Đường Sở Vi đang rất phiền não.
Sao cô lại mất trí nhớ chứ?
Trong lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Linh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Sở Vi, cũng không biết vì sao cô mất trí nhớ.
“Trước hết đừng nghĩ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.” Hứa Linh lên tiếng nói.
“Ừm, cũng được”
Căn bản là khoảng thời gian này Đường sở Vi cứ ở mãi trong nhà, cũng có chút buồn chán, có chút sầu.
“Đợi chút đã tôi đi thay đồ.”
Cô đứng dậy, chạy vào biệt thự.
Cô vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp ra khỏi cổng biệt thự, Giang Cung Tuấn đã đến.
Trong tay Giang Cung Tuấn còn cầm một bó hoa, tặng cho Đường Sở Vi, còn cười tươi sáng lạn: “Đường Sở Vi, tặng cho em”
Đường Sở Vi khẽ bĩu môi, nói: “Không thích”.
Mặc dù trong lòng đang rất muốn nhận lấy, nhưng cô lại không vươn tay ra, bởi vì cô vẫn còn đang giận Giang Cung Tuấn, cả một tháng nay không đến tìm cô.
“Hứa Linh, chúng ta đi”
Cô kéo Hứa Linh muốn bỏ đi.
Còn Giang Cung Tuấn, lúc này mới nhìn thấy Hứa Linh, vẻ mặt xấu hổ, gọi theo: “Em, em cũng ở đây?”
Hứa Linh chớp mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đúng vậy, em đến chơi với Đường Sở Vi”
“Đừng để ý đến anh ta, một tên dê xồm, một tên lưu manh” Đường Sở Vi kéo Hứa Linh đi.
Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt đầy vô tội.
Giang Cung Tuấn không biết phải làm sao, sờ sờ mũi.
Anh cũng không đuổi theo.
Đi thẳng đến phòng khám Trần Tục.
Một tháng nay, Ngô Huy vẫn luôn ở đây.
Mặc dù bây giờ anh là Thiên Soái, nhưng Đoan Hùng yên bình như hiện tại, cũng không có chuyện gì phải xử lý, anh ở phòng khám Trần Tục đợi Giang Cung Tuấn.
Sau khi Giang Cung Tuấn đến, phát hiện ra ở phòng khám Trần Tục có nhiều hơn một người.
Đó là Văn Tâm.
Là con gái của học giả Bắc Cương, cũng là bạn gái của Ngô Huy.
“Boss, anh về rồi.”
Hai người đang dính lấy nhau.
Giang Cung Tuấn bước vào, Ngô Huy lập tức buông Văn Tâm trong lòng mình ra.
Nếu như anh nuốt lời, Thiên sẽ lại nhảy ra quấy phá lần nữa, đến lúc đó cũng thật là phiền phức.
“Được.”
Ngô Huy cười, nói: “A đúng rồi, chuyện kết hôn của em và Văn Tâm đã được quyết định rồi, là hai mươi tám tháng sau.”
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra xem lịch.
Hôm nay mới ngày tám.
Ngày hai mươi tám cuối tháng, còn gần hơn một tháng nữa.
“Boss, anh phải làm chủ hôn cho em”
“Được.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Hai người kết hôn, bất luận tôi đang ở đâu, nhất định tôi cũng sẽ đến”
“Thế này quá tốt rồi, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng đã có rồi, là ở Nội Kinh Các, em định chuyển vào đó trước, không ý kiến gì chứ ạ?” Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt long lạnh.
Giang Cung Tuấn cười: “Sao có thể có ý kiến, trước hết đừng nói nữa, thế này đi, tôi đến nhà họ Đường trước đây”.
Sau khi Giang Cung Tuấn đến chào hỏi Ngô Huy một tiếng, liền chạy đền nhà họ Đường.
Sau khi đến hà họ Đường, Đường Sở Vi đã về nhà rồi.
Mặc dù nói rằng con gái thích dạo phố, đã dạo thì phải đạo cả một ngày.
Thế nhưng Đường Sở Vi lại thầy không chút tâm tư nào cả, cứ mãi buồn bã, ỉu xìu, cũng không.
có mua gì, vì thế chỉ đi dạo quanh một lát rồi vẻ.
“Đường Sở Vị ở đâu?”
Giang Cung Tuấn bước vào biệt thự nhà họ Đường, nhìn thấy Đường Sở Vi cũng ở đây, nở nụ cười chào hỏi Đường Sở Vi “Giang Cung Tuấn, con đến rồi.”
“Anh rễ, mời ngôi ạ”.
“Nhanh, pha trà cho Giang Cung Tuấn”
Giang Cung Tuấn đến, nhà họ Đường trở nên bận rộn.
Còn Giang Cung Tuấn lại không thèm để ý đến những người khác trong nhà họ Đừng, ánh mắt của anh cứ mãi nhìn Đường Sở Vi Anh thầy Đường Sở Ví bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng, anh nghi hoặc sờ cằm mình, trong lòng thầm ngờ vực: “Bà cô này lại làm sao thể này, anh chưa có chọc gì em mà?”
“Đường Sở Ví.”
“Giang Cung Tuấn”
Cả hai người cùng đồng thanh hô lên.
“Em, Anh nói trước đi.”
‘Cả hai người lại cùng đồng thanh nói.
Đường Sở Vi đỏ mặt, không nói nữa, đợi Giang Cung Tuấn lên tiếng.
Giang Cung Tuấn cũng cười cười, nói: “Anh nói trước nhé, tiếp theo anh sẽ chuyển đến sống.
nhà họ Đường”
“Ò.” Đường Sở Vi khẽ đáp lại một tiếng “C”.
Dường như không quan tâm đến chuyện Giang Cung Tuấn chuyển đến nhà họ Đường.
“Tôi muốn hỏi, đây là gì?”
Cô lầy ra một sợi dây thép màu đen, đưa đến trước mặt Giang Cung Tuấn: “Tôi phát hiện ra, tôi luôn mang thứ này bên mình, nhưng lại nghĩ không ra đây là cái gì?”
“Đây là tám mươi mốt kim diệt tuyệt”.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “A đúng rồi, em là Chân Tà Kiểm sao?”
Đường Sở Vị lắc đầu, nói: “Cái gì gọi là Chân Tà Kiểm, tôi không biết, cũng không nhớ, à đúng.
rồi, tắm mươi mốt kim diệt tuyệt này dùng thế nào?”
Đường Sở Vi rất tò mò.
Giang Cung Tuấn đứng dây, đi về phía Đường Sở Ví, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Sở Vi khẽ xê người, duy trì khoảng cách nhất định với Giang Cung Tuấn, còn vươn tay.
chỉ anh, giọng điệu ra lạnh: “Được rồi, ngồi bên đó, đừng di chuyển nữa.”
Giang Cung Tuấn cười.
Sau đó, bắt đầu giới thiệu cho Đường Sở Vi cách sử dụng tầm mươi mốt kim diệt tuyệt như thê nào.
Tám mươi mốt cây kim này như chống lại trời.
‘Chỉ là, một là cứu người, hai là giết người.
“Biết rồi.”
Sau Khi biết cách phân tách sợi dây thép đen thành những cây kim màu đen, Đường Sở Vị cằm.
lấy tám mươi mốt kim diệt tuyệt, đứng dậy đi lên lầu.
Người nhà họ Đường đứng bên cạnh, không nói một câu nào.
Mãi đên khi Đường Sở Vi đi rồi, Đường Thành Lâm mới nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt đầy mong đợi: “Giang Cung Tuấn, cậu sống càng ngày càng trẻ, ông xem ông cũng giả rồi, không sống được mấy ngày nữa, ông nghe nói cậu là một võ giả, cậu có thể chỉ cho ông vài điểm, ông.
cũng có thể sống lâu thêm được mấy năm”
Nhà họ Đường đã đóng đô ở thủ đô.
Hơn nữa còn là hội viên của thương hội Tân Thôi Đại Bởi vì có Hứa Linh giúp đỡ, nhà họ Đường dối trả này mới sống vui vẻ như vậy.
Bây giờ nhà họ Đường là một trong những gia tộc quyền thể nhất Đoan Hùng.
Một năm qua Đường Thành Lâm cũng đã trải qua rất nhiều, biết được rất nhiều nội tình, đương.
nhiên ông ta cũng biết Giang Cung Tuấn là vỡ giả, cũng biết Đường Sở Vi cũng đã từng là vỡ.
giả, chỉ là bây giờ đã mắt đi công lực.
Cái này gọi là càng có nhiều tiền, càng sợ chết.
Đường Thành Lâm mới đứa nhà họ Đường trở nên huy hoàng, ông không muốn chết.
Đường Tấn cũng nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt long lanh, trên mặt còn có chút cần xin, nói: “Anh rể, em cũng muốn trở thành một võ giả mạnh”
“Anh rể, em cũng muốn” Đường Lăng cũng lên tiếng.
Từng người một trong nhà đều nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt cầu xin.
Giang Cung Tuấn nhíu mày..
Luyện võ giả không phải ai cũng có thể luyện được, cái này phải nhìn vào từ chất tự nhiên, khả năng thiên phú, trời cho.
Nhưng anh cũng không muốn là người nhà họ Đường cụt hứng.
Suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi thật sự không có nhiều thời gian dạy các người, thế này đi, đợi sau khi Đường Sở Vi hồi phục lại trí nhớ, bảo Đường Sở Vi dạy mấy người, thực lực của cô ấy rất mạnh, thế nhé, tôi lên lầu xem Đường Sở Vị thử.
Giang Cung Tuấn nói xong, đứng dậy đi, lên thẳng lầu ba đến phòng Đường Sở Vi.
“Tên Giang Cung Tuấn đáng chết, tên Giang Cung Tuấn xấu xa, cả một tháng trời không đến tìm tôi…”
Vừa mới lên đến lầu ba, đứng bên ngoài phòng Đường Sở Vi đã nghe thấy tiếng Đường Sở Vi đang mắng chửi vang lên.
Sao cô lại mất trí nhớ chứ?
Trong lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Linh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Sở Vi, cũng không biết vì sao cô mất trí nhớ.
“Trước hết đừng nghĩ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.” Hứa Linh lên tiếng nói.
“Ừm, cũng được”
Căn bản là khoảng thời gian này Đường sở Vi cứ ở mãi trong nhà, cũng có chút buồn chán, có chút sầu.
“Đợi chút đã tôi đi thay đồ.”
Cô đứng dậy, chạy vào biệt thự.
Cô vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp ra khỏi cổng biệt thự, Giang Cung Tuấn đã đến.
Trong tay Giang Cung Tuấn còn cầm một bó hoa, tặng cho Đường Sở Vi, còn cười tươi sáng lạn: “Đường Sở Vi, tặng cho em”
Đường Sở Vi khẽ bĩu môi, nói: “Không thích”.
Mặc dù trong lòng đang rất muốn nhận lấy, nhưng cô lại không vươn tay ra, bởi vì cô vẫn còn đang giận Giang Cung Tuấn, cả một tháng nay không đến tìm cô.
“Hứa Linh, chúng ta đi”
Cô kéo Hứa Linh muốn bỏ đi.
Còn Giang Cung Tuấn, lúc này mới nhìn thấy Hứa Linh, vẻ mặt xấu hổ, gọi theo: “Em, em cũng ở đây?”
Hứa Linh chớp mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đúng vậy, em đến chơi với Đường Sở Vi”
“Đừng để ý đến anh ta, một tên dê xồm, một tên lưu manh” Đường Sở Vi kéo Hứa Linh đi.
Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt đầy vô tội.
Giang Cung Tuấn không biết phải làm sao, sờ sờ mũi.
Anh cũng không đuổi theo.
Đi thẳng đến phòng khám Trần Tục.
Một tháng nay, Ngô Huy vẫn luôn ở đây.
Mặc dù bây giờ anh là Thiên Soái, nhưng Đoan Hùng yên bình như hiện tại, cũng không có chuyện gì phải xử lý, anh ở phòng khám Trần Tục đợi Giang Cung Tuấn.
Sau khi Giang Cung Tuấn đến, phát hiện ra ở phòng khám Trần Tục có nhiều hơn một người.
Đó là Văn Tâm.
Là con gái của học giả Bắc Cương, cũng là bạn gái của Ngô Huy.
“Boss, anh về rồi.”
Hai người đang dính lấy nhau.
Giang Cung Tuấn bước vào, Ngô Huy lập tức buông Văn Tâm trong lòng mình ra.
Nếu như anh nuốt lời, Thiên sẽ lại nhảy ra quấy phá lần nữa, đến lúc đó cũng thật là phiền phức.
“Được.”
Ngô Huy cười, nói: “A đúng rồi, chuyện kết hôn của em và Văn Tâm đã được quyết định rồi, là hai mươi tám tháng sau.”
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra xem lịch.
Hôm nay mới ngày tám.
Ngày hai mươi tám cuối tháng, còn gần hơn một tháng nữa.
“Boss, anh phải làm chủ hôn cho em”
“Được.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Hai người kết hôn, bất luận tôi đang ở đâu, nhất định tôi cũng sẽ đến”
“Thế này quá tốt rồi, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng đã có rồi, là ở Nội Kinh Các, em định chuyển vào đó trước, không ý kiến gì chứ ạ?” Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt long lạnh.
Giang Cung Tuấn cười: “Sao có thể có ý kiến, trước hết đừng nói nữa, thế này đi, tôi đến nhà họ Đường trước đây”.
Sau khi Giang Cung Tuấn đến chào hỏi Ngô Huy một tiếng, liền chạy đền nhà họ Đường.
Sau khi đến hà họ Đường, Đường Sở Vi đã về nhà rồi.
Mặc dù nói rằng con gái thích dạo phố, đã dạo thì phải đạo cả một ngày.
Thế nhưng Đường Sở Vi lại thầy không chút tâm tư nào cả, cứ mãi buồn bã, ỉu xìu, cũng không.
có mua gì, vì thế chỉ đi dạo quanh một lát rồi vẻ.
“Đường Sở Vị ở đâu?”
Giang Cung Tuấn bước vào biệt thự nhà họ Đường, nhìn thấy Đường Sở Vi cũng ở đây, nở nụ cười chào hỏi Đường Sở Vi “Giang Cung Tuấn, con đến rồi.”
“Anh rễ, mời ngôi ạ”.
“Nhanh, pha trà cho Giang Cung Tuấn”
Giang Cung Tuấn đến, nhà họ Đường trở nên bận rộn.
Còn Giang Cung Tuấn lại không thèm để ý đến những người khác trong nhà họ Đừng, ánh mắt của anh cứ mãi nhìn Đường Sở Vi Anh thầy Đường Sở Ví bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng, anh nghi hoặc sờ cằm mình, trong lòng thầm ngờ vực: “Bà cô này lại làm sao thể này, anh chưa có chọc gì em mà?”
“Đường Sở Ví.”
“Giang Cung Tuấn”
Cả hai người cùng đồng thanh hô lên.
“Em, Anh nói trước đi.”
‘Cả hai người lại cùng đồng thanh nói.
Đường Sở Vi đỏ mặt, không nói nữa, đợi Giang Cung Tuấn lên tiếng.
Giang Cung Tuấn cũng cười cười, nói: “Anh nói trước nhé, tiếp theo anh sẽ chuyển đến sống.
nhà họ Đường”
“Ò.” Đường Sở Vi khẽ đáp lại một tiếng “C”.
Dường như không quan tâm đến chuyện Giang Cung Tuấn chuyển đến nhà họ Đường.
“Tôi muốn hỏi, đây là gì?”
Cô lầy ra một sợi dây thép màu đen, đưa đến trước mặt Giang Cung Tuấn: “Tôi phát hiện ra, tôi luôn mang thứ này bên mình, nhưng lại nghĩ không ra đây là cái gì?”
“Đây là tám mươi mốt kim diệt tuyệt”.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “A đúng rồi, em là Chân Tà Kiểm sao?”
Đường Sở Vị lắc đầu, nói: “Cái gì gọi là Chân Tà Kiểm, tôi không biết, cũng không nhớ, à đúng.
rồi, tắm mươi mốt kim diệt tuyệt này dùng thế nào?”
Đường Sở Vi rất tò mò.
Giang Cung Tuấn đứng dây, đi về phía Đường Sở Ví, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Sở Vi khẽ xê người, duy trì khoảng cách nhất định với Giang Cung Tuấn, còn vươn tay.
chỉ anh, giọng điệu ra lạnh: “Được rồi, ngồi bên đó, đừng di chuyển nữa.”
Giang Cung Tuấn cười.
Sau đó, bắt đầu giới thiệu cho Đường Sở Vi cách sử dụng tầm mươi mốt kim diệt tuyệt như thê nào.
Tám mươi mốt cây kim này như chống lại trời.
‘Chỉ là, một là cứu người, hai là giết người.
“Biết rồi.”
Sau Khi biết cách phân tách sợi dây thép đen thành những cây kim màu đen, Đường Sở Vị cằm.
lấy tám mươi mốt kim diệt tuyệt, đứng dậy đi lên lầu.
Người nhà họ Đường đứng bên cạnh, không nói một câu nào.
Mãi đên khi Đường Sở Vi đi rồi, Đường Thành Lâm mới nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt đầy mong đợi: “Giang Cung Tuấn, cậu sống càng ngày càng trẻ, ông xem ông cũng giả rồi, không sống được mấy ngày nữa, ông nghe nói cậu là một võ giả, cậu có thể chỉ cho ông vài điểm, ông.
cũng có thể sống lâu thêm được mấy năm”
Nhà họ Đường đã đóng đô ở thủ đô.
Hơn nữa còn là hội viên của thương hội Tân Thôi Đại Bởi vì có Hứa Linh giúp đỡ, nhà họ Đường dối trả này mới sống vui vẻ như vậy.
Bây giờ nhà họ Đường là một trong những gia tộc quyền thể nhất Đoan Hùng.
Một năm qua Đường Thành Lâm cũng đã trải qua rất nhiều, biết được rất nhiều nội tình, đương.
nhiên ông ta cũng biết Giang Cung Tuấn là vỡ giả, cũng biết Đường Sở Vi cũng đã từng là vỡ.
giả, chỉ là bây giờ đã mắt đi công lực.
Cái này gọi là càng có nhiều tiền, càng sợ chết.
Đường Thành Lâm mới đứa nhà họ Đường trở nên huy hoàng, ông không muốn chết.
Đường Tấn cũng nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt long lanh, trên mặt còn có chút cần xin, nói: “Anh rể, em cũng muốn trở thành một võ giả mạnh”
“Anh rể, em cũng muốn” Đường Lăng cũng lên tiếng.
Từng người một trong nhà đều nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt cầu xin.
Giang Cung Tuấn nhíu mày..
Luyện võ giả không phải ai cũng có thể luyện được, cái này phải nhìn vào từ chất tự nhiên, khả năng thiên phú, trời cho.
Nhưng anh cũng không muốn là người nhà họ Đường cụt hứng.
Suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi thật sự không có nhiều thời gian dạy các người, thế này đi, đợi sau khi Đường Sở Vi hồi phục lại trí nhớ, bảo Đường Sở Vi dạy mấy người, thực lực của cô ấy rất mạnh, thế nhé, tôi lên lầu xem Đường Sở Vị thử.
Giang Cung Tuấn nói xong, đứng dậy đi, lên thẳng lầu ba đến phòng Đường Sở Vi.
“Tên Giang Cung Tuấn đáng chết, tên Giang Cung Tuấn xấu xa, cả một tháng trời không đến tìm tôi…”
Vừa mới lên đến lầu ba, đứng bên ngoài phòng Đường Sở Vi đã nghe thấy tiếng Đường Sở Vi đang mắng chửi vang lên.
/1256
|