Diệp Không nghe được giận tím mặt:
- Tất cả các mụ ấy đều có nhất đẳng cao thủ chỉ dậy, còn ta nghèo hèn không thể mời ai dạy được cả, điều này thật không công bằng.!
Trần Cửu mẫu rưng rưng nước mắt nói:
- Là do mẫu thân vô dụng, để con phải thiệt thòi.
Diệp Không không muốn nổi giận nữa đi xuống phía dưới, chính mình cũng đang dằn vặt mẫu thân nên nén cơn tức giận xuống an ủi nói:
- Mẫu thân ,người cũng đừng quá lo lắng, cũng chưa cần gấp gáp làm gì cả, người cứ tiếp tục may vá kiếm sống, hài nhi sẽ có cách, hài nhi muốn tìm một cách mà không cần dùng tiền mà vẫn có thể mời được võ sư tốt như bọn họ.
Trần Cửu mẫu nghe hài nhi nói xong liền bật cười:
- Không nhi, con cứ nói đùa cho mẹ vui phải không? mời được võ sư giỏi như bọn họ mà không cần dùng tiền, có cách tốt như vậy sao?
Diệp Không nghiêm mặt nói:
- Mẫu thân, là con nói thật không hề đùa giỡn, chỉ cần động não mọi việc đều có cách giải quyết!
- Con à! đã hơn mười năm con không động não, giờ chỉ cần suy nghĩ một tý mẫu thân đều không bằng con. Trần Cửu mẫu cười vui vẻ, đột nhiên nàng biến sắc ,nàng chợt nghĩ đến một khả năng xấu.
- Không nhi! không lẽ ngươi muốn đi học trộm sao? chuyện này trăm ngàn lần đều không được.
Trần Cửu mẫu hoảng hốt cầm tay Diệp Không, Tại Thương nam đại lục là một thế giới tôn sùng võ công, một môn võ công dù là phương pháp tu luyện, nội công tâm pháp, thậm chí chiêu thức võ công tất cả đều bí mật không để cho người ngoài biết được. Nếu muốn học võ công thì phải tìm sư phụ, để sư phụ truyền dạy. Còn không bái sư mà lẻn đi học trộm... nếu bị phát hiện thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì móc mắt, cắt lưỡi, nặng thì phế bỏ thứ chi để bảo đảm công phu không bị tiết lộ ra ngoài.
Diệp Không cười nói:
- Ai nói là con sẽ đi học trôm chứ, mẫu thân người nghĩ sai rồi. Là con muốn theo cha học võ, không phải người đã từng nói cha có võ công cao cường, tuy tuổi còn trẻ nhưng đánh khắp An quốc không có đối thủ đó sao? mẫu thân thấy cách này của Không nhi thế nào?
- Nếu là tướng quân chỉ dạy cho con thì thật không thể tốt hơn nhưng mẫu thân chỉ sợ...
Trần Cửu mẫu ngập ngừng không nói.
Diệp Không cười đúng lên nói:
- Không thử thì làm sao biết có thành công hay không. Mẫu thân, chúng ta đi ăn sáng thôi, ăn xong con sẽ đi cầu kiến cha.
Nhà ăn nằm ở góc ngoại viên, Trần Cửu mẫu dẫn Diệp Không đi tới, nàng hy vọng để mọi người biết nhi tử của mình đã khỏi bệnh và từ nay trở đi không ai gọi nhi tử của mình là thằng ngốc nữa.Thế nhưng mọi chuyện có vẻ không tốt cho lắm,Trần Cửu mẫu vốn không được mọi người coi trọng, không có quyền thế gì, không ai coi sự có mặt của nàng ra gi cả, thấy ai nàng cũng chào hỏi thế nhưng người ta đều coi như không nhìn thấy, không nghe thấy. Còn chuyện người khác nhìn thấy nàng chào hỏi cơ bản là không có.
Đến một đoạn đường nhỏ bỗng gặp phải một tên gia đinh, tên tiểu tử này đã không ít lần gây lần gây phiền phúc cho Trần Cửu mẫu, thấy mẹ con Trần Cửu mẫu đi đến hắn liền lên giọng:
- A! tiểu cẩu tử.
Nghe thấy vậy Diệp Không không khỏi buồn rầu liền túm lấy y phục của tên kia kéo đi:
- Đi ra đây, đến đây nói chuyện với mẫu thân ta.
A! hắn la lên đôi mắt ti hý của hắn nhìn lấy Trần Cửu mẫu như van lơn.
- Không sao! Không sao đâu, ta chỉ muốn nói... Con ta không còn ngốc nữa. Trần Cửu mẫu có chút sợ sệt, nàng định nói thật trơn chu, nhưng rốt cuộc không nói được gi cả.
Tên tiểu tử gãi đầu đi đến trước hai bước:
- Nhi tử của nàng không ngốc... Điều đó có gì liên quan đến ta chứ?
Trần Cửu mẫu thoáng chút xấu hổ, xấu hổ vì tên gia đinh này không nể tình, Diệp Không sử dụng thủ đoạn để áp chế đối phương thấy vậy trịnh trọng nói sự tình cho đối phương nghe:
- Ta chính thức tuyên bố cho ngươi biết, ta đã không còn ngốc nữa... bây giờ ngươi có thể đi được rồi.
- Mẫu thân! thật ra những chuyện như thế này con cần dùng hành động để nói cho mọi người biết. Diệp Không ôm lấy một cánh tay của Trần Cửu mẫu cười nói:
- Chỉ cần gây ra một chuyện gì đó, giống như chuyện tối hôm qua đánh nhau với lão tứ làm bằng, sau đó mọi người sẽ truyền tai nhau và đến trưa chắc mọi người sẽ nhìn con bằng con mắt khác.
Mặc dù cách của Diệp Không quả là không tồi, nàng cũng không phản đối, nhưng nàng lại không giám để Diệp Không gây chuyện nên liền nói:
- Không nhi! tối hôm qua con đã đánh lão tứ, con không thể tiếp tục gây rắc rối cho mẫu thân nữa!
Diệp Không cười đắc ý nói:
- Mẫu thân yên tâm! người khác không gây sự với con, con cũng sẽ không đụng chạm tới hắn.
Ha ha, các ngươi cứ ăn hiếp ta đi, ngày hôm nay các ngươi cứ khi dễ ta đi, lão tử ta đang đợi đây!
Thế nhưng khi tới nhà ăn Diệp Không vô cùng thất vọng, người dùng cơm toàn là gia đinh nữ, những người này không phải là thiếu gia hay tiểu thư nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, thời gian buổi sáng là họ bận tối mặt tối mũi, ăn vội vài miếng bánh bao đâu ai có thời gian chơi đùa với một thằng ngốc. Trần Cửu mẫu trong lòng lo lắng nhi tử sẽ gây sự với mọi người nên vội vàng cầm lấy một cái bánh bao vào một bát cháo rồi cầm tay Diệp Không trở về trong lòng thầm nghĩ hôm nay thật may mắn vì không có ai gây khó dễ cho mình.
- Tất cả các mụ ấy đều có nhất đẳng cao thủ chỉ dậy, còn ta nghèo hèn không thể mời ai dạy được cả, điều này thật không công bằng.!
Trần Cửu mẫu rưng rưng nước mắt nói:
- Là do mẫu thân vô dụng, để con phải thiệt thòi.
Diệp Không không muốn nổi giận nữa đi xuống phía dưới, chính mình cũng đang dằn vặt mẫu thân nên nén cơn tức giận xuống an ủi nói:
- Mẫu thân ,người cũng đừng quá lo lắng, cũng chưa cần gấp gáp làm gì cả, người cứ tiếp tục may vá kiếm sống, hài nhi sẽ có cách, hài nhi muốn tìm một cách mà không cần dùng tiền mà vẫn có thể mời được võ sư tốt như bọn họ.
Trần Cửu mẫu nghe hài nhi nói xong liền bật cười:
- Không nhi, con cứ nói đùa cho mẹ vui phải không? mời được võ sư giỏi như bọn họ mà không cần dùng tiền, có cách tốt như vậy sao?
Diệp Không nghiêm mặt nói:
- Mẫu thân, là con nói thật không hề đùa giỡn, chỉ cần động não mọi việc đều có cách giải quyết!
- Con à! đã hơn mười năm con không động não, giờ chỉ cần suy nghĩ một tý mẫu thân đều không bằng con. Trần Cửu mẫu cười vui vẻ, đột nhiên nàng biến sắc ,nàng chợt nghĩ đến một khả năng xấu.
- Không nhi! không lẽ ngươi muốn đi học trộm sao? chuyện này trăm ngàn lần đều không được.
Trần Cửu mẫu hoảng hốt cầm tay Diệp Không, Tại Thương nam đại lục là một thế giới tôn sùng võ công, một môn võ công dù là phương pháp tu luyện, nội công tâm pháp, thậm chí chiêu thức võ công tất cả đều bí mật không để cho người ngoài biết được. Nếu muốn học võ công thì phải tìm sư phụ, để sư phụ truyền dạy. Còn không bái sư mà lẻn đi học trộm... nếu bị phát hiện thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì móc mắt, cắt lưỡi, nặng thì phế bỏ thứ chi để bảo đảm công phu không bị tiết lộ ra ngoài.
Diệp Không cười nói:
- Ai nói là con sẽ đi học trôm chứ, mẫu thân người nghĩ sai rồi. Là con muốn theo cha học võ, không phải người đã từng nói cha có võ công cao cường, tuy tuổi còn trẻ nhưng đánh khắp An quốc không có đối thủ đó sao? mẫu thân thấy cách này của Không nhi thế nào?
- Nếu là tướng quân chỉ dạy cho con thì thật không thể tốt hơn nhưng mẫu thân chỉ sợ...
Trần Cửu mẫu ngập ngừng không nói.
Diệp Không cười đúng lên nói:
- Không thử thì làm sao biết có thành công hay không. Mẫu thân, chúng ta đi ăn sáng thôi, ăn xong con sẽ đi cầu kiến cha.
Nhà ăn nằm ở góc ngoại viên, Trần Cửu mẫu dẫn Diệp Không đi tới, nàng hy vọng để mọi người biết nhi tử của mình đã khỏi bệnh và từ nay trở đi không ai gọi nhi tử của mình là thằng ngốc nữa.Thế nhưng mọi chuyện có vẻ không tốt cho lắm,Trần Cửu mẫu vốn không được mọi người coi trọng, không có quyền thế gì, không ai coi sự có mặt của nàng ra gi cả, thấy ai nàng cũng chào hỏi thế nhưng người ta đều coi như không nhìn thấy, không nghe thấy. Còn chuyện người khác nhìn thấy nàng chào hỏi cơ bản là không có.
Đến một đoạn đường nhỏ bỗng gặp phải một tên gia đinh, tên tiểu tử này đã không ít lần gây lần gây phiền phúc cho Trần Cửu mẫu, thấy mẹ con Trần Cửu mẫu đi đến hắn liền lên giọng:
- A! tiểu cẩu tử.
Nghe thấy vậy Diệp Không không khỏi buồn rầu liền túm lấy y phục của tên kia kéo đi:
- Đi ra đây, đến đây nói chuyện với mẫu thân ta.
A! hắn la lên đôi mắt ti hý của hắn nhìn lấy Trần Cửu mẫu như van lơn.
- Không sao! Không sao đâu, ta chỉ muốn nói... Con ta không còn ngốc nữa. Trần Cửu mẫu có chút sợ sệt, nàng định nói thật trơn chu, nhưng rốt cuộc không nói được gi cả.
Tên tiểu tử gãi đầu đi đến trước hai bước:
- Nhi tử của nàng không ngốc... Điều đó có gì liên quan đến ta chứ?
Trần Cửu mẫu thoáng chút xấu hổ, xấu hổ vì tên gia đinh này không nể tình, Diệp Không sử dụng thủ đoạn để áp chế đối phương thấy vậy trịnh trọng nói sự tình cho đối phương nghe:
- Ta chính thức tuyên bố cho ngươi biết, ta đã không còn ngốc nữa... bây giờ ngươi có thể đi được rồi.
- Mẫu thân! thật ra những chuyện như thế này con cần dùng hành động để nói cho mọi người biết. Diệp Không ôm lấy một cánh tay của Trần Cửu mẫu cười nói:
- Chỉ cần gây ra một chuyện gì đó, giống như chuyện tối hôm qua đánh nhau với lão tứ làm bằng, sau đó mọi người sẽ truyền tai nhau và đến trưa chắc mọi người sẽ nhìn con bằng con mắt khác.
Mặc dù cách của Diệp Không quả là không tồi, nàng cũng không phản đối, nhưng nàng lại không giám để Diệp Không gây chuyện nên liền nói:
- Không nhi! tối hôm qua con đã đánh lão tứ, con không thể tiếp tục gây rắc rối cho mẫu thân nữa!
Diệp Không cười đắc ý nói:
- Mẫu thân yên tâm! người khác không gây sự với con, con cũng sẽ không đụng chạm tới hắn.
Ha ha, các ngươi cứ ăn hiếp ta đi, ngày hôm nay các ngươi cứ khi dễ ta đi, lão tử ta đang đợi đây!
Thế nhưng khi tới nhà ăn Diệp Không vô cùng thất vọng, người dùng cơm toàn là gia đinh nữ, những người này không phải là thiếu gia hay tiểu thư nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, thời gian buổi sáng là họ bận tối mặt tối mũi, ăn vội vài miếng bánh bao đâu ai có thời gian chơi đùa với một thằng ngốc. Trần Cửu mẫu trong lòng lo lắng nhi tử sẽ gây sự với mọi người nên vội vàng cầm lấy một cái bánh bao vào một bát cháo rồi cầm tay Diệp Không trở về trong lòng thầm nghĩ hôm nay thật may mắn vì không có ai gây khó dễ cho mình.
/190
|