Võ công của diễn viên kia chỉ là loại tầm phào, sao có thể chống lại linh thú cấp thấp hung mãnh, rốt cuộc hắn bất chấp phong độ, quay đầu lại chạy.
Về phần những người đứng xem thì càng thảm, rất nhiều người trong bọn họ là nữ tử cùng người già, đại bộ phận đều không biết võ công, cả đám thấy Dực Hổ hung mãnh như vậy không khỏi sợ tới mức nghẹn ngào, thi nhau chạy trối chết.
Mọi người muốn lao ra ngoài theo tràng cảnh hỗn loạn, thế nhưng hiện giờ ở cửa ra vào cũng có hai đầu Dực Hổ, răng nanh trong miệng hổ lòi ra, bên trên còn có chất nhầy màu sáng trong.
- Cứu mạng a!
Trong nhất thời, trong gian phòng vô cùng hỗn loại, vô cố bàn ghế đổ xuống, chậu chén bát đĩa bị người ta dẫm vỡ răng rắc. Mãnh hổ gầm rú đuổi thoe, Hạo Nam Ca trong đám người chạy như điên, mà ngay cả đám người thấy hắn chạy tới đều thét vang chói tai, chỉ e không tránh kịp.
- Ha ha, thật con mẹ nó thú vị, hát tiếp đi! Con mẹ nó vẫn còn hát tiếp được sao!
Diệp Vũ mang theo mấy thủ hạ đứng trên sân khấu cười cười.
- Tên hỗn đản này! Ta đi đánh chết hắn!
Lô Cầm ngồi ở hàng ghế đầu phẫn nộ, nàng cầm thanh phong ba xích muốn nhảy lên.
- Tiểu Cầm! Ngươi đừng xúc động, chờ Bát thiếu gia tới!
Lô Tuấn ôm cổ muội muội, hắn biết rõ bây giờ Diệp Vũ cố tình gây sự, nhưng nếu muội muội đánh nhau cùng Diệp Vũ sẽ bị chứng thực tội danh ẩu đả với quân sĩ.
Nếu như muội tử không biết nặng nhẹ giết chết Diệp Vũ, vậy chuyện tình huyên náo này sẽ không thể vãn hồi.
- Không được, một khắc cũng không thể đợi được! Ca ca, chẳng nhẽ huynh không phát hiện lão hổ muốn ăn thịt người rồi sao?
Một tay Lô Cầm tóm lấy lề cửa muốn xoay người nhảy xuống.
- Không được đâu! Hắn là quan binh!
Lô Tuấn gấp đến độ muốn chết, mặc kệ Diệp Vũ có lý hay vô lý nhưng bây giờ hắn là quân sĩ, hiện tại lại là thời điểm chiến tranh. Nếu như giết chết hắn, Lô Cầm sẽ chọc phải phiền toái lớn.
Lô Cầm cũng biết chẳng qua nàng không thể trơ mắt nhìn lão hổ giết người. Nàng tin tưởng Diệp Không ca ca có tại đây cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
- Ta tới!
Ngay tại lúc Lô Cầm muốn nhảy xuống, một cánh tay vươn ra giữ lấy tay nàng.
- Nhanh lên! Chạy nhanh lên!
Diệp Vũ đứng trên sân khấu điên cuồng gào thét, thưởng thức hỗn loạn ở phía dưới.
Hạo Nam Ca kia cũng không còn cách nào, hiện giờ hắn chỉ biết dốc sức chạy thoát khỏi Dực Hổ, vì vậy hắn liều mạng chạy tới nơi nhiều người mà luồn lách, muốn dùng những người khác làm lá chắn cho hắn.
Tuy rằng Dực Hổ không giết người khác thế nhưng biết thương già kính trẻ là gì, trên đường nó đuổi theo Hạo Nam Ca không biết đã dùng móng vuốt đập bao nhiêu lão già cùng tiểu hài tử.
- Đủ rồi! Diệp Vũ, quân quy Diệp gia, không cho phép quấy rầy dân chúng!
Đột nhiên một thanh âm nữ nhân khiến trách vang lên từ ghế lô chỗ cửa sổ.
Vô số người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mang lụa đen đang đứng tại đó.
Diệp Vũ cũng ngẩng đầu nhìn lại, tuy rằng Trần Cửu Nương mang mạng che mặt thế nhưng hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.
Diệp Vũ xoay chuyện ý niệm trong đầu, chỉ bằng xú nữ nhân ngươi cũng đòi quản chuyện của ta? ta cho ngươi mất mặt!
Quyết định chủ ý xong, Diệp Vũ hừ lạnh nói:
- Người phương nào dám lớn tiếng? Một nữ nhân che mặt cũng dám cuồng vọng luận bàn quân quy Diệp gia?
Lô Cầm tức giận nhảy qua, cả giận nói:
- Diệp Vũ! Ngươi mở mắt chó ra mà nhìn! Đây là Trần di nương của ngươi! Còn không mau dừng tay!
- Trần di nương, hừ!
Diệp Vũ vốn định nói lão tử không có Trần di nương nào thế nhưng nghĩ lại, nếu như vậy sẽ khiến Diệp Không mất mặt a.
Vì vậy hắn đổi giọng nói:
- Trần di nương chính là mẹ của Bát thiếu gia sao? Chẳng qua… gần đây mắt mũi bổn tướng không tốt, Trần di nương lại đeo khăn đen che mặt, bổn tướng thật không dám xác định người có thật phải Trần di nương hay không. Không bằng ngươi tháo tấm lụa đen xuống để bổn tướng nhận thức một chút?
Diệp Vũ vừa nói xong, Tiểu Hồng cũng tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ Diệp Vũ mắng:
- Tên hỗn đản kia! Ngươi biết rõ Trần di nương…
- Biết rõ cái gì? Hừ!
Diệp Vũ trông thấy Tiểu Hồng, trong lòng càng thêm tức giận, lại quát:
- Nhìn không thấy người, bổn tướng không tin! Giết! Giết cho ta! Gặp người là giết!
Con Dực Hổ kia nhện được mệnh lệnh vẫn như cũ không buông tha cho Hạo Nam Ca, chẳng qua lúc này gan của nó lớn hơn rất nhiều, mỗi một lần nó nâng móng vuốt lên là những tiểu hài tử cùng phụ nữ không thoát kịp bị trảo lấy. Mặt mũi tràn đầy máu tươi, tiếng khóc thét thê thảm vang lên.
- A!
Hạo Nam Ca rốt cuộc không tránh khỏi vận rủi, cánh Dực Hổ mở rộng, trong nháy mắt đuổi kịp hắn, miệng lớn dính đầu máu mở ra táp một cái vào chân.
Dực Hổ cắn chặt tại chân hắn, vung qua vung lại khiến Hạo Nam Ca đau tới mức thét lên chói tai.
Răng nanh của Dực Hổ vô cùng lợi hại, mới chỉ kéo qua vài lần đã làm chân Hạo Nam Ca bị đứt đoạn. Hạo Nam Ca đau tới mức ngất đi, mà tất cả những người xem thấy một màn này đều bị dọa ngốc.
Chẳng qua Dực Hổ vẫn chưa hề thỏa mãn, miệng của nó lừ lừ tới gần cổ của Hạo Nam Ca…
- Diệp Vũ! Chớ có làm càn!
Mắt Trần Cửu Nương thấy có người sắp táng mạng trong miệng hổ, nàng không khỏi hét lớn, kéo khăn che mặt xuống.
- Diệp Vũ! Nhìn cho rõ đây! Ta chính là Trần di nương! Nếu ngươi tiếp tục dung túng Dực Hổ hành hung! Ta sẽ bắt người phải nhận gia pháp!
Hôm nay Trần Cửu Nương thật sự quá phẫn nộ, tên Diệp Vũ này không ngờ ác độc hung tàn đến thế, cho Dực Hổ tùy ý chạy loạn trong đám người còn lấy thế làm vui, ngay cả nàng có thói quen nhẫn nhục cũng không cách nào chịu được phải đứng ra phẫn nộ cùng mọi người.
Khăn của Trần Cửu Nương vừa kéo xuống, đám người phía dưới lập tức trợn mắt há mồm xem, cả đám đều hít vào một ngụm khí lạnh, ông trời ơi! Đây là mẹ của Diệp Không sao?
Xấu vãi!
- Ha ha, ha ha!
Diệp Vũ cất tiếng cười to, Trần Cửu Nương vừa lộ mặt, sợ rằng sau đây sẽ truyền khắp Nam Đô thành: mẹ của Bát thiếu gia xấu cỡ nào, khó coi cỡ nào.
- Mọi người mau nhìn a! Đó chính là mẹ của Diệp Không đó! Các ngươi xem khuôn mặt nàng kìa, ha ha, đó là một khuôn mặt xinh đẹp tới mức nào, xem tới mức ta buồn nôn a! Ha ha!
Diệp Vũ cười to sảng khoái.
- Thật sao?
Đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Rất nhiều người biết rõ chủ nhân của thanh âm này, không ít người tại đây đã từng nghe qua thanh âm của hắn. Bọn họ không ngẩng đầu lên cũng biết người phát ra thanh âm là ai.
- Bát thiếu gia!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, rốt cục giờ phút này bọn họ cũng thấy được hy vọng, hiện giờ chỉ có hắn mới có thể cứu được bọn họ.
- Bát thiếu gia! Cứu mạng!
Một thanh âm trẻ thơ vang lên.
- Bát thiếu gia cứu mạng a!
Thêm nữa…. Rất nhiều thanh âm hô lên, nhiều người hô hào như vậy, ai nấy đều lệ nóng lưng tròng.
Diệp Không khoát tay mọi người, ý bảo tất cả yên tĩnh, sau đó cao giọng nói:
- Diệp Vũ, ngươi nhìn xem! Cho dù mỗi người biết bộ dáng trên mặt mẹ ta thì bọn họ vẫn như cũ tin phục ta, ngươi muốn dùng loại phương pháp này để vũ nhục ta sao, ta nói cho ngươi biết, vô dụng!
- Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một thước đo, là tốt hay xấu, là đúng hay sai, là xinh hay xấu, mỗi người đều biết rõ trong lòng! Mẹ ta vì cứu người cho nên phải hạ khăn che mặt xuống, nếu như người được cứu còn muốn giễu cợt nàng… ta tin tưởng không có loại người như vậy!
Về phần những người đứng xem thì càng thảm, rất nhiều người trong bọn họ là nữ tử cùng người già, đại bộ phận đều không biết võ công, cả đám thấy Dực Hổ hung mãnh như vậy không khỏi sợ tới mức nghẹn ngào, thi nhau chạy trối chết.
Mọi người muốn lao ra ngoài theo tràng cảnh hỗn loạn, thế nhưng hiện giờ ở cửa ra vào cũng có hai đầu Dực Hổ, răng nanh trong miệng hổ lòi ra, bên trên còn có chất nhầy màu sáng trong.
- Cứu mạng a!
Trong nhất thời, trong gian phòng vô cùng hỗn loại, vô cố bàn ghế đổ xuống, chậu chén bát đĩa bị người ta dẫm vỡ răng rắc. Mãnh hổ gầm rú đuổi thoe, Hạo Nam Ca trong đám người chạy như điên, mà ngay cả đám người thấy hắn chạy tới đều thét vang chói tai, chỉ e không tránh kịp.
- Ha ha, thật con mẹ nó thú vị, hát tiếp đi! Con mẹ nó vẫn còn hát tiếp được sao!
Diệp Vũ mang theo mấy thủ hạ đứng trên sân khấu cười cười.
- Tên hỗn đản này! Ta đi đánh chết hắn!
Lô Cầm ngồi ở hàng ghế đầu phẫn nộ, nàng cầm thanh phong ba xích muốn nhảy lên.
- Tiểu Cầm! Ngươi đừng xúc động, chờ Bát thiếu gia tới!
Lô Tuấn ôm cổ muội muội, hắn biết rõ bây giờ Diệp Vũ cố tình gây sự, nhưng nếu muội muội đánh nhau cùng Diệp Vũ sẽ bị chứng thực tội danh ẩu đả với quân sĩ.
Nếu như muội tử không biết nặng nhẹ giết chết Diệp Vũ, vậy chuyện tình huyên náo này sẽ không thể vãn hồi.
- Không được, một khắc cũng không thể đợi được! Ca ca, chẳng nhẽ huynh không phát hiện lão hổ muốn ăn thịt người rồi sao?
Một tay Lô Cầm tóm lấy lề cửa muốn xoay người nhảy xuống.
- Không được đâu! Hắn là quan binh!
Lô Tuấn gấp đến độ muốn chết, mặc kệ Diệp Vũ có lý hay vô lý nhưng bây giờ hắn là quân sĩ, hiện tại lại là thời điểm chiến tranh. Nếu như giết chết hắn, Lô Cầm sẽ chọc phải phiền toái lớn.
Lô Cầm cũng biết chẳng qua nàng không thể trơ mắt nhìn lão hổ giết người. Nàng tin tưởng Diệp Không ca ca có tại đây cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
- Ta tới!
Ngay tại lúc Lô Cầm muốn nhảy xuống, một cánh tay vươn ra giữ lấy tay nàng.
- Nhanh lên! Chạy nhanh lên!
Diệp Vũ đứng trên sân khấu điên cuồng gào thét, thưởng thức hỗn loạn ở phía dưới.
Hạo Nam Ca kia cũng không còn cách nào, hiện giờ hắn chỉ biết dốc sức chạy thoát khỏi Dực Hổ, vì vậy hắn liều mạng chạy tới nơi nhiều người mà luồn lách, muốn dùng những người khác làm lá chắn cho hắn.
Tuy rằng Dực Hổ không giết người khác thế nhưng biết thương già kính trẻ là gì, trên đường nó đuổi theo Hạo Nam Ca không biết đã dùng móng vuốt đập bao nhiêu lão già cùng tiểu hài tử.
- Đủ rồi! Diệp Vũ, quân quy Diệp gia, không cho phép quấy rầy dân chúng!
Đột nhiên một thanh âm nữ nhân khiến trách vang lên từ ghế lô chỗ cửa sổ.
Vô số người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mang lụa đen đang đứng tại đó.
Diệp Vũ cũng ngẩng đầu nhìn lại, tuy rằng Trần Cửu Nương mang mạng che mặt thế nhưng hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.
Diệp Vũ xoay chuyện ý niệm trong đầu, chỉ bằng xú nữ nhân ngươi cũng đòi quản chuyện của ta? ta cho ngươi mất mặt!
Quyết định chủ ý xong, Diệp Vũ hừ lạnh nói:
- Người phương nào dám lớn tiếng? Một nữ nhân che mặt cũng dám cuồng vọng luận bàn quân quy Diệp gia?
Lô Cầm tức giận nhảy qua, cả giận nói:
- Diệp Vũ! Ngươi mở mắt chó ra mà nhìn! Đây là Trần di nương của ngươi! Còn không mau dừng tay!
- Trần di nương, hừ!
Diệp Vũ vốn định nói lão tử không có Trần di nương nào thế nhưng nghĩ lại, nếu như vậy sẽ khiến Diệp Không mất mặt a.
Vì vậy hắn đổi giọng nói:
- Trần di nương chính là mẹ của Bát thiếu gia sao? Chẳng qua… gần đây mắt mũi bổn tướng không tốt, Trần di nương lại đeo khăn đen che mặt, bổn tướng thật không dám xác định người có thật phải Trần di nương hay không. Không bằng ngươi tháo tấm lụa đen xuống để bổn tướng nhận thức một chút?
Diệp Vũ vừa nói xong, Tiểu Hồng cũng tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ Diệp Vũ mắng:
- Tên hỗn đản kia! Ngươi biết rõ Trần di nương…
- Biết rõ cái gì? Hừ!
Diệp Vũ trông thấy Tiểu Hồng, trong lòng càng thêm tức giận, lại quát:
- Nhìn không thấy người, bổn tướng không tin! Giết! Giết cho ta! Gặp người là giết!
Con Dực Hổ kia nhện được mệnh lệnh vẫn như cũ không buông tha cho Hạo Nam Ca, chẳng qua lúc này gan của nó lớn hơn rất nhiều, mỗi một lần nó nâng móng vuốt lên là những tiểu hài tử cùng phụ nữ không thoát kịp bị trảo lấy. Mặt mũi tràn đầy máu tươi, tiếng khóc thét thê thảm vang lên.
- A!
Hạo Nam Ca rốt cuộc không tránh khỏi vận rủi, cánh Dực Hổ mở rộng, trong nháy mắt đuổi kịp hắn, miệng lớn dính đầu máu mở ra táp một cái vào chân.
Dực Hổ cắn chặt tại chân hắn, vung qua vung lại khiến Hạo Nam Ca đau tới mức thét lên chói tai.
Răng nanh của Dực Hổ vô cùng lợi hại, mới chỉ kéo qua vài lần đã làm chân Hạo Nam Ca bị đứt đoạn. Hạo Nam Ca đau tới mức ngất đi, mà tất cả những người xem thấy một màn này đều bị dọa ngốc.
Chẳng qua Dực Hổ vẫn chưa hề thỏa mãn, miệng của nó lừ lừ tới gần cổ của Hạo Nam Ca…
- Diệp Vũ! Chớ có làm càn!
Mắt Trần Cửu Nương thấy có người sắp táng mạng trong miệng hổ, nàng không khỏi hét lớn, kéo khăn che mặt xuống.
- Diệp Vũ! Nhìn cho rõ đây! Ta chính là Trần di nương! Nếu ngươi tiếp tục dung túng Dực Hổ hành hung! Ta sẽ bắt người phải nhận gia pháp!
Hôm nay Trần Cửu Nương thật sự quá phẫn nộ, tên Diệp Vũ này không ngờ ác độc hung tàn đến thế, cho Dực Hổ tùy ý chạy loạn trong đám người còn lấy thế làm vui, ngay cả nàng có thói quen nhẫn nhục cũng không cách nào chịu được phải đứng ra phẫn nộ cùng mọi người.
Khăn của Trần Cửu Nương vừa kéo xuống, đám người phía dưới lập tức trợn mắt há mồm xem, cả đám đều hít vào một ngụm khí lạnh, ông trời ơi! Đây là mẹ của Diệp Không sao?
Xấu vãi!
- Ha ha, ha ha!
Diệp Vũ cất tiếng cười to, Trần Cửu Nương vừa lộ mặt, sợ rằng sau đây sẽ truyền khắp Nam Đô thành: mẹ của Bát thiếu gia xấu cỡ nào, khó coi cỡ nào.
- Mọi người mau nhìn a! Đó chính là mẹ của Diệp Không đó! Các ngươi xem khuôn mặt nàng kìa, ha ha, đó là một khuôn mặt xinh đẹp tới mức nào, xem tới mức ta buồn nôn a! Ha ha!
Diệp Vũ cười to sảng khoái.
- Thật sao?
Đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Rất nhiều người biết rõ chủ nhân của thanh âm này, không ít người tại đây đã từng nghe qua thanh âm của hắn. Bọn họ không ngẩng đầu lên cũng biết người phát ra thanh âm là ai.
- Bát thiếu gia!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, rốt cục giờ phút này bọn họ cũng thấy được hy vọng, hiện giờ chỉ có hắn mới có thể cứu được bọn họ.
- Bát thiếu gia! Cứu mạng!
Một thanh âm trẻ thơ vang lên.
- Bát thiếu gia cứu mạng a!
Thêm nữa…. Rất nhiều thanh âm hô lên, nhiều người hô hào như vậy, ai nấy đều lệ nóng lưng tròng.
Diệp Không khoát tay mọi người, ý bảo tất cả yên tĩnh, sau đó cao giọng nói:
- Diệp Vũ, ngươi nhìn xem! Cho dù mỗi người biết bộ dáng trên mặt mẹ ta thì bọn họ vẫn như cũ tin phục ta, ngươi muốn dùng loại phương pháp này để vũ nhục ta sao, ta nói cho ngươi biết, vô dụng!
- Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một thước đo, là tốt hay xấu, là đúng hay sai, là xinh hay xấu, mỗi người đều biết rõ trong lòng! Mẹ ta vì cứu người cho nên phải hạ khăn che mặt xuống, nếu như người được cứu còn muốn giễu cợt nàng… ta tin tưởng không có loại người như vậy!
/190
|