Vô Cơ rất tự giác chỉ hái hai trái. Bởi vì có nhiều võ giả trái đất nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cũng không dám hải thêm. Sau khi lấy được hai trái màu tím, cô ta không cam lòng rời đi.
Trên cây tổng cộng có ba mươi ba trái, Thái Thụy Anh lấy mười trái, Vô Cơ hai trái, giờ chỉ còn lại hai mươi mốt trái.
“Tôi chỉ cần mười trái” Chiêu Tử Vương nhìn võ giả trái đất lên tiếng nói.
“Cái này có hơi không thỏa đáng lắm?” Thiên đứng ra nói.
Trước đó ông ta vẫn không lên tiếng là vì trước mặt Thải Thụy Anh ông ta không có tư cách nói chuyện. Thái Thụy Anh cướp đi mười trái, hiện giờ Chiêu Tử Vương lại muốn mười trái, phía trên ông ta còn có cường giả huyết tộc, còn có đám người Giang Cung Tuấn, hơn nữa Giang Thời cũng bước vào cảnh giới thứ chín. Nếu không tranh thủ, vậy thì trái cây thần bí này sẽ không đến lượt ông ta nữa.
Giang Thời cũng nói: “Quả thật không ổn, cái khác không nói, ít nhất thì những người ở cảnh giới thứ chín có mặt ở đây, mỗi người phải được một trái”
Giang Thời cũng đang tranh thủ lợi ích cho mình. Nếu thật sự để Chiêu Tử Vương tùy ý lấy mười trái, cứ thế chia xuống tiếp thì chưa chắc ông có thể có được.
Sau khi chia cho Thái Thụy Anh và Vô Cơ xong, võ giả trái đất cũng bắt đầu tranh thủ trái cây màu tím thần bị cho mình. Huyết tộc, giáo phái Thải Nhất đều đứng ra nói Chiêu Tử Vương lấy mười trái có hơi nhiều. Ở đây nhiều người như vậy, chỉ còn lại có chút trái cây này, sao đủ để chia?
Chiêu Tử Vương lại thản nhiên nói: “Cho dù thế nào thì cũng là không đủ chia. Tôi lấy mười trái, còn lại các người tự thương lượng”.
Nói xong, cơ thể ông ta chợt lóe, nháy mắt đã xuất hiện ở trên cây thần bí hái lấy mười trái. Võ giả trái đất đều giận mà không dám nói gì.
“Tôi chỉ cần một trái” Lan Đà cũng không lấy nhiều, nói xong trực tiếp đi hái một trái.
Lúc này, trên cây còn lại mười trái.
“Huyết tộc của tôi chỉ cần năm trái” Ngõa Khắc lão tổ huyết tộc nói.
Huyết tộc ở cảnh giới thứ chín hơi nhiều, cường giả cũng nhiều. Ông ta lấy năm trái là vì không muốn đắc tội với võ giả Đoan Hùng. Nếu lấy nhiều, võ giả Đoan Hùng cùng tiến lên, huyết tộc của ông ta cũng không nuốt trôi được.
“Quá nhiều rồi” Giang Cung Tuấn là người đầu tiên đứng ra ngăn cản: “Huyết tộc của ông muốn lấy năm trái, vậy không còn bao nhiêu. Tôi biết ông mạnh mẽ, nhưng còn chưa đến cảnh giới có thể lấy được năm trái, huyết tộc chỉ được lấy hai trái”
“Giang Cung Tuấn, cậu.” Sắc mặt Ngõa Khắc trầm xuống.
Đường Sở Vi lập tức đi lên, nhìn chằm chằm lão tổ Ngõa Khắc của huyết tộc, thản nhiên nói: “Cho ông hai trái đã là tốt lắm rồi”
Ngõa Khắc nhìn thấy Đường Sở Vi cũng có chút kiêng kị. Đây chính là người ngay cả Vô Cơ cũng không phải thủ, đắc tội Đường Sở Vi, nói không chừng huyết tộc ngay đến một trải cũng không chiếm được.
“Được.” Ngõa Khắc nghiến răng nghiến lợi nói. Ngay sau đó, ông ta liền đi hái hai trái màu tím thần bí.
Lúc này chỉ còn lại tám trái. Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi mỗi người hái một trái. Hiện giờ chỉ còn lại sáu trái. Thế nhưng cường giả có mặt ở đây vẫn hơi nhiều.
Không nói đến Bán Thánh, chỉ nói cảnh giới thứ chín cũng có không ít rồi.
Thiên, Giang Thời, Giang Quốc Đạt, Âu Dương Lãng, ba người của Thái Nhất. Những người này đều đã bước vào cảnh giới thứ chín. Còn lại cũng đều là cảnh giới đỉnh phong bát cảnh. Cường giả cảnh giới đỉnh phong bát cảnh đều thèm muốn, bởi vì trái cây màu tím này rất thơm, một khi có được, tuyệt đối có thể bước vào cảnh giới thứ chín. Nhưng hiện giờ trên cây chỉ còn lại mấy trái như vậy, căn bản không đủ chia. Cảnh giới thứ chín còn có bảy người, mà cây chỉ còn có sáu trái.
Giang Thời liếc nhìn ba người của phái Thái Nhất một cái, thản nhiên nói: “Ba người các người chỉ được hai trái”.
Ba người phải Thái Nhất suy nghĩ, cũng không phản đối. Hai trái thì hai trái, còn tốt hơn không có trái nào. Phân chia tiếp theo rất thuận lợi. Ba người phải Thái Nhất được hai trái, Giang Thời, Giang Quốc Đạt, Âu Dương Lãng và Thiên mỗi người một trái. Ba mươi ba trái cứ như vậy bị phân chia. Còn người chưa bước vào cảnh giới thứ chín cái gì cũng không có. Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không nhiều lời, bởi vì bọn họ đều biết, bản thân không có thực lực đi tranh giành nhiều lợi ích.
Giang Cung Tuấn cầm trái cây trong tay. Trái cây lớn bằng nắm tay, toàn thân màu tím, cầm trong tay còn có độ ấm nhàn nhạt. Trái cây sáng bóng trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu tím rực rỡ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong có ánh sáng màu tím đang chuyển động, rất thần bí, rất kỳ diệu.
“Thơm quá”.
Giang Cung Tuấn hơi ngửi ngửi, anh rất muốn ăn nó ngay lập tức. Có điều ở đây là núi Bất Châu, không phải nơi thích hợp để bế quan. Anh dự định quay về Nam Hoang, đến Thiên Sơn Quan bế quan. Có trái cây thần kỳ này, bước vào Thần Thông Cảnh chắc là sẽ không khó lắm.
Sau khi phân chia trái cây xong, mọi người đều tập trung ở dưới pho tượng thần bí. Giờ phút này, dưới pho tượng có Thái Thụy Anh, Vô Cơ cùng với võ giả trái đất.
Chiêu Tử Vương nhìn Thái Thụy Anh và Vô Cơ, nói: “Từ giờ trở đi, ai cũng không thể độc chiếm núi Bất Châu, ai cũng có thể lên núi Bất Châu.
Còn tất cả thần vật xuất hiện ở núi Bất Châu đều chia đều cho mọi người. Các người có ý kiến gì không?”
Thái Thụy Anh nhún vai nói: “Được thôi”.
Tuy trong lòng anh ta không phải rất hài lòng nhưng hiện giờ thực lực của anh ta còn không thể đè ép được võ giả trên trái đất, anh ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Vô Cơ càng không cần phải nói. Hiện giờ cô ta đã không có dáng vẻ lúc trước nữa, có thể chung sống hòa bình với cô ta mà nói đã coi như không tồi rồi. Nếu võ giả trên trái đất thật sự động sát tâm, vậy thì cô ta tuyệt đối không thể sống yên ở trên trái đất được.
Sau khi Chiêu Tử Vương nói xong liền nhìn võ giả trái đất ở đây, mở miệng nói: “Các vị, lần này không có được quả thần cũng không cần nản lòng, trái đất biến dị vừa mới bắt đầu, cơ duyên sau này còn rất nhiều, ngày sau đương nhiên mọi người cũng sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt hơn.”
Tất cả mọi người đều không nói gì. Bọn họ chỉ hận thực lực của mình quá thấp kém. Nếu không, lần này đã có thể lấy được chỗ tốt rồi.
Sau khi bàn bạc đơn giản xong, Giang Cung Tuấn cũng đi xuống núi cùng Đường Sở Vi.
Trên đường đi xuống núi.
“Ông nội, cậu, thật sự cứ để cho bọn họ tùy ý đợi ở trên núi Bất Châu như vậy ư? Cái này đối với người trên trái đất mà nói đều là một sự uy hiếp”
Giang Cung Tuấn vô cùng lo lắng nói.
Chiêu Tử Vương hơi phất tay, nói: “Hiện giờ có thể chung sống hòa bình là lựa chọn tốt nhất rồi. Lúc này cần phải làm chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, trong thời gian ngắn nhất vùng dậy. Bởi vì một khi phong ấn bị mở ra, vậy thì cường giả xuất hiện ở trên trái đất sẽ rất nhiều. Hơn nữa, tôi cũng không có thực lực giết chết Thái Thụy Anh”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu. Bây giờ Chiêu Tử Vương còn chưa thể giết chết Thái Thụy Anh. Nếu ông ta thực sự có thực lực đánh chết Thái Thụy Anh, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ không giữ anh ta lại. Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn cũng không lên tiếng nữa.
“Còn nữa, Sở Vi…” Chiêu Tử Vương nhìn về phía Đường Sở Vi, vẻ mặt mang theo chút ngưng trọng, nói: “Trong cơ thể cháu có máu của Tử Thụy Thú, Thái Thụy Anh nói không khác lắm với suy đoán của tôi. Cháu vẫn nên cẩn thận một chút, có thể không dùng lực lượng của máu Tử Thụy Thú trong cơ thể thì cố gắng đừng nên dùng”.
Nửa năm nay, Chiêu Tử Vương đều đang nghiên cứu về phượng huyết. Trong nghiên cứu của ông ta, phượng huyết vốn không có vấn đề gì. Vấn đề chính là nằm ở ma khí nhiễm trong phượng huyết. Giống như những gì Thái Thụy Anh nói vậy, Tứ Thụy Thú bị người ta động tay động chân vào, trong cơ thể nó có ma khí rất tà ác, ma khí có thể khiến dục vọng của một người tăng lên vô hạn, linh căn càng mạnh thì ảnh hưởng tiêu cực mà ma khí mang đến cũng càng đáng sợ hơn. Hiện giờ ông ta còn chưa nghĩ ra được cách để hóa giải nó. Ông ta có thể làm chính là nhắc nhở Đường Sở Vi cẩn thận hơn một chút.
Đường Sở Vị gật nhẹ đầu, nói: “Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ cẩn thận”
“Chúng ta chia tay ở đây thôi” Chiêu Tử Vương nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Chớp mắt hơn nửa năm đã trôi qua, xây dựng Long Quốc cần phải tăng nhanh tiến độ, bởi vì ai cũng không biết, phong ấn khi nào sẽ mở ra. Nói không chừng là mười năm nữa, nhưng nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, có thể sẽ mở ra trước. Vẫn cần phải nắm chắc thời gian nâng cao tụ vi”
“Được, cháu sẽ cố gắng” Giang Cung Tuấn trịnh trọng nói.
Trên cây tổng cộng có ba mươi ba trái, Thái Thụy Anh lấy mười trái, Vô Cơ hai trái, giờ chỉ còn lại hai mươi mốt trái.
“Tôi chỉ cần mười trái” Chiêu Tử Vương nhìn võ giả trái đất lên tiếng nói.
“Cái này có hơi không thỏa đáng lắm?” Thiên đứng ra nói.
Trước đó ông ta vẫn không lên tiếng là vì trước mặt Thải Thụy Anh ông ta không có tư cách nói chuyện. Thái Thụy Anh cướp đi mười trái, hiện giờ Chiêu Tử Vương lại muốn mười trái, phía trên ông ta còn có cường giả huyết tộc, còn có đám người Giang Cung Tuấn, hơn nữa Giang Thời cũng bước vào cảnh giới thứ chín. Nếu không tranh thủ, vậy thì trái cây thần bí này sẽ không đến lượt ông ta nữa.
Giang Thời cũng nói: “Quả thật không ổn, cái khác không nói, ít nhất thì những người ở cảnh giới thứ chín có mặt ở đây, mỗi người phải được một trái”
Giang Thời cũng đang tranh thủ lợi ích cho mình. Nếu thật sự để Chiêu Tử Vương tùy ý lấy mười trái, cứ thế chia xuống tiếp thì chưa chắc ông có thể có được.
Sau khi chia cho Thái Thụy Anh và Vô Cơ xong, võ giả trái đất cũng bắt đầu tranh thủ trái cây màu tím thần bị cho mình. Huyết tộc, giáo phái Thải Nhất đều đứng ra nói Chiêu Tử Vương lấy mười trái có hơi nhiều. Ở đây nhiều người như vậy, chỉ còn lại có chút trái cây này, sao đủ để chia?
Chiêu Tử Vương lại thản nhiên nói: “Cho dù thế nào thì cũng là không đủ chia. Tôi lấy mười trái, còn lại các người tự thương lượng”.
Nói xong, cơ thể ông ta chợt lóe, nháy mắt đã xuất hiện ở trên cây thần bí hái lấy mười trái. Võ giả trái đất đều giận mà không dám nói gì.
“Tôi chỉ cần một trái” Lan Đà cũng không lấy nhiều, nói xong trực tiếp đi hái một trái.
Lúc này, trên cây còn lại mười trái.
“Huyết tộc của tôi chỉ cần năm trái” Ngõa Khắc lão tổ huyết tộc nói.
Huyết tộc ở cảnh giới thứ chín hơi nhiều, cường giả cũng nhiều. Ông ta lấy năm trái là vì không muốn đắc tội với võ giả Đoan Hùng. Nếu lấy nhiều, võ giả Đoan Hùng cùng tiến lên, huyết tộc của ông ta cũng không nuốt trôi được.
“Quá nhiều rồi” Giang Cung Tuấn là người đầu tiên đứng ra ngăn cản: “Huyết tộc của ông muốn lấy năm trái, vậy không còn bao nhiêu. Tôi biết ông mạnh mẽ, nhưng còn chưa đến cảnh giới có thể lấy được năm trái, huyết tộc chỉ được lấy hai trái”
“Giang Cung Tuấn, cậu.” Sắc mặt Ngõa Khắc trầm xuống.
Đường Sở Vi lập tức đi lên, nhìn chằm chằm lão tổ Ngõa Khắc của huyết tộc, thản nhiên nói: “Cho ông hai trái đã là tốt lắm rồi”
Ngõa Khắc nhìn thấy Đường Sở Vi cũng có chút kiêng kị. Đây chính là người ngay cả Vô Cơ cũng không phải thủ, đắc tội Đường Sở Vi, nói không chừng huyết tộc ngay đến một trải cũng không chiếm được.
“Được.” Ngõa Khắc nghiến răng nghiến lợi nói. Ngay sau đó, ông ta liền đi hái hai trái màu tím thần bí.
Lúc này chỉ còn lại tám trái. Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi mỗi người hái một trái. Hiện giờ chỉ còn lại sáu trái. Thế nhưng cường giả có mặt ở đây vẫn hơi nhiều.
Không nói đến Bán Thánh, chỉ nói cảnh giới thứ chín cũng có không ít rồi.
Thiên, Giang Thời, Giang Quốc Đạt, Âu Dương Lãng, ba người của Thái Nhất. Những người này đều đã bước vào cảnh giới thứ chín. Còn lại cũng đều là cảnh giới đỉnh phong bát cảnh. Cường giả cảnh giới đỉnh phong bát cảnh đều thèm muốn, bởi vì trái cây màu tím này rất thơm, một khi có được, tuyệt đối có thể bước vào cảnh giới thứ chín. Nhưng hiện giờ trên cây chỉ còn lại mấy trái như vậy, căn bản không đủ chia. Cảnh giới thứ chín còn có bảy người, mà cây chỉ còn có sáu trái.
Giang Thời liếc nhìn ba người của phái Thái Nhất một cái, thản nhiên nói: “Ba người các người chỉ được hai trái”.
Ba người phải Thái Nhất suy nghĩ, cũng không phản đối. Hai trái thì hai trái, còn tốt hơn không có trái nào. Phân chia tiếp theo rất thuận lợi. Ba người phải Thái Nhất được hai trái, Giang Thời, Giang Quốc Đạt, Âu Dương Lãng và Thiên mỗi người một trái. Ba mươi ba trái cứ như vậy bị phân chia. Còn người chưa bước vào cảnh giới thứ chín cái gì cũng không có. Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không nhiều lời, bởi vì bọn họ đều biết, bản thân không có thực lực đi tranh giành nhiều lợi ích.
Giang Cung Tuấn cầm trái cây trong tay. Trái cây lớn bằng nắm tay, toàn thân màu tím, cầm trong tay còn có độ ấm nhàn nhạt. Trái cây sáng bóng trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu tím rực rỡ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong có ánh sáng màu tím đang chuyển động, rất thần bí, rất kỳ diệu.
“Thơm quá”.
Giang Cung Tuấn hơi ngửi ngửi, anh rất muốn ăn nó ngay lập tức. Có điều ở đây là núi Bất Châu, không phải nơi thích hợp để bế quan. Anh dự định quay về Nam Hoang, đến Thiên Sơn Quan bế quan. Có trái cây thần kỳ này, bước vào Thần Thông Cảnh chắc là sẽ không khó lắm.
Sau khi phân chia trái cây xong, mọi người đều tập trung ở dưới pho tượng thần bí. Giờ phút này, dưới pho tượng có Thái Thụy Anh, Vô Cơ cùng với võ giả trái đất.
Chiêu Tử Vương nhìn Thái Thụy Anh và Vô Cơ, nói: “Từ giờ trở đi, ai cũng không thể độc chiếm núi Bất Châu, ai cũng có thể lên núi Bất Châu.
Còn tất cả thần vật xuất hiện ở núi Bất Châu đều chia đều cho mọi người. Các người có ý kiến gì không?”
Thái Thụy Anh nhún vai nói: “Được thôi”.
Tuy trong lòng anh ta không phải rất hài lòng nhưng hiện giờ thực lực của anh ta còn không thể đè ép được võ giả trên trái đất, anh ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Vô Cơ càng không cần phải nói. Hiện giờ cô ta đã không có dáng vẻ lúc trước nữa, có thể chung sống hòa bình với cô ta mà nói đã coi như không tồi rồi. Nếu võ giả trên trái đất thật sự động sát tâm, vậy thì cô ta tuyệt đối không thể sống yên ở trên trái đất được.
Sau khi Chiêu Tử Vương nói xong liền nhìn võ giả trái đất ở đây, mở miệng nói: “Các vị, lần này không có được quả thần cũng không cần nản lòng, trái đất biến dị vừa mới bắt đầu, cơ duyên sau này còn rất nhiều, ngày sau đương nhiên mọi người cũng sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt hơn.”
Tất cả mọi người đều không nói gì. Bọn họ chỉ hận thực lực của mình quá thấp kém. Nếu không, lần này đã có thể lấy được chỗ tốt rồi.
Sau khi bàn bạc đơn giản xong, Giang Cung Tuấn cũng đi xuống núi cùng Đường Sở Vi.
Trên đường đi xuống núi.
“Ông nội, cậu, thật sự cứ để cho bọn họ tùy ý đợi ở trên núi Bất Châu như vậy ư? Cái này đối với người trên trái đất mà nói đều là một sự uy hiếp”
Giang Cung Tuấn vô cùng lo lắng nói.
Chiêu Tử Vương hơi phất tay, nói: “Hiện giờ có thể chung sống hòa bình là lựa chọn tốt nhất rồi. Lúc này cần phải làm chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, trong thời gian ngắn nhất vùng dậy. Bởi vì một khi phong ấn bị mở ra, vậy thì cường giả xuất hiện ở trên trái đất sẽ rất nhiều. Hơn nữa, tôi cũng không có thực lực giết chết Thái Thụy Anh”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu. Bây giờ Chiêu Tử Vương còn chưa thể giết chết Thái Thụy Anh. Nếu ông ta thực sự có thực lực đánh chết Thái Thụy Anh, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ không giữ anh ta lại. Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn cũng không lên tiếng nữa.
“Còn nữa, Sở Vi…” Chiêu Tử Vương nhìn về phía Đường Sở Vi, vẻ mặt mang theo chút ngưng trọng, nói: “Trong cơ thể cháu có máu của Tử Thụy Thú, Thái Thụy Anh nói không khác lắm với suy đoán của tôi. Cháu vẫn nên cẩn thận một chút, có thể không dùng lực lượng của máu Tử Thụy Thú trong cơ thể thì cố gắng đừng nên dùng”.
Nửa năm nay, Chiêu Tử Vương đều đang nghiên cứu về phượng huyết. Trong nghiên cứu của ông ta, phượng huyết vốn không có vấn đề gì. Vấn đề chính là nằm ở ma khí nhiễm trong phượng huyết. Giống như những gì Thái Thụy Anh nói vậy, Tứ Thụy Thú bị người ta động tay động chân vào, trong cơ thể nó có ma khí rất tà ác, ma khí có thể khiến dục vọng của một người tăng lên vô hạn, linh căn càng mạnh thì ảnh hưởng tiêu cực mà ma khí mang đến cũng càng đáng sợ hơn. Hiện giờ ông ta còn chưa nghĩ ra được cách để hóa giải nó. Ông ta có thể làm chính là nhắc nhở Đường Sở Vi cẩn thận hơn một chút.
Đường Sở Vị gật nhẹ đầu, nói: “Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ cẩn thận”
“Chúng ta chia tay ở đây thôi” Chiêu Tử Vương nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Chớp mắt hơn nửa năm đã trôi qua, xây dựng Long Quốc cần phải tăng nhanh tiến độ, bởi vì ai cũng không biết, phong ấn khi nào sẽ mở ra. Nói không chừng là mười năm nữa, nhưng nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, có thể sẽ mở ra trước. Vẫn cần phải nắm chắc thời gian nâng cao tụ vi”
“Được, cháu sẽ cố gắng” Giang Cung Tuấn trịnh trọng nói.
/1256
|