Liễu Trường Thanh cười nói.
- Lời này nói cũng đừng nói, bởi vì Thiết Bì Man Ngưu khi xuất hiện là cả bầy, mấy ngàn con a, đừng nhìn nó chỉ là Trung phẩm linh thú, số lượng nhiều rất khủng bố, cho dù là tiên nhân cũng không dám cứng chọi cứng, chúng giống như thủy triều, ngươi tới hơn mười vạn đại quân cũng không làm được gì, bị nó xông tới hai lần là chết sạch, mà da của chúng, dễ lấy như vậy sao?
- Thì ra là như vậy.
Diệp Không bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi thăm:
- A, buổi chiều phụ thân ta tới làm gì thế?
Liễu Trường Thanh nói mà không cần nghĩ ngợi gì, nói ra:
- Dường như là trả lại thứ gì đó.
Liễu Trường Thanh cũng là người cơ trí, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy có chút không đúng, vội vàng nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, ngài cũng đừng hại ta, ngài muốn hỏi cái gì thì hỏi tướng quân, nói thật ta cũng không rõ tướng quân đi vào làm gì, câu vừa rồi, ngài coi như không nghe thấy, nghe thấy cũng đừng nói là tiểu nhân nói.
- Ha ha, nhìn ngươi khẩn trương kìa, ta chỉ thuận miệng hỏi, ta còn có thể hại phụ thân ta hay sao? Hay là gian tế của nước khác?
Diệp Không tùy tiện nói ra.
Liễu Trường Thanh nhìn Diệp Không, nghĩ lại cũng đúng, là mình quá mức cảnh giác rồi, tuy hôm nay Bát thiếu gia bị trách phạt, nhưng dù sao cũng là phụ tử, huống chi Diệp tướng quân cũng không phải làm chuyện cơ mật quân sự gì, nói cũng không sao.
Kỳ thật những tên lính thủ vệ không có việc gì không được phép tiến vào từ đường, hôm nay vừa vặn Liễu Trường Thanh vửa đi tới, vừa vặn trông thấy bóng lưng Diệp Hạo Nhiên, hắn thắp hương rồi bỏ cái hộp vào trong tế đàn, cuối cùng rút chìa khóa ra, Liễu Trường Thanh cũng không dễ dàng biết được Diệp Hạo Nhiên đã bỏ thứ gì đó vào trong hộp.
- Tiếp đi, uống rượu!
- Uống!
Hai người uống vào không nhiều rượu, trong nội tâm có tính toán.
Diệp Không nghe Liễu Trường Thanh nói một câu, trong nội tâm đại chấn, hắn suy đoán lão ba đi vào từ đường là có nguyên nhân, nếu không lúc ấy Diệp Hạo Nhiên đang tức giận, chẳng lẽ đến đây thắp hương nguôi giận sao?
Nghe một câu của Liễu Trường Thanh, đại não của hắn giống như bị lôi điện đánh trúng, trong đầu xuất hiện quyển sách như ngọc kia.
Đúng, có khả năng, có nhiều khả năng, quyển sách này chính là chí bảo gia truyền của Diệp gia, Diệp Hạo Nhiên rất có thể đặt nó vào trong từ đường, nếu quả thật là như vậy, đúng là cơ duyên a, vừa vặn diện bích vừa tu tiên a.
Trong nội tâm Diệp Không vui mừng, có tâm tư cho nên ăn uống không hứng thú, sau khi trò chuyện một hồi với Liễu Trường Thành, liền vội vã đi vào trong từ đường, muốn tìm chỗ Diệp Hạo Nhiên cất đồ vật.
Nhưng hắn cũng là người có tâm tư, chuyện vừa rồi, có thể Liễu Trường Thanh sẽ đem chuyện này báo cáo lại cho Diệp Hạo Nhiên thì sao? Thằng này có thể được phái tới thủ vệ từ đường Diệp gia, nhất định là tâm phúc của Diệp Hạo Nhiên tâm, báo cáo tình huống là chuyện bình thường.
Vì vậy Diệp Không đi vào từ đường cũng không vội vã đi tìm, mà là cúi đầu ngồi trên bồ đoàn, đọc sách dưới ánh nến, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía cửa ra vào của từ đường.
Quả nhiên, không bao lâu, đã nhìn thấy ở cửa ra vào có bóng đen đi thoáng qua, đó chính là Bách Phu Trưởng Liễu Trường Thanh, hắn ăn cơm chiều ngồi xong, càng nghĩ càng thấy sợ, vạn nhất Bát thiếu gia thực trộm bảo bối của tướng quân, vậy thì lỗi của hắn to lắm.
Cho nên hắn liền vụng trộm đi qua cửa, quan sát tình huống bên trong, xem xét xong, khá tốt, Bát thiếu gia đang đọc sách ở đằng kia, xem ra là mình quá nhạy cảm.
Diệp Không giả bộ như đọc sách, trong nội tâm cũng rùng mình, xem ra cẩn thận một chút không có chỗ hỏng a, thiếu chút nữa bị chộp rồi.
Chờ một lát, sau khi Liễu Trường Thành đã rời đi, giả bộ như mệt rã rời, nằm xuống đất, nhưng hắn không dám hành động, cuối cùng lại đi trở về, nằm trong góc ngủ.
Bị phạt suy nghĩ trong từ đường Diệp gia cũng là trừng phạt nặng nhất, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không có chỗ ngủ, còn không có tự do, a, còn có sợ hãi, nếu đổi thành thiếu gia khác đã không chịu được, nhưng Diệp Không nghĩ tới bản kinh thư kia, có bị phạt cũng không sợ hãi, làm sao quan tâm tới chuyện gì nữa chứ.
Đến đêm khuya, không ít ngọn nến trong từ đường đã bị tắt, cũng không biết là gió đêm có lạnh quá hay không, Diệp Không cảm giác mình quần áo của mình có chút ít, sớm biết như vậy đã mang theo giường, chăn mềm rồi.
Thân hắn lạnh, nhưng trong lòng lại nóng hầm hập.
Chính là lúc này, tìm thôi!
Cái hộp ngọc kia cũng không khó tìm, nó nằm giữa tế đàn, nhưng có khóa, không cách nào mở ra, hơn nữa cái hộp này là cả một khối ngọc tương liên, không mở khóa thì không cách nào mở ra.
Đập nát hộp ngọc? Diệp Không còn chưa tới mức trở mặt với Diệp Hạo Nhiên.
Chỉ có mở khóa hoặc là đạp nát cái hộp, nhưng chỉ có thể dùng chìa khóa, Diệp Hạo Nhiên sẽ không tự động đưa chìa khóa cho hắn, nhưng không làm khó được Diệp Không, tuy hắn không phải ăn trộm, nhưng với tư cách là thủ lĩnh lưu manh trên đường phố, thường xuyên liên hệ với ăn trộm, môn mở khóa này hắn cũng biết một chút.
Tuy bạn thân không mạnh môn này, nhưng cái khóa này là khóa cổ đại, Diệp Không nghiên cứu cả đêm, cảm giác mình vẫn có nắm chắc, quyết định tìm cơ hội đi ra ngoài, tìm một khoan sắt nhỏ mới có thể trợ giúp cho việc mở khóa.
Nhưng muốn đi ra ngoài có chút bất tiện, ngày hôm sau lúc hắn rời đi mới biết được, những tên lính này cũng có tác dụng trông chừng hắn, không cho hắn rời đi.
Diệp Không bất đắc dĩ, chỉ có ngồi ở trong từ đường ngây ngốc nhìn đám linh vị, xem ra chỉ có thể đợi năm ngày về nhà một lần a.
Nhưng ai biết đến giữa trưa cơ hội đã tới, Diệp Uy mang theo giường chăn, mền đến cho hắn, nói là Trần Cửu nương bảo hắn mang tới.
Hai người trò chuyện, trò chuyện về Trương Ngũ Đức, Diệp Không hỏi tới câu chuyện của Trương Ngũ Đức.
Diệp Uy cười ha hả, sau đó nói ra:
- Trương Ngũ Đức là người của Vũ Quốc láng giềng, cũng nổi danh ở Vũ Quốc, tuổi còn trẻ gia nhập triều đình Vũ Quốc, rất được hoàng đế tán thưởng, Trương gia cũng là đại gia tộc, nhân khẩu thịnh vượng, nhưng ai biết, người nhà của hắn đắc tội ai đó, trong vòng một đêm bị người ta diệt cả nhà, thê nữ của Trương Ngũ Đức cũng bị giết chết trong lần đó.
- A, là như thế này à.
- Lời này nói cũng đừng nói, bởi vì Thiết Bì Man Ngưu khi xuất hiện là cả bầy, mấy ngàn con a, đừng nhìn nó chỉ là Trung phẩm linh thú, số lượng nhiều rất khủng bố, cho dù là tiên nhân cũng không dám cứng chọi cứng, chúng giống như thủy triều, ngươi tới hơn mười vạn đại quân cũng không làm được gì, bị nó xông tới hai lần là chết sạch, mà da của chúng, dễ lấy như vậy sao?
- Thì ra là như vậy.
Diệp Không bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi thăm:
- A, buổi chiều phụ thân ta tới làm gì thế?
Liễu Trường Thanh nói mà không cần nghĩ ngợi gì, nói ra:
- Dường như là trả lại thứ gì đó.
Liễu Trường Thanh cũng là người cơ trí, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy có chút không đúng, vội vàng nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, ngài cũng đừng hại ta, ngài muốn hỏi cái gì thì hỏi tướng quân, nói thật ta cũng không rõ tướng quân đi vào làm gì, câu vừa rồi, ngài coi như không nghe thấy, nghe thấy cũng đừng nói là tiểu nhân nói.
- Ha ha, nhìn ngươi khẩn trương kìa, ta chỉ thuận miệng hỏi, ta còn có thể hại phụ thân ta hay sao? Hay là gian tế của nước khác?
Diệp Không tùy tiện nói ra.
Liễu Trường Thanh nhìn Diệp Không, nghĩ lại cũng đúng, là mình quá mức cảnh giác rồi, tuy hôm nay Bát thiếu gia bị trách phạt, nhưng dù sao cũng là phụ tử, huống chi Diệp tướng quân cũng không phải làm chuyện cơ mật quân sự gì, nói cũng không sao.
Kỳ thật những tên lính thủ vệ không có việc gì không được phép tiến vào từ đường, hôm nay vừa vặn Liễu Trường Thanh vửa đi tới, vừa vặn trông thấy bóng lưng Diệp Hạo Nhiên, hắn thắp hương rồi bỏ cái hộp vào trong tế đàn, cuối cùng rút chìa khóa ra, Liễu Trường Thanh cũng không dễ dàng biết được Diệp Hạo Nhiên đã bỏ thứ gì đó vào trong hộp.
- Tiếp đi, uống rượu!
- Uống!
Hai người uống vào không nhiều rượu, trong nội tâm có tính toán.
Diệp Không nghe Liễu Trường Thanh nói một câu, trong nội tâm đại chấn, hắn suy đoán lão ba đi vào từ đường là có nguyên nhân, nếu không lúc ấy Diệp Hạo Nhiên đang tức giận, chẳng lẽ đến đây thắp hương nguôi giận sao?
Nghe một câu của Liễu Trường Thanh, đại não của hắn giống như bị lôi điện đánh trúng, trong đầu xuất hiện quyển sách như ngọc kia.
Đúng, có khả năng, có nhiều khả năng, quyển sách này chính là chí bảo gia truyền của Diệp gia, Diệp Hạo Nhiên rất có thể đặt nó vào trong từ đường, nếu quả thật là như vậy, đúng là cơ duyên a, vừa vặn diện bích vừa tu tiên a.
Trong nội tâm Diệp Không vui mừng, có tâm tư cho nên ăn uống không hứng thú, sau khi trò chuyện một hồi với Liễu Trường Thành, liền vội vã đi vào trong từ đường, muốn tìm chỗ Diệp Hạo Nhiên cất đồ vật.
Nhưng hắn cũng là người có tâm tư, chuyện vừa rồi, có thể Liễu Trường Thanh sẽ đem chuyện này báo cáo lại cho Diệp Hạo Nhiên thì sao? Thằng này có thể được phái tới thủ vệ từ đường Diệp gia, nhất định là tâm phúc của Diệp Hạo Nhiên tâm, báo cáo tình huống là chuyện bình thường.
Vì vậy Diệp Không đi vào từ đường cũng không vội vã đi tìm, mà là cúi đầu ngồi trên bồ đoàn, đọc sách dưới ánh nến, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía cửa ra vào của từ đường.
Quả nhiên, không bao lâu, đã nhìn thấy ở cửa ra vào có bóng đen đi thoáng qua, đó chính là Bách Phu Trưởng Liễu Trường Thanh, hắn ăn cơm chiều ngồi xong, càng nghĩ càng thấy sợ, vạn nhất Bát thiếu gia thực trộm bảo bối của tướng quân, vậy thì lỗi của hắn to lắm.
Cho nên hắn liền vụng trộm đi qua cửa, quan sát tình huống bên trong, xem xét xong, khá tốt, Bát thiếu gia đang đọc sách ở đằng kia, xem ra là mình quá nhạy cảm.
Diệp Không giả bộ như đọc sách, trong nội tâm cũng rùng mình, xem ra cẩn thận một chút không có chỗ hỏng a, thiếu chút nữa bị chộp rồi.
Chờ một lát, sau khi Liễu Trường Thành đã rời đi, giả bộ như mệt rã rời, nằm xuống đất, nhưng hắn không dám hành động, cuối cùng lại đi trở về, nằm trong góc ngủ.
Bị phạt suy nghĩ trong từ đường Diệp gia cũng là trừng phạt nặng nhất, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không có chỗ ngủ, còn không có tự do, a, còn có sợ hãi, nếu đổi thành thiếu gia khác đã không chịu được, nhưng Diệp Không nghĩ tới bản kinh thư kia, có bị phạt cũng không sợ hãi, làm sao quan tâm tới chuyện gì nữa chứ.
Đến đêm khuya, không ít ngọn nến trong từ đường đã bị tắt, cũng không biết là gió đêm có lạnh quá hay không, Diệp Không cảm giác mình quần áo của mình có chút ít, sớm biết như vậy đã mang theo giường, chăn mềm rồi.
Thân hắn lạnh, nhưng trong lòng lại nóng hầm hập.
Chính là lúc này, tìm thôi!
Cái hộp ngọc kia cũng không khó tìm, nó nằm giữa tế đàn, nhưng có khóa, không cách nào mở ra, hơn nữa cái hộp này là cả một khối ngọc tương liên, không mở khóa thì không cách nào mở ra.
Đập nát hộp ngọc? Diệp Không còn chưa tới mức trở mặt với Diệp Hạo Nhiên.
Chỉ có mở khóa hoặc là đạp nát cái hộp, nhưng chỉ có thể dùng chìa khóa, Diệp Hạo Nhiên sẽ không tự động đưa chìa khóa cho hắn, nhưng không làm khó được Diệp Không, tuy hắn không phải ăn trộm, nhưng với tư cách là thủ lĩnh lưu manh trên đường phố, thường xuyên liên hệ với ăn trộm, môn mở khóa này hắn cũng biết một chút.
Tuy bạn thân không mạnh môn này, nhưng cái khóa này là khóa cổ đại, Diệp Không nghiên cứu cả đêm, cảm giác mình vẫn có nắm chắc, quyết định tìm cơ hội đi ra ngoài, tìm một khoan sắt nhỏ mới có thể trợ giúp cho việc mở khóa.
Nhưng muốn đi ra ngoài có chút bất tiện, ngày hôm sau lúc hắn rời đi mới biết được, những tên lính này cũng có tác dụng trông chừng hắn, không cho hắn rời đi.
Diệp Không bất đắc dĩ, chỉ có ngồi ở trong từ đường ngây ngốc nhìn đám linh vị, xem ra chỉ có thể đợi năm ngày về nhà một lần a.
Nhưng ai biết đến giữa trưa cơ hội đã tới, Diệp Uy mang theo giường chăn, mền đến cho hắn, nói là Trần Cửu nương bảo hắn mang tới.
Hai người trò chuyện, trò chuyện về Trương Ngũ Đức, Diệp Không hỏi tới câu chuyện của Trương Ngũ Đức.
Diệp Uy cười ha hả, sau đó nói ra:
- Trương Ngũ Đức là người của Vũ Quốc láng giềng, cũng nổi danh ở Vũ Quốc, tuổi còn trẻ gia nhập triều đình Vũ Quốc, rất được hoàng đế tán thưởng, Trương gia cũng là đại gia tộc, nhân khẩu thịnh vượng, nhưng ai biết, người nhà của hắn đắc tội ai đó, trong vòng một đêm bị người ta diệt cả nhà, thê nữ của Trương Ngũ Đức cũng bị giết chết trong lần đó.
- A, là như thế này à.
/190
|