Lúc này một tên thân binh tiến đến lúng túng nói:
- Đã kiểm tra cho tứ thiếu gia, vết thương không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hoàn toàn bình phục.
Nghe thấy vậy Diệp lão gia thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói:
- Đưa tứ thiếu gia trở về nghỉ ngơi, đi mời lang trung giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất để chữa trị.
Lão lại quay sang Diệp Không tiếp tục nói:
- Diệp Không niệm tình ngươi không hiểu các quy tắc, lần này ta miễn không dùng các quy đình để trách phạt, nhưng ngươi phải chép cho ta một nghìn lần quy tắc tỷ võ.
Chúng đệ tử không nhịn được bàn tán xôn xao, bốn trăm gậy sẽ không đánh sao? bắt chép quy tắc một nghìn lần , xử phạt như thế chẳng phải quá nhẹ sao?
Thế nhưng nghe Diệp Không nói:
- Phụ thân, hài nhi không biết chữ.
Diệp lão gia tức giận:
- Thằng ngốc, không biết chữ, đây đều là bản lĩnh của ngươi sao?
Tức giận hừ một tiếng ,thầm nghĩ" hắn không biết chữ mà bắt chép quy tắc tỷ võ một nghìn lần thì thật sự không được hợp lý", vì vậy liền mở miệng nói:
- Diệp Văn, nếu ngươi nói rõ ràng thì chuyện này sẽ không xảy ra, như vậy trong chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm. Phạt ngươi phải chép quy tắc tỷ võ một nghìn lần.
Diệp Văn tức đến thổ huyết, hắn không ngờ thằng ngốc kia đánh người, phạm vào quy tắc đã không bị phạt, ngay cả việc phạt phải sao chép lai quy tắc cũng không, lão tử không có liên quan cũng bị phạt là sao? thật là không công bằng.
- Hài nhi xin chịu trách phạt.
Diệp Văn bất đắc dĩ hành lễ, quay đầu sang thấy Diệp Không trên lôi đài đang nhìn mình cười hắn nghĩ:
- Thằng ngốc kia! ngươi chớ vộ đắc ý, để xem hôm nay ngươi chết như thế nào?
Bỗng nghe Diệp lão gia nói:
- Diệp Hổ, ngươi còn đứng đó làm gì? không trở về xem tứ ca của ngươi như thế nào rồi?
Diệp Hổ vẫn đứng yên nói:
- Phụ thân, hài nhi không về, hôm nay hài nhi muốn khiếu chiến với Diệp Không.
Thấy Diệp Hổ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, Diệp Không kinh hoảng thầm nghĩ:
- Khiêu chiến, còn có thể khiêu chiến được sao? Tốn hết bao nhiêu tâm tư mới thắng được Diệp Long, nếu tiếp tục thi đấu với Diệp Hổ thì lấy cái gì mà thủ thắng đây?
Ai ngờ Diệp hổ vừa nói xong thì Diệp Văn cũng nói:
- Phụ thân, con cũng muốn khiêu chiến với Diệp Không.
Diệp Không thừ người ra nghĩ:
- Diệp Hổ đã muốn lấy mạng ta, giờ lại thêm Diệp Văn, lão tử có làm ngươi tức giận nhưng đâu tuyệt tình đến mức như thế chư?
Diệp lão gia nói:
- Căn cứ vào quy tắc, nếu có nhiều người khiêu chiến thì người có tuổi tác cao nhất sẽ được thi đấu, Diệp Văn sẽ thi đấu vơi Diệp Không.
Diệp Không nhanh miệng chen vào:
- Uy uy uy, còn không thèm hỏi ý kiến của ta, ta cảm thấy ngày hôm nay thể lực tiêu hao rất nhiều, thế nên ta...nhất định cự tuyệt lời khiêu chiến.
- Không thể cự tuyệt.
- Quy định đã đưa ra, người bị khiêu chiến thì không được từ chối, như vậy đương nhiên là không thể khước từ.
Diệp Văn nói:
- Chẳng phải điều này ta đã nói với ngươi rồi sao?
Diệp lão gia lại nói thêm:
- Có điều ngươi có thể tìm trong đám huynh đệ một người để giúp đỡ ngươi đáp ứng lại lời khiêu chiến này.
Diệp Không quay đầu nhìn đám huynh đệ dưới đài thầm nghĩ:" Tìm người giúp đỡ? Ở đây ai chịu giúp ta đây, đều là oan gia. Mời họ lên chính mình còn chết nhanh hơn.
- Ta đây có thể chịu thua được chứ?
Diệp Không nói luôn. Hắn chưa bao giờ giờ hết hy vọng, đám huynh đệ kia ngoài việc muốn sỉ nhục mình ra, làm gì có chuyện giúp đỡ mình chứ? Mình còn không chạy? chẳng nhẽ chờ bị đánh chết sao? Trượng phu thì có thể co có thể giãn mà.
Diệp lão gia đáp lại:
- Cho phép chịu thua.
- Chịu thua có bị trừng phạt không?
Điều này hắn phải hỏi cho rõ ràng.
- Không có, chỉ là ngươi coi chừng bị người khác gọi là kẻ hèn nhát thôi.
Diệp Không nghĩ thầm" lão tử mười hai năm bị các ngươi gọi là thằng ngốc cũng không sao! Chẳng nhẽ lại sợ các ngươi gọi là kẻ hèn nhát sao?
Mọi người lúc đó đều thầm nghĩ Diệp Không sẽ nhận thua thế nhưng Diệp Không lại hỏi tiếp:
- Đánh thắng có được thưởng gì không?
Diệp lão gia mỉm cười:
- Có, ta có thể thưởng cho ngươi bất kể cái gì ngươi muốn.
Diệp Không con mắt sáng ngời, kháo, chuyện này vui rồi, lão tử cũng không muốn bị người khác gọi là kẻ ngu ngốc kém cỏi mãi nữa, lão tử hôm nay tới chính là muốn lại để cho Diệp lão gia dạy mình võ công, nếu là thắng được chẳng phải sợ lão gia không đồng ý sao.
Nếu là đạt được sự chỉ dạy của An quốc đệ nhất cao thủ Diệp Hạo Nhiên, chính mình trở nên mạnh mẽ là chuyện có thể nắm trong tầm tay.
- Tốt! Ta nhận lời!
Dưới đài vang lên những tiếng xôn sao, tiểu tử này quá không biết lượng sức rồi, lại muốn đánh thắng Diệp Văn, quá cuồng vọng rồi, hẳn là... Lúc này có người đột nhiên nhớ tới cái gì, hô lên:
- Không thể để hắn ăn gian tiếp tục phạm quy nữa.
- Đúng! Cái tên đần quá giảo hoạt, đem cởi hết quần áo của hắn ra!
Diệp lão gia khoát khoát tay, ý bảo mọi người im lặng, sau đó phân phó nói:
- Người đâu, mang Diệp Không thay quần áo, Diệp Văn, ngươi đi nói cho Diệp Không rõ các quy tắc tỷ võ, đợi các huynh đệ khác nhóm bọn họ tỷ thí xong rồi, sẽ đến lượt các ngươi tái chiến.
Kế tiếp không khí thi đấu tỷ võ nhạt nhẽo vô cùng, khả năng tất cả mọi người đang đợi Diệp Văn cùng Diệp Không đại chiến, cho nên phía sau thi đấu tỷ võ tất cả mọi người không có tâm trí gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy, lần này Diệp Không không có biện pháp nào, cái tên đần không làm trái với quy tắc, còn thế nào đánh được đây?
Tuy vậy, mọi người đối với Diệp Không đã có cái nhìn khác, đầu tiên chính là ở chỗ này kẻ đần chính xác đã hết ngốc rồi, trước kia mọi người còn đang hoài nghi lời đồn đại hắn hết ngốc có phải thật vậy hay không, hôm nay xem xét, đã chấm dứt hoàn toàn sự hoài nghi của mọi người, tiếp theo chính là việc khẳng định hắn chẳng những không ngốc mà lại còn rất khôn khéo, can đảm cẩn trọng, dám nói dám làm, xử dụng tiểu xảo lại càng là nhất tuyệt, không nghĩ hắn có thể nói và làm được như thế.
- Đã kiểm tra cho tứ thiếu gia, vết thương không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hoàn toàn bình phục.
Nghe thấy vậy Diệp lão gia thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói:
- Đưa tứ thiếu gia trở về nghỉ ngơi, đi mời lang trung giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất để chữa trị.
Lão lại quay sang Diệp Không tiếp tục nói:
- Diệp Không niệm tình ngươi không hiểu các quy tắc, lần này ta miễn không dùng các quy đình để trách phạt, nhưng ngươi phải chép cho ta một nghìn lần quy tắc tỷ võ.
Chúng đệ tử không nhịn được bàn tán xôn xao, bốn trăm gậy sẽ không đánh sao? bắt chép quy tắc một nghìn lần , xử phạt như thế chẳng phải quá nhẹ sao?
Thế nhưng nghe Diệp Không nói:
- Phụ thân, hài nhi không biết chữ.
Diệp lão gia tức giận:
- Thằng ngốc, không biết chữ, đây đều là bản lĩnh của ngươi sao?
Tức giận hừ một tiếng ,thầm nghĩ" hắn không biết chữ mà bắt chép quy tắc tỷ võ một nghìn lần thì thật sự không được hợp lý", vì vậy liền mở miệng nói:
- Diệp Văn, nếu ngươi nói rõ ràng thì chuyện này sẽ không xảy ra, như vậy trong chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm. Phạt ngươi phải chép quy tắc tỷ võ một nghìn lần.
Diệp Văn tức đến thổ huyết, hắn không ngờ thằng ngốc kia đánh người, phạm vào quy tắc đã không bị phạt, ngay cả việc phạt phải sao chép lai quy tắc cũng không, lão tử không có liên quan cũng bị phạt là sao? thật là không công bằng.
- Hài nhi xin chịu trách phạt.
Diệp Văn bất đắc dĩ hành lễ, quay đầu sang thấy Diệp Không trên lôi đài đang nhìn mình cười hắn nghĩ:
- Thằng ngốc kia! ngươi chớ vộ đắc ý, để xem hôm nay ngươi chết như thế nào?
Bỗng nghe Diệp lão gia nói:
- Diệp Hổ, ngươi còn đứng đó làm gì? không trở về xem tứ ca của ngươi như thế nào rồi?
Diệp Hổ vẫn đứng yên nói:
- Phụ thân, hài nhi không về, hôm nay hài nhi muốn khiếu chiến với Diệp Không.
Thấy Diệp Hổ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, Diệp Không kinh hoảng thầm nghĩ:
- Khiêu chiến, còn có thể khiêu chiến được sao? Tốn hết bao nhiêu tâm tư mới thắng được Diệp Long, nếu tiếp tục thi đấu với Diệp Hổ thì lấy cái gì mà thủ thắng đây?
Ai ngờ Diệp hổ vừa nói xong thì Diệp Văn cũng nói:
- Phụ thân, con cũng muốn khiêu chiến với Diệp Không.
Diệp Không thừ người ra nghĩ:
- Diệp Hổ đã muốn lấy mạng ta, giờ lại thêm Diệp Văn, lão tử có làm ngươi tức giận nhưng đâu tuyệt tình đến mức như thế chư?
Diệp lão gia nói:
- Căn cứ vào quy tắc, nếu có nhiều người khiêu chiến thì người có tuổi tác cao nhất sẽ được thi đấu, Diệp Văn sẽ thi đấu vơi Diệp Không.
Diệp Không nhanh miệng chen vào:
- Uy uy uy, còn không thèm hỏi ý kiến của ta, ta cảm thấy ngày hôm nay thể lực tiêu hao rất nhiều, thế nên ta...nhất định cự tuyệt lời khiêu chiến.
- Không thể cự tuyệt.
- Quy định đã đưa ra, người bị khiêu chiến thì không được từ chối, như vậy đương nhiên là không thể khước từ.
Diệp Văn nói:
- Chẳng phải điều này ta đã nói với ngươi rồi sao?
Diệp lão gia lại nói thêm:
- Có điều ngươi có thể tìm trong đám huynh đệ một người để giúp đỡ ngươi đáp ứng lại lời khiêu chiến này.
Diệp Không quay đầu nhìn đám huynh đệ dưới đài thầm nghĩ:" Tìm người giúp đỡ? Ở đây ai chịu giúp ta đây, đều là oan gia. Mời họ lên chính mình còn chết nhanh hơn.
- Ta đây có thể chịu thua được chứ?
Diệp Không nói luôn. Hắn chưa bao giờ giờ hết hy vọng, đám huynh đệ kia ngoài việc muốn sỉ nhục mình ra, làm gì có chuyện giúp đỡ mình chứ? Mình còn không chạy? chẳng nhẽ chờ bị đánh chết sao? Trượng phu thì có thể co có thể giãn mà.
Diệp lão gia đáp lại:
- Cho phép chịu thua.
- Chịu thua có bị trừng phạt không?
Điều này hắn phải hỏi cho rõ ràng.
- Không có, chỉ là ngươi coi chừng bị người khác gọi là kẻ hèn nhát thôi.
Diệp Không nghĩ thầm" lão tử mười hai năm bị các ngươi gọi là thằng ngốc cũng không sao! Chẳng nhẽ lại sợ các ngươi gọi là kẻ hèn nhát sao?
Mọi người lúc đó đều thầm nghĩ Diệp Không sẽ nhận thua thế nhưng Diệp Không lại hỏi tiếp:
- Đánh thắng có được thưởng gì không?
Diệp lão gia mỉm cười:
- Có, ta có thể thưởng cho ngươi bất kể cái gì ngươi muốn.
Diệp Không con mắt sáng ngời, kháo, chuyện này vui rồi, lão tử cũng không muốn bị người khác gọi là kẻ ngu ngốc kém cỏi mãi nữa, lão tử hôm nay tới chính là muốn lại để cho Diệp lão gia dạy mình võ công, nếu là thắng được chẳng phải sợ lão gia không đồng ý sao.
Nếu là đạt được sự chỉ dạy của An quốc đệ nhất cao thủ Diệp Hạo Nhiên, chính mình trở nên mạnh mẽ là chuyện có thể nắm trong tầm tay.
- Tốt! Ta nhận lời!
Dưới đài vang lên những tiếng xôn sao, tiểu tử này quá không biết lượng sức rồi, lại muốn đánh thắng Diệp Văn, quá cuồng vọng rồi, hẳn là... Lúc này có người đột nhiên nhớ tới cái gì, hô lên:
- Không thể để hắn ăn gian tiếp tục phạm quy nữa.
- Đúng! Cái tên đần quá giảo hoạt, đem cởi hết quần áo của hắn ra!
Diệp lão gia khoát khoát tay, ý bảo mọi người im lặng, sau đó phân phó nói:
- Người đâu, mang Diệp Không thay quần áo, Diệp Văn, ngươi đi nói cho Diệp Không rõ các quy tắc tỷ võ, đợi các huynh đệ khác nhóm bọn họ tỷ thí xong rồi, sẽ đến lượt các ngươi tái chiến.
Kế tiếp không khí thi đấu tỷ võ nhạt nhẽo vô cùng, khả năng tất cả mọi người đang đợi Diệp Văn cùng Diệp Không đại chiến, cho nên phía sau thi đấu tỷ võ tất cả mọi người không có tâm trí gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy, lần này Diệp Không không có biện pháp nào, cái tên đần không làm trái với quy tắc, còn thế nào đánh được đây?
Tuy vậy, mọi người đối với Diệp Không đã có cái nhìn khác, đầu tiên chính là ở chỗ này kẻ đần chính xác đã hết ngốc rồi, trước kia mọi người còn đang hoài nghi lời đồn đại hắn hết ngốc có phải thật vậy hay không, hôm nay xem xét, đã chấm dứt hoàn toàn sự hoài nghi của mọi người, tiếp theo chính là việc khẳng định hắn chẳng những không ngốc mà lại còn rất khôn khéo, can đảm cẩn trọng, dám nói dám làm, xử dụng tiểu xảo lại càng là nhất tuyệt, không nghĩ hắn có thể nói và làm được như thế.
/190
|