Edit : Nguyễn Liên Beta : Tiểu Ngân Mùa thu năm nguyên lịch thứ 100, trong những ngày tết đoàn viên này , các quốc gia cũng bắt đầu bận rộn , bởi vì vào ngày trung thu, chính là ngày ba nước Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu tề tựu tại Long Lân Quốc, xưng thần tiến cống, chính thức thừa nhận địa vị bá chủ của Long Lân Quốc, vì đây là chuyện lớn, nên để thể hiện thành tâm của mình, hoàng đế ba nước đều đích thân đến, trước trung thu một ngày, cả ba nước đều đến nơi, vào ở tại hoàng cung.
Lần này thân là nước chủ nhân , Khuynh Cuồng làm người tiếp đãi tất nhiên cũng bận đến choáng váng đầu óc, đến cả Vân Huyền Thiên, con hồ ly mà so với trước đây càng thêm quấn người vậy mà cũng đã đến từ sớm, cả ngày dính bên cạnh nàng, dù sao “gian tình “ của bọn họ mọi người đều đã biết, mọi người đều là thấy nhưng không thể trách, chỉ đáng thương Khuynh Cuồng ngoài xử lý chính vụ còn phải ứng phó hắn, nếu như hắn không phải là khách nhân, nàng nhất định phải ném hắn ra ngoài cung.
Khoảng thời gian này bận như vậy, đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác……
Từ cái đêm quan sát ngôi sao quỷ dị đó cho tới nay, nàng liền có dự cảm Phượng Thiên đại lục sắp phát sinh đại sự, mà thực lực của nàng đến cùng vẫn còn xa xa không đủ, về điều này, không chỉ tu vi võ học của nàng không đủ mạnh mà thuộc hạ của nàng thực lực cũng quá kém, ngoại trừ Huyền Vũ là cao thủ cấp bảy ra, Diệp Ảnh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước đều là cao thủ cấp sáu, tứ phương 28 tinh Đồng Dương đều chỉ là cao thủ cấp bốn, cấp năm, mặc dù nàng đã dạy cho bọn họ rất nhiều võ kỹ cao cường, so với cao thủ cùng cấp càng lợi hại hơn, nhưng kể từ khi gặp qua siêu cao thủ sau , nàng rất rõ ràng , vốn tưởng rằng bọn họ là có ít cao thủ nhưng thực ra căn bản không bằng một đầu ngón tay của người ta.
Ngày đó nếu như không phải có tam hợp hộ trận hỗ trợ, Ảnh bọn họ đã xảy ra chuyện, nhưng tu luyện nội lực không phải chuyện một sớm một chiều có thể nhanh chóng tăng cao, một người lực lượng có hạn, nhưng nếu là nhiều người hợp trận mà nói, vậy thì phải bàn luận thêm rồi, vì thế nàng đem các trận pháp “Bắc Đẩu Thất Tinh Trận”, “Thiên Cương Thất Sát trận” , “Địa Tuyệt Thất Lôi trận”, “Tuyệt Diệt Thất Toàn trận”, “Thái Ất Bát Trận” từ uy lực to lớn nguyên bản lại tăng thêm độ cường đại, trận hình một khi triển khai, đủ để áp sát cao thủ cấp chín thậm chí là cấp mười, ngoại trừ điều đó, nàng còn dựa trên những gì hiểu biết về đạo gia tinh túy ở kiếp trước, bước đầu tạo ra Tứ Tượng Trận uy lực càng mạnh mẽ , Lưỡng Nghi Bát Quái Trận, Nhị Thập Bát Tinh Trận, mỗi trận đều lấy nguyên lý không ngừng sinh trưởng, gặp mạnh càng mạnh mà hình thành, tuy rằng chỉ là bước đầu, vẫn chưa phải rất hoàn thiện, hơn nữa bọn họ vẫn còn chưa hiểu rõ hết đạo lí trong đó, nhưng uy lực đã vượt xa trận pháp trước đó, chỉ cần thêm siêng năng tập luyện.
Coi như là hai cái dục nữ kia xuất hiện, cũng có thể cùng bọn họ đấu một trận.
Vì vậy trong thời gian này, việc làm nàng bận rộn nhất chính là đem những trận pháp này dạy cho bọn họ, đặc biệt là ba trận pháp mới tạo ra. Vì vậy nàng bí mật triệu hồi tứ thần quân, 28 tinh, tự mình dạy trận pháp.
Một đêm trước Tết trung thu, trong lúc Khuynh Cuồng đứng một mình trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời sao, đằng sau truyền đến thanh âm do dự của Diệp Ảnh.
“Lão đại, người thật sự muốn một mình tiến về phía trước?” ánh mắt ảm đạm nhìn về Khuynh Cuồng trước cửa sổ, Diệp Ảnh do dự mà hỏi lại lần nữa, tuy nhiên vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần, đáp án cũng vẫn không thay đổi, dù vậy hắn vẫn không nhịn được mà hỏi thêm lần nữa, hi vọng có thể có được đáp án khác.
Quay đầu lại, Khuynh Cuồng câu môi cười nói “Ảnh, ngươi khi nào thì trở nên dong dài như vậy rồi, vấn đề này ngươi đã hỏi một tháng rồi, bây giờ ta lại trả lời ngươi lần nữa, phải, ta đã quyết định tự mình đi về phía trước, các ngươi đều lưu lại luyện tập võ công cho thật tốt”
Đã qua một tháng, tận dụng khoảng thời gian một tháng này, nàng đem tất cả mọi chuyện trong nước đều sắp xếp tốt, chỉ cần vừa qua tết trung thu, nàng liền một mình đến Võ Vân Sơn, chỉ là kể từ khi nàng đem quyết định này nói ra, Ảnh và Đồng Dương bọn họ, một tháng này đã hỏi nàng không dưới vạn lần, nếu tiếp tục bị hỏi nữa, nàng thật sự sẽ không nhịn được mà nổi bão.
“Nhưng mà…” Ta thật sự không muốn rời khỏi ngươi! Diệp Ảnh mở miệng nhiều lần, vẫn không nói ra được lời nói ấp ủ trong tim, kể từ 10 năm trước bị nàng thu phục đến nay, hắn vẫn chưa lần nào rời khỏi nàng. Lần này con đường phía trước không ai biết trước thế nào, hắn làm sao có thể rời khỏi nàng đây! Nhưng rồi hắn lại hiểu được, tương lai không lâu sau, nhất định sẽ phát sinh tinh phong huyết vũ, nếu như hắn không thể trở nên mạnh mẽ hơn vậy thì không những không bảo vệ được nàng, mà còn trở thành phiền toái của nàng.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nói hết nhưng Khuynh Cuồng đã sớm hiểu được hắn muốn nói gì, vỗ vỗ vai hắn, nói :” Ta hiểu, Ảnh, ngươi yên tâm, ta chỉ là đi một chuyến Võ Vân Sơn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, có lẽ rất nhanh sẽ trở về.” Tuy là nói như thế, nhưng nàng có cảm giác, lần này đi Võ Vân Sơn, sẽ không trở về nhanh như vậy, vì thế nàng mới bất chấp sự phản đối của bọn họ, kiên trì một người đi, trong tình huống không thể bảo đảm bọn họ an toàn nàng sẽ không mạo hiểm mang bọn họ cùng đi.
Trước một tháng, Chu Tước tại nơi xa xôi ngàn dặm đột nhiên tryền đến tin tức,có một quái lão đầu, tự xưng là sư phó của nàng xuất quỷ nhập thần mà tìm tới cửa, để cho hắn truyền lời đến nàng, muốn nàng tự mình đi một chuyến Võ Vân Sơn,sau đó để lại cho hăn một phong thư, lại vội vàng mà đi.
Nói đến bức thư kỳ lạ ấy, nàng liền buồn bực, còn tưởng rằng có chuyện kinh thiên đại sự gì muốn nói với nàng! Kết quả khi nàng mang nghi hoặc mở ra lá thư , chỉ nhìn thấy tuyệt bút vung lên, viết “không kịp nói nhiều, tóm lại đối với ngươi tuyệt đối có lợi” sau đó liền không có rồi, ngay cả kí tên cũng không có.
Song từ vài chữ ngắn ngủi đó, Khuynh Cuồng biết, nhất định là cùng ngôi sao quỷ dị đêm đó có quan hệ, sư phó của nàng nhất định biết được gì đó, tuy nhiên vì nguyên nhân nào đó,không thể đến tìm nàng, mới vội vàng tìm đến Chu Tước viên, bức thư đó cũng chỉ là để nàng nhìn thấy bút tích của hắn , từ đó tin rằng hắn làm cho Chu Tước chuyển lời, bởi vậy có thể thấy, lúc ấy hắn có bao nhiêu vội vàng.
Võ Vân Sơn? Tuy là hắn ko nói rõ đi Võ Vân Sơn làm gì, nhưng lại nói với nàng có lợi, vậy thì nàng liền tin tưởng đi một chuyến, đối với vị sư phó điên điên không bình thường này, nàng tuy thường cãi nhau với hắn, chưa bao giờ gọi hắn một tiếng sư phó, nhưng từ ngày bái sư đến nay, trong thâm tâm nàng, hắn đã chính là nàng kính yêu sư phó.
“ tiểu Cuồng nhi, tiểu Cuồng nhi thân yêu , ta đến rồi, ….” đang lúc Khuynh Cuồng lâm vào suy nghĩ, ngoài cửa các lại tiếng hô làm nàng đau đầu, thật là một lát đều không được yên bình!
“Trời ạ, vỗ trán một cái, Khuynh Cuồng ngửa mặt than thở, viu một tiếng, biến mất vô tung, trong không khí chỉ truyền đến một lời nói bay bổng:” Ảnh, ngăn cản con hồ ly đó lại, chỉ cần không phá hủy Cuồng các, ngươi muốn làm thế nào cũng được” hắc hắc, ý tứ không rõ mà lại thật rõ a.
“thân ái….” Vân Huyền Thiên một chân vừa bước vào cửa, liền mở ra hai tay, cười đến phong tình vạn chủng mà hô, tuy nhiên lại không trông thấy bóng người vốn nên trông thấy, chỉ thấy Diệp Ảnh mặt không biểu tình thì khuôn mặt trầm xuống, nhíu mày, bất thiện hỏi : “Tiểu Cuồng nhi đâu?” Oa, tốc độ trở mặt cũng đủ nhanh.
“ Không thể trả lời” nói xong câu đó, Diệp Ảnh cũng không như mọi lần, không để ý đến hắn mà quay người rời đi, một tay nắm lấy chuôi kiếm, đôi mắt như chim ưng mang theo nguy hiểm nhìn chằm chằm hắn, hắn từ lâu đã nhìn tên tiểu tử suốt ngày dính lấy lão đại không thuận mắt, hôm nay có lệnh đặc biệt của lão đại, hắn có thể từ từ cho tên tiểu tử này giãn gân cốt rồi.
Vân Huyền Thiên nói thế nào cũng là cao thủ cấp năm, lực áp bức của Diệp Ảnh rõ ràng như vậy , cho dù lúc này cả con tim hắn đều ở nơi Khuynh Cuồng, vẫn là thoáng cái liền cảm giác được, hai tay đặt trên ngực, cười như không cười liếc xéo hắn :” Như thế nào? Muốn bản thái tử động thủ? Đừng quên thân phận của bản thái tử?” lời thì nói như vậy, nhưng tự nguyên đều lùi về sau một bước, hắn cũng sớm muốn cùng tên gia hỏa này đánh nhau một trận rồi.
Diệp Ảnh dưới chân vừa chuyển, thản nhiên nói : “Thân phận của Vân thái tử, ta rất rõ ràng, ngược lại chính bản thân ngươi lại không rõ ràng.”
“A, Lời này lý giải như thế nào?’ Vân Huyền Thiên khẽ nhíu mày, cảm thấy hứng thú hỏi, hắn ngược lại muốn nghe xem tên gia hỏa lúc nào cũng trầm mặc ít lời sẽ nói cái gì.
“Nếu như ngươi nhận thức rõ bản thân là thái tử nước Sở Vân thì cũng sẽ không bất chấp mặt mũi mà thời thời khắc khắc dính vào thái tử điện hạ nước ta như vậy, thái tử xem ngươi là khách, mới không ném ngươi đi, nếu như ngươi thức thời, vậy liền làm chuyện thái tử Sở quốc ngươi nên làm, ngươi không cần mặt mũi, thái tử của ta vẫn cần đấy.” Diệp Ảnh giống như trong một lúc liền bạo phát rồi, mở miệng tuyệt không lưu tình, nếu không phải lúc này Khuynh Cuồng đã chạy đến không còn thấy bóng dáng mà nói, nhất định sẽ bị hắn làm kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất, sau đó bắt lấy hắn nghiên cứu trái phải, xem xem hắn có phải Diệp Ảnh thật hay không, cái miệng lưỡi này thật độc a!Tuyệt đối là đồ đệ của Khuynh Cuồng.
Vân Huyền Thiên cả người đều sửng sốt, người này thật sự là Diệp Ảnh? Tên gia hỏa mà ngoại trừ Tiểu Cuồng nhi, đối với người khác kiệm lời như vàng ?
“Ngươi thật sự là Diệp Ảnh? Không phải Tiểu Cuồng nhi giả trang? Đi về trước hai bước, đánh giá Diệp Ảnh từ trên xuống dưới, Vân Huyền Thiên nghiêng đầu hỏi, thật muốn thò tay sờ mặt của hắn, xem xem có phải thật sự mang mặt nạ da người không, tuy biết rằng đó là điều không thể, chỉ là ý thức có chút không tin, bình thường gia hỏa không nói tiếng nào bạo phát cũng là rất độc đấy.
Diệp ảnh rút tay, lạnh lùng nói “ Còn xin gọi thái tử nước ta là thái tử Khuynh Cuồng.” Hắn là quyết đánh chủ ý muốn chọc giận hắn ta.
Tay bị rút ra, Vân Huyền Thiên cũng không để ý, lại khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói :” ta càng muốn gọi Tiểu Cuồng nhi, Tiểu Cuồng nhi, …..ngươi một thị vệ nho nhỏ quản được sao? Còn có, thể diện của bản thái tử, không phải ngươi có thể nói được, lại nói , vì Tiểu Cuồng nhi, một ít thể diện nho nhỏ tính là gì, ngươi cái đầu gỗ không hiểu tình yêu vĩ đại của bản thái tử và Tiểu Cuồng nhi.” Nói đến cuối cùng, biến thành vẻ mặt say mê, con hồ ly này hoang tưởng thật quá tốt đẹp!
Từ lần về đến Sở quốc sau, hắn liền bắt đầu nghĩ, hắn đối vơi Tiểu Cuồng nhi rốt cuộc là ôm loại tâm tình nào, từ lần đầu kết thù oán, về sau cố ý tiếp cận, lại đến cuối cùng không thể kìm nén được tình cảm mà dây dưa, rất nhanh đi đến một cái đáp án làm hắn kinh ngạc, đó chính là hắn thích nàng, thật tâm thích nàng, không, có lẽ nên nói là yêu. Hắn yêu một người nam nhân, yêu một người sẽ trở thành kẻ địch, nhưng mà sau khi kinh sợ qua đi thì hắn liền thản nhiên tiếp nhận, không cần biết nàng là nam hay nữ, dù sao hắn chính là yêu Mạc Khuynh Cuồng, mà vừa vặn nàng chỉ là nam tử mà thôi, điều này chẳng sao cả, dù sao hắn đã yêu rồi, vậy thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ không làm ra chuyện gì phải đối đầu với nàng, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành địch nhân.
Một khi đã xác định được trái tim của mình, hắn liền chờ không được mà muốn nói cho nàng biết tâm ý của mình, vì vậy tận dụng yến hội trung thu lần này, hắn đến đây trước, lại một mực không tìm được cơ hội cùng nàng nói chuyện , bởi vì nàng nếu như không bận đến không thấy bóng dáng, nếu không chính là không để ý đến hắn, hơn nữa bên cạnh lúc nào cũng có tên gia hỏa này đi theo, làm hại hắn một bụng tình ý mà không cách nào thổ lộ.
Diệp Ảnh không thể không thừa nhận lời nói của Khuynh Cuồng, con hồ ly này da mặt so với tường thành còn dày hơn, đã thành đao thương bất nhập rồi, vốn muốn chọc giận hắn, cuối cùng người giận lại là chính mình, cư nhiên như vậy, vậy thì phải trực tiếp động thủ rồi. “Nói với ngươi nhiều như vậy để làm gì chứ? Hỏi lần cuối, Tiểu Cuồng nhi ở đâu?” nhìn Diệp Ảnh bộ mặt lạnh lùng, Vân Huyền Thiên khoát tay áo, âm thầm vận chân khí, hắn biết Diệp Ảnh vì không chọc giận được hắn, chuẩn bị trực tiếp động thủ rồi.
Diệp Ảnh không đáp, trực tiếp động thủ, một chưởng quét ngang tới, Vân Huyền Thiên đã sớm có chuẩn bị , đề chân khí, nhảy đến sau lưng Diệp Ảnh, đưa chân đá, Diệp Ảnh như có mắt mọc sau lưng, rất nhanh xoay người, dùng hai tay đỡ, bắt được chân Vân Huyền Thiên , vận khí quăng đến mặt tường, vào lúc sắp đụng vào mặt tường, Vân Huyền Thiên hai tay khẽ chống, một cái trở mình về sau, song chưởng lần nữa tấn công hướng Diệp Ảnh…..
Lần này , Diệp Ảnh không chính diện nghênh đón, mà ngược lại sau khi tránh đi thế tấn công tới của Vân Huyền Thiên, dưới chân điểm một chút, từ cửa sổ nhảy ra khỏi tẩm cung, ra đến bên ngoài hắn có thể toàn lực thi triển, cũng không sợ sẽ phá hủy Cuồng các nữa.
Một lúc sau,….
“Ngươi vừa rồi có nghe thấy tiếng gì không?” một tiểu thái giám đang trực tại Khải Vân Điện hỏi tiểu cung nữ bên cạnh.
“Không có, có thanh âm gì sao?” tiểu cung nữ lắc đầu nói.
“Giống như có tiếng đánh nhau, còn có tiếng rên rỉ…..” tiểu thái giám lỗ tai tương đối thính ngưng thần cẩn thận lắng nghe nói.
Tiểu cung nữ cũng nghiêng tai lắng nghe một lúc, nói : “ta hình như cũng nghe thấy rồi, giống như là thanh âm của thái tử Sở quốc…” âm thanh của Vân Huyền Thiên đối với mọi người ở Khải Vân điện mà nói, đơn giản là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Nha, ……hắc hắc, đoán chừng là lại bị thái tử gia của chúng ta chỉnh rồi.” Tiểu thái giám nghe nghe cũng cho là như vậy, mập mờ cười nói.
“Hì hì………..” tiểu cung nữ cũng cười theo.
Đoạn đối thoại của hai người vừa vặn bị Mạc Long Khải cùng Sở Vân Yên nghe nhất thanh nhị sở, đối với chuyện tình yêu giữa Khuynh Cuồng với Vân Huyền Thiên, bọn họ nghe được không ít, hôm nay lại tận tai nghe được những lời này còn có tiếng rên rỉ như có như không , hai ngươi tâm tư vừa chuyển, nội tâm hai người tự có cách nghĩ riêng.
Nghệ nhật, chính là tết trung thu mỗi năm một lần, một vầng trăng tròn lên cao trên bầu trời bị bao phủ bởi mây nhẹ, mượt mà trong suốt như một viên Dạ Minh Châu to lớn bị đóa mây vây quanh, ánh trăng sáng làm cho những đám mây xung quanh khảm lên vầng sáng rực rỡ màu sắc, mây rời trăng cũng đi, vầng sáng xung quanh trăng cũng đi theo những đám mây không ngừng biến hóa thành những hình dáng kì diệu khác nhau rực rỡ như mộng như ảo, thật sự đẹp đến không nói nên lời.
Long Lân Hoàng tại Khải Thanh điện mở tiệc chiêu đãi hoàng đế ba nước, kỳ thực nói là mở tiệc chiêu đãi, ngược lại không nói là nghi thức hoàng đế ba bước hướng Long Lân Hoàng biểu thị sự quy phục .
Chỉ thấy Mạc Long Khải ngồi ngay ngắn tại chủ vị, con mắt sáng ngời lộ ra vô hạn khôn khéo, thân là thái tử Khuynh Cuồng ngồi tại bên cạnh Mạc Long Khải, dáng vẻ thong dong nhàn nhã, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà tứ, quét nhẹ hoàng đế ba nước ngồi ở hai bên.
Ngồi ở ghế đầu bên trái là một vị đã qua 50 tuổi, có một bộ râu ria, là một nam tử tuấn tú, hẹp dài đôi mắt có chút giống Vân Huyền Thiên, không cần phải nói, hắn chính là Sở Vân quốc hoàng đế Vân Chinh, tiếp theo, một nam tử sắc mặt trắng bệch, có vẻ bệnh trạng yếu nhược chính là Tề Nguyệt quốc hoàng đế Nguyệt Thu Thu, hoàng đế thứ 3, nữ tử có vẻ đẫy đà, đoan trang ca quý chính là Phượng Nghiêu quốc nữ đế Phượng Tử Lộ, bên phải lại là Long Lân quốc, Tịnh Kiên Vương còn có hai vị hoàng tử, tiếp theo nữa là văn võ bá quan.
Lần này ba nước còn thật sự nể tình, theo hoàng đế mà đến còn có các nước hoàng tử, Sở Vân quốc thái tử Vân Huyền Thiên, Tề Nguyệt quốc thái tử Nguyệt Quân Phong, Phượng Nghiêu Quốc Phượng Vũ Huyên, ba vị hoàng tử ngồi cạnh hoàng đế ba nước.
Cảm thấy ba đạo nóng bỏng ánh mắt, Khuynh Cuồng chuyển mắt lườm nhẹ, không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt ai oán nhìn nàng của Vân Huyền Thiên, một gương mặt đào hoa tốt đẹp lại xanh tím đan xen làm nàng không nỡ nhìn, không nhịn được thầm than, đều nói đồng tính tương xích, quả thật không giả, một khuôn mặt đẹp như vậy, Ảnh thế nào có thể hạ thủ nặng như vậy, có điều, dường như mặt của Ảnh cũng trúng mấy quyền.
Một đạo ánh mắt khác, không ngoài ý muốn là Nguyệt Quân Phong, lúc tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, hắn vậy mà bối rối rời đi,nhíu mày, không bình thường, nguyệt Quân Phong luôn luôn giỏi về che giấu tâm tư chính mình cũng sẽ hoảng loạn như vậy.
Còn một đạo nóng bỏng ánh mắt, vậy mà lại là Phượng Vũ Huyên mới lần đầu gặp mặt, thật không hổ là nước lấy nữ vi tôn,trước mặt mọi người lại nhìn chằm chằm nàng là một người “nam nhân” , nàng không nhìn nhầm chứ! Nàng ấy vậy mà đối nàng nở một nụ cười có thể gọi là “câu dẫn”, không phải là nhìn trúng nàng rồi chứ!
Lúc Khuynh Cuồng với ba vị hoàng tử còn đang tiến hành giao lưu ánh mắt, hoàng đế ba nước đã bắt đầu nói chuyện năm xưa, ta đến ngươi đi, thổi phồng lẫn nhau, nhìn như chỉ là trò chuyện bình thường, nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó mang theo đao quang kiếm ảnh vô hình.
Khuynh Cuồng từ đầu đến cuối không nói một lời nào, tuy nhiên ba vị hoàng đế mỗi một câu nói tâm mắt đều như có như không nhẹ liếc sang nàng bên này, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng sợ hãi, làm hoàng đế vài chục năm, đối với tiểu tử còn chưa tới tuổi nhược quán này này sinh ra tâm lí sợ hãi, thật là sống vô ích rồi, đồng thời cũng phải cảm thán: Đây nếu là nhi tử (nữ nhi) của ta, thật tốt a!
Nói chuyện cũng được tương đối rồi, đương nhiên nên bắt đầu triều cống rồi,Sở Vân hoàng đế Vân Chinh dẫn đầu đứng lên, hướng Mạc Long Khải thi lễ nói: Hoàng thượng, đây là bảo ngọc san hô của nước Sở Vân ta, Hôm nay dâng lên hoàng thượng , từ nay Sở Vân ta sẽ nghe theo Long Lân quốc, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó”
Tuy rằng mặt ngoài biểu hiện cung kính, nhưng lúc nói những lời này, trong lòng hắn rất lo lắng, nguyên bản cùng là cường quốc, địa vị ngang nhau, mà hôm nay, hắn lại phải tự xưng thần, hạ thấp tư thái, thật sự là một sỉ nhục to lớn! Nhưng không có cách nào, ai bảo người ta có một nhi tử là đệ nhất thần nhân trong thiên hạ đây! Đứa con trai hắn vẫn lấy làm tự hào căn bản đấu không lại người ta, hơn nữa còn,……liếc qua, thiếu chút nữa lại càng thêm chán nản.
Có Sở Vân quốc dẫn đầu, Tề Nguyệt hoàng Nguyệt Thu Thu, Phượng Nghiêu hoàng Phượng Tử Lộ cũng tương tự đứng lên, dâng lên bảo vật nước mình, biểu thì thành ý quy phục.
“ Ha ha, tốt, quả thật là bảo vật thế gian hiếm có, trẫm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, ba nước xác thực có thành ý.” Mạc Khải Long vỗ tay cười nói ,tầm mắt chỉ liếc qua bảo vật,cái quan trọng thật sự không phải bảo vật, mà là hành động này đại diện cho thành ý.
Toàn triều văn võ đều vui mừng lộ rõ trên mặt,hoàng đế ba nước đau lòng muốn chết, mặt ngoài lại vẫn là cười nói, một chút cũng không nhìn ra có chỗ nào không thoải mái.
Đem tất cả thu vào trong mắt, Khuynh nhi ý cười càng đậm, ba vị hoàng đế này xem ra không chỉ có dã tâm, mà nhất định còn có năng lực, muốn nhẫn nhục sao? Haha , đáng tiếc, ta sẽ không cho các ngời có cơ hội làm “Câu Tiễn.”
“Hôm nay là tết Trung thu, trẫm tại ngự hoa viên thiết yến, Sở Vân hoàng, Tề Nguyệt hoàng, Phượng Nghiêu hoàng thỉnh cùng trẫm ngắm trăng như thế nào?” Chính sự nên bàn cũng đã bàn xong rồi, Mạc Khải Long đứng dậy nói.
“Cẩn tuân hoàng thượng an bài.” Hoàng đế ba nước cũng vội vàng đứng dậy chắp tay nói.
Đang lúc mọi người bãi giá đi trước ngự hoa viên , ngoài điện vang lên âm thanh thông báo : “Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài cửa cung truyền đến tin tức, Minh tông trưởng lão cầu kiến thái tử điện hạ.”
Lần này thân là nước chủ nhân , Khuynh Cuồng làm người tiếp đãi tất nhiên cũng bận đến choáng váng đầu óc, đến cả Vân Huyền Thiên, con hồ ly mà so với trước đây càng thêm quấn người vậy mà cũng đã đến từ sớm, cả ngày dính bên cạnh nàng, dù sao “gian tình “ của bọn họ mọi người đều đã biết, mọi người đều là thấy nhưng không thể trách, chỉ đáng thương Khuynh Cuồng ngoài xử lý chính vụ còn phải ứng phó hắn, nếu như hắn không phải là khách nhân, nàng nhất định phải ném hắn ra ngoài cung.
Khoảng thời gian này bận như vậy, đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác……
Từ cái đêm quan sát ngôi sao quỷ dị đó cho tới nay, nàng liền có dự cảm Phượng Thiên đại lục sắp phát sinh đại sự, mà thực lực của nàng đến cùng vẫn còn xa xa không đủ, về điều này, không chỉ tu vi võ học của nàng không đủ mạnh mà thuộc hạ của nàng thực lực cũng quá kém, ngoại trừ Huyền Vũ là cao thủ cấp bảy ra, Diệp Ảnh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước đều là cao thủ cấp sáu, tứ phương 28 tinh Đồng Dương đều chỉ là cao thủ cấp bốn, cấp năm, mặc dù nàng đã dạy cho bọn họ rất nhiều võ kỹ cao cường, so với cao thủ cùng cấp càng lợi hại hơn, nhưng kể từ khi gặp qua siêu cao thủ sau , nàng rất rõ ràng , vốn tưởng rằng bọn họ là có ít cao thủ nhưng thực ra căn bản không bằng một đầu ngón tay của người ta.
Ngày đó nếu như không phải có tam hợp hộ trận hỗ trợ, Ảnh bọn họ đã xảy ra chuyện, nhưng tu luyện nội lực không phải chuyện một sớm một chiều có thể nhanh chóng tăng cao, một người lực lượng có hạn, nhưng nếu là nhiều người hợp trận mà nói, vậy thì phải bàn luận thêm rồi, vì thế nàng đem các trận pháp “Bắc Đẩu Thất Tinh Trận”, “Thiên Cương Thất Sát trận” , “Địa Tuyệt Thất Lôi trận”, “Tuyệt Diệt Thất Toàn trận”, “Thái Ất Bát Trận” từ uy lực to lớn nguyên bản lại tăng thêm độ cường đại, trận hình một khi triển khai, đủ để áp sát cao thủ cấp chín thậm chí là cấp mười, ngoại trừ điều đó, nàng còn dựa trên những gì hiểu biết về đạo gia tinh túy ở kiếp trước, bước đầu tạo ra Tứ Tượng Trận uy lực càng mạnh mẽ , Lưỡng Nghi Bát Quái Trận, Nhị Thập Bát Tinh Trận, mỗi trận đều lấy nguyên lý không ngừng sinh trưởng, gặp mạnh càng mạnh mà hình thành, tuy rằng chỉ là bước đầu, vẫn chưa phải rất hoàn thiện, hơn nữa bọn họ vẫn còn chưa hiểu rõ hết đạo lí trong đó, nhưng uy lực đã vượt xa trận pháp trước đó, chỉ cần thêm siêng năng tập luyện.
Coi như là hai cái dục nữ kia xuất hiện, cũng có thể cùng bọn họ đấu một trận.
Vì vậy trong thời gian này, việc làm nàng bận rộn nhất chính là đem những trận pháp này dạy cho bọn họ, đặc biệt là ba trận pháp mới tạo ra. Vì vậy nàng bí mật triệu hồi tứ thần quân, 28 tinh, tự mình dạy trận pháp.
Một đêm trước Tết trung thu, trong lúc Khuynh Cuồng đứng một mình trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời sao, đằng sau truyền đến thanh âm do dự của Diệp Ảnh.
“Lão đại, người thật sự muốn một mình tiến về phía trước?” ánh mắt ảm đạm nhìn về Khuynh Cuồng trước cửa sổ, Diệp Ảnh do dự mà hỏi lại lần nữa, tuy nhiên vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần, đáp án cũng vẫn không thay đổi, dù vậy hắn vẫn không nhịn được mà hỏi thêm lần nữa, hi vọng có thể có được đáp án khác.
Quay đầu lại, Khuynh Cuồng câu môi cười nói “Ảnh, ngươi khi nào thì trở nên dong dài như vậy rồi, vấn đề này ngươi đã hỏi một tháng rồi, bây giờ ta lại trả lời ngươi lần nữa, phải, ta đã quyết định tự mình đi về phía trước, các ngươi đều lưu lại luyện tập võ công cho thật tốt”
Đã qua một tháng, tận dụng khoảng thời gian một tháng này, nàng đem tất cả mọi chuyện trong nước đều sắp xếp tốt, chỉ cần vừa qua tết trung thu, nàng liền một mình đến Võ Vân Sơn, chỉ là kể từ khi nàng đem quyết định này nói ra, Ảnh và Đồng Dương bọn họ, một tháng này đã hỏi nàng không dưới vạn lần, nếu tiếp tục bị hỏi nữa, nàng thật sự sẽ không nhịn được mà nổi bão.
“Nhưng mà…” Ta thật sự không muốn rời khỏi ngươi! Diệp Ảnh mở miệng nhiều lần, vẫn không nói ra được lời nói ấp ủ trong tim, kể từ 10 năm trước bị nàng thu phục đến nay, hắn vẫn chưa lần nào rời khỏi nàng. Lần này con đường phía trước không ai biết trước thế nào, hắn làm sao có thể rời khỏi nàng đây! Nhưng rồi hắn lại hiểu được, tương lai không lâu sau, nhất định sẽ phát sinh tinh phong huyết vũ, nếu như hắn không thể trở nên mạnh mẽ hơn vậy thì không những không bảo vệ được nàng, mà còn trở thành phiền toái của nàng.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nói hết nhưng Khuynh Cuồng đã sớm hiểu được hắn muốn nói gì, vỗ vỗ vai hắn, nói :” Ta hiểu, Ảnh, ngươi yên tâm, ta chỉ là đi một chuyến Võ Vân Sơn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, có lẽ rất nhanh sẽ trở về.” Tuy là nói như thế, nhưng nàng có cảm giác, lần này đi Võ Vân Sơn, sẽ không trở về nhanh như vậy, vì thế nàng mới bất chấp sự phản đối của bọn họ, kiên trì một người đi, trong tình huống không thể bảo đảm bọn họ an toàn nàng sẽ không mạo hiểm mang bọn họ cùng đi.
Trước một tháng, Chu Tước tại nơi xa xôi ngàn dặm đột nhiên tryền đến tin tức,có một quái lão đầu, tự xưng là sư phó của nàng xuất quỷ nhập thần mà tìm tới cửa, để cho hắn truyền lời đến nàng, muốn nàng tự mình đi một chuyến Võ Vân Sơn,sau đó để lại cho hăn một phong thư, lại vội vàng mà đi.
Nói đến bức thư kỳ lạ ấy, nàng liền buồn bực, còn tưởng rằng có chuyện kinh thiên đại sự gì muốn nói với nàng! Kết quả khi nàng mang nghi hoặc mở ra lá thư , chỉ nhìn thấy tuyệt bút vung lên, viết “không kịp nói nhiều, tóm lại đối với ngươi tuyệt đối có lợi” sau đó liền không có rồi, ngay cả kí tên cũng không có.
Song từ vài chữ ngắn ngủi đó, Khuynh Cuồng biết, nhất định là cùng ngôi sao quỷ dị đêm đó có quan hệ, sư phó của nàng nhất định biết được gì đó, tuy nhiên vì nguyên nhân nào đó,không thể đến tìm nàng, mới vội vàng tìm đến Chu Tước viên, bức thư đó cũng chỉ là để nàng nhìn thấy bút tích của hắn , từ đó tin rằng hắn làm cho Chu Tước chuyển lời, bởi vậy có thể thấy, lúc ấy hắn có bao nhiêu vội vàng.
Võ Vân Sơn? Tuy là hắn ko nói rõ đi Võ Vân Sơn làm gì, nhưng lại nói với nàng có lợi, vậy thì nàng liền tin tưởng đi một chuyến, đối với vị sư phó điên điên không bình thường này, nàng tuy thường cãi nhau với hắn, chưa bao giờ gọi hắn một tiếng sư phó, nhưng từ ngày bái sư đến nay, trong thâm tâm nàng, hắn đã chính là nàng kính yêu sư phó.
“ tiểu Cuồng nhi, tiểu Cuồng nhi thân yêu , ta đến rồi, ….” đang lúc Khuynh Cuồng lâm vào suy nghĩ, ngoài cửa các lại tiếng hô làm nàng đau đầu, thật là một lát đều không được yên bình!
“Trời ạ, vỗ trán một cái, Khuynh Cuồng ngửa mặt than thở, viu một tiếng, biến mất vô tung, trong không khí chỉ truyền đến một lời nói bay bổng:” Ảnh, ngăn cản con hồ ly đó lại, chỉ cần không phá hủy Cuồng các, ngươi muốn làm thế nào cũng được” hắc hắc, ý tứ không rõ mà lại thật rõ a.
“thân ái….” Vân Huyền Thiên một chân vừa bước vào cửa, liền mở ra hai tay, cười đến phong tình vạn chủng mà hô, tuy nhiên lại không trông thấy bóng người vốn nên trông thấy, chỉ thấy Diệp Ảnh mặt không biểu tình thì khuôn mặt trầm xuống, nhíu mày, bất thiện hỏi : “Tiểu Cuồng nhi đâu?” Oa, tốc độ trở mặt cũng đủ nhanh.
“ Không thể trả lời” nói xong câu đó, Diệp Ảnh cũng không như mọi lần, không để ý đến hắn mà quay người rời đi, một tay nắm lấy chuôi kiếm, đôi mắt như chim ưng mang theo nguy hiểm nhìn chằm chằm hắn, hắn từ lâu đã nhìn tên tiểu tử suốt ngày dính lấy lão đại không thuận mắt, hôm nay có lệnh đặc biệt của lão đại, hắn có thể từ từ cho tên tiểu tử này giãn gân cốt rồi.
Vân Huyền Thiên nói thế nào cũng là cao thủ cấp năm, lực áp bức của Diệp Ảnh rõ ràng như vậy , cho dù lúc này cả con tim hắn đều ở nơi Khuynh Cuồng, vẫn là thoáng cái liền cảm giác được, hai tay đặt trên ngực, cười như không cười liếc xéo hắn :” Như thế nào? Muốn bản thái tử động thủ? Đừng quên thân phận của bản thái tử?” lời thì nói như vậy, nhưng tự nguyên đều lùi về sau một bước, hắn cũng sớm muốn cùng tên gia hỏa này đánh nhau một trận rồi.
Diệp Ảnh dưới chân vừa chuyển, thản nhiên nói : “Thân phận của Vân thái tử, ta rất rõ ràng, ngược lại chính bản thân ngươi lại không rõ ràng.”
“A, Lời này lý giải như thế nào?’ Vân Huyền Thiên khẽ nhíu mày, cảm thấy hứng thú hỏi, hắn ngược lại muốn nghe xem tên gia hỏa lúc nào cũng trầm mặc ít lời sẽ nói cái gì.
“Nếu như ngươi nhận thức rõ bản thân là thái tử nước Sở Vân thì cũng sẽ không bất chấp mặt mũi mà thời thời khắc khắc dính vào thái tử điện hạ nước ta như vậy, thái tử xem ngươi là khách, mới không ném ngươi đi, nếu như ngươi thức thời, vậy liền làm chuyện thái tử Sở quốc ngươi nên làm, ngươi không cần mặt mũi, thái tử của ta vẫn cần đấy.” Diệp Ảnh giống như trong một lúc liền bạo phát rồi, mở miệng tuyệt không lưu tình, nếu không phải lúc này Khuynh Cuồng đã chạy đến không còn thấy bóng dáng mà nói, nhất định sẽ bị hắn làm kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất, sau đó bắt lấy hắn nghiên cứu trái phải, xem xem hắn có phải Diệp Ảnh thật hay không, cái miệng lưỡi này thật độc a!Tuyệt đối là đồ đệ của Khuynh Cuồng.
Vân Huyền Thiên cả người đều sửng sốt, người này thật sự là Diệp Ảnh? Tên gia hỏa mà ngoại trừ Tiểu Cuồng nhi, đối với người khác kiệm lời như vàng ?
“Ngươi thật sự là Diệp Ảnh? Không phải Tiểu Cuồng nhi giả trang? Đi về trước hai bước, đánh giá Diệp Ảnh từ trên xuống dưới, Vân Huyền Thiên nghiêng đầu hỏi, thật muốn thò tay sờ mặt của hắn, xem xem có phải thật sự mang mặt nạ da người không, tuy biết rằng đó là điều không thể, chỉ là ý thức có chút không tin, bình thường gia hỏa không nói tiếng nào bạo phát cũng là rất độc đấy.
Diệp ảnh rút tay, lạnh lùng nói “ Còn xin gọi thái tử nước ta là thái tử Khuynh Cuồng.” Hắn là quyết đánh chủ ý muốn chọc giận hắn ta.
Tay bị rút ra, Vân Huyền Thiên cũng không để ý, lại khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói :” ta càng muốn gọi Tiểu Cuồng nhi, Tiểu Cuồng nhi, …..ngươi một thị vệ nho nhỏ quản được sao? Còn có, thể diện của bản thái tử, không phải ngươi có thể nói được, lại nói , vì Tiểu Cuồng nhi, một ít thể diện nho nhỏ tính là gì, ngươi cái đầu gỗ không hiểu tình yêu vĩ đại của bản thái tử và Tiểu Cuồng nhi.” Nói đến cuối cùng, biến thành vẻ mặt say mê, con hồ ly này hoang tưởng thật quá tốt đẹp!
Từ lần về đến Sở quốc sau, hắn liền bắt đầu nghĩ, hắn đối vơi Tiểu Cuồng nhi rốt cuộc là ôm loại tâm tình nào, từ lần đầu kết thù oán, về sau cố ý tiếp cận, lại đến cuối cùng không thể kìm nén được tình cảm mà dây dưa, rất nhanh đi đến một cái đáp án làm hắn kinh ngạc, đó chính là hắn thích nàng, thật tâm thích nàng, không, có lẽ nên nói là yêu. Hắn yêu một người nam nhân, yêu một người sẽ trở thành kẻ địch, nhưng mà sau khi kinh sợ qua đi thì hắn liền thản nhiên tiếp nhận, không cần biết nàng là nam hay nữ, dù sao hắn chính là yêu Mạc Khuynh Cuồng, mà vừa vặn nàng chỉ là nam tử mà thôi, điều này chẳng sao cả, dù sao hắn đã yêu rồi, vậy thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ không làm ra chuyện gì phải đối đầu với nàng, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành địch nhân.
Một khi đã xác định được trái tim của mình, hắn liền chờ không được mà muốn nói cho nàng biết tâm ý của mình, vì vậy tận dụng yến hội trung thu lần này, hắn đến đây trước, lại một mực không tìm được cơ hội cùng nàng nói chuyện , bởi vì nàng nếu như không bận đến không thấy bóng dáng, nếu không chính là không để ý đến hắn, hơn nữa bên cạnh lúc nào cũng có tên gia hỏa này đi theo, làm hại hắn một bụng tình ý mà không cách nào thổ lộ.
Diệp Ảnh không thể không thừa nhận lời nói của Khuynh Cuồng, con hồ ly này da mặt so với tường thành còn dày hơn, đã thành đao thương bất nhập rồi, vốn muốn chọc giận hắn, cuối cùng người giận lại là chính mình, cư nhiên như vậy, vậy thì phải trực tiếp động thủ rồi. “Nói với ngươi nhiều như vậy để làm gì chứ? Hỏi lần cuối, Tiểu Cuồng nhi ở đâu?” nhìn Diệp Ảnh bộ mặt lạnh lùng, Vân Huyền Thiên khoát tay áo, âm thầm vận chân khí, hắn biết Diệp Ảnh vì không chọc giận được hắn, chuẩn bị trực tiếp động thủ rồi.
Diệp Ảnh không đáp, trực tiếp động thủ, một chưởng quét ngang tới, Vân Huyền Thiên đã sớm có chuẩn bị , đề chân khí, nhảy đến sau lưng Diệp Ảnh, đưa chân đá, Diệp Ảnh như có mắt mọc sau lưng, rất nhanh xoay người, dùng hai tay đỡ, bắt được chân Vân Huyền Thiên , vận khí quăng đến mặt tường, vào lúc sắp đụng vào mặt tường, Vân Huyền Thiên hai tay khẽ chống, một cái trở mình về sau, song chưởng lần nữa tấn công hướng Diệp Ảnh…..
Lần này , Diệp Ảnh không chính diện nghênh đón, mà ngược lại sau khi tránh đi thế tấn công tới của Vân Huyền Thiên, dưới chân điểm một chút, từ cửa sổ nhảy ra khỏi tẩm cung, ra đến bên ngoài hắn có thể toàn lực thi triển, cũng không sợ sẽ phá hủy Cuồng các nữa.
Một lúc sau,….
“Ngươi vừa rồi có nghe thấy tiếng gì không?” một tiểu thái giám đang trực tại Khải Vân Điện hỏi tiểu cung nữ bên cạnh.
“Không có, có thanh âm gì sao?” tiểu cung nữ lắc đầu nói.
“Giống như có tiếng đánh nhau, còn có tiếng rên rỉ…..” tiểu thái giám lỗ tai tương đối thính ngưng thần cẩn thận lắng nghe nói.
Tiểu cung nữ cũng nghiêng tai lắng nghe một lúc, nói : “ta hình như cũng nghe thấy rồi, giống như là thanh âm của thái tử Sở quốc…” âm thanh của Vân Huyền Thiên đối với mọi người ở Khải Vân điện mà nói, đơn giản là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Nha, ……hắc hắc, đoán chừng là lại bị thái tử gia của chúng ta chỉnh rồi.” Tiểu thái giám nghe nghe cũng cho là như vậy, mập mờ cười nói.
“Hì hì………..” tiểu cung nữ cũng cười theo.
Đoạn đối thoại của hai người vừa vặn bị Mạc Long Khải cùng Sở Vân Yên nghe nhất thanh nhị sở, đối với chuyện tình yêu giữa Khuynh Cuồng với Vân Huyền Thiên, bọn họ nghe được không ít, hôm nay lại tận tai nghe được những lời này còn có tiếng rên rỉ như có như không , hai ngươi tâm tư vừa chuyển, nội tâm hai người tự có cách nghĩ riêng.
Nghệ nhật, chính là tết trung thu mỗi năm một lần, một vầng trăng tròn lên cao trên bầu trời bị bao phủ bởi mây nhẹ, mượt mà trong suốt như một viên Dạ Minh Châu to lớn bị đóa mây vây quanh, ánh trăng sáng làm cho những đám mây xung quanh khảm lên vầng sáng rực rỡ màu sắc, mây rời trăng cũng đi, vầng sáng xung quanh trăng cũng đi theo những đám mây không ngừng biến hóa thành những hình dáng kì diệu khác nhau rực rỡ như mộng như ảo, thật sự đẹp đến không nói nên lời.
Long Lân Hoàng tại Khải Thanh điện mở tiệc chiêu đãi hoàng đế ba nước, kỳ thực nói là mở tiệc chiêu đãi, ngược lại không nói là nghi thức hoàng đế ba bước hướng Long Lân Hoàng biểu thị sự quy phục .
Chỉ thấy Mạc Long Khải ngồi ngay ngắn tại chủ vị, con mắt sáng ngời lộ ra vô hạn khôn khéo, thân là thái tử Khuynh Cuồng ngồi tại bên cạnh Mạc Long Khải, dáng vẻ thong dong nhàn nhã, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà tứ, quét nhẹ hoàng đế ba nước ngồi ở hai bên.
Ngồi ở ghế đầu bên trái là một vị đã qua 50 tuổi, có một bộ râu ria, là một nam tử tuấn tú, hẹp dài đôi mắt có chút giống Vân Huyền Thiên, không cần phải nói, hắn chính là Sở Vân quốc hoàng đế Vân Chinh, tiếp theo, một nam tử sắc mặt trắng bệch, có vẻ bệnh trạng yếu nhược chính là Tề Nguyệt quốc hoàng đế Nguyệt Thu Thu, hoàng đế thứ 3, nữ tử có vẻ đẫy đà, đoan trang ca quý chính là Phượng Nghiêu quốc nữ đế Phượng Tử Lộ, bên phải lại là Long Lân quốc, Tịnh Kiên Vương còn có hai vị hoàng tử, tiếp theo nữa là văn võ bá quan.
Lần này ba nước còn thật sự nể tình, theo hoàng đế mà đến còn có các nước hoàng tử, Sở Vân quốc thái tử Vân Huyền Thiên, Tề Nguyệt quốc thái tử Nguyệt Quân Phong, Phượng Nghiêu Quốc Phượng Vũ Huyên, ba vị hoàng tử ngồi cạnh hoàng đế ba nước.
Cảm thấy ba đạo nóng bỏng ánh mắt, Khuynh Cuồng chuyển mắt lườm nhẹ, không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt ai oán nhìn nàng của Vân Huyền Thiên, một gương mặt đào hoa tốt đẹp lại xanh tím đan xen làm nàng không nỡ nhìn, không nhịn được thầm than, đều nói đồng tính tương xích, quả thật không giả, một khuôn mặt đẹp như vậy, Ảnh thế nào có thể hạ thủ nặng như vậy, có điều, dường như mặt của Ảnh cũng trúng mấy quyền.
Một đạo ánh mắt khác, không ngoài ý muốn là Nguyệt Quân Phong, lúc tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, hắn vậy mà bối rối rời đi,nhíu mày, không bình thường, nguyệt Quân Phong luôn luôn giỏi về che giấu tâm tư chính mình cũng sẽ hoảng loạn như vậy.
Còn một đạo nóng bỏng ánh mắt, vậy mà lại là Phượng Vũ Huyên mới lần đầu gặp mặt, thật không hổ là nước lấy nữ vi tôn,trước mặt mọi người lại nhìn chằm chằm nàng là một người “nam nhân” , nàng không nhìn nhầm chứ! Nàng ấy vậy mà đối nàng nở một nụ cười có thể gọi là “câu dẫn”, không phải là nhìn trúng nàng rồi chứ!
Lúc Khuynh Cuồng với ba vị hoàng tử còn đang tiến hành giao lưu ánh mắt, hoàng đế ba nước đã bắt đầu nói chuyện năm xưa, ta đến ngươi đi, thổi phồng lẫn nhau, nhìn như chỉ là trò chuyện bình thường, nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó mang theo đao quang kiếm ảnh vô hình.
Khuynh Cuồng từ đầu đến cuối không nói một lời nào, tuy nhiên ba vị hoàng đế mỗi một câu nói tâm mắt đều như có như không nhẹ liếc sang nàng bên này, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng sợ hãi, làm hoàng đế vài chục năm, đối với tiểu tử còn chưa tới tuổi nhược quán này này sinh ra tâm lí sợ hãi, thật là sống vô ích rồi, đồng thời cũng phải cảm thán: Đây nếu là nhi tử (nữ nhi) của ta, thật tốt a!
Nói chuyện cũng được tương đối rồi, đương nhiên nên bắt đầu triều cống rồi,Sở Vân hoàng đế Vân Chinh dẫn đầu đứng lên, hướng Mạc Long Khải thi lễ nói: Hoàng thượng, đây là bảo ngọc san hô của nước Sở Vân ta, Hôm nay dâng lên hoàng thượng , từ nay Sở Vân ta sẽ nghe theo Long Lân quốc, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó”
Tuy rằng mặt ngoài biểu hiện cung kính, nhưng lúc nói những lời này, trong lòng hắn rất lo lắng, nguyên bản cùng là cường quốc, địa vị ngang nhau, mà hôm nay, hắn lại phải tự xưng thần, hạ thấp tư thái, thật sự là một sỉ nhục to lớn! Nhưng không có cách nào, ai bảo người ta có một nhi tử là đệ nhất thần nhân trong thiên hạ đây! Đứa con trai hắn vẫn lấy làm tự hào căn bản đấu không lại người ta, hơn nữa còn,……liếc qua, thiếu chút nữa lại càng thêm chán nản.
Có Sở Vân quốc dẫn đầu, Tề Nguyệt hoàng Nguyệt Thu Thu, Phượng Nghiêu hoàng Phượng Tử Lộ cũng tương tự đứng lên, dâng lên bảo vật nước mình, biểu thì thành ý quy phục.
“ Ha ha, tốt, quả thật là bảo vật thế gian hiếm có, trẫm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, ba nước xác thực có thành ý.” Mạc Khải Long vỗ tay cười nói ,tầm mắt chỉ liếc qua bảo vật,cái quan trọng thật sự không phải bảo vật, mà là hành động này đại diện cho thành ý.
Toàn triều văn võ đều vui mừng lộ rõ trên mặt,hoàng đế ba nước đau lòng muốn chết, mặt ngoài lại vẫn là cười nói, một chút cũng không nhìn ra có chỗ nào không thoải mái.
Đem tất cả thu vào trong mắt, Khuynh nhi ý cười càng đậm, ba vị hoàng đế này xem ra không chỉ có dã tâm, mà nhất định còn có năng lực, muốn nhẫn nhục sao? Haha , đáng tiếc, ta sẽ không cho các ngời có cơ hội làm “Câu Tiễn.”
“Hôm nay là tết Trung thu, trẫm tại ngự hoa viên thiết yến, Sở Vân hoàng, Tề Nguyệt hoàng, Phượng Nghiêu hoàng thỉnh cùng trẫm ngắm trăng như thế nào?” Chính sự nên bàn cũng đã bàn xong rồi, Mạc Khải Long đứng dậy nói.
“Cẩn tuân hoàng thượng an bài.” Hoàng đế ba nước cũng vội vàng đứng dậy chắp tay nói.
Đang lúc mọi người bãi giá đi trước ngự hoa viên , ngoài điện vang lên âm thanh thông báo : “Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài cửa cung truyền đến tin tức, Minh tông trưởng lão cầu kiến thái tử điện hạ.”
/81
|