- Ân... Mua hoàng chỉ, đan sa hẳn là không cần nhiều bạc cho lắm.
Diệp Không đã đến Thương Nam đại lục hơn một năm, cũng không ra khỏi nhà nhiều, đương nhiên không biết giá cả, hắn ngẫm đi ngẫm lại, nói:
- Nếu không, người cùng nhi tử ra bên ngoài đi dạo, người cũng ít xuất môn đúng không?
- A? Đi ra ngoài? Đôi mi thanh tú của Trần Cửu Nương cụp lại, cúi đầu nói:
- Ta... Không được ra ngoài, muốn bao nhiêu bạc, con cứ nói là được.
Diệp Không không chú ý tới biểu tình của nàng, tức giận nói:
- Ai cản? Cho bọn hắn mấy quả đấm là được, coi lão tử là tới làm công cho bọn hắn sao?
- Con nha, cả ngày chỉ có biết đánh đấm.
Trần Cửu Nương cười một tiếng, cúi đầu nói:
- Kỳ thực, mẫu thân... Không thích xuất môn.
Diệp Không nhất thời hiểu ra, cúi đầu nhìn lão nương đang tự tin, trịnh trọng nói:
- Mẫu thân, yên tâm, con sớm muộn sẽ có biện pháp chữa gương mặt cho người, không phải chỉ là một cái bớt đen thôi sao? Nhi tử lập tức sẽ thành thần y.
Trần Cửu Nương không biết cái gì là bớt đen, nàng chỉ biết là cái thứ đó trên mặt là không tốt, năm đó lang trung tốt nhất Nam Đô thành cũng nói không có cách nào chữa trị, nhi tử hiện tại chỉ là an ủi nàng.
- Được rồi, mẫu thân sẽ chờ con.
Tuy rằng biết nhi tử đang an ủi mình, nhưng nàng vẫn biểu hiện ra bộ dáng vô cùng hài lòng.
Nàng quả thực hài lòng, tuy rằng khuôn mặt không chữa được, thế nhưng nhi tử hiện tại so với một năm trước đây, kẻ ngu si thành thiên tài, còn có thể xảy ra, bảo làm sao nàng không vui?
- Yên tâm đi, sẽ có biện pháp.
Diệp Không nói.
Kỳ thực hắn cũng không có nói ngoa, hắn thực sự sắp trở thành thần y, chính xác là phù y.
Nếu muốn nói đến tột cùng, bản phù chú đại toàn kia giấu ở bên trong hồn phách hắn muốn mở là mở, thế nhưng hắn cũng chỉ mới mở được non nửa.
Bản phù chú đại toàn kia chia làm hai loại linh phù và chỉ phù, linh phù cần linh khí khắc, phóng xuất uy lực cường đại, phù chú sở hữu linh khí.
Mà chỉ phù thì kém hơn, không có linh khí công năng cũng không nhiều, trên địa cầu cũng chỉ có thể dùng hoàng chỉ phù.
Thần thức Diệp Không hiện tại còn không cường đại tới mức có thể khắc ra linh phù, hiện tại những thứ hắn mở ra cũng đều là chỉ phù mà thôi, mà những chỉ phù này dĩ nhiên tất cả đều có hiệu dụng là chữa bệnh hoặc là khu quỷ.
Có an thần phù, minh mục phù, thanh tâm phù vân vân. Đối với Diệp Không không có bao nhiêu tác dụng, hắn cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành một y sư, thứ hắn chân chính chờ mong chính là tương lai có thể sử dụng phù, tạo ra uy lực cường đại, dùng để chiến đấu, chính là loại bùa có uy lực lớn.
Đương nhiên, phía sau phù chú đại toàn có phù chú như vậy không, hắn cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn có lòng tin mười phần vào nó.
Tuy rằng hắn cũng không muốn làm y sư, thế nhưng dù sao hiện tại hắn đã thấy không ít chỉ phù, hắn rất muốn làm ra chỉ phù để thí nghiệm một chút, vì vậy hắn mới vội vã đi mua tài liệu.
- Trở về sớm một chút.
Trần Cửu Nương đươi cho hắn hai mươi lượng bạc, còn không quên lải nhải vài câu.
- Đi ra ngoài ngàn vạn lần không nên gây chuyện, còn nữa, lúc đi cẩn thận một chút, cánh tay cũng thu lại, không được đanh đá.
- Mẫu thân, người sai rồi, không phải đanh đá mà là lưu manh, lưu manh chính là du côn, đăng đồ tử nữa.
Diệp Không bỏ bạc vào tay áo, cười đi ra ngoài.
Trần Cửu Nương tức giận lầm bầm:
- Dù sao đi nữa cũng không phải là người tốt.
Rồi cúi đầu làm việc.
- Ngươi tốt? Người tốt ngay cả cửa cũng không ra được!
Diệp Không ra tới cửa nói thầm, người hôm nay canh cửa chính là Lý lão tứ từng bị hắn đánh qua.
- Bát thiếu gia, người đi đâu vậy?
Lý lão tứ cúi đầu khom lưng chào đón.
Diệp Không buồn cười, người này chính là muốn ngươi mạnh tay một chút, ngươi khách khí đối với hắn, hắn coi như ngươi không còn cách nào khác, nếu ngươi đánh hắn, ngược lại hắn lại hầu hạ ngươi như tổ tông.
- Ta ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không căn bản không thèm nhìn hắn.
- Lão gia lúc xuất môn từng nói, người Diệp gia khi ra ngoài phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không được gây gổ, bình thường...
- Ta đi ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không lúc này lớn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý lão tứ.
- Vậy Bát thiếu gia... Người đi thong thả.
Lý lão tứ bị hắn nhìn đến phát run, thầm nghĩ Bát thiếu gia này so với một năm trước còn lợi hại hơn nhiều, loại ác nhân này khi gặp tốt nhất là nên tránh cho nhanh, đối với những ác nhân này không có chữ gọi là lưu tình.
Đi ra khỏi cửa Diệp phủ, Diệp Không đứng ở dưới ánh mặt trời, quay đầu nhìn lại cửa Diệp phủ, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, sư tử đá uy nghiêm, tầng tầng lớp lớp bậc đá, phong cách cổ xưa, trước cửa có mấy thân binh Diệp gia thắt lưng giắt đao, vênh váo đứng đó. Thứ bắt mắt chính là mấy chữ "Trấn Nam tướng quân phủ", cũng chính là ngự bút thân đề của hoàng thượng.
- Diệp phủ mặc dù tốt, nhưng không phải nơi mà Diệp Không ta có thể ở lâu được.
Diệp Không đã sớm có ý muốn rời khỏi, một thân thanh sam hướng về phía con đường phồn hoa đi tới.
Lần đầu tiên đi ở trên đường Thương Nam đại lục, Diệp Không không tránh khỏi cảm giác mới lạ, giống như một nông dân đi vào thành, trái nhìn phải ngó, chuyện gì cũng có thể khiến cho hắn có hứng thú.
- Ai, không ngờ lại còn có cửa hàng chuyên môn sửa chữa chén vỡ, bên kia nhiều người như vậy, bộ dáng hung dữ như vậy có chút giống con con bọ ngựa a.
Diệp Không ghé qua quảng trường phồn hoa, mọi nơi đều có thứ mới mẻ, tỷ như ở đây cũng có đồ chơi mặt ng làm bằng đường, chỉ là đều nặn ra hình tượng yêu quái ba đầu sáu tay, cầm trong tay các thứ vũ khí.
Nơi này so với thành thị thời thượng cổ của Địa Cầu không giống nhau, mỗi một ngã tư đường đều xây nên một đài cao, khoảng chừng một thước, nằm giữa bốn phía.
Đây chính là một lôi đài. Thương Nam đại lục trọng võ khinh văn, mà phía Nam lại gần Man tộc, người ở đây tập võ thành phong trào, dân chúng bưu hãn, nói qua lại vài câu liền nhịn không được mà luận bàn một chút.
Diệp Không đã đến Thương Nam đại lục hơn một năm, cũng không ra khỏi nhà nhiều, đương nhiên không biết giá cả, hắn ngẫm đi ngẫm lại, nói:
- Nếu không, người cùng nhi tử ra bên ngoài đi dạo, người cũng ít xuất môn đúng không?
- A? Đi ra ngoài? Đôi mi thanh tú của Trần Cửu Nương cụp lại, cúi đầu nói:
- Ta... Không được ra ngoài, muốn bao nhiêu bạc, con cứ nói là được.
Diệp Không không chú ý tới biểu tình của nàng, tức giận nói:
- Ai cản? Cho bọn hắn mấy quả đấm là được, coi lão tử là tới làm công cho bọn hắn sao?
- Con nha, cả ngày chỉ có biết đánh đấm.
Trần Cửu Nương cười một tiếng, cúi đầu nói:
- Kỳ thực, mẫu thân... Không thích xuất môn.
Diệp Không nhất thời hiểu ra, cúi đầu nhìn lão nương đang tự tin, trịnh trọng nói:
- Mẫu thân, yên tâm, con sớm muộn sẽ có biện pháp chữa gương mặt cho người, không phải chỉ là một cái bớt đen thôi sao? Nhi tử lập tức sẽ thành thần y.
Trần Cửu Nương không biết cái gì là bớt đen, nàng chỉ biết là cái thứ đó trên mặt là không tốt, năm đó lang trung tốt nhất Nam Đô thành cũng nói không có cách nào chữa trị, nhi tử hiện tại chỉ là an ủi nàng.
- Được rồi, mẫu thân sẽ chờ con.
Tuy rằng biết nhi tử đang an ủi mình, nhưng nàng vẫn biểu hiện ra bộ dáng vô cùng hài lòng.
Nàng quả thực hài lòng, tuy rằng khuôn mặt không chữa được, thế nhưng nhi tử hiện tại so với một năm trước đây, kẻ ngu si thành thiên tài, còn có thể xảy ra, bảo làm sao nàng không vui?
- Yên tâm đi, sẽ có biện pháp.
Diệp Không nói.
Kỳ thực hắn cũng không có nói ngoa, hắn thực sự sắp trở thành thần y, chính xác là phù y.
Nếu muốn nói đến tột cùng, bản phù chú đại toàn kia giấu ở bên trong hồn phách hắn muốn mở là mở, thế nhưng hắn cũng chỉ mới mở được non nửa.
Bản phù chú đại toàn kia chia làm hai loại linh phù và chỉ phù, linh phù cần linh khí khắc, phóng xuất uy lực cường đại, phù chú sở hữu linh khí.
Mà chỉ phù thì kém hơn, không có linh khí công năng cũng không nhiều, trên địa cầu cũng chỉ có thể dùng hoàng chỉ phù.
Thần thức Diệp Không hiện tại còn không cường đại tới mức có thể khắc ra linh phù, hiện tại những thứ hắn mở ra cũng đều là chỉ phù mà thôi, mà những chỉ phù này dĩ nhiên tất cả đều có hiệu dụng là chữa bệnh hoặc là khu quỷ.
Có an thần phù, minh mục phù, thanh tâm phù vân vân. Đối với Diệp Không không có bao nhiêu tác dụng, hắn cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành một y sư, thứ hắn chân chính chờ mong chính là tương lai có thể sử dụng phù, tạo ra uy lực cường đại, dùng để chiến đấu, chính là loại bùa có uy lực lớn.
Đương nhiên, phía sau phù chú đại toàn có phù chú như vậy không, hắn cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn có lòng tin mười phần vào nó.
Tuy rằng hắn cũng không muốn làm y sư, thế nhưng dù sao hiện tại hắn đã thấy không ít chỉ phù, hắn rất muốn làm ra chỉ phù để thí nghiệm một chút, vì vậy hắn mới vội vã đi mua tài liệu.
- Trở về sớm một chút.
Trần Cửu Nương đươi cho hắn hai mươi lượng bạc, còn không quên lải nhải vài câu.
- Đi ra ngoài ngàn vạn lần không nên gây chuyện, còn nữa, lúc đi cẩn thận một chút, cánh tay cũng thu lại, không được đanh đá.
- Mẫu thân, người sai rồi, không phải đanh đá mà là lưu manh, lưu manh chính là du côn, đăng đồ tử nữa.
Diệp Không bỏ bạc vào tay áo, cười đi ra ngoài.
Trần Cửu Nương tức giận lầm bầm:
- Dù sao đi nữa cũng không phải là người tốt.
Rồi cúi đầu làm việc.
- Ngươi tốt? Người tốt ngay cả cửa cũng không ra được!
Diệp Không ra tới cửa nói thầm, người hôm nay canh cửa chính là Lý lão tứ từng bị hắn đánh qua.
- Bát thiếu gia, người đi đâu vậy?
Lý lão tứ cúi đầu khom lưng chào đón.
Diệp Không buồn cười, người này chính là muốn ngươi mạnh tay một chút, ngươi khách khí đối với hắn, hắn coi như ngươi không còn cách nào khác, nếu ngươi đánh hắn, ngược lại hắn lại hầu hạ ngươi như tổ tông.
- Ta ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không căn bản không thèm nhìn hắn.
- Lão gia lúc xuất môn từng nói, người Diệp gia khi ra ngoài phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không được gây gổ, bình thường...
- Ta đi ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không lúc này lớn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý lão tứ.
- Vậy Bát thiếu gia... Người đi thong thả.
Lý lão tứ bị hắn nhìn đến phát run, thầm nghĩ Bát thiếu gia này so với một năm trước còn lợi hại hơn nhiều, loại ác nhân này khi gặp tốt nhất là nên tránh cho nhanh, đối với những ác nhân này không có chữ gọi là lưu tình.
Đi ra khỏi cửa Diệp phủ, Diệp Không đứng ở dưới ánh mặt trời, quay đầu nhìn lại cửa Diệp phủ, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, sư tử đá uy nghiêm, tầng tầng lớp lớp bậc đá, phong cách cổ xưa, trước cửa có mấy thân binh Diệp gia thắt lưng giắt đao, vênh váo đứng đó. Thứ bắt mắt chính là mấy chữ "Trấn Nam tướng quân phủ", cũng chính là ngự bút thân đề của hoàng thượng.
- Diệp phủ mặc dù tốt, nhưng không phải nơi mà Diệp Không ta có thể ở lâu được.
Diệp Không đã sớm có ý muốn rời khỏi, một thân thanh sam hướng về phía con đường phồn hoa đi tới.
Lần đầu tiên đi ở trên đường Thương Nam đại lục, Diệp Không không tránh khỏi cảm giác mới lạ, giống như một nông dân đi vào thành, trái nhìn phải ngó, chuyện gì cũng có thể khiến cho hắn có hứng thú.
- Ai, không ngờ lại còn có cửa hàng chuyên môn sửa chữa chén vỡ, bên kia nhiều người như vậy, bộ dáng hung dữ như vậy có chút giống con con bọ ngựa a.
Diệp Không ghé qua quảng trường phồn hoa, mọi nơi đều có thứ mới mẻ, tỷ như ở đây cũng có đồ chơi mặt ng làm bằng đường, chỉ là đều nặn ra hình tượng yêu quái ba đầu sáu tay, cầm trong tay các thứ vũ khí.
Nơi này so với thành thị thời thượng cổ của Địa Cầu không giống nhau, mỗi một ngã tư đường đều xây nên một đài cao, khoảng chừng một thước, nằm giữa bốn phía.
Đây chính là một lôi đài. Thương Nam đại lục trọng võ khinh văn, mà phía Nam lại gần Man tộc, người ở đây tập võ thành phong trào, dân chúng bưu hãn, nói qua lại vài câu liền nhịn không được mà luận bàn một chút.
/190
|