Trần Vân rời đi.
Đi qua mấy căn phòng đá, liền gặp một người. Anh ta là Lan Đà.
“Chủ nhân”
Trần Vân một mặt tôn kính mở miệng.
“Sao rồi?”
Lan Đà hai tay chắp sau lưng.
Trần Vân nói: “Thằng nhãi Giang Cung Tuần này có chút quá tự đại, anh ta dễ dàng tin tưởng người khác, một khi anh ta đã tin tưởng ai thì dường như hoàn toàn không hề có phòng bị với người đó. Giang Cung Tuấn có phòng bị, thế nhưng đối với tôi thì lại hoàn toàn không, tôi đánh lén anh ta, hơn nữa còn dùng toàn lực”
“Ừm”
Lan và nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mới chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ, có chút ngông cuồng, có chút tự đại cũng phải, lần này dạy cho anh ta nhớ một bài học thật lâu, như thế về sau anh ta sẽ đề cao cảnh giác hơn”
“Chủ nhân, vì sao anh lại đối xử với thằng nhãi Giang Cung Tuần này tốt quá vậy?”
Trần Vân hỏi.
Người khác không biết, thế nhưng anh ta thì có.
Giang Cung Tuấn ở trong quân đội Nam Hoang mười năm, mỗi lần đều biển nguy thành an.
Không phải là do anh ta may mắn, cũng không phải là do mạng anh ta lớn, mà là luôn có một người khủng bố ở phía sau âm thầm trợ giúp anh ta.
Mười năm nay, Lan Đà đều ở phía sau quan sát Giang Cung Tuấn.
Nhìn anh ta trưởng thành từng chút một, từ một tên lính quèn, trở thành chủ soái một phương.
Chỉ là, Trần Vân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Lan Đà lại đối xử tốt với một người ngoài như vậy?
“Việc này không phải là chuyện cậu nên hỏi”
“Vâng”
Trần Vân cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Con Giang Cung Tuấn thì đang chữa thương.
Lần này, Trần Vân đã để lại cho anh một bài học nhở đời.
Bài học này, anh khắc cốt ghi tâm.
Cả đời này, anh cũng sẽ không bao giờ quên.
Một lúc lâu sau, anh dùng chân khí Thiên Cương, mới miễn cưỡng áp chế được khí âm hàn bên trong cơ thể, cuối cùng cũng ép được ra khỏi cơ thể.
Mặc dù đã ép được chân khí âm hàn của Huyền Linh chưởng ra ngoài, thế nhưng anh vẫn đang bị thương, anh lấy ra tám mươi mốt kim nghịch thiên, bắt đầu từ châm kim.
Mấy châm đâm xuống, vết thương của anh gần như đã được chữa khỏi.
“Chậc chậc, không tồi, thật sự không tồi, hay cho chân khí Thiên Dương chí cương chí dương, hay cho tám mươi mốt kim nghịch thiên”
Tiếng cười vang vọng. Ngay sau đó, một người đẩy cửa đá đi ra.
Anh ta chính là Trần Vân.
“Khốn kiếp” Giang Cung Tuấn nhìn thấy Trần Vân, lửa giận trong lòng nháy mắt tăng vọt.
Xát! . truyện ngôn tình
Anh rút Đệ Nhất Long Kiểm ra. Trong thân kiếm huyễn hóa ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ. Kiểm khí phóng thẳng về phía Trần Vân.
“Á đù, làm thật à?”.
Sắc mặt Trần Vân thay đổi, nhanh chóng né tránh, sau đó đẩy cửa đá ra, thoát khỏi căn phòng Hà Giang Cung Tuấn ở.
Keng! Kiểm khí tấn công vào cửa đá.
Trên cửa đá lưu lại một vết tích.
Giang Cung Tuấn cầm Đệ Nhất Long Kiểm đuổi theo, thế nhưng sua khi đẩy cửa đá ra, đã mất dấu Trần Vâm, anh nhìn ba cánh cửa đá, sau khi phán đoán, lựa chọn cánh cửa đá gần nhất đuổi theo.
Sau khi đẩy ra liên tiếp mấy cánh cửa đá, cũng không hề phát hiện Trần Vân.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn phát hiện mình lạc đường.
Anh bị nhốt ở trong mê cung bằng đá này, anh lấy cuốn cổ bản vẽ ra, muốn tìm đường thoát ra, thế nhưng anh không biết mình đang ở căn phòng đá nào.
Anh chỉ đành có thể dựa vào vận may của mình, xem xem có thể thoát ra được hay không.
Cất bản vẽ đi. Bắt đầu đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng đi liên tục hơn nửa tiếng, đi qua ít nhất ba trà 1 căn phòng đá, anh vẫn không thể thoát ra được cái mê cung này.
“Chết tiệt, rốt cuộc cái này là thứ quỷ quái gì không biết, đi như thế nào cũng không thể thoát ra được.”
Giang Cung Tuấn tức giận mắng to.
Từ lúc xuất đạo cho đến bây giờ, anh chưa từng phải chịu ấm ức như thế này.
Loại cảm giác có sức mạnh mà không thể dùng được này, thật sự là quá khó chịu.
“Không còn cách nào hả?” Vào lúc Giang Cung Tuấn đang cảm thấy ấm ức, thì một giọng nói truyền đến, ngay sau đó cửa đá bị đẩy ra.
Trần Vân đi đến.
Anh ta vừa đi đến, lập tức giơ tay ra, nói: “Đừng động thủ, Giang huynh, tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn nhận cơ hội này nói cho anh biết, đừng tùy tiện tin tưởng người khác, nếu như tôi thật sự muốn lấy mạng anh, lúc trước anh bị thương tôi đã ra tay rồi, tại sao lại bỏ qua cho anh chứ, anh nói có phải không?”
Trần Vận cười tủm tỉm mở miệng.
Nhưng, nghênh đón anh ta là một mũi kiếm sắc nhọn
Cơ thể của anh ta lập tức giống như thạch sùng, leo lên vách đá, né tránh đòn tấn công của Giang Cung Tuấn.
Mà vách đá rất cứng, cho dù với thực lực của Giang Cung Tuấn bây giờ, cũng chỉ có thể để lại một vết tích trên vách đá, không thể phá hủy nó được.
“Giang huynh, kiếm hạ lưu tình, tôi có thể dẫn anh thoát khỏi cái mê cung này, anh trước hết đứng ra tay, anh nghe tôi nói đã.”
Trần Vân vừa né tránh, vừa mở miệng nói.
Sau khi Giang Cung Tuấn phát tiết một phen, tức giận trong lòng cũng giảm bớt đi nhiều, anh ngừng lại, đút Đệ Nhất Long Kiếm vào trong bao, nhìn về phía Trần Vận đã dừng lại, hỏi: “Vì sao lại phải làm như thế, ai chỉ anh làm chuyện này, là Lan Đà sao?”
Giang Cung Tuấn mặc dù dễ dàng tin tưởng người khác, thế nhưng anh cũng thông qua phán đoán và trực giác của mình.
Anh cảm thấy Trần Vân không xấu.
Ít nhất là bản chất không xấu.
Nên lúc đó mới tin tưởng.
“Đúng vậy?”
Trần Vận cười tủm tỉm nói: “Thật ra, chủ nhân của tôi, cũng chính là Lan Đà, từ lâu đã theo dõi anh rồi. Từ khi anh ở trong nước chạy trốn đến Nam Hoang, anh ta đã theo dõi anh rồi. Anh thật sự cho rằng mười năm này, anh có thể sống sót trong chiến hóa, là do vận may sao?”
Giang Cung Tuấn kì quái nhìn Trần Vân.
“Ài, không nói mấy chuyện này nữa, đi thôi, tôi dẫn anh rời khỏi chỗ này, trực tiếp đi đến chỗ cất giấu kiếm quyết” Trần Vân không nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, xoay người rời đi. Giang Cung Tuấn theo sát phía sau. Lần này có Trần Vân dẫn đường, chưa đến mười phút, anh đã đi ra khỏi mê cung. Sau đó phá giải rất nhiều cơ quan, đi đến được lăng mộ chính.
Ở trên vách đá bên trong lăng mộ chính còn có cơ quan.
Trần Vân trực tiếp mở cơ quan,
Mặt đất dưới chân bỗng nứt ra, một lối đi hiện ra.
“Chàng trai, lĩnh ngộ cho thật tốt” Một tiếng nói phát ra.
Cơ thể của Giang Cung Tuấn không ngừng rơi xuống. Chờ đến lúc anh kịp phản ứng, lối đi trên đỉnh đầu đã đóng lại.
Anh bỗng vận chân khí, cơ thể lại một lần nữa bay lên, anh bay đến chỗ cửa lối đi, dùng sức, thế nhưng lại không thể nào đẩy ra được.
“Thằng nhóc này rốt cuộc đang bày trò gì?”
Trong lòng Giang Cung Tuấn nghi ngờ.
Sau khi hạ xuống một trăm mét, xuất hiện một căn phòng đá.
Phòng đá không lớn, ước chừng khoảng ba trăm mét vuông, toàn bộ gian phòng đều rất trống trải.
Bên trong tối đen.
Ngay cả Giang Cung Tuấn là võ giả, hơn nữa còn là một võ giả mạnh, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái.
Anh có thể nhìn thấy, trên vách đá có chạm khắc một số bức vẽ.
Bức vẽ đầu tiên là cảnh một số người đang chiến đấu với một con phượng hoàng.
Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn bị hấp dẫn thật sâu.
Anh quên luôn cả việc bản thân mình đang ở chỗ nào, mắt nhìn không chớp.
Trên vách đá ghi lại cảnh Từ Phúc dẫn kì nhân ra biển, gặp được phượng hoàng, cùng phượng hoàng đại chiến. Mặc dù thua trận, thế nhưng phượng hoàng cũng đã bị thương.
Mà Từ Phúc cũng lấy được một chút máu của phượng hoàng trở về.
Sau khi trở về, Tần Thủy Hoàng đã dùng số máu của phượng hoàng này cùng với vô số dược liệu, luyện chế ra Cửu Chuyển Kim Đan.
Trong những bức vẽ này, còn ghi lại cảnh chế tạo Đệ Nhất Kiếm và sáng tạo Đệ Nhất Kiếm Quyết.
Mà phía cuối chính là ghi lại Đệ Nhất Kiểm Quyết.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đệ Nhất Kiếm Quyết, cũng bị Đệ Nhất Kiếm Quyết hấp dẫn.
Anh đứng trong căn phòng đá, đứng rất lâu.
Một lúc sau, anh mới xem xong.
Sau khi xem xong, anh hít một hơi thật sâu.
“Bộ kiếm thuật này, tuyệt đối không phải là loại võ học có thể tồn tại trên đời này được”
“Quá mạnh, không thể giữ lại trên đời này được, nếu như người tâm thuật bất chính học được, tuyệt đối sẽ là một tai họa đối với thiên hạ”
Sau khi Giang Cung Tuần ghi nhớ Đệ Nhất Kiếm Quyết vào trong đầu, bỗng rút Đệ Nhất Long Kiểm ra.
Lưỡi kiếm sắc bén, không ngừng vẽ trên vách đá, phá hủy toàn bộ kiếm thuật ở trên vách đá.
Đi qua mấy căn phòng đá, liền gặp một người. Anh ta là Lan Đà.
“Chủ nhân”
Trần Vân một mặt tôn kính mở miệng.
“Sao rồi?”
Lan Đà hai tay chắp sau lưng.
Trần Vân nói: “Thằng nhãi Giang Cung Tuần này có chút quá tự đại, anh ta dễ dàng tin tưởng người khác, một khi anh ta đã tin tưởng ai thì dường như hoàn toàn không hề có phòng bị với người đó. Giang Cung Tuấn có phòng bị, thế nhưng đối với tôi thì lại hoàn toàn không, tôi đánh lén anh ta, hơn nữa còn dùng toàn lực”
“Ừm”
Lan và nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mới chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ, có chút ngông cuồng, có chút tự đại cũng phải, lần này dạy cho anh ta nhớ một bài học thật lâu, như thế về sau anh ta sẽ đề cao cảnh giác hơn”
“Chủ nhân, vì sao anh lại đối xử với thằng nhãi Giang Cung Tuần này tốt quá vậy?”
Trần Vân hỏi.
Người khác không biết, thế nhưng anh ta thì có.
Giang Cung Tuấn ở trong quân đội Nam Hoang mười năm, mỗi lần đều biển nguy thành an.
Không phải là do anh ta may mắn, cũng không phải là do mạng anh ta lớn, mà là luôn có một người khủng bố ở phía sau âm thầm trợ giúp anh ta.
Mười năm nay, Lan Đà đều ở phía sau quan sát Giang Cung Tuấn.
Nhìn anh ta trưởng thành từng chút một, từ một tên lính quèn, trở thành chủ soái một phương.
Chỉ là, Trần Vân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Lan Đà lại đối xử tốt với một người ngoài như vậy?
“Việc này không phải là chuyện cậu nên hỏi”
“Vâng”
Trần Vân cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Con Giang Cung Tuấn thì đang chữa thương.
Lần này, Trần Vân đã để lại cho anh một bài học nhở đời.
Bài học này, anh khắc cốt ghi tâm.
Cả đời này, anh cũng sẽ không bao giờ quên.
Một lúc lâu sau, anh dùng chân khí Thiên Cương, mới miễn cưỡng áp chế được khí âm hàn bên trong cơ thể, cuối cùng cũng ép được ra khỏi cơ thể.
Mặc dù đã ép được chân khí âm hàn của Huyền Linh chưởng ra ngoài, thế nhưng anh vẫn đang bị thương, anh lấy ra tám mươi mốt kim nghịch thiên, bắt đầu từ châm kim.
Mấy châm đâm xuống, vết thương của anh gần như đã được chữa khỏi.
“Chậc chậc, không tồi, thật sự không tồi, hay cho chân khí Thiên Dương chí cương chí dương, hay cho tám mươi mốt kim nghịch thiên”
Tiếng cười vang vọng. Ngay sau đó, một người đẩy cửa đá đi ra.
Anh ta chính là Trần Vân.
“Khốn kiếp” Giang Cung Tuấn nhìn thấy Trần Vân, lửa giận trong lòng nháy mắt tăng vọt.
Xát! . truyện ngôn tình
Anh rút Đệ Nhất Long Kiểm ra. Trong thân kiếm huyễn hóa ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ. Kiểm khí phóng thẳng về phía Trần Vân.
“Á đù, làm thật à?”.
Sắc mặt Trần Vân thay đổi, nhanh chóng né tránh, sau đó đẩy cửa đá ra, thoát khỏi căn phòng Hà Giang Cung Tuấn ở.
Keng! Kiểm khí tấn công vào cửa đá.
Trên cửa đá lưu lại một vết tích.
Giang Cung Tuấn cầm Đệ Nhất Long Kiểm đuổi theo, thế nhưng sua khi đẩy cửa đá ra, đã mất dấu Trần Vâm, anh nhìn ba cánh cửa đá, sau khi phán đoán, lựa chọn cánh cửa đá gần nhất đuổi theo.
Sau khi đẩy ra liên tiếp mấy cánh cửa đá, cũng không hề phát hiện Trần Vân.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn phát hiện mình lạc đường.
Anh bị nhốt ở trong mê cung bằng đá này, anh lấy cuốn cổ bản vẽ ra, muốn tìm đường thoát ra, thế nhưng anh không biết mình đang ở căn phòng đá nào.
Anh chỉ đành có thể dựa vào vận may của mình, xem xem có thể thoát ra được hay không.
Cất bản vẽ đi. Bắt đầu đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng đi liên tục hơn nửa tiếng, đi qua ít nhất ba trà 1 căn phòng đá, anh vẫn không thể thoát ra được cái mê cung này.
“Chết tiệt, rốt cuộc cái này là thứ quỷ quái gì không biết, đi như thế nào cũng không thể thoát ra được.”
Giang Cung Tuấn tức giận mắng to.
Từ lúc xuất đạo cho đến bây giờ, anh chưa từng phải chịu ấm ức như thế này.
Loại cảm giác có sức mạnh mà không thể dùng được này, thật sự là quá khó chịu.
“Không còn cách nào hả?” Vào lúc Giang Cung Tuấn đang cảm thấy ấm ức, thì một giọng nói truyền đến, ngay sau đó cửa đá bị đẩy ra.
Trần Vân đi đến.
Anh ta vừa đi đến, lập tức giơ tay ra, nói: “Đừng động thủ, Giang huynh, tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn nhận cơ hội này nói cho anh biết, đừng tùy tiện tin tưởng người khác, nếu như tôi thật sự muốn lấy mạng anh, lúc trước anh bị thương tôi đã ra tay rồi, tại sao lại bỏ qua cho anh chứ, anh nói có phải không?”
Trần Vận cười tủm tỉm mở miệng.
Nhưng, nghênh đón anh ta là một mũi kiếm sắc nhọn
Cơ thể của anh ta lập tức giống như thạch sùng, leo lên vách đá, né tránh đòn tấn công của Giang Cung Tuấn.
Mà vách đá rất cứng, cho dù với thực lực của Giang Cung Tuấn bây giờ, cũng chỉ có thể để lại một vết tích trên vách đá, không thể phá hủy nó được.
“Giang huynh, kiếm hạ lưu tình, tôi có thể dẫn anh thoát khỏi cái mê cung này, anh trước hết đứng ra tay, anh nghe tôi nói đã.”
Trần Vân vừa né tránh, vừa mở miệng nói.
Sau khi Giang Cung Tuấn phát tiết một phen, tức giận trong lòng cũng giảm bớt đi nhiều, anh ngừng lại, đút Đệ Nhất Long Kiếm vào trong bao, nhìn về phía Trần Vận đã dừng lại, hỏi: “Vì sao lại phải làm như thế, ai chỉ anh làm chuyện này, là Lan Đà sao?”
Giang Cung Tuấn mặc dù dễ dàng tin tưởng người khác, thế nhưng anh cũng thông qua phán đoán và trực giác của mình.
Anh cảm thấy Trần Vân không xấu.
Ít nhất là bản chất không xấu.
Nên lúc đó mới tin tưởng.
“Đúng vậy?”
Trần Vận cười tủm tỉm nói: “Thật ra, chủ nhân của tôi, cũng chính là Lan Đà, từ lâu đã theo dõi anh rồi. Từ khi anh ở trong nước chạy trốn đến Nam Hoang, anh ta đã theo dõi anh rồi. Anh thật sự cho rằng mười năm này, anh có thể sống sót trong chiến hóa, là do vận may sao?”
Giang Cung Tuấn kì quái nhìn Trần Vân.
“Ài, không nói mấy chuyện này nữa, đi thôi, tôi dẫn anh rời khỏi chỗ này, trực tiếp đi đến chỗ cất giấu kiếm quyết” Trần Vân không nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, xoay người rời đi. Giang Cung Tuấn theo sát phía sau. Lần này có Trần Vân dẫn đường, chưa đến mười phút, anh đã đi ra khỏi mê cung. Sau đó phá giải rất nhiều cơ quan, đi đến được lăng mộ chính.
Ở trên vách đá bên trong lăng mộ chính còn có cơ quan.
Trần Vân trực tiếp mở cơ quan,
Mặt đất dưới chân bỗng nứt ra, một lối đi hiện ra.
“Chàng trai, lĩnh ngộ cho thật tốt” Một tiếng nói phát ra.
Cơ thể của Giang Cung Tuấn không ngừng rơi xuống. Chờ đến lúc anh kịp phản ứng, lối đi trên đỉnh đầu đã đóng lại.
Anh bỗng vận chân khí, cơ thể lại một lần nữa bay lên, anh bay đến chỗ cửa lối đi, dùng sức, thế nhưng lại không thể nào đẩy ra được.
“Thằng nhóc này rốt cuộc đang bày trò gì?”
Trong lòng Giang Cung Tuấn nghi ngờ.
Sau khi hạ xuống một trăm mét, xuất hiện một căn phòng đá.
Phòng đá không lớn, ước chừng khoảng ba trăm mét vuông, toàn bộ gian phòng đều rất trống trải.
Bên trong tối đen.
Ngay cả Giang Cung Tuấn là võ giả, hơn nữa còn là một võ giả mạnh, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái.
Anh có thể nhìn thấy, trên vách đá có chạm khắc một số bức vẽ.
Bức vẽ đầu tiên là cảnh một số người đang chiến đấu với một con phượng hoàng.
Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn bị hấp dẫn thật sâu.
Anh quên luôn cả việc bản thân mình đang ở chỗ nào, mắt nhìn không chớp.
Trên vách đá ghi lại cảnh Từ Phúc dẫn kì nhân ra biển, gặp được phượng hoàng, cùng phượng hoàng đại chiến. Mặc dù thua trận, thế nhưng phượng hoàng cũng đã bị thương.
Mà Từ Phúc cũng lấy được một chút máu của phượng hoàng trở về.
Sau khi trở về, Tần Thủy Hoàng đã dùng số máu của phượng hoàng này cùng với vô số dược liệu, luyện chế ra Cửu Chuyển Kim Đan.
Trong những bức vẽ này, còn ghi lại cảnh chế tạo Đệ Nhất Kiếm và sáng tạo Đệ Nhất Kiếm Quyết.
Mà phía cuối chính là ghi lại Đệ Nhất Kiểm Quyết.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đệ Nhất Kiếm Quyết, cũng bị Đệ Nhất Kiếm Quyết hấp dẫn.
Anh đứng trong căn phòng đá, đứng rất lâu.
Một lúc sau, anh mới xem xong.
Sau khi xem xong, anh hít một hơi thật sâu.
“Bộ kiếm thuật này, tuyệt đối không phải là loại võ học có thể tồn tại trên đời này được”
“Quá mạnh, không thể giữ lại trên đời này được, nếu như người tâm thuật bất chính học được, tuyệt đối sẽ là một tai họa đối với thiên hạ”
Sau khi Giang Cung Tuần ghi nhớ Đệ Nhất Kiếm Quyết vào trong đầu, bỗng rút Đệ Nhất Long Kiểm ra.
Lưỡi kiếm sắc bén, không ngừng vẽ trên vách đá, phá hủy toàn bộ kiếm thuật ở trên vách đá.
/1256
|