Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 35: Từ đường!

/190


Diệp Không cũng không quan tâm tới việc diện bích suy nghĩ, nhưng làm cho hắn khó chịu chính là, kinh thư nha, lão ba, ngươi đem Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh cho ta xem một chút đi!

Từ đường Diệp gia, nằm ở trung tâm nội viện, là một tiểu viện, mà ở giữa gian phòng thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông Diệp gia, sau gian phòng lớn, chính là khu trưng bày, treo đầy những bức họa và chiến tích của tổ tiên, còn có gia phổ.

Diệp Không cũng không vội đi vào trong từ đường, bởi vì Diệp Uy nói với hắn, trước khi đi diện bích phải đi về nói cho Trần Cửu nương trước một tiếng, hơn nữa cũng phải tắm rửa trước khi đi vào từ đường, không thể dơ bẩn, cho nên mỗi năm ngày một lần, gội đầu tắm rửa ngủ ngon giấc.

Diệp Uy nói nhiều năm trước hắn cũng bị lão ba nhốt vào trong từ đường, khó chống cự nhất là vào ban đêm, u ám rất khủng bố, không có chỗ ngủ, đều phải lạy, mặt khác, trong lúc diện bích suy nghĩ không thể đi vào Diệp phủ.

Diệp Không đối với những chuyện này, rất là phiền, chỉ cần không phải có quỷ, hắn cũng không sợ, về phần hồi phủ, hắn cũng không có ý đi ra.

Phiền muộn duy nhất là, nếu như có bản kinh thư tu tiên kia tới tay thật tốt.

Nhưng Diệp Không cũng không có nói chuyện kinh thư cho Diệp Uy nghe, vừa rồi hắn cũng biết quyển sách đó rất quý, nếu như tiếp tục hỏi, người khác sẽ hoài nghi.

Đến lúc đó, nếu có người hỏi, ngươi sẽ giải thích những ô vương đó thế nào? Chuyện này hắn không trả lời được, xem trên sách? Đó là sách gì, lấy ở đâu ra, nằm mộng sao? Con mẹ nó quá khéo thế?

Được rồi, bất kể như thế nào, trở về cáo biệt với lão nương rồi đi suy nghĩ, quyển sách kia chỉ cần ở trong Diệp gia, vậy thì dễ giải quyết, có cơ hội sẽ có được thôi.

Diệp Không cũng cảm tạ đại ca, bước nhanh vào nội viện, trở lại tiểu viện của mình, không ngờ có khách tới.

Người tới là Tam nương, lẽ ra những phu nhân này cũng không muốn tới đây, cho dù muốn Trần Cửu nương làm công việc, cũng là nha hoàn đi tới, hôm nay tại sao Tam nương lại tự mình tới?

Trông thấy Diệp Không trở lại, Tam nương đương nhiên hư tình giả ý khoa trường Diệp Không một phen, Trần cửu nương thụ sủng nhược kinh, ngày bình thường có khi nào thấy Tam nương vui mừng với mình sao?

Tam nương nói lời kế tiếp, làm cho Diệp Không hiểu được ý đồ của nàng, nàng để lộ tin tức, nói nếu không phải Nhị nương trước khi ngăn cản, hiện tại Diệp Không đoán chừng đã đi theo tiên sư tu hành rồi a.

Mà nữ nhân này đang châm ngòi thổi gió, Diệp Không tuy trong lòng hận Nhị nương ngăn cản, nhưng cũng không muốn bị Tam nương biến thành con rối.

Vì vậy Diệp Không cũng nói với lão nương là mình sẽ đi từ đường tổ tông mà suy nghĩ, sau đó cầm vài bộ quần áo, sau đó rời khỏi tiểu viện của mình.

Đi về hướng từ đường Diệp gia, sau lưng Diệp Không vang lên tiếng nghị luận.

- Ai, ngươi biết không? Hôm nay tiên nhân đến Diệp gia thu đồ đệ, chọn lựa cả buổi, chỉ có một người có tư chất thành thần tiên.

- Ai thế? Vận khí tốt như vậy?

- A? Là kẻ đần? Con mẹ hắn may mắn như vậy, nhưng mà, hình như hắn không đi cùng tiên sư a?"

- Ha ha, ngươi cũng không biết, mặc dù hắn có tư chất, nhưng là tư chất kém cỏi nhất, kém cỏi đến mức Thần Tiên cũng nhịn không được mà cười, rất mất mặt đấy

- Là như thế à, rác rưởi đúng là rác rưởi, hắn vốn chính là rác rưởi nha, so tư chất với người ta không phải là mất mặt à.

- Ha ha, ai nói không phải chứ, hiện tại bị phạt đi từ đường suy nghĩ đấy.

- Tiên sư cái nhà nó, sớm muộn gì lão tử cũng tát vỡ miệng các ngươi!

Trong nội tâm Diệp Không thầm mắng, quay đầu nhìn hai tên gia đinh cười nhạt, quơ cánh tay thảnh thơi mà đi.

Lúc đi vào từ đường Diệp gia, Diệp Không phát hiện hiện tượng kỳ quái, chỉ thấy bên ngoài từ đường có không ít tên lính, phòng thủ sâm nghiêm, không rõ tại sao bên ngoài từ đường lại có nhiều thủ vệ như vậy, có người tới trộm linh vị tổ tông Diệp gia sao?

Diệp Không tuy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi, vác lấy bao quần áo trên lưng đi vào, vừa mới vào cửa, vừa vặn trông thấy Diệp Hạo Nhiên từ trong bước ra.

Hắn tới làm gì? Tới tìm ta? Xem ta có đến hay không sao? Trong nội tâm Diệp Không vô cùng nghi hoặc, thân thể khẽ tránh, nhường ra một lối đi.

Diệp Hạo Nhiên rõ ràng tức giận còn chưa tiêu, đi đến trước mặt Diệp Không, hừ lạnh một tiếng, mới bước nhanh đi.

Không phải tới tìm ta nha, vậy hắn tới đây làm gì?

Diệp Không cúi đầu, suy nghĩ, sau khi đi qua cánh cửa cao lớn, đi vào trong từ đường thủ vệ sâm nghiêm.

Nhắc tới bên trong từ đường cũng không giống như phòng của hắn, giữa ban ngày trời nóng hầm hầm, sau khi đi vào trong có loại cảm giác mát lạnh toàn thân như đang ngâm trong nước lạnh.

- Cái này... Sẽ không có quỷ thật chứ?

Trong nội tâm Diệp Không thầm nghĩ, trong nội tâm phiền muộn, bên ngoài nhiều người như vậy, bên trong tại sao không có một người?

Nếu như là ở địa cầu, Diệp Không nhất định sẽ cười to ba tiếng, không có quỷ mà sợ cái gì, nhưng ở Thương Nam đại lục này, có quỷ hay không, còn khó mà nói trước.

Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi vào, chỉ thấy trong trung ương từ đường là một lan can bằng cẩm thạch hình tròn, chính giữa lan can là một khối bạch ngọc gọt giữa hình tròn, hình dung như thế nào, giống như thiên đàn ở Bắc Kinh a.

Bên ngoài có lan can, chính giữa có kiến trúc hình kho lúa, bất đồng là, chính giữa thiên đàn ở Bắc Kinh có năm gian, còn ở Diệp gia là hình tháp, bên trên bày biện vô số bài vị tổ tông Diệp gia.

- Mà nhân khẩu của Diệp gia đúng là thịnh vượng a!

Diệp Không kinh ngạc phát hiện, cái tháp linh vị này cũng không phải toàn bộ tổ tông của Diệp gia, bởi vì những bài vị được cung phụng trên cái tháp linh vị này, chính là những người có quyền thế trong các đời Diệp gia, hoặc là người nổi danh, đại quan Diệp gia.

Mà thêm nữa... Linh vị chi nhánh Diệp gia đặn ở phòng lớn sát vách tường, mà số lượng của nó, rậm rạp chằng chịt, nhiều vô số kể.

Vách tường cao lớn ngưng thực, trong không gian trống rỗng có gió u ám lưu động, trong tầm mắt không có người nào, đều là linh vị người chết, ngay cả Diệp Không là người lớn mật cũng cảm thấy sởn hết gai ốc, không dám hô hấp lớn tiếng, từ từ đi vào bên trong.

- Diệp Không!

- Ai nha má ơi!

Đột nhiên sau lưng có một tiêng gọi làm Diệp Không sợ tới mức run rẩy, dựa lưng vào tường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân sắc mặt già nua đứng ở cửa ra vào từ đường.

- A, là tiên sinh.

Diệp Không phát hiện người tới là Trương Ngũ Đức, vội vàng nghênh đón.

- Tiên sinh tiến vào nói chuyện.

- Không cần, từ đường Diệp gia, ta là một ngoại nhân bất tiện tiến vào.

Trương Ngũ Đức cũng không bày bộ mặt mo ra, dương dương tự đắc cầm vài quyển sách.

- Nghe nói ngươi muốn diện bích, cho nên ta đưa cho ngươi vài quyển sách!

Tuy sắc mặt của Trương Ngũ Đức không biểu tình, khẩu khí cũng có chút bình thản, nhưng trong lòng Diệp Không cảm thấy ấm áp.

- Cảm ơn tiên sinh.


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status