Oanh bay yến lượn xuân tháng 3, 28 giai nhân sắc đẹp khuynh thành. May mắn nhìn thấy cảnh đẹp khó gặp thần tiên cũng phải hạ phàm.
Vừa mới thắp đèn, ánh đèn đủ mọi màu sắc liền đem tòa nhà xa hoa nhất nguyên đô Long Lân_Thính Tuyết Lâu tô điểm càng thêm nguy nga tráng lệ, tràn ngập màu sắc, đồng thời cũng phủ lên một tầng màu sắc ái muội.
Trong Trúc Các xa hoa nhất Thính Tuyết Lâu, âm thanh của đàn sáo xa hoa lãng phí không ngừng bên tai, trong phòng xen lẫn tiếng nữ tử cười hờn dỗi, không khó để tưởng tượng trong đầu hình ảnh đêm xuân quần anh loạn vũ.
Trong Trúc Các chật ních oanh oanh yến yến, các nàng đều sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh của mình để lấy lòng 3 nam tử tuấn mĩ trong phòng, đặc biệt là vị công tử tuấn mĩ mặc áo bào màu trắng dệt kim nghiêng người dựa trên cái ghế dài kia, tóc như đao cắt, mày như mực vẽ, môi đỏ mặt ngọc, phong thần tuấn lãng, lười biếng tùy ý mà nằm, một đôi mắt đen linh động bởi vì nhiễm một chút hơi rượu mà trở nên mê loạn, trong mờ mịt mang theo một chút tà khí mê người, mê hoặc nữ tử ở đây thần hồn điên đảo.
“Mạc công tử, nào, ăn một quả nho.” Một Hoa nương xinh đẹp đem một quả nho đã bóc vỏ đút vào miệng Mạc công tử.
Mạc công tử không chút khách khí nuốt quả nho xuống, tiếp theo đem ngón tay của Hoa nương ngậm lại, ân, không sai, thật sự vừa thơm vừa ngon.
“Công tử, ngài rất xấu a!” Hoa nương xinh đẹp không thuận theo mà hờn giỗi nói, toàn bộ cơ thể đẫy đà lại càng tiến sát vào Mạc công tử, háo sắc chăm chú nhìn vị ‘khách nhân’ tà mĩ vô song.
“Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương nha!” Mạc công tử cười tà một tay nâng cằm của Hoa nương xinh đẹp , trêu chọc nói, mộ bộ dáng hoàn toàn là một lãng tử phong lưu, trực tiếp đùa giỡn làm cho Hoa nương lão luyện vui sướng xấu hổ đỏ mặt.
“Không được…Mạc công tử rất không công bằng, chỉ yêu thương Hoan tỷ cũng không để ý đến bọn thiếp.” Hoa nương bên cạnh ghen tị dựa người vào.
“Quan tâm, sao lại không quan tâm được? Công tử ta yêu thương các nàng còn không kịp, sao lại không quan tâm đây?” Đôi môi giống như thoa son của Mạc công tử nhếch lên, mái tóc đen dài bay về phía trước làm gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê hoặc.
“Công tử….” Hoa nương bên cạnh nhao nhao chen lấn lên trước, vặn vẹo cái eo cố sức lộ ra vẻ đẹp.
“Ha ha…” Bên này một cảnh tượng phong lưu khoái hoạt, nhưng nam tử ở phía tây đang ngồi trên chiếc ghế mềm lại ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt như ngọc hơi ửng hồng, mắt sáng như sao đối với Hoa nương xinh đẹp bám ở bên người hắn coi như không thấy, chăm chú nhìn ‘Mạc công tử’ phong lưu đến không biết trời đất là gì, hai hàng lông mày như thúy trúc nhíu chặt.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Mạc công tử dành chút thời gian cười như không cười liếc hắn một cái, cười nói: “Văn Hồng ca ca, nơi này là Câu Lan Viện không phải là Giám Tử Viện, bọn họ là những bông hoa biết nói không phải là lão phu tử, không cần nghiêm túc như vậy nha!”
“Không sai, không sai, không cần mỗi lần đều giống như người ta thiếu huynh 180 vạn, không hiểu phong tình như vậy sẽ tổn thương trái tim của mỹ nhân, có phải không a? Mỹ nhân.” Trên một cái ghế dài khác ở bên cạnh, một quý công tử thân mặc áo bào trắng dệt kim khó khăn từ trong đám nữ nhân ló đầu ra, tiếp lời nói, trái ôm phải ấp vô cũng vui vẻ.
“Khuynh Cuồng, Nghệ Hiên, ta vẫn cảm thấy chúng ta không nên đến nơi này, nếu bị phụ thân biết được…” Chân mày Dương Văn Hồng càng nhíu càng chặt, đến mức có thể sắp ép chết con ruồi, nhìn thấy những nữ tử kia dựa vào ngực hắn ta thật sự khiến cho hắn rất không thoải mái.
“Văn Hồng ca ca, câu nói này huynh cũng đã nói 5 năm rồi, có thể đổi cái gì mới một chút không?” ‘Mạc công tử’ rất không khách khí ngắt lời Dương Văn Hồng, bất đắc dĩ cười nói.
Không sai, 3 người này chính là tam hoàng tử Mạc Khuynh Cuồng, tiểu vương gia Mạc Nghệ Hiên, thư đồng của hoàng tử Dương Văn Hồng, sau sự xuất hiện chấn động của 3 người tranh giành hoa khôi náo động một thời 5 năm trước, trên đường phố thường xuyên xuất hiện hình bóng của 3 người, vô số tâm hồn thiếu nữ cứ như vậy rơi xuống trên người 3 người, gọi là ‘tam công tử’, cho dù sau này thân phận của 3 người ‘rõ ràng’, trong thanh lâu mọi người vẫn hiểu ngầm như nhau gọi bọn họ là ‘tam công tử’, mặc kệ hắn ta là cái gì ‘hoàng tử tai nạn’? Trong mắt những Hoa nương mỹ lệ này hắn ta chính là một kim chủ, hơn nữa là một kim chủ lớn đẹp đến nỗi người và thần đều tức giận, còn rất có khả năng sẽ trở thành ‘quốc chủ’ kim chủ, bọn họ sao có thể không nắm chặt lấy? Chỉ là…
“Đổi cái gì mới a?” Giọng nói tuyệt vời như kiều oanh phụ họa vang lên, từ phía cánh cửa mở rộng một tuyệt đại giai nhân đi vào, làn da nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu (con sâu gỗ, sắc nó trắng nõn cho nên đêm ví với cổ phụ nữ), răng như hồ tê (hạt bầu xếp hàng như cánh hoa), tần thủ (Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào đầu trán đẹp gọi là tần thủ) mày ngài, khéo léo cười tới vô cùng xinh đẹp, mỹ mục phán hề (Mắt đẹp, nhìn một cách đẹp đẽ, lòng đen lòng trắng phân minh), vai như gọt dũa thành, eo như được bó, theo bước chân từng trận hương hoa mai tản ra khiến cho tâm thần của người khác lâng lâng.
“Tử Lan thân yêu, cuối cùng nàng cũng đến, ta nhớ muốn chết.” Khuynh Cuồng hơi đẩy những Hoa nương vây quanh bên người ra, duỗi tay kéo một cái liền đem tuyệt đại giai nhân ôm vào trong ngực, ái muội cười nói, giọng nói ngọt đến nỗi chết người, Hoa nương bên cạnh mặc dù không muốn cũng chỉ có thể nhường chỗ, ai kêu người ta là hoa khôi đây.
Hà Tử Lan thân thể giống như không xương dựa vào trong ngực Khuynh Cuồng, cánh tay ngọc ngà vịn trên vai nàng , mềm mại cãi : “Ngài chỉ nói ngọt, nhiều mỹ nhân như vậy cũng biết ngài nào có thời gian nhớ đến thiếp a?”
“Tử Lan của ta ghen sao? Nàng yên tâm, ta đối với bọn họ chỉ là mua vui, chỉ có nàng mới là ta yêu nhất.” Nhếch miệng cười một cái, Khuynh Cuồng vỗ về đại mỹ nhân nói, thật xứng đáng là hoa khôi, so với những cô gái tầm thường kia thật không giống.
“Ngài chỉ được cái khéo miệng, chim trên cây cũng bị ngài lừa bay xuống.” Hà Tử Lan che miệng nũng nịu cười nói, chân mày nhếch lên hơi mang theo thần bí nói: “3 vị công tử, Tử Lan không muốn làm hỏng hứng thú của 3 vị nhưng có một tin tức xấu vẫn là phải thông báo cho ba vị công tử.”
“Tin tức xấu? Bản công tử ngược lại muốn biết Tử Lan cô nương vì bọn ta mang đến tin tức xấu gì.” Mạc Nghệ Hiên không quan tâm cười nói, bàn tay lớn không kiêng nể gì di chuyển trên thân thể của hoa cô nương.
“Chính là…” Hà Tử Lan cố ý kéo dài giọng, nhấc lên hứng thú của 3 người mới vạch trần sự thật nói: “Tiêu cô nương sắp đến Trúc Các rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời này vừa nói ra, Mạc Nghệ Hiên lạp tức sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đẩy Hoa nương bám ở trên người hắn ra, khắp nơi tìm chỗ trốn, một bên chạy loạn khắp phòng, một bên lẩm bẩm nói: “Thảm rồi, thảm rồi, nam nhân bà sao nhanh như vậy đã tìm đến, thảm rồi, thảm rồi…”
“Ha ha…” Toàn bộ Hoa nương trong phòng đều cười thành một đoàn, bọn họ sớm đã không kinh sợ khi gặp chuyện này, bất luận là ‘tam công tử’ xuất hiện ở nơi nào trong Câu Lan Viện, ‘Tiêu cô nương’ nhất định theo sau đến đây, sau đó trình diễn một tiết mục ‘đại nháo Câu Lan Viện’, đánh cho Mạc tiểu vương gia khóc cha gọi mẹ, nhưng may mắn chỉ có một mình Tiêu cô nương đến mà thôi.
“Ha ha…tiểu Hiên Hiên, ‘bạn gái’ của huynh lại tìm đến rồi? Ha ha…” Khuynh Cuồng ôm Hà Tử Lan cười trên nỗi khổ của người khác, lớn tiếng cười nói, nói ra Tiêu đại tỷ của nàng cũng thật sự mạnh mẽ, trực tiếp đem cái tên thuộc loại phong lưu Mạc Nghệ Hiên này ăn chắc.
“Đệ…đệ đừng cười trên nỗi đau của người khác, nàng nhìn thấy đệ cũng sẽ dạy dỗ đệ một trận, còn không nhanh trốn đi.” Mạc Nghệ Hiên đang vội vàng cũng không quên cãi lại Khuynh Cuồng một câu.
“Ta mới không sợ đâu!” Khuynh Cuồng một tay cầm lên cái quạt ở bên cạnh, mở ra, tiêu sái cười nói, bị mắng hai câu cũng mất miếng thịt nào.
Lúc này hạ Tử Lan lại cười cười tăng thêm một câu: “Mạc công tử, Tử Lan còn một tin tức xấu quên nói, đó chính là Vân công tử cũng cùng đến.”
“Oa, cái gì? Thảm rồi thảm rồi…”Lời này vừa nói ra, Khuynh Cuồng tiếp tục bình tĩnh cũng không được, vội vàng nhảy lên cũng khắp nơi tìm chỗ trốn, nói đến Vân công tử này, thật sự khiến cho Khuynh Cuồng hận đến nỗi nghiến răng, không phải chỉ chỉnh hắn một lần thôi sao? Có cần phải giống như keo dính chuột dính lấy nàng không tha không? Hại nàng vừa nhìn đến nơi có hắn xuất hiện liền vội vàng trốn đi.
Một đám Hoa nương vừa nghe thấy ‘Vân công tử’ đến cũng lập tức tản ra, không phải ‘Vân công tử’ rất xấu xí ngược lại hắn đẹp mê người, đẹp đến nỗi bọn họ trước mặt hắn nản lòng biến sắc, nhưng là mỗi lần hắn đến sẽ dùng ánh mắt phẫn hận trừng thẳng bọn họ, giống như ‘phu quân’ của hắn bị bọn họ quyến rũ, ‘Tiêu cô nương’, ‘Vân công tử’ vừa đến nhất định sẽ quậy Thính Tuyết Lâu đến long trời lở đất.
“Mạc công tử đừng vội, đi theo thiếp a!” Hà Tử Lan tiến lên phía trước giữ Khuynh Cuồng, mang nàng theo một cánh cửa khác trốn ra ngoài, đi đến phòng của mình ở ‘Lan cư’.
Vừa vào cửa, Khuynh Cuồng lập tức thay đổi thu lại ánh mắt hoảng loạng, mê mang lúc nãy, thần thái phi dương, ánh mắt sáng ngời lưu chuyển, nào có nửa điểm bộ dáng kẻ háo sắc, quả thực là một quý công tử cuồng ngạo sáng chói tứ phương.
Vừa mới thắp đèn, ánh đèn đủ mọi màu sắc liền đem tòa nhà xa hoa nhất nguyên đô Long Lân_Thính Tuyết Lâu tô điểm càng thêm nguy nga tráng lệ, tràn ngập màu sắc, đồng thời cũng phủ lên một tầng màu sắc ái muội.
Trong Trúc Các xa hoa nhất Thính Tuyết Lâu, âm thanh của đàn sáo xa hoa lãng phí không ngừng bên tai, trong phòng xen lẫn tiếng nữ tử cười hờn dỗi, không khó để tưởng tượng trong đầu hình ảnh đêm xuân quần anh loạn vũ.
Trong Trúc Các chật ních oanh oanh yến yến, các nàng đều sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh của mình để lấy lòng 3 nam tử tuấn mĩ trong phòng, đặc biệt là vị công tử tuấn mĩ mặc áo bào màu trắng dệt kim nghiêng người dựa trên cái ghế dài kia, tóc như đao cắt, mày như mực vẽ, môi đỏ mặt ngọc, phong thần tuấn lãng, lười biếng tùy ý mà nằm, một đôi mắt đen linh động bởi vì nhiễm một chút hơi rượu mà trở nên mê loạn, trong mờ mịt mang theo một chút tà khí mê người, mê hoặc nữ tử ở đây thần hồn điên đảo.
“Mạc công tử, nào, ăn một quả nho.” Một Hoa nương xinh đẹp đem một quả nho đã bóc vỏ đút vào miệng Mạc công tử.
Mạc công tử không chút khách khí nuốt quả nho xuống, tiếp theo đem ngón tay của Hoa nương ngậm lại, ân, không sai, thật sự vừa thơm vừa ngon.
“Công tử, ngài rất xấu a!” Hoa nương xinh đẹp không thuận theo mà hờn giỗi nói, toàn bộ cơ thể đẫy đà lại càng tiến sát vào Mạc công tử, háo sắc chăm chú nhìn vị ‘khách nhân’ tà mĩ vô song.
“Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương nha!” Mạc công tử cười tà một tay nâng cằm của Hoa nương xinh đẹp , trêu chọc nói, mộ bộ dáng hoàn toàn là một lãng tử phong lưu, trực tiếp đùa giỡn làm cho Hoa nương lão luyện vui sướng xấu hổ đỏ mặt.
“Không được…Mạc công tử rất không công bằng, chỉ yêu thương Hoan tỷ cũng không để ý đến bọn thiếp.” Hoa nương bên cạnh ghen tị dựa người vào.
“Quan tâm, sao lại không quan tâm được? Công tử ta yêu thương các nàng còn không kịp, sao lại không quan tâm đây?” Đôi môi giống như thoa son của Mạc công tử nhếch lên, mái tóc đen dài bay về phía trước làm gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê hoặc.
“Công tử….” Hoa nương bên cạnh nhao nhao chen lấn lên trước, vặn vẹo cái eo cố sức lộ ra vẻ đẹp.
“Ha ha…” Bên này một cảnh tượng phong lưu khoái hoạt, nhưng nam tử ở phía tây đang ngồi trên chiếc ghế mềm lại ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt như ngọc hơi ửng hồng, mắt sáng như sao đối với Hoa nương xinh đẹp bám ở bên người hắn coi như không thấy, chăm chú nhìn ‘Mạc công tử’ phong lưu đến không biết trời đất là gì, hai hàng lông mày như thúy trúc nhíu chặt.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Mạc công tử dành chút thời gian cười như không cười liếc hắn một cái, cười nói: “Văn Hồng ca ca, nơi này là Câu Lan Viện không phải là Giám Tử Viện, bọn họ là những bông hoa biết nói không phải là lão phu tử, không cần nghiêm túc như vậy nha!”
“Không sai, không sai, không cần mỗi lần đều giống như người ta thiếu huynh 180 vạn, không hiểu phong tình như vậy sẽ tổn thương trái tim của mỹ nhân, có phải không a? Mỹ nhân.” Trên một cái ghế dài khác ở bên cạnh, một quý công tử thân mặc áo bào trắng dệt kim khó khăn từ trong đám nữ nhân ló đầu ra, tiếp lời nói, trái ôm phải ấp vô cũng vui vẻ.
“Khuynh Cuồng, Nghệ Hiên, ta vẫn cảm thấy chúng ta không nên đến nơi này, nếu bị phụ thân biết được…” Chân mày Dương Văn Hồng càng nhíu càng chặt, đến mức có thể sắp ép chết con ruồi, nhìn thấy những nữ tử kia dựa vào ngực hắn ta thật sự khiến cho hắn rất không thoải mái.
“Văn Hồng ca ca, câu nói này huynh cũng đã nói 5 năm rồi, có thể đổi cái gì mới một chút không?” ‘Mạc công tử’ rất không khách khí ngắt lời Dương Văn Hồng, bất đắc dĩ cười nói.
Không sai, 3 người này chính là tam hoàng tử Mạc Khuynh Cuồng, tiểu vương gia Mạc Nghệ Hiên, thư đồng của hoàng tử Dương Văn Hồng, sau sự xuất hiện chấn động của 3 người tranh giành hoa khôi náo động một thời 5 năm trước, trên đường phố thường xuyên xuất hiện hình bóng của 3 người, vô số tâm hồn thiếu nữ cứ như vậy rơi xuống trên người 3 người, gọi là ‘tam công tử’, cho dù sau này thân phận của 3 người ‘rõ ràng’, trong thanh lâu mọi người vẫn hiểu ngầm như nhau gọi bọn họ là ‘tam công tử’, mặc kệ hắn ta là cái gì ‘hoàng tử tai nạn’? Trong mắt những Hoa nương mỹ lệ này hắn ta chính là một kim chủ, hơn nữa là một kim chủ lớn đẹp đến nỗi người và thần đều tức giận, còn rất có khả năng sẽ trở thành ‘quốc chủ’ kim chủ, bọn họ sao có thể không nắm chặt lấy? Chỉ là…
“Đổi cái gì mới a?” Giọng nói tuyệt vời như kiều oanh phụ họa vang lên, từ phía cánh cửa mở rộng một tuyệt đại giai nhân đi vào, làn da nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu (con sâu gỗ, sắc nó trắng nõn cho nên đêm ví với cổ phụ nữ), răng như hồ tê (hạt bầu xếp hàng như cánh hoa), tần thủ (Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào đầu trán đẹp gọi là tần thủ) mày ngài, khéo léo cười tới vô cùng xinh đẹp, mỹ mục phán hề (Mắt đẹp, nhìn một cách đẹp đẽ, lòng đen lòng trắng phân minh), vai như gọt dũa thành, eo như được bó, theo bước chân từng trận hương hoa mai tản ra khiến cho tâm thần của người khác lâng lâng.
“Tử Lan thân yêu, cuối cùng nàng cũng đến, ta nhớ muốn chết.” Khuynh Cuồng hơi đẩy những Hoa nương vây quanh bên người ra, duỗi tay kéo một cái liền đem tuyệt đại giai nhân ôm vào trong ngực, ái muội cười nói, giọng nói ngọt đến nỗi chết người, Hoa nương bên cạnh mặc dù không muốn cũng chỉ có thể nhường chỗ, ai kêu người ta là hoa khôi đây.
Hà Tử Lan thân thể giống như không xương dựa vào trong ngực Khuynh Cuồng, cánh tay ngọc ngà vịn trên vai nàng , mềm mại cãi : “Ngài chỉ nói ngọt, nhiều mỹ nhân như vậy cũng biết ngài nào có thời gian nhớ đến thiếp a?”
“Tử Lan của ta ghen sao? Nàng yên tâm, ta đối với bọn họ chỉ là mua vui, chỉ có nàng mới là ta yêu nhất.” Nhếch miệng cười một cái, Khuynh Cuồng vỗ về đại mỹ nhân nói, thật xứng đáng là hoa khôi, so với những cô gái tầm thường kia thật không giống.
“Ngài chỉ được cái khéo miệng, chim trên cây cũng bị ngài lừa bay xuống.” Hà Tử Lan che miệng nũng nịu cười nói, chân mày nhếch lên hơi mang theo thần bí nói: “3 vị công tử, Tử Lan không muốn làm hỏng hứng thú của 3 vị nhưng có một tin tức xấu vẫn là phải thông báo cho ba vị công tử.”
“Tin tức xấu? Bản công tử ngược lại muốn biết Tử Lan cô nương vì bọn ta mang đến tin tức xấu gì.” Mạc Nghệ Hiên không quan tâm cười nói, bàn tay lớn không kiêng nể gì di chuyển trên thân thể của hoa cô nương.
“Chính là…” Hà Tử Lan cố ý kéo dài giọng, nhấc lên hứng thú của 3 người mới vạch trần sự thật nói: “Tiêu cô nương sắp đến Trúc Các rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời này vừa nói ra, Mạc Nghệ Hiên lạp tức sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đẩy Hoa nương bám ở trên người hắn ra, khắp nơi tìm chỗ trốn, một bên chạy loạn khắp phòng, một bên lẩm bẩm nói: “Thảm rồi, thảm rồi, nam nhân bà sao nhanh như vậy đã tìm đến, thảm rồi, thảm rồi…”
“Ha ha…” Toàn bộ Hoa nương trong phòng đều cười thành một đoàn, bọn họ sớm đã không kinh sợ khi gặp chuyện này, bất luận là ‘tam công tử’ xuất hiện ở nơi nào trong Câu Lan Viện, ‘Tiêu cô nương’ nhất định theo sau đến đây, sau đó trình diễn một tiết mục ‘đại nháo Câu Lan Viện’, đánh cho Mạc tiểu vương gia khóc cha gọi mẹ, nhưng may mắn chỉ có một mình Tiêu cô nương đến mà thôi.
“Ha ha…tiểu Hiên Hiên, ‘bạn gái’ của huynh lại tìm đến rồi? Ha ha…” Khuynh Cuồng ôm Hà Tử Lan cười trên nỗi khổ của người khác, lớn tiếng cười nói, nói ra Tiêu đại tỷ của nàng cũng thật sự mạnh mẽ, trực tiếp đem cái tên thuộc loại phong lưu Mạc Nghệ Hiên này ăn chắc.
“Đệ…đệ đừng cười trên nỗi đau của người khác, nàng nhìn thấy đệ cũng sẽ dạy dỗ đệ một trận, còn không nhanh trốn đi.” Mạc Nghệ Hiên đang vội vàng cũng không quên cãi lại Khuynh Cuồng một câu.
“Ta mới không sợ đâu!” Khuynh Cuồng một tay cầm lên cái quạt ở bên cạnh, mở ra, tiêu sái cười nói, bị mắng hai câu cũng mất miếng thịt nào.
Lúc này hạ Tử Lan lại cười cười tăng thêm một câu: “Mạc công tử, Tử Lan còn một tin tức xấu quên nói, đó chính là Vân công tử cũng cùng đến.”
“Oa, cái gì? Thảm rồi thảm rồi…”Lời này vừa nói ra, Khuynh Cuồng tiếp tục bình tĩnh cũng không được, vội vàng nhảy lên cũng khắp nơi tìm chỗ trốn, nói đến Vân công tử này, thật sự khiến cho Khuynh Cuồng hận đến nỗi nghiến răng, không phải chỉ chỉnh hắn một lần thôi sao? Có cần phải giống như keo dính chuột dính lấy nàng không tha không? Hại nàng vừa nhìn đến nơi có hắn xuất hiện liền vội vàng trốn đi.
Một đám Hoa nương vừa nghe thấy ‘Vân công tử’ đến cũng lập tức tản ra, không phải ‘Vân công tử’ rất xấu xí ngược lại hắn đẹp mê người, đẹp đến nỗi bọn họ trước mặt hắn nản lòng biến sắc, nhưng là mỗi lần hắn đến sẽ dùng ánh mắt phẫn hận trừng thẳng bọn họ, giống như ‘phu quân’ của hắn bị bọn họ quyến rũ, ‘Tiêu cô nương’, ‘Vân công tử’ vừa đến nhất định sẽ quậy Thính Tuyết Lâu đến long trời lở đất.
“Mạc công tử đừng vội, đi theo thiếp a!” Hà Tử Lan tiến lên phía trước giữ Khuynh Cuồng, mang nàng theo một cánh cửa khác trốn ra ngoài, đi đến phòng của mình ở ‘Lan cư’.
Vừa vào cửa, Khuynh Cuồng lập tức thay đổi thu lại ánh mắt hoảng loạng, mê mang lúc nãy, thần thái phi dương, ánh mắt sáng ngời lưu chuyển, nào có nửa điểm bộ dáng kẻ háo sắc, quả thực là một quý công tử cuồng ngạo sáng chói tứ phương.
/81
|