Diệp Không không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nói:
- Đoạn thời gian trước là bao lâu? Một năm trước đây ta đã bắt đầu tu luyện ở đây.
Tiểu tu sĩ Man tộc thấy tiểu tử trước mặt cũng không có vẻ sợ hãi chính mình, trong lòng nổi lên vài phần kiêng kỵ. Hẳn là hắn còn có sư phó sư huynh nào đó cho nên mới không sợ?
- A, thì ra là vậy.
Tiểu tu sĩ Man tộc cũng không khách khí, nói xong bồi thêm một câu:
- Tại hạ tu sĩ Cốt Linh Môn tên Hạ Huy, xin hỏi đạo danh của đạo hữu cùng sư thừa là gì?
- A, ta gọi Lô Tuấn, là một… tán tu.
Diệp Không không báo tên thật, hắn cũng không người nhà mình chọc phải họa diệt môn.
Trên thực tế Diệp Không cũng có chút khẩn trương, dù sao người ta cũng có môn phái, danh tự Cốt Linh môn rất quỷ dị, nghe qua cũng biết không phải thứ tốt lành gì. Có thể tránh tranh đấu vẫn là tốt nhất.
- Thì ra là Lô đạo hữu.
Tiểu tu sĩ Man tộc nghe nói hắn là tán tu không khỏi mừng rỡ trong lòng, chẳng qua tán tu cũng có thể có sư phó, hắn quyết định thám thính thêm một chút.
- Ở đây to như vậy, một mình đạo hữu tự chiếu cố mình được sao?
Tu sĩ Man tộc Hạ Huy lại hỏi.
- A, ta còn có sư phó Nguyên Anh kỳ.
Diệp Không trả lời.
Hạ Huy nghe nói Nguyên Anh kỳ không khỏi giật mình, phải biết rằng ở thế giới này, Nguyên Anh kỳ chính là một tòa núi cao. Hắn diệt một ít tu sĩ chỉ cần động một ngón tay.
Chẳng qua hắn lập tức suy tư. Không có khả năng! Nếu thật sự có lão tổ Nguyên Anh kỳ tồn tại, vì sao hắn không khai tông lập phái chứ? Cho dù lão tổ Nguyên Anh kỳ này nhàn vân dã hạc đã quen thì đệ tử của hắn cũng không chỉ có cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng ba.
- Thì ra sư phụ của đạo hữu nổi danh như vậy, không biết quý sư ở chỗ nào, có thể để tại hạ bái kiến một phen không?
Trên mặt Hạ Huy đã hiện dáng vẻ tươi cười khinh thường.
Diệp Không là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ tiểu tử trước mặt đang có ý định thám thính, vì vậy cười lạnh nói:
- Hạ đạo hữu, gia sư đang bế quan, không tiện gặp người khác, xin hãy thứ lỗi.
Hạ Huy cơ hồ đã xác định tiểu tử này chỉ phô trương thanh thế, hắn lại hỏi:
- Quý sư đã là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vì sao không thiết trí trận pháp tại đây, như vậy cũng tránh khỏi người khác nhàn rỗi quấy nhiễu?
Diệp Không biết rõ đối phương đánh chủ ý tới cái gì, bị hắn hỏi vài câu đã sớm phiền hà, trực tiếp nói thẳng:
- Hạ đạo hữu nghe ngóng kỹ càng như vậy, chẳng lẽ muốn thừa dịp gia sư tại hạ không có ở đây mà bắt nạt ta sao?
Hạ Huy cười to:
- Không tệ! Ngươi biết rõ tu vi thấp hơn mà còn muốn độc bá phiến linh mộc này cho nên mới chém ra một lão tổ Nguyên Anh để đe dọa ta! Nhưng mà ngươi sai rồi, nếu như thực sự có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn đã sớm đánh chết ta, làm sao còn để ta hỏi nhiều như vậy? Ngươi cho ta là thằng ngốc sao?
Thằng này thật sự không biết viết chữ chết như thế nào, so với mình còn tự cao tự đại hơn. Diệp Không lắc đầu nói:
- Hạ đạo hữu, ta nói ngươi cũng không tin, không bằng như thế này. Ngươi muốn lấy hạt giống của Tù Lung thảo này sao? Ta giúp ngươi lấy một ít, sau đó ngươi bình yên rời đi là được chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ nghe vậy liền hừ một tiếng mắng:
- Mẹ thằng đầu đất này, cho dù hiện giờ hắn không động thủ thì cũng sẽ đi về gọi người tới động thủ, ngươi không giết hắn còn chờ tới lúc nào?
Diệp Không suy nghĩ một chút, chính mình hung hăng càn quấy lâu như vậy, chẳng lẽ gặp phải một Tu tiên giả cùi bắp cũng phải són? Thằng này đã động ý xấu, vậy còn phải nói nhảm gì với hắn nữa?
Chẳng qua không chờ Diệp Không đổi giọng, tiểu tu sĩ Man tộc kia tiếp lời:
- Lô đạo hữu, nếu như ngươi thấy ta liền sớm đào tẩu thì còn có thể lưu lại một mệnh, nhưng bây giờ… đã chậm! Hắc hắc, pháp khí tiểu kiếm bên hông ngươi không tệ, vừa vặn ngươi cũng không dùng được. Không bằng để vi huynh tới dùng.
Lúc đầu Hạ Huy còn không để ý, nhưng khi hắn thấy pháp khí trung phẩm của Diệp Không đeo bên hông, hắn đã động lòng.
Diệp Không cười cười, cúi đầu nhìn tiểu kiếm sau đó nói:
- Nếu như ta đưa pháp khí tiểu kiếm này cho ngươi, vậy ngươi có thả ta đi không?
- Ha ha, đầu óc ngươi là đầu heo sao? Ta đã báo danh tánh cùng sư môn của ta, thế nào lại để cho ngươi rời đi?
Hạ Huy nói xong, một đoàn hỏa cầu bay tới, hỏa diễm ào ạt đập thẳng vào mặt.
Diệp Không chật vật trốn tránh, thế nhưng vừa mới trốn tránh thì đối phương lại ném thêm ra hai cái băng tiễn.
- Con kiến nhỏ Luyện Khí kỳ tầng ba, ca ca dạy ngươi pháp thuật cùng phương pháp chiến đấu chính là phải tiên hạ thủ vi cường. Đánh đối phương chạy trối chết, căn bản không có thời gian ra pháp thuật, ha ha, giống như ngươi bây giờ vậy!
Hạ Huy cười lớn, tay không ngừng bắt pháp quyết, ném ra hỏa cầu cùng băng tiễn.
Mà Diệp Không không chỉ trốn tránh liên tục, trong lúc bối rối chỉ ném ra mấy hỏa cầu bay đi lung tung.
- Tiểu tử, ngươi đang làm trò gì vậy? Ngươi sẽ không kém như vậy a? Ngươi có âm mưu quỷ kế gì?
Hoàng Tuyền lão tổ hiểu rất rõ Diệp Không.
- Ha ha, ta phí một chút linh khí đánh chết đối phương.
Diệp Không nói xong lại lảo đảo né tránh.
Tuy rằng hắn không ngã sấp xuống thế nhưng pháp khí tiểu kiếm treo bên hông lại rơi xuống mặt đất, bề ngoài vẫn làm bộ như chưa biết gì.
Hạ Huy liếc mắt nhìn thấy không khỏi vui vẻ trong lòng, hắn thầm nghĩ thật tốt, vừa vặn dùng pháp khí đánh chết hắn.
- Tiểu tử, chạy đi đâu!
Hạ Huy vội vàng ném ra mấy hỏa cầu, tay trái khẽ vẫy, tiểu kiếm mang theo một chút hàn mang bay thẳng tới chỗ hắn.
Tiên nhân đần độn! Dễ mắc lừa như vậy sao!
Trong mắt Diệp Không lóe lên hàn mang, hắn nhanh chóng dừng bước, mặc kệ hỏa cầu đánh vào trên người mình, ngón tay khẽ động, tiểu kiếm giống như một điểm hàn tinh đâm thẳng vào mặt Hạ Huy!
Làm sao hắn có thể thúc dục pháp khí? Hạ Huy vô cùng sợ hãi, hắn biết rõ chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, quá khinh địch, thậm chí ngay cả linh lực hộ tráo cũng không mở.
Chẳng qua hiện giờ mở ra đã trễ, tiểu kiếm đã đâm thẳng vào mặt hắn.
Biến cố tới quá đột ngột, Hạ Huy cũng không kịp làm gì, cho dù trốn cũng không thoát, trong thời khắc mấu chốt không được phép lo lắng nhiều.
Hắn mạnh mẽ nâng tay trái lên chắn tiểu kiếm đang bay tới.
Không thể không nói đây là một đối thủ phong phú kinh nghiệm chiến đấu, vừa mới gặp nguy hiểm đã định hy sinh một tay của chính mình để đối lấy mang sống.
- Oanh!
Tay trái của Hạ Huy bị pháp khí tiểu kiếm đâm nát bét, máu tươi bắn ra tung tóe, mà đầu của hắn may mắn thoát khỏi cái chết trong tích tắc, tiểu kiếm bị trì trệ trong nửa khắc liền đâm dứt một lỗ tai của hắn.
- Hừ, trốn thật nhanh! Ta xem ngươi trốn thế nào được nữa?
Diệp Không hừ một tiếng, bộ dáng chật vật biến mất hoàn toàn, vung tiểu kiếm lên cao lại đâm xuống một lần nữa.
- Được rồi, ta thừa nhận đã khinh địch, lần này ta sẽ không khinh địch nữa!
Hạ Huy bị thiệt thòi lớn liền vỗ tay phải vào túi trữ vật, một hồn phiên màu đen hiện ở trong tay.
- Đoạn thời gian trước là bao lâu? Một năm trước đây ta đã bắt đầu tu luyện ở đây.
Tiểu tu sĩ Man tộc thấy tiểu tử trước mặt cũng không có vẻ sợ hãi chính mình, trong lòng nổi lên vài phần kiêng kỵ. Hẳn là hắn còn có sư phó sư huynh nào đó cho nên mới không sợ?
- A, thì ra là vậy.
Tiểu tu sĩ Man tộc cũng không khách khí, nói xong bồi thêm một câu:
- Tại hạ tu sĩ Cốt Linh Môn tên Hạ Huy, xin hỏi đạo danh của đạo hữu cùng sư thừa là gì?
- A, ta gọi Lô Tuấn, là một… tán tu.
Diệp Không không báo tên thật, hắn cũng không người nhà mình chọc phải họa diệt môn.
Trên thực tế Diệp Không cũng có chút khẩn trương, dù sao người ta cũng có môn phái, danh tự Cốt Linh môn rất quỷ dị, nghe qua cũng biết không phải thứ tốt lành gì. Có thể tránh tranh đấu vẫn là tốt nhất.
- Thì ra là Lô đạo hữu.
Tiểu tu sĩ Man tộc nghe nói hắn là tán tu không khỏi mừng rỡ trong lòng, chẳng qua tán tu cũng có thể có sư phó, hắn quyết định thám thính thêm một chút.
- Ở đây to như vậy, một mình đạo hữu tự chiếu cố mình được sao?
Tu sĩ Man tộc Hạ Huy lại hỏi.
- A, ta còn có sư phó Nguyên Anh kỳ.
Diệp Không trả lời.
Hạ Huy nghe nói Nguyên Anh kỳ không khỏi giật mình, phải biết rằng ở thế giới này, Nguyên Anh kỳ chính là một tòa núi cao. Hắn diệt một ít tu sĩ chỉ cần động một ngón tay.
Chẳng qua hắn lập tức suy tư. Không có khả năng! Nếu thật sự có lão tổ Nguyên Anh kỳ tồn tại, vì sao hắn không khai tông lập phái chứ? Cho dù lão tổ Nguyên Anh kỳ này nhàn vân dã hạc đã quen thì đệ tử của hắn cũng không chỉ có cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng ba.
- Thì ra sư phụ của đạo hữu nổi danh như vậy, không biết quý sư ở chỗ nào, có thể để tại hạ bái kiến một phen không?
Trên mặt Hạ Huy đã hiện dáng vẻ tươi cười khinh thường.
Diệp Không là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ tiểu tử trước mặt đang có ý định thám thính, vì vậy cười lạnh nói:
- Hạ đạo hữu, gia sư đang bế quan, không tiện gặp người khác, xin hãy thứ lỗi.
Hạ Huy cơ hồ đã xác định tiểu tử này chỉ phô trương thanh thế, hắn lại hỏi:
- Quý sư đã là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vì sao không thiết trí trận pháp tại đây, như vậy cũng tránh khỏi người khác nhàn rỗi quấy nhiễu?
Diệp Không biết rõ đối phương đánh chủ ý tới cái gì, bị hắn hỏi vài câu đã sớm phiền hà, trực tiếp nói thẳng:
- Hạ đạo hữu nghe ngóng kỹ càng như vậy, chẳng lẽ muốn thừa dịp gia sư tại hạ không có ở đây mà bắt nạt ta sao?
Hạ Huy cười to:
- Không tệ! Ngươi biết rõ tu vi thấp hơn mà còn muốn độc bá phiến linh mộc này cho nên mới chém ra một lão tổ Nguyên Anh để đe dọa ta! Nhưng mà ngươi sai rồi, nếu như thực sự có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn đã sớm đánh chết ta, làm sao còn để ta hỏi nhiều như vậy? Ngươi cho ta là thằng ngốc sao?
Thằng này thật sự không biết viết chữ chết như thế nào, so với mình còn tự cao tự đại hơn. Diệp Không lắc đầu nói:
- Hạ đạo hữu, ta nói ngươi cũng không tin, không bằng như thế này. Ngươi muốn lấy hạt giống của Tù Lung thảo này sao? Ta giúp ngươi lấy một ít, sau đó ngươi bình yên rời đi là được chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ nghe vậy liền hừ một tiếng mắng:
- Mẹ thằng đầu đất này, cho dù hiện giờ hắn không động thủ thì cũng sẽ đi về gọi người tới động thủ, ngươi không giết hắn còn chờ tới lúc nào?
Diệp Không suy nghĩ một chút, chính mình hung hăng càn quấy lâu như vậy, chẳng lẽ gặp phải một Tu tiên giả cùi bắp cũng phải són? Thằng này đã động ý xấu, vậy còn phải nói nhảm gì với hắn nữa?
Chẳng qua không chờ Diệp Không đổi giọng, tiểu tu sĩ Man tộc kia tiếp lời:
- Lô đạo hữu, nếu như ngươi thấy ta liền sớm đào tẩu thì còn có thể lưu lại một mệnh, nhưng bây giờ… đã chậm! Hắc hắc, pháp khí tiểu kiếm bên hông ngươi không tệ, vừa vặn ngươi cũng không dùng được. Không bằng để vi huynh tới dùng.
Lúc đầu Hạ Huy còn không để ý, nhưng khi hắn thấy pháp khí trung phẩm của Diệp Không đeo bên hông, hắn đã động lòng.
Diệp Không cười cười, cúi đầu nhìn tiểu kiếm sau đó nói:
- Nếu như ta đưa pháp khí tiểu kiếm này cho ngươi, vậy ngươi có thả ta đi không?
- Ha ha, đầu óc ngươi là đầu heo sao? Ta đã báo danh tánh cùng sư môn của ta, thế nào lại để cho ngươi rời đi?
Hạ Huy nói xong, một đoàn hỏa cầu bay tới, hỏa diễm ào ạt đập thẳng vào mặt.
Diệp Không chật vật trốn tránh, thế nhưng vừa mới trốn tránh thì đối phương lại ném thêm ra hai cái băng tiễn.
- Con kiến nhỏ Luyện Khí kỳ tầng ba, ca ca dạy ngươi pháp thuật cùng phương pháp chiến đấu chính là phải tiên hạ thủ vi cường. Đánh đối phương chạy trối chết, căn bản không có thời gian ra pháp thuật, ha ha, giống như ngươi bây giờ vậy!
Hạ Huy cười lớn, tay không ngừng bắt pháp quyết, ném ra hỏa cầu cùng băng tiễn.
Mà Diệp Không không chỉ trốn tránh liên tục, trong lúc bối rối chỉ ném ra mấy hỏa cầu bay đi lung tung.
- Tiểu tử, ngươi đang làm trò gì vậy? Ngươi sẽ không kém như vậy a? Ngươi có âm mưu quỷ kế gì?
Hoàng Tuyền lão tổ hiểu rất rõ Diệp Không.
- Ha ha, ta phí một chút linh khí đánh chết đối phương.
Diệp Không nói xong lại lảo đảo né tránh.
Tuy rằng hắn không ngã sấp xuống thế nhưng pháp khí tiểu kiếm treo bên hông lại rơi xuống mặt đất, bề ngoài vẫn làm bộ như chưa biết gì.
Hạ Huy liếc mắt nhìn thấy không khỏi vui vẻ trong lòng, hắn thầm nghĩ thật tốt, vừa vặn dùng pháp khí đánh chết hắn.
- Tiểu tử, chạy đi đâu!
Hạ Huy vội vàng ném ra mấy hỏa cầu, tay trái khẽ vẫy, tiểu kiếm mang theo một chút hàn mang bay thẳng tới chỗ hắn.
Tiên nhân đần độn! Dễ mắc lừa như vậy sao!
Trong mắt Diệp Không lóe lên hàn mang, hắn nhanh chóng dừng bước, mặc kệ hỏa cầu đánh vào trên người mình, ngón tay khẽ động, tiểu kiếm giống như một điểm hàn tinh đâm thẳng vào mặt Hạ Huy!
Làm sao hắn có thể thúc dục pháp khí? Hạ Huy vô cùng sợ hãi, hắn biết rõ chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, quá khinh địch, thậm chí ngay cả linh lực hộ tráo cũng không mở.
Chẳng qua hiện giờ mở ra đã trễ, tiểu kiếm đã đâm thẳng vào mặt hắn.
Biến cố tới quá đột ngột, Hạ Huy cũng không kịp làm gì, cho dù trốn cũng không thoát, trong thời khắc mấu chốt không được phép lo lắng nhiều.
Hắn mạnh mẽ nâng tay trái lên chắn tiểu kiếm đang bay tới.
Không thể không nói đây là một đối thủ phong phú kinh nghiệm chiến đấu, vừa mới gặp nguy hiểm đã định hy sinh một tay của chính mình để đối lấy mang sống.
- Oanh!
Tay trái của Hạ Huy bị pháp khí tiểu kiếm đâm nát bét, máu tươi bắn ra tung tóe, mà đầu của hắn may mắn thoát khỏi cái chết trong tích tắc, tiểu kiếm bị trì trệ trong nửa khắc liền đâm dứt một lỗ tai của hắn.
- Hừ, trốn thật nhanh! Ta xem ngươi trốn thế nào được nữa?
Diệp Không hừ một tiếng, bộ dáng chật vật biến mất hoàn toàn, vung tiểu kiếm lên cao lại đâm xuống một lần nữa.
- Được rồi, ta thừa nhận đã khinh địch, lần này ta sẽ không khinh địch nữa!
Hạ Huy bị thiệt thòi lớn liền vỗ tay phải vào túi trữ vật, một hồn phiên màu đen hiện ở trong tay.
/190
|