Hả?”
Đường Sở Vi sững sốt một chút.
Đây là chủ tịch dược phẩm Trường Sinh, cô có tài đức gì mà có thể để cho Lâm Hân cùng đi dạo phố?
“Dù sao tớ cũng không bận.”
“Giang Cung Tuấn nói, dân tôi đi mua một ít đồ trang sức nữa”
“Ừ, tớ đi cùng cậu”
“Được…”
Đường Sở Vi được sủng ái mà đâm ra lo sợ.
Giang Cung Tuấn ở khu nghỉ ngơi lầu dưới, anh đang hút thuốc, trong tay cầm điện thoại di động chơi trò plants with Zombie.
“Tuấn…
Tiếng nói của Đường Sở Vĩ truyên tới.
Anh lập tức cất điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, cười hỏi: “Sao rồi?”
Đường Sở Vi giơ cái túi trong tay lên, “Mua được một món, nhưng mà…”
Cô ấp a ấp úng, nói: “Có, có hơi đắt, năm trăm bốn mươi triệu lận.”
Cô lớn như vậy nhưng chưa từng mặc quần áo đắt đến thế, cô cũng sợ Giang Cung Tuấn trách măng, trách cô quá phô trương lãng phí.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Mới có năm trăm bốn mươi triệu thôi mà, anh cũng không thiếu tiền, đi thôi, đi dạo thêm một chút”
Lâm Hân đi tới, cười nói: “Giang Cung Tuấn, anh đi về trước đi, tôi cùng Sở Vi đi dạo”
“Hmm?” Giang Cung Tuấn cau mày.
Lâm Hân cười nói: “Yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ đưa Sở Vi trở về nhà anh toàn.”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cũng không biết vì sao Lâm Hân lại đối xử nhiệt tình với mình như vậy, lẽ nào là vì người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kì lạ đó ư?
Cô càng muốn đi tìm hiểu người mà cô đã cứu mười năm trước là ai, người cứu cô thoát khỏi tay Tiêu Chinh là ai.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuấn, anh đi về trước đi, em và tổng giám đốc Lâm đi dạo một chút”
Đường Sở Vi đã nói vậy rồi, Giang Cung Tuấn cũng không cố tình đi theo chi nữa, anh gật đầu nói: “Ừ, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”
Lâm Hân kéo Đường Sở Vi rời đi.
Lúc đi, cô ta còn khẽ mỉm cười với Giang Cung Tuấn, đưa cánh tay nhỏ bé lên làm động tác bái bai.
Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, có Lâm Hân ở đầy, Đường Sở Vi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh cũng đi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, sau khi nhìn Đường Sở Vi lên xe thể thao của Lâm Hân, lúc này anh mới cõi chiếc xe đạp điện nhỏ bé của mình rời đi.
Nhưng anh không về nhà Mà là đến phòng khám Trần Tục.
Lúc anh đến phòng khám Trần Tục thì nó đã đóng cửa, anh trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa, tiến vào phòng khám bệnh, sau đó đóng cửa lại đi vào trong phòng ngủ.
Cho đến lúc chạng vạng tối, Ngô Huy cùng Hoa Hồng Đen – Bạch Tâm mới trở về Giang Cung Tuấn nghe được thanh âm, cũng tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra.
“Ôi, anh Giang, anh ở đây hả?” Thấy Giang Cung Tuấn, Bạch Tâm hơi kinh ngạc.
“ừ”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: “Chuyện làm như thế nào rồi?”
Ngô Huy cười nói: “Anh Giang, một buổi chiêu đã xử lý xong hết toàn bộ, bây giờ trung tâm thương mại nội thành mới xây dựng đã là sản nghiệp dưới tên anh, có thể kêu gọi kinh doanh với bên ngoài rồi”
“ừ”
Giang Cung Tuấn ngồi xuống, cầm một điếu thuốc ở trên bàn lên đốt.
“Đúng rồi, người bốn của gia tộc lớn có đi nghĩa trang của nhà họ Giang quỳ lạy không?”
Ngô Huy lắc đầu, “Em luôn phái người theo dõi, một người cũng không đi”
Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.
“Anh Giang…” Ngô Huy muốn nói nhưng lại thôi “Nói”
Ngô Huy do dự chốc lát mới nói: “Căn cứ vào tình báo mới nhất tra ra được thì mười năm trước, đến nhà họ Giang, trừ bốn gia tộc lớn ra thì còn có những người khác.”
“Đùng”
Giang Cung Tuấn đập bàn một cái Bàn gõ trong nháy mặät chia năm xẻ bảy.
Bạch Tâm sợ hãi, thân thể run lên một cái.
“Tại sao trước kia cậu không nói?”
Trên mặt Ngô Huy mang theo sự áy náy, anh ta nói: “Anh Giang, em xin lôi anh, là sơ sót của em, chỉ điều tra bốn gia tộc lớn mà bỏ quên một số chỉ tiết.”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn âm trầm, anh nói: “Còn có ai?”
Ngô Huy vội vàng nói: “Bốn gia tộc lớn là bạch, trong đó còn có hăc, nhưng những người này không lộ mặt, mà là nấp trong bóng tối, nói như vậy, mười năm trước nhăm vào nhà họ Giang, không chỉ là bốn gia tộc lớn ở Tử Đăng mà ngay cả thế lực ngầm ở Tử Đăng gần như cũng tham gia, hơn nữa, phía sau màn còn có một người giật dây.
Giang Cung Tuấn biết người sai khiến phía sau màn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở trong tay người nào thì người đó chính là kẻ sai khiến phía sau màn.
“Rốt cuộc còn có người nào?”
Ngô Huy nói “Anh Giang, bây giờ Tiêu Dao Vương là người kế nhiệm, đứng đầu năm quân, với thế lực của chúng ta ở Nam Cương, em không có quyền vận dụng mạng lưới tình báo của Tử Đăng, không xác định được những thế lực ngâm đã tham gia”
“Tiêu Dao Vương…”
Giang Cung Tuấn nghĩ ngợi, chợt dừng tay nói: “Chuyện này cứ lòng lòng ở ch Tiêu Dao Vương.”
“Như thế, vậy cũng chỉ có tìm một người hỏi thăm”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ai?”
Ngô Huy nói: “Người này tên là Qủy Lão Đại, biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu, chuyên nhận việc mua bán tình báo, được mệnh danh là trong thiên hạ không có chuyện nào mà gã không biết, người này thế lực rất vững chắc, không chỉ có ở Tử Đẳng, mà còn có mạng lưới tình báo trong thế giới ngầm, ngay cả một số chuyện mà phía tình báo chính phủ không cách nào điều tra được thì gã cũng có thể tra ra được”
“Liên lạc với Quỷ Kiến Sầu, tôi phải biết, mười năm trước ngoài bốn gia tộc lớn ra thì còn có những thế lực nào tham gia diệt nhà họ Giang tôi”
“Dạ, em lập tức đi sắp xếp.”
Giang Cung Tuấn dựa vào ghế, hít một hơi thật sâu.
Anh không nghĩ tới, chuyện mười năm trước lại dính líu sâu như vậy.
Nhưng, bất kể dính dáng đến người nào, chỉ cần có liên quan đến chuyện này.
Như vậy, cũng chỉ có một kết quả Đó chính là.
Chết!
“Chồng tôi không phải đồ vô dụng.”
“Còn không phải vậy sao?” Lâm Hân cười nói: “Nhưng tớ lại nghe nói anh ta là đứa con rể đến ở rể nhà họ Đường, không có công việc, cả ngày chỉ biết ở nhà quét sân, nấu cơm, ăn bám nhà họ Đường, trước đó còn lái con xe đạp điện đến Vĩnh Nhạc đón cậu tan làm, chuyện này đã trở thành trò cười trong miệng người dân Tử Đăng”
“Cậu còn nói nữa thì tôi sẽ không để ý tới cậu đâu” Sắc mặt của Đường Sở Vi trở nên không vui.
“Được rồi, tớ giỡn thôi” Lâm Hân vội vàng nói xin lỗi.
Xem ra Đường Sở Vi rất thích Giang Cung Tuấn, cô ta muốn ly gián mối quan hệ của Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn quả thật có chút khó khăn.
Cô ta chuyển đề tài, “Cậu thích gì thì cứ việc chọn, tôi tặng cho cậu, dáng người của cậu đẹp như vậy, vẻ ngoài lại xinh đẹp, mặc như thế nào cũng xinh cả.”
Vẻ không vui trên mặt Đường Sở Vi lúc này mới tiêu tan.
Nhưng cô có tiên, cô cũng không muốn Lâm Hân trả.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Hân, cô chọn được một bộ quân áo màu trăng.
Cô thích màu trắng.
Màu tượng trưng cho sự thuần khiết.
Lúc tính tiền, cô mới biết bộ đồ đó trị giá năm trăm bốn mươi triệu.
Cô lập tức hoảng sợ, không nghĩ tới bộ quần áo này lại mắc như vậy.
“Sở Vi, tớ đã nói với cậu rồi, tớ sẽ trả tiên bộ đồ này cho cậu, cửa hàng quân áo này là tớ mở mà.
“Không, không cần.” Đường Sở Vi cản lại, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen mới lấy ở chỗ Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, cô cũng có chút khiếp sợ.
Lỡ trong thẻ không có tiền thì sao?
Vậy không phải là sẽ càng mất mặt hơn à?
Nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hân.
Lâm Hân nhìn đen trong tay Đường Sở Vi một cái, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, trên mặt chợt mang theo vẻ hâm mộ, trong lòng vì hâm mộ nên sinh ra ghen ty.
Người khác không biết thẻ này.
Nhưng, cô ta thì biết.
Đây là tấm thẻ Hắc Long độc nhất vô nhị, cả nước chỉ có một tấm.
“Cà đi”
Đường Sở Vi ngay cả thẻ Hắc Long cũng lấy ra, Lâm Hân cũng không cố tình muốn trả tiền quần áo cho Đường Sở Vi nữa.
Đường Sở Vi khiếp sợ đưa thẻ tới.
Nhân viên thu ngân nhận lấy bằng hai tay, cà lên trên máy pos một cái.
Đường Sở Vi nhập mật khẩu mà Giang Cung Tuấn nói.
Thật ra thì tấm thẻ Hắc Long không có mật mã, bởi vì đây là tấm thẻ độc nhất vô nhị thuộc về Giang Cung Tuấn, không cần mật khẩu.
Mà nhập mật mã vào, dù có sai thì cũng không sao.
“Thanh toán thành công…”
Nghe thấy đã cà thẻ thành công, Đường Sở Vi thở phào nhẹ nhõm, trong thẻ thật sự có tiên.
“Cô Đương, xin cô hãy cất kỹ thẻ của cô”
Đường Sở Vi nhận lấy thẻ Hắc Long bỏ vào trong túi.
Sắc mặt của Lâm Hân đầy tươi cười nhìn Đường Sở Vị, ‘Sở Vị, tiếp theo cậu muốn đi đâu, tớ đi dạo cùng cậu?”
“Hả?”
Đường Sở Vi sững sốt một chút.
Đây là chủ tịch dược phẩm Trường Sinh, cô có tài đức gì mà có thể để cho Lâm Hân cùng đi dạo phố?
“Dù sao tớ cũng không bận.”
“Giang Cung Tuấn nói, dân tôi đi mua một ít đồ trang sức nữa”
“Ừ, tớ đi cùng cậu”
“Được…”
Đường Sở Vi được sủng ái mà đâm ra lo sợ.
Giang Cung Tuấn ở khu nghỉ ngơi lầu dưới, anh đang hút thuốc, trong tay cầm điện thoại di động chơi trò plants with Zombie.
“Tuấn…
Tiếng nói của Đường Sở Vĩ truyên tới.
Anh lập tức cất điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, cười hỏi: “Sao rồi?”
Đường Sở Vi giơ cái túi trong tay lên, “Mua được một món, nhưng mà…”
Cô ấp a ấp úng, nói: “Có, có hơi đắt, năm trăm bốn mươi triệu lận.”
Cô lớn như vậy nhưng chưa từng mặc quần áo đắt đến thế, cô cũng sợ Giang Cung Tuấn trách măng, trách cô quá phô trương lãng phí.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Mới có năm trăm bốn mươi triệu thôi mà, anh cũng không thiếu tiền, đi thôi, đi dạo thêm một chút”
Lâm Hân đi tới, cười nói: “Giang Cung Tuấn, anh đi về trước đi, tôi cùng Sở Vi đi dạo”
“Hmm?” Giang Cung Tuấn cau mày.
Lâm Hân cười nói: “Yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ đưa Sở Vi trở về nhà anh toàn.”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cũng không biết vì sao Lâm Hân lại đối xử nhiệt tình với mình như vậy, lẽ nào là vì người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kì lạ đó ư?
Cô càng muốn đi tìm hiểu người mà cô đã cứu mười năm trước là ai, người cứu cô thoát khỏi tay Tiêu Chinh là ai.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuấn, anh đi về trước đi, em và tổng giám đốc Lâm đi dạo một chút”
Đường Sở Vi đã nói vậy rồi, Giang Cung Tuấn cũng không cố tình đi theo chi nữa, anh gật đầu nói: “Ừ, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”
Lâm Hân kéo Đường Sở Vi rời đi.
Lúc đi, cô ta còn khẽ mỉm cười với Giang Cung Tuấn, đưa cánh tay nhỏ bé lên làm động tác bái bai.
Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, có Lâm Hân ở đầy, Đường Sở Vi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh cũng đi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, sau khi nhìn Đường Sở Vi lên xe thể thao của Lâm Hân, lúc này anh mới cõi chiếc xe đạp điện nhỏ bé của mình rời đi.
Nhưng anh không về nhà Mà là đến phòng khám Trần Tục.
Lúc anh đến phòng khám Trần Tục thì nó đã đóng cửa, anh trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa, tiến vào phòng khám bệnh, sau đó đóng cửa lại đi vào trong phòng ngủ.
Cho đến lúc chạng vạng tối, Ngô Huy cùng Hoa Hồng Đen – Bạch Tâm mới trở về Giang Cung Tuấn nghe được thanh âm, cũng tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra.
“Ôi, anh Giang, anh ở đây hả?” Thấy Giang Cung Tuấn, Bạch Tâm hơi kinh ngạc.
“ừ”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: “Chuyện làm như thế nào rồi?”
Ngô Huy cười nói: “Anh Giang, một buổi chiêu đã xử lý xong hết toàn bộ, bây giờ trung tâm thương mại nội thành mới xây dựng đã là sản nghiệp dưới tên anh, có thể kêu gọi kinh doanh với bên ngoài rồi”
“ừ”
Giang Cung Tuấn ngồi xuống, cầm một điếu thuốc ở trên bàn lên đốt.
“Đúng rồi, người bốn của gia tộc lớn có đi nghĩa trang của nhà họ Giang quỳ lạy không?”
Ngô Huy lắc đầu, “Em luôn phái người theo dõi, một người cũng không đi”
Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.
“Anh Giang…” Ngô Huy muốn nói nhưng lại thôi “Nói”
Ngô Huy do dự chốc lát mới nói: “Căn cứ vào tình báo mới nhất tra ra được thì mười năm trước, đến nhà họ Giang, trừ bốn gia tộc lớn ra thì còn có những người khác.”
“Đùng”
Giang Cung Tuấn đập bàn một cái Bàn gõ trong nháy mặät chia năm xẻ bảy.
Bạch Tâm sợ hãi, thân thể run lên một cái.
“Tại sao trước kia cậu không nói?”
Trên mặt Ngô Huy mang theo sự áy náy, anh ta nói: “Anh Giang, em xin lôi anh, là sơ sót của em, chỉ điều tra bốn gia tộc lớn mà bỏ quên một số chỉ tiết.”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn âm trầm, anh nói: “Còn có ai?”
Ngô Huy vội vàng nói: “Bốn gia tộc lớn là bạch, trong đó còn có hăc, nhưng những người này không lộ mặt, mà là nấp trong bóng tối, nói như vậy, mười năm trước nhăm vào nhà họ Giang, không chỉ là bốn gia tộc lớn ở Tử Đăng mà ngay cả thế lực ngầm ở Tử Đăng gần như cũng tham gia, hơn nữa, phía sau màn còn có một người giật dây.
Giang Cung Tuấn biết người sai khiến phía sau màn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở trong tay người nào thì người đó chính là kẻ sai khiến phía sau màn.
“Rốt cuộc còn có người nào?”
Ngô Huy nói “Anh Giang, bây giờ Tiêu Dao Vương là người kế nhiệm, đứng đầu năm quân, với thế lực của chúng ta ở Nam Cương, em không có quyền vận dụng mạng lưới tình báo của Tử Đăng, không xác định được những thế lực ngâm đã tham gia”
“Tiêu Dao Vương…”
Giang Cung Tuấn nghĩ ngợi, chợt dừng tay nói: “Chuyện này cứ lòng lòng ở ch Tiêu Dao Vương.”
“Như thế, vậy cũng chỉ có tìm một người hỏi thăm”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ai?”
Ngô Huy nói: “Người này tên là Qủy Lão Đại, biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu, chuyên nhận việc mua bán tình báo, được mệnh danh là trong thiên hạ không có chuyện nào mà gã không biết, người này thế lực rất vững chắc, không chỉ có ở Tử Đẳng, mà còn có mạng lưới tình báo trong thế giới ngầm, ngay cả một số chuyện mà phía tình báo chính phủ không cách nào điều tra được thì gã cũng có thể tra ra được”
“Liên lạc với Quỷ Kiến Sầu, tôi phải biết, mười năm trước ngoài bốn gia tộc lớn ra thì còn có những thế lực nào tham gia diệt nhà họ Giang tôi”
“Dạ, em lập tức đi sắp xếp.”
Giang Cung Tuấn dựa vào ghế, hít một hơi thật sâu.
Anh không nghĩ tới, chuyện mười năm trước lại dính líu sâu như vậy.
Nhưng, bất kể dính dáng đến người nào, chỉ cần có liên quan đến chuyện này.
Như vậy, cũng chỉ có một kết quả Đó chính là.
Chết!
/1256
|