Thấy nhi tử nhìn chằm chằm vào mình, Trần Cửu cuống quít che mặt mình, cúi đầu tránh né nói:
- Không nhi, mẫu thân, mẫu thân dọa ngươi rồi....
Trần Cửu cũng không trách tội Không nhi của mình. Nàng là một người rất tự ti, ngay cả nhi tử chính mình sinh ra cũng bị dọa sợ rồi, nàng hận không thể chết quách đi cho xong.
- A! Không có! Không có!
Diệp Không phản ứng rất nhanh, phản bác lại lời của mẫu thân.
Tuy rằng ta mới vị mẫu thân này không có tình cảm gì, thế nhưng dù sao con của nàng cũng bị ta giết chết. Hơn nữa nếu như còn đả kích đến nỗi đau của nàng, Diệp Không càng không muốn.
Diệp Không nhanh chóng thu thồi nhãn thần kinh khủng, sắc mặt trở lại như thường cười nói:
- Mẫu thân! Đừng để ý,... Con! Không nhi không có chê mẫu thân. Hơn nữa con chỉ cần biết mẫu thân là người yêu thương con nhất là được rồi.
Diệp Không nói xong, lại nghĩ tới gì đó không đúng, nhanh chóng đổi giọng:
- Không thích hợp! Phải nói mẫu thân không xấu, rất đẹp a...!
Ngẫm lại càng không thích hợp, bộ dạng này cũng không thể gọi là đẹp? Cái này không phải châm chọc người xa sao?
- Mẫu thân, trên đời này không có người phụ nữ xấu, mẫu thân của con không có xấu!
Trần Cửu nghe những lời này muốn té xỉu. Đây chính là nhi tử của mình sao? Nhi tử ngốc của mình ngày thường nói cũng không được bình thường, vì sao ngày hôm nay lại trở nên lưu loát như vậy?
Hơn nữa còn biết an ủi mình nữa. Chẳng nhẽ, hắn đã không còn ngốc nữa?
Trần Cửu thấy nhi tử của mình thay đổi, nhưng lại không cách nào tin vào sự thật này. Nàng hảo hảo kiểm tra nhi tử của mình một lần nữa, lần này nàng kinh ngạc phát hiện bộ dáng của nhi tử không có ngốc nghếch như trước kia nữa. Nhìn đi nhìn lại trông giống hệt một tiểu tử vô cùng thông minh lanh lợi.
Trong ánh mắt sáng sủa đó, dĩ nhiên còn lóe lên một tia giảo hoạt. Trần Cửu thân là mẫu thân, nay nhi tử của chính mình khỏi bệnh, không có ngốc nghếch nữa! Thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác xa lạ?
Kỳ thực Diệp Không cũng cảm thấy chột dạ, mẫu thân Trần Cửu nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi rối lên.
- Lão mẫu ah, nhìn gì mà lâu dữ vậy? Chỉ là một nhi tử ngốc, thay đổi thành một tiểu tử thông minh anh tuấn mà thôi. Có gì đâu mà phải soi mói kinh thế!
Đương nhiên, những lời này Diệp Không cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi. Hắn cười nói:
- Mẫu thân, người có phải nghĩ, hôm nay Không nhi không phải giống như trước kia? Ha ha. Người cũng không cần phải lo lắng, nhi tử vẫn là nhi tử trước kia của mẫu thân. Chỉ là hôm nay con nằm mộng, có một lão đầu râu bạc nói với con, từ nay trở đi con sẽ không còn ngốc nghếch nữa... Vì vậy, từ giờ con không còn ngốc nghếch nữa. Uy, mẫu thân, người đừng khóc a!
Nghe nhi tử nói năng lưu loát như vậy, Trần Cửu lại khóc, nàng thực sự rất cao hứng. Đây là những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc, còn có kích động.
Mẫu thân Trần Cửu là một người khổ cực, từ nhỏ đến giờ chỉ vì bộ dáng xấu xí của mình mà bị huynh đệ tỷ muội ghẻ lạnh. Từ nhỏ suốt ngày bị đánh đập, cuộc sống thê thảm vô cùng.
Tuy khuôn mặt của nàng xấu xí, nhưng bù lại nàng có tay nghề trong việc khâu vá, thêu thùa. Hơn nữa tay nghề rất cao. Một nữ nhân có đôi bàn tay khóe léo như vậy, lại thiên lương, cuối cùng có bộ dáng không ai muốn nhìn đến. Ở Thương Nam đại lục cũng không có y viện thẩm mỹ, với bộ dáng này của Trần Cửu, cho dù có cấp cho một tên khất cái hai trăm văn thì hắn cũng không đáp ứng....
Trần Cửu cũng vì thế mà đến năm mười tám tuổi vẫn chưa thành hôn. Đối với nữ tử mà nói, tuổi này có phần lớn rồi. Không tìm được phu gia, chung quy cũng không thể ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi. May mà Trần Cửu có được tay nghề cao trong việc thuê thùa nên mới có thể tự mình kiếm sống nuôi thân. Tuy rằng chưa nói tốt, nhưng cuộc sống cũng no đủ, phong phú.
Chỉ là nữ nhân này lại gặp phải chuyện không may. Cuộc sống của Trần Cửu đang tốt đẹp, thì vào một buổi trưa, Trấn Nam tướng quân Diệp Hạo Nhiên uống rượu say đi đến phòng nàng. Diệp đại nhân trong cơn say, vớ được một tiểu nương tử, khi đó Diệp đại nhân tuổi trẻ khí thịnh mà dáng dấp Trần Cửu cũng không tồi. Thành ra, nhờ rượu mà Diệp đại nhân không màng đến dung nhan của Trần Cửu, cũng không cần biết nàng có đồng ý hay không, liền kéo Trần Cửu lên giường, sung sướng một phen cái đã.
Chờ đến khi Diệp đại nhân tỉnh lại, mới thấy được khuôn mặt của tiểu nương tử nằm bên cạnh mình. Trong lòng hắn lúc đấy cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vốn Diệp tướng quân cũng không quá để ý tới chuyện đó. Nhưng ai có ngờ, Trần Cửu dĩ nhiên lại hoài thai. Mười tháng hoài thai, lại một lần nữa không ngờ nàng sinh ra Diệp Không trắng trẻo mập mạp. Lão nương của Diệp Hạo Nhiên còn đặc biệt thích thú.
Chính nhờ điều này mà Trần Cửu được chuyển đến ở chính thức trong Diệp gia. Đương nhiên, nàng cũng không có địa vị gì cả. Tam thê tứ thiếp, nàng hiển nhiên không có suất trong đó. Không có sủng hạnh, bản thân Diệp Hạo Nhiên nhìn thấy nàng lại giống như thấy ma, về sau hắn cũng không thèm để ý đến.
Nếu chỉ có như vậy không thôi thì cuộc sống của Trần Cửu cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống bình yên của nàng không có được bao lâu. Đại phu nhân, nhị phu nhân đi du sơn ngoạn thủy về liền đầy đọa mẹ con Trần Cửu. Sự bạc đãi càng ngày càng lớn, đại phu nhân cùng nhị phu nhân, các nàng không thể nào chấp nhận được việc phải chia sẻ phu quân với một nữ tử xấu xí như vậy. Rất nhanh, Trần Cửu liền trở thành hạ nhân trong Diệp gia.
Ban đầu, Diệp Hạo Nhiên còn vì nhi tử của mình mà ra mặt nói đỡ một hai câu. Thế nhưng đến khi Diệp Không lớn lên, Diệp đại nhân lại kinh ngạc phát hiện, tiểu tử này sợ rằng hỏng rồi. Nói năng không lưu loát, đầu óc suy nghĩ chậm chạp. Diệp Hạo Nhiên thực sự thất vọng, từ đó hắn cũng mặc kệ cho số phận của hai mẹ con Trần Cửu.
- Không nhi, mẫu thân, mẫu thân dọa ngươi rồi....
Trần Cửu cũng không trách tội Không nhi của mình. Nàng là một người rất tự ti, ngay cả nhi tử chính mình sinh ra cũng bị dọa sợ rồi, nàng hận không thể chết quách đi cho xong.
- A! Không có! Không có!
Diệp Không phản ứng rất nhanh, phản bác lại lời của mẫu thân.
Tuy rằng ta mới vị mẫu thân này không có tình cảm gì, thế nhưng dù sao con của nàng cũng bị ta giết chết. Hơn nữa nếu như còn đả kích đến nỗi đau của nàng, Diệp Không càng không muốn.
Diệp Không nhanh chóng thu thồi nhãn thần kinh khủng, sắc mặt trở lại như thường cười nói:
- Mẫu thân! Đừng để ý,... Con! Không nhi không có chê mẫu thân. Hơn nữa con chỉ cần biết mẫu thân là người yêu thương con nhất là được rồi.
Diệp Không nói xong, lại nghĩ tới gì đó không đúng, nhanh chóng đổi giọng:
- Không thích hợp! Phải nói mẫu thân không xấu, rất đẹp a...!
Ngẫm lại càng không thích hợp, bộ dạng này cũng không thể gọi là đẹp? Cái này không phải châm chọc người xa sao?
- Mẫu thân, trên đời này không có người phụ nữ xấu, mẫu thân của con không có xấu!
Trần Cửu nghe những lời này muốn té xỉu. Đây chính là nhi tử của mình sao? Nhi tử ngốc của mình ngày thường nói cũng không được bình thường, vì sao ngày hôm nay lại trở nên lưu loát như vậy?
Hơn nữa còn biết an ủi mình nữa. Chẳng nhẽ, hắn đã không còn ngốc nữa?
Trần Cửu thấy nhi tử của mình thay đổi, nhưng lại không cách nào tin vào sự thật này. Nàng hảo hảo kiểm tra nhi tử của mình một lần nữa, lần này nàng kinh ngạc phát hiện bộ dáng của nhi tử không có ngốc nghếch như trước kia nữa. Nhìn đi nhìn lại trông giống hệt một tiểu tử vô cùng thông minh lanh lợi.
Trong ánh mắt sáng sủa đó, dĩ nhiên còn lóe lên một tia giảo hoạt. Trần Cửu thân là mẫu thân, nay nhi tử của chính mình khỏi bệnh, không có ngốc nghếch nữa! Thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác xa lạ?
Kỳ thực Diệp Không cũng cảm thấy chột dạ, mẫu thân Trần Cửu nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi rối lên.
- Lão mẫu ah, nhìn gì mà lâu dữ vậy? Chỉ là một nhi tử ngốc, thay đổi thành một tiểu tử thông minh anh tuấn mà thôi. Có gì đâu mà phải soi mói kinh thế!
Đương nhiên, những lời này Diệp Không cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi. Hắn cười nói:
- Mẫu thân, người có phải nghĩ, hôm nay Không nhi không phải giống như trước kia? Ha ha. Người cũng không cần phải lo lắng, nhi tử vẫn là nhi tử trước kia của mẫu thân. Chỉ là hôm nay con nằm mộng, có một lão đầu râu bạc nói với con, từ nay trở đi con sẽ không còn ngốc nghếch nữa... Vì vậy, từ giờ con không còn ngốc nghếch nữa. Uy, mẫu thân, người đừng khóc a!
Nghe nhi tử nói năng lưu loát như vậy, Trần Cửu lại khóc, nàng thực sự rất cao hứng. Đây là những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc, còn có kích động.
Mẫu thân Trần Cửu là một người khổ cực, từ nhỏ đến giờ chỉ vì bộ dáng xấu xí của mình mà bị huynh đệ tỷ muội ghẻ lạnh. Từ nhỏ suốt ngày bị đánh đập, cuộc sống thê thảm vô cùng.
Tuy khuôn mặt của nàng xấu xí, nhưng bù lại nàng có tay nghề trong việc khâu vá, thêu thùa. Hơn nữa tay nghề rất cao. Một nữ nhân có đôi bàn tay khóe léo như vậy, lại thiên lương, cuối cùng có bộ dáng không ai muốn nhìn đến. Ở Thương Nam đại lục cũng không có y viện thẩm mỹ, với bộ dáng này của Trần Cửu, cho dù có cấp cho một tên khất cái hai trăm văn thì hắn cũng không đáp ứng....
Trần Cửu cũng vì thế mà đến năm mười tám tuổi vẫn chưa thành hôn. Đối với nữ tử mà nói, tuổi này có phần lớn rồi. Không tìm được phu gia, chung quy cũng không thể ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi. May mà Trần Cửu có được tay nghề cao trong việc thuê thùa nên mới có thể tự mình kiếm sống nuôi thân. Tuy rằng chưa nói tốt, nhưng cuộc sống cũng no đủ, phong phú.
Chỉ là nữ nhân này lại gặp phải chuyện không may. Cuộc sống của Trần Cửu đang tốt đẹp, thì vào một buổi trưa, Trấn Nam tướng quân Diệp Hạo Nhiên uống rượu say đi đến phòng nàng. Diệp đại nhân trong cơn say, vớ được một tiểu nương tử, khi đó Diệp đại nhân tuổi trẻ khí thịnh mà dáng dấp Trần Cửu cũng không tồi. Thành ra, nhờ rượu mà Diệp đại nhân không màng đến dung nhan của Trần Cửu, cũng không cần biết nàng có đồng ý hay không, liền kéo Trần Cửu lên giường, sung sướng một phen cái đã.
Chờ đến khi Diệp đại nhân tỉnh lại, mới thấy được khuôn mặt của tiểu nương tử nằm bên cạnh mình. Trong lòng hắn lúc đấy cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vốn Diệp tướng quân cũng không quá để ý tới chuyện đó. Nhưng ai có ngờ, Trần Cửu dĩ nhiên lại hoài thai. Mười tháng hoài thai, lại một lần nữa không ngờ nàng sinh ra Diệp Không trắng trẻo mập mạp. Lão nương của Diệp Hạo Nhiên còn đặc biệt thích thú.
Chính nhờ điều này mà Trần Cửu được chuyển đến ở chính thức trong Diệp gia. Đương nhiên, nàng cũng không có địa vị gì cả. Tam thê tứ thiếp, nàng hiển nhiên không có suất trong đó. Không có sủng hạnh, bản thân Diệp Hạo Nhiên nhìn thấy nàng lại giống như thấy ma, về sau hắn cũng không thèm để ý đến.
Nếu chỉ có như vậy không thôi thì cuộc sống của Trần Cửu cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống bình yên của nàng không có được bao lâu. Đại phu nhân, nhị phu nhân đi du sơn ngoạn thủy về liền đầy đọa mẹ con Trần Cửu. Sự bạc đãi càng ngày càng lớn, đại phu nhân cùng nhị phu nhân, các nàng không thể nào chấp nhận được việc phải chia sẻ phu quân với một nữ tử xấu xí như vậy. Rất nhanh, Trần Cửu liền trở thành hạ nhân trong Diệp gia.
Ban đầu, Diệp Hạo Nhiên còn vì nhi tử của mình mà ra mặt nói đỡ một hai câu. Thế nhưng đến khi Diệp Không lớn lên, Diệp đại nhân lại kinh ngạc phát hiện, tiểu tử này sợ rằng hỏng rồi. Nói năng không lưu loát, đầu óc suy nghĩ chậm chạp. Diệp Hạo Nhiên thực sự thất vọng, từ đó hắn cũng mặc kệ cho số phận của hai mẹ con Trần Cửu.
/190
|