Khiến cho Diệp Không không nghĩ tới là đột nhiên Lô Cầm phun ra một câu:
- Tiểu Hồng tỷ nói… nam nhân động tâm tư như vậy mới thực sự ưa thích.
Diệp Không té xỉu, Tiểu Hồng đã quán thâu tư tưởng gì vào đầu Lô Cầm đây. Ta đi trên đường thấy muội muội nào đó xinh đẹp, ta không làm gì chỉ nhìn rồi suy nghĩ đen tối mới là thực ưa thích sao?
- Không phải, nàng nói không đúng.
Diệp Không đi tới bên cạnh Lô Cầm, đột nhiên phát hiện ra nha đầu này đã lớn rồi, những thứ lồi lõm của nữ nhân nàng đều đã có hết. Đã không còn là muội muội thiếu dinh dưỡng đi giặt quần áo bên giếng nữa.
- Tâm tư của nam nhân thường xuyên hoạt động, thế nhưng cũng không chứng minh có thật sự ưa thích hay không. Hơn nữa cho dù ưa thích thì cũng không phải lên giường để chứng minh. Nam nhân chân chính lúc cởi quần áo nữ hài tử ra sẽ nghĩ tới trách nhiệm…
Lô Cầm cảm giác Diệp Không tới gần, nàng có chút khẩn trương thầm nghĩ, hắn muốn ôm ta sao? Hắn muốn đối với ta như đối với Tiểu Hồng vừa rồi sao? Nếu ta cảm thấy khó xử, cự tuyệt có được không? Còn nữa, nếu như hắn muốn làm chuyện đó với ta ngày hôm nay thì làm thế nào bây giờ?
Lô Cầm tâm ý hoảng loạn, căn bản không nghe thấy thanh âm của Diệp Không đang nói cái gì, đợi đến lúc Diệp Không nói xong mới ngẩng đầu, sững sờ nói:
- A! Ca ca vừa nói cái gì?
Diệp Không thật muốn té xỉu, nói cả buổi cuối cùng nàng chẳng nghe thấy gì cả.
- Xem ra nữ nhân yêu thương liền biến thành ngu ngốc, những lời này thật không sai nha.
Diệp Không cười cười, duỗi hai tay ra đỡ lấy eo của Lô Cầm nói:
- Không phải Diệp Không ca ca không thích ngươi, mà là bây giờ ngươi còn nhỏ.
Lô Cầm tự nhiên không muốn thừa nhận chính mình nhỏ, vừa định nói cái gì thì bị Diệp Không khóa môi lại.
Thoáng hôn một phát, Diệp Không hỏi tiếp;
- Gần đây vẽ phù thế nào rồi?
- Ta đã luyện Ẩn Thân phù cùng Định Thần phù mười lần thành công một lần.
Nói đến chế phù, Lô Cầm liền vui vẻ, phải biết rằng đối với nàng mà nói, cơ hội một phần mười thành công đã vô cùng khó khăn, không vẽ trăm nghìn trương phù căn bản sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.
- A, không tệ, tiến xa rất nhanh a.
Diệp Không xoa xoa mũi khích lệ nàng.
- Trước đó vài ngày ta đã vẽ An Thai phù cho con dâu của Lưu lão gia rồi, cũng rất có tác dụng nha.
Lô Cầm vui vẻ cười.
- Oa, vậy chính là thần y rồi, về sau Diệp Không ca ca không có cơm ăn phải dựa vào thần y muội muội nuôi đó.
Diệp Không khoa trương nói.
- Đây còn không phải do Diệp Không ca ca dạy tốt sao.
Lô Cầm bị Diệp Không khoa trương có chút ngượng ngùng, vừa vặn để cho Diệp Không thấy phần gáy trắng nõn động lòng người của nàng.
Thật trắng nha! Hắn đưa mũi tới sát gáy nàng, hít lấy hương khí của tiểu nha đầu. Tâm tư nam nhân hoạt động rất nhanh, chẳng qua Diệp Không vừa có chút tâm tư liền nghe thấy Lô Cầm kêu nhẹ một tiếng.
- Sao vậy?
- Suýt nữa quên chút chuyện! Bọn họ nói chỉ cần ngươi trở lại thì bảo ngươi tranh thủ liên hệ với bọn họ!
Diệp Không sững sờ, Lô gia huynh đệ có ý gì đây:
- Có đại sự sao? Chuyện gì mà gấp như vậy?
Lô Cầm nói:
- Ca ca của muội nói địa phương ngươi dặn dò bọn họ tìm đã thấy.
Diệp Không chiếu cố huynh đệ Lô gia tìm địa phương kia, đó chính là phường thị trao đổi vật phẩm của Tu tiên giả.
Lẽ ra loại phường thị của tiên nhân này Diệp Không không biết thì sao huynh đệ Lô gia là người phàm tục có thể biết được?
Nghĩ vậy là sai rồi, đừng nên xem thường năng lực của đám du côn lưu manh, nhất là mạng lưới tin tức của bọn chúng, những tên du côn này cả ngày đều ở mặt phố, liên hệ cùng đủ các loại long xà hỗn tạp. Người nào không biết gì, muốn nghe ngóng tin tức thì tìm bọn chúng là tốt nhất.
Chẳng qua phường thị tiên gia không có nhiều phàm nhân biết rõ lắm. Hơn nữa huynh đệ Lô gia cũng không dám nghe ngóng lộ liễu cho nên cũng không có gì tiến triển.
Chẳng qua trăng ở trên đầu, Diệp gia cùng Man tộc khai chiến với nhau, việc này khiến phường thị tiên gia bị lộ ra, thử nghĩ mà xem, chiến tranh cùng phường thị có liên quan gì tới nhau a, làm sao chiến tranh lại khiến phường thị tiên gia lộ ra được?
Rất đơn giản, bởi vì chiến tranh cho nên những dân chúng chạy nạn đều đi vào Nam Đô thành , đồng thời cũng mang theo tin tức về chỗ ở của bọn họ. Cho nên vị trí của phường thị tiên gia có thể tiên đoán đại khái.
Diệp Không rất muốn nhanh chóng đi phường thị, những chuyện khác không trọng yếu, trọng yếu là mua bùa, hắn đã nhớ kỹ không ít kiểu dáng của linh phù nên muốn luyện bút thêm.
Chẳng qua Diệp Không nghe được Lô Cầm chuyển cáo, không thể ra ngoài được bởi vì Cửu phu nhân tới.
Nghe nói ôn thần trở về, đám thái thái đều nể tình tới thăm, ngụ ý đều giống nhau: ngươi không ở nhà, chúng ta đối xử với mẹ ngươi không tệ, ngươi muốn bắt nạt ai ngàn vạn lần đừng bắt nạt chúng ta, chúng ta sợ ngươi rồi.
Cửu phu nhân vừa đi, tam thái thái mang theo Long Hổ Phượng lại, kỳ quái nhất là tất cả phu nhân tới xong, những nha đầu trong phòng đều tới tham gia náo nhiệt.
Thì ra các nàng nghe nói ôn thần thiếu gia cũng không phải không thích nữ nhân. Hắn chẳng những thu Tiểu Hồng mà Tiểu Quyên trong phòng Cửu phu nhân cũng thu, lấy lại giấy bán thân cho Tiểu Quyên rời khỏi phủ đi đâu đó. Tuy rằng tính tình của ôn thần có chút xấu nhưng khả năng chuộc thân mua phòng ốc cho bọn họ vẫn vô cùng hấp dẫn.
Tất cả nha đầu trong phòng đều soi gương, tuy rằng bộ dáng không bằng Tiểu Hồng nhưng so với Tiểu Quyên vẫn hơn nhiều. Tiểu Quyên kia có bộ dáng mũi nhỏ mắt nhỏ vô cùng keo kiệt mà Bát thiếu gia cũng có thể vừa ý, bản nha hoàn nói thế nào cũng là mắt hai mí đấy.
Diệp Không không nghĩ tới mình giúp Liễu Trường Thanh mà lại có cái di chứng này, hắn sợ Lô Cầm cùng Tiểu Hồng suy nghĩ cho nên mới giải thích cùng các nàng. Các nha hoàn kia không có chút suy nghĩ nào a, làm sao có thể yêu đương được.
Diệp Không không muốn nhưng Trần Cửu Nương ngược lại rất vui vẻ, nàng cảm thấy nhi tử của mình rất có tiền đồ. Càng nhiều lão bà thì càng khiến cho hắn càng ít ra ngoài hơn.
Vì vậy Diệp Không cũng không có ra ngoài mà đành phải ở lại ứng phó với những nha hoàn kia. Chẳng qua hắn lại cho người đưa tin tức với huynh đệ Lô gia, buổi chiều tới Tàng Xuân Lâu xem, đến lúc đó Tỳ Bà cũng có, tin tức phường thị cũng có.
- Thiếu gia, người vừa ý gì không?
Ở cánh gà của đại sảnh, Diệp Không cùng Tiểu Hồng cùng lách vào một chỗ, tất cả đều ngó từ khe hở của bình phong nhìn ra ngoài.
Đây là chủ ý của Trần Cửu Nương, nàng biết rõ Diệp Không không thích ứng phó với nhưng nha hoàn kia cho nên bảo Diệp Không trốn ra ngoài xem, sau đó tuyển chọn trong bóng tối.
- Thiếu gia, Lý Diễm Hồng trong phòng Ngũ thái thái không tệ, đầu lại cao, cổ cũng dài.
Diệp Không hít một ngụm khí lạnh:
- Tỷ tỷ, thì ra ngươi chỉ nhìn cổ không nhìn mặt a!
- Nương nói, phải tìm người như vậy mới sinh nhi tử tốt.
Tiểu Hồng thấp giọng nói.
- Tiểu Hồng tỷ nói… nam nhân động tâm tư như vậy mới thực sự ưa thích.
Diệp Không té xỉu, Tiểu Hồng đã quán thâu tư tưởng gì vào đầu Lô Cầm đây. Ta đi trên đường thấy muội muội nào đó xinh đẹp, ta không làm gì chỉ nhìn rồi suy nghĩ đen tối mới là thực ưa thích sao?
- Không phải, nàng nói không đúng.
Diệp Không đi tới bên cạnh Lô Cầm, đột nhiên phát hiện ra nha đầu này đã lớn rồi, những thứ lồi lõm của nữ nhân nàng đều đã có hết. Đã không còn là muội muội thiếu dinh dưỡng đi giặt quần áo bên giếng nữa.
- Tâm tư của nam nhân thường xuyên hoạt động, thế nhưng cũng không chứng minh có thật sự ưa thích hay không. Hơn nữa cho dù ưa thích thì cũng không phải lên giường để chứng minh. Nam nhân chân chính lúc cởi quần áo nữ hài tử ra sẽ nghĩ tới trách nhiệm…
Lô Cầm cảm giác Diệp Không tới gần, nàng có chút khẩn trương thầm nghĩ, hắn muốn ôm ta sao? Hắn muốn đối với ta như đối với Tiểu Hồng vừa rồi sao? Nếu ta cảm thấy khó xử, cự tuyệt có được không? Còn nữa, nếu như hắn muốn làm chuyện đó với ta ngày hôm nay thì làm thế nào bây giờ?
Lô Cầm tâm ý hoảng loạn, căn bản không nghe thấy thanh âm của Diệp Không đang nói cái gì, đợi đến lúc Diệp Không nói xong mới ngẩng đầu, sững sờ nói:
- A! Ca ca vừa nói cái gì?
Diệp Không thật muốn té xỉu, nói cả buổi cuối cùng nàng chẳng nghe thấy gì cả.
- Xem ra nữ nhân yêu thương liền biến thành ngu ngốc, những lời này thật không sai nha.
Diệp Không cười cười, duỗi hai tay ra đỡ lấy eo của Lô Cầm nói:
- Không phải Diệp Không ca ca không thích ngươi, mà là bây giờ ngươi còn nhỏ.
Lô Cầm tự nhiên không muốn thừa nhận chính mình nhỏ, vừa định nói cái gì thì bị Diệp Không khóa môi lại.
Thoáng hôn một phát, Diệp Không hỏi tiếp;
- Gần đây vẽ phù thế nào rồi?
- Ta đã luyện Ẩn Thân phù cùng Định Thần phù mười lần thành công một lần.
Nói đến chế phù, Lô Cầm liền vui vẻ, phải biết rằng đối với nàng mà nói, cơ hội một phần mười thành công đã vô cùng khó khăn, không vẽ trăm nghìn trương phù căn bản sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.
- A, không tệ, tiến xa rất nhanh a.
Diệp Không xoa xoa mũi khích lệ nàng.
- Trước đó vài ngày ta đã vẽ An Thai phù cho con dâu của Lưu lão gia rồi, cũng rất có tác dụng nha.
Lô Cầm vui vẻ cười.
- Oa, vậy chính là thần y rồi, về sau Diệp Không ca ca không có cơm ăn phải dựa vào thần y muội muội nuôi đó.
Diệp Không khoa trương nói.
- Đây còn không phải do Diệp Không ca ca dạy tốt sao.
Lô Cầm bị Diệp Không khoa trương có chút ngượng ngùng, vừa vặn để cho Diệp Không thấy phần gáy trắng nõn động lòng người của nàng.
Thật trắng nha! Hắn đưa mũi tới sát gáy nàng, hít lấy hương khí của tiểu nha đầu. Tâm tư nam nhân hoạt động rất nhanh, chẳng qua Diệp Không vừa có chút tâm tư liền nghe thấy Lô Cầm kêu nhẹ một tiếng.
- Sao vậy?
- Suýt nữa quên chút chuyện! Bọn họ nói chỉ cần ngươi trở lại thì bảo ngươi tranh thủ liên hệ với bọn họ!
Diệp Không sững sờ, Lô gia huynh đệ có ý gì đây:
- Có đại sự sao? Chuyện gì mà gấp như vậy?
Lô Cầm nói:
- Ca ca của muội nói địa phương ngươi dặn dò bọn họ tìm đã thấy.
Diệp Không chiếu cố huynh đệ Lô gia tìm địa phương kia, đó chính là phường thị trao đổi vật phẩm của Tu tiên giả.
Lẽ ra loại phường thị của tiên nhân này Diệp Không không biết thì sao huynh đệ Lô gia là người phàm tục có thể biết được?
Nghĩ vậy là sai rồi, đừng nên xem thường năng lực của đám du côn lưu manh, nhất là mạng lưới tin tức của bọn chúng, những tên du côn này cả ngày đều ở mặt phố, liên hệ cùng đủ các loại long xà hỗn tạp. Người nào không biết gì, muốn nghe ngóng tin tức thì tìm bọn chúng là tốt nhất.
Chẳng qua phường thị tiên gia không có nhiều phàm nhân biết rõ lắm. Hơn nữa huynh đệ Lô gia cũng không dám nghe ngóng lộ liễu cho nên cũng không có gì tiến triển.
Chẳng qua trăng ở trên đầu, Diệp gia cùng Man tộc khai chiến với nhau, việc này khiến phường thị tiên gia bị lộ ra, thử nghĩ mà xem, chiến tranh cùng phường thị có liên quan gì tới nhau a, làm sao chiến tranh lại khiến phường thị tiên gia lộ ra được?
Rất đơn giản, bởi vì chiến tranh cho nên những dân chúng chạy nạn đều đi vào Nam Đô thành , đồng thời cũng mang theo tin tức về chỗ ở của bọn họ. Cho nên vị trí của phường thị tiên gia có thể tiên đoán đại khái.
Diệp Không rất muốn nhanh chóng đi phường thị, những chuyện khác không trọng yếu, trọng yếu là mua bùa, hắn đã nhớ kỹ không ít kiểu dáng của linh phù nên muốn luyện bút thêm.
Chẳng qua Diệp Không nghe được Lô Cầm chuyển cáo, không thể ra ngoài được bởi vì Cửu phu nhân tới.
Nghe nói ôn thần trở về, đám thái thái đều nể tình tới thăm, ngụ ý đều giống nhau: ngươi không ở nhà, chúng ta đối xử với mẹ ngươi không tệ, ngươi muốn bắt nạt ai ngàn vạn lần đừng bắt nạt chúng ta, chúng ta sợ ngươi rồi.
Cửu phu nhân vừa đi, tam thái thái mang theo Long Hổ Phượng lại, kỳ quái nhất là tất cả phu nhân tới xong, những nha đầu trong phòng đều tới tham gia náo nhiệt.
Thì ra các nàng nghe nói ôn thần thiếu gia cũng không phải không thích nữ nhân. Hắn chẳng những thu Tiểu Hồng mà Tiểu Quyên trong phòng Cửu phu nhân cũng thu, lấy lại giấy bán thân cho Tiểu Quyên rời khỏi phủ đi đâu đó. Tuy rằng tính tình của ôn thần có chút xấu nhưng khả năng chuộc thân mua phòng ốc cho bọn họ vẫn vô cùng hấp dẫn.
Tất cả nha đầu trong phòng đều soi gương, tuy rằng bộ dáng không bằng Tiểu Hồng nhưng so với Tiểu Quyên vẫn hơn nhiều. Tiểu Quyên kia có bộ dáng mũi nhỏ mắt nhỏ vô cùng keo kiệt mà Bát thiếu gia cũng có thể vừa ý, bản nha hoàn nói thế nào cũng là mắt hai mí đấy.
Diệp Không không nghĩ tới mình giúp Liễu Trường Thanh mà lại có cái di chứng này, hắn sợ Lô Cầm cùng Tiểu Hồng suy nghĩ cho nên mới giải thích cùng các nàng. Các nha hoàn kia không có chút suy nghĩ nào a, làm sao có thể yêu đương được.
Diệp Không không muốn nhưng Trần Cửu Nương ngược lại rất vui vẻ, nàng cảm thấy nhi tử của mình rất có tiền đồ. Càng nhiều lão bà thì càng khiến cho hắn càng ít ra ngoài hơn.
Vì vậy Diệp Không cũng không có ra ngoài mà đành phải ở lại ứng phó với những nha hoàn kia. Chẳng qua hắn lại cho người đưa tin tức với huynh đệ Lô gia, buổi chiều tới Tàng Xuân Lâu xem, đến lúc đó Tỳ Bà cũng có, tin tức phường thị cũng có.
- Thiếu gia, người vừa ý gì không?
Ở cánh gà của đại sảnh, Diệp Không cùng Tiểu Hồng cùng lách vào một chỗ, tất cả đều ngó từ khe hở của bình phong nhìn ra ngoài.
Đây là chủ ý của Trần Cửu Nương, nàng biết rõ Diệp Không không thích ứng phó với nhưng nha hoàn kia cho nên bảo Diệp Không trốn ra ngoài xem, sau đó tuyển chọn trong bóng tối.
- Thiếu gia, Lý Diễm Hồng trong phòng Ngũ thái thái không tệ, đầu lại cao, cổ cũng dài.
Diệp Không hít một ngụm khí lạnh:
- Tỷ tỷ, thì ra ngươi chỉ nhìn cổ không nhìn mặt a!
- Nương nói, phải tìm người như vậy mới sinh nhi tử tốt.
Tiểu Hồng thấp giọng nói.
/190
|