Bên cạnh cửa thành có một quá trà, một trung niên nam tử mập mạp, bên cạnh có đặt một thanh đại mã đao, ngồi trước bàn gỗ, con mắt nhỏ của hắn, đang nhìn vào hàng ghế cuối cùng.
Cách đó không xa, có mấy tiểu thương qua đường nghị luận.
- Đó là Nhị bang chủ Long Xà Bang, Phạm Cửu Xà, béo tốt a, truyền thuyết võ công của hắn cao cường, có đúng hay không?
- Ai biết được? Nhưng công phu trên giường của mập mạp này nhất định không tốt, người béo thường ngắn a, lần trước ở Tàng Xuân Lâu ta nghe một Tiểu Đào Hồng hầu hạ cho hai huynh đệ, mới miễn cưỡng làm cho nàng kia ăn no a, ha ha...
- Các ngươi không muốn sống? Phạm Cửu Xà là bá chủ một phương ở thành Nam Đô, nhanh đi mau!
Mấy tiểu thương vừa đi, trên mặt Phạm Cửu Xà lóe lên thần sắc giận dữ, hắn là tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng ba, tuy không thể phóng thần thức ra ngoài, nhưng tai thính mắt tinh, mấy tiểu thương đối thoại, hắn nghe không sót một chữ.
- Đi, đuổi kịp, ghi nhớ địa chỉ, đừng nóng vội động thủ, chờ ta trở lại, ta muốn cưỡi lên kiều thê mỹ thiếp của bọn chúng, cho bọn chúng xem lão gia ta có được hay không!
Phạm Cửu Xà nói với mấy tiểu đệ tùy tùng.
- Cả hai người thuộc hạ đều đi?
Tiểu đệ tùy tùng hỏi.
- Đều đi, đi thôi.
Phạm Cửu Xà không kiên nhẫn thúc dục.
- Sau đó trở về bang, chuyển cáo với lão đại, bảo hắn hoàn toàn yên tâm, cứ ở nhà chờ đợi tin tức.
- Vâng!
Hai tiểu đệ ôm quyền, chạy vội rời đi.
Không bao lâu, chỉ thấy trên bàn đá xanh, một con tuấn mã từ từ đi tới, không nhanh không chậm, là một thiếu niên áo vải màu xanh, trên đỉnh đầu có nón trúc vành rộng che nắng, lộ ra một nửa gương mặt tuấn tú.
- Bát thiếu gia quả nhiên là người thủ tín, rất đúng giờ.
Phạm Cửu Xà buông bát trà, bước nhanh ra nghênh đón.
Mà người đi đường cũng kinh ngạc dò xét thiếu niên này, rốt cuộc là người phương nào, lại có thể được lão nhị của Long Xà Bang nghênh đón a.
- A, Phạm huynh đã ở đây, ta còn tưởng rằng thời gian sớm nên không vội, thứ lỗi thứ lỗi.
Trên mặt Diệp Không vui vẻ, phi thường khách khí cười nói, thúc ngựa tăng thêm tốc độ.
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc nha, ngươi đừng xuống ngựa, chúng ta đi ra khỏi thành đi.
Đừng nhìn Phạm Cửu Xà béo, hắn lên ngựa rất gọn gàng, cho thấy công phu của hắn rất phi phàm.
- Cũng tốt, Phạm huynh, mời.
Hai thớt ngựa sóng vai nhau đi ra khỏi thành, mà tên thủ lãnh thủ vệ không dám đắc tội Phạm Cửu Xà, vừa nghe nói thiếu niên này là Bát nhi tử của Diệp Hạo Nhiên, cũng không dám yêu cầu kiểm tra, trực tiếp nhắm một mắt mở một mắt, cho hai người rời đi.
- Diệp đạo hữu, không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi thế nào, thời gian chặt chẽ, không bằng chúng ta tăng thêm tốc độ, sớm tới đích một chút.
Vừa ra khỏi thành, Phạm Cửu Xà đã không chờ được mà thúc dục.
Mà càng tiếp cận thành cộng, lại càng kích động, không thể chờ đợi được, tâm như lửa đốt, bản tính con người là thế, Phạm Cửu Xà cũng không ngoại lệ, hắn đã đợi hai mươi năm, đã đợi không kịp, vội vã hút công lực của Diệp Không, đột phá Luyện Khí tầng bốn, đến lúc đó, đã có thể dùng pháp khí phi kiếm rồi a.
Cũng không biết đồ chơi này có lợi hại hay không? Nhưng có thể giẫm lên bay đi? Có thể biến lớn hay không? Một lần có thể giết mấy người? Trong nội tâm Phạm Cửu Xà đang gấp như lửa đốt, giống như vừa mua một một cái điện thoại mới, lại phát hiện pin đã hết điện, nhẫn nại nạp điện mới xài được a.
Diệp Không cười nói.
- Phạm huynh, tiểu đệ khó được đi ra ngoài, mà cũng lần đầu tiên cưỡi ngựa, đúng là không thể cưỡi nhanh được a.
Mẹ kiếp, không thể cưỡi ngựa nhanh, ngươi không bằng đi chết đi, trong nội tâm Phạm Cửu Xà mắng một câu, nhưng không có biện pháp.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, lắc lắc đung đưa, Diệp Không đúng là lần đầu tiên đi ra khỏi Nam Đô Thành, chỉ thấy trước mắt là một bình nguyên, có một con đường đất vàng thẳng tắp về phương xa, cuối tầm mắt, trong ánh mặt trời có dãy núi nguy nga, cao vút trong mây.
- Oa, cái kia núi thật cao, không biết là núi gì?
Diệp Không cả kinh hỏi.
- Đó là Thập Vạn Đại Sơn, nhìn thì thấy gần, kỳ thật ở rất xa, người Man tộc sống trên núi, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, chính là hồng hoang vô tận.
Phạm Cửu Xà hữu khí vô lực trả lời.
- Oa! Trên thảo nguyên này có vì đặc biệt hay không?
Phạm Cửu Xà chưa nói xong, Diệp Không đã kinh ngạc.
- Có cái gì kỳ lạ, không phải toàn Y Phục Tạo Thảo thôi sao, rất nhiều người đều ra chợ mua, kỳ thật bên ngoài thành có thể tùy tiện hái, ở xa một chút có, bên kia còn có Tinh Tinh Thảo, buổi tối sáng ngời như sao trời...
- Oa! Phạm huynh, hình như phía trước có gia súc, rất uy mãnh... Oa! Trên cây đại thụ lớn kia có một đám lửa kìa. Oa! ...
Phạm Cửu Xà cơ hồ muốn nổi điên, tiểu tử này đúng là ngu ngốc a, những chuyện này không phải thường thức sao? Nãy giờ cứ oa oa liên tục, giống như ếch vậy, có cái gì ngạc nhiên, phiền muốn chết, chỉ chờ tranh thủ thời gian đến địa phương đó, là giải quyết tiểu tử này.
Khoan hãy nói, đây là lần đầu tiên ra khỏi thành, đúng là làm cho Diệp Không mở rộng tầm mắt, trước kia ở trong Thành Nam Đô, hắn còn tưởng rằng đại lục Thương Nam cũng không khác gì so với địa cầu, hiện tại xem xét, mới biết được khác biệt cũng không phải quá lớn.
Cảnh sắc trên Thương Nam đại lục làm cho người ta thoải mái nếu không phải trong nội tâm muốn đối phó Phạm Cửu Xà, nói không chừng Diệp Không đã biến mình thành khách du lịch rồi.
Cưỡi ngựa đi về hướng nam nửa canh giờ, Phạm Cửu Xà một xách cương ngựa, hét lớn nhảy xuống ngựa.
- Phường thị ở bên kia sao?
Diệp Không giả bộ như không có tâm cơ, hỏi.
- Phường thị còn xa, cứ như vậy, đi cả ngày cũng không đến, ta mang ngươi tới đó, cũng được nghỉ ngơi sớm một chút.
Phạm Cửu Xà vừa cười vừa nói.
- A, Phạm huynh quả nhiên chân thực nhiệt tình, Diệp mỗ trước kia đúng là mù mắt, rõ ràng đi hành thích nhị vị huynh trưởng, kính xin Phạm huynh chớ trách cứ.
- Ha ha ha...
Phạm Cửu Xà cười to ba tiếng, nói ra.
- Diệp đạo hữu, đi theo Cửu Xà ta ngươi còn cho rằng không có chỗ tốt sao?
Hai người lại đi một hồi, đã đi qua thảo nguyên, chung quanh đã có người ở thưa thớt, Phạm Cửu Xà lại thúc mạnh ngựa, hai chân kẹp lấy, đi tới một rừng cây đước.
Diệp Không cũng không hỏi nhiều, sau đó theo sát, trong miệng lại hỏi.
- Phạm huynh, bên hông của ngươi là vật gì?
Phạm Cửu Xà vỗ vỗ túi trữ vật màu xám bên hông, cười nói.
- Diệp đạo hữu cái này cũng không biết? Đây là túi trữ vật, đừng nhìn nó nhỏ, không gian bên trong rất lớn đấy, cho dù nhét một người đi vào cũng dư xài, đây là vật thiết yếu của mỗi tu giả, mà tiền của tu tiên giả cũng ở bên trong, nghe nói còn có thần vật như Trữ Vật Giới Chỉ, bên trong giới chỉ có thể chứa cả ngọn núi đấy.
Diệp Không kinh ngạc không thôi.
- Trữ Vật Giới Chỉ lợi hại như vậy? Nhất định là rất hiếm thấy?
Phạm Cửu Xà đắc ý nói ra.
- Đó là đương nhiên, nếu không phải là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, mang theo Trữ Vật Giới Chỉ sẽ mang tới họa sát thân đấy.
- Thì ra là thế, đi cùng Phạm huynh đúng là được mở mang kiến thức a.
Diệp Không liên tục gật đầu.
Cách đó không xa, có mấy tiểu thương qua đường nghị luận.
- Đó là Nhị bang chủ Long Xà Bang, Phạm Cửu Xà, béo tốt a, truyền thuyết võ công của hắn cao cường, có đúng hay không?
- Ai biết được? Nhưng công phu trên giường của mập mạp này nhất định không tốt, người béo thường ngắn a, lần trước ở Tàng Xuân Lâu ta nghe một Tiểu Đào Hồng hầu hạ cho hai huynh đệ, mới miễn cưỡng làm cho nàng kia ăn no a, ha ha...
- Các ngươi không muốn sống? Phạm Cửu Xà là bá chủ một phương ở thành Nam Đô, nhanh đi mau!
Mấy tiểu thương vừa đi, trên mặt Phạm Cửu Xà lóe lên thần sắc giận dữ, hắn là tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng ba, tuy không thể phóng thần thức ra ngoài, nhưng tai thính mắt tinh, mấy tiểu thương đối thoại, hắn nghe không sót một chữ.
- Đi, đuổi kịp, ghi nhớ địa chỉ, đừng nóng vội động thủ, chờ ta trở lại, ta muốn cưỡi lên kiều thê mỹ thiếp của bọn chúng, cho bọn chúng xem lão gia ta có được hay không!
Phạm Cửu Xà nói với mấy tiểu đệ tùy tùng.
- Cả hai người thuộc hạ đều đi?
Tiểu đệ tùy tùng hỏi.
- Đều đi, đi thôi.
Phạm Cửu Xà không kiên nhẫn thúc dục.
- Sau đó trở về bang, chuyển cáo với lão đại, bảo hắn hoàn toàn yên tâm, cứ ở nhà chờ đợi tin tức.
- Vâng!
Hai tiểu đệ ôm quyền, chạy vội rời đi.
Không bao lâu, chỉ thấy trên bàn đá xanh, một con tuấn mã từ từ đi tới, không nhanh không chậm, là một thiếu niên áo vải màu xanh, trên đỉnh đầu có nón trúc vành rộng che nắng, lộ ra một nửa gương mặt tuấn tú.
- Bát thiếu gia quả nhiên là người thủ tín, rất đúng giờ.
Phạm Cửu Xà buông bát trà, bước nhanh ra nghênh đón.
Mà người đi đường cũng kinh ngạc dò xét thiếu niên này, rốt cuộc là người phương nào, lại có thể được lão nhị của Long Xà Bang nghênh đón a.
- A, Phạm huynh đã ở đây, ta còn tưởng rằng thời gian sớm nên không vội, thứ lỗi thứ lỗi.
Trên mặt Diệp Không vui vẻ, phi thường khách khí cười nói, thúc ngựa tăng thêm tốc độ.
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc nha, ngươi đừng xuống ngựa, chúng ta đi ra khỏi thành đi.
Đừng nhìn Phạm Cửu Xà béo, hắn lên ngựa rất gọn gàng, cho thấy công phu của hắn rất phi phàm.
- Cũng tốt, Phạm huynh, mời.
Hai thớt ngựa sóng vai nhau đi ra khỏi thành, mà tên thủ lãnh thủ vệ không dám đắc tội Phạm Cửu Xà, vừa nghe nói thiếu niên này là Bát nhi tử của Diệp Hạo Nhiên, cũng không dám yêu cầu kiểm tra, trực tiếp nhắm một mắt mở một mắt, cho hai người rời đi.
- Diệp đạo hữu, không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi thế nào, thời gian chặt chẽ, không bằng chúng ta tăng thêm tốc độ, sớm tới đích một chút.
Vừa ra khỏi thành, Phạm Cửu Xà đã không chờ được mà thúc dục.
Mà càng tiếp cận thành cộng, lại càng kích động, không thể chờ đợi được, tâm như lửa đốt, bản tính con người là thế, Phạm Cửu Xà cũng không ngoại lệ, hắn đã đợi hai mươi năm, đã đợi không kịp, vội vã hút công lực của Diệp Không, đột phá Luyện Khí tầng bốn, đến lúc đó, đã có thể dùng pháp khí phi kiếm rồi a.
Cũng không biết đồ chơi này có lợi hại hay không? Nhưng có thể giẫm lên bay đi? Có thể biến lớn hay không? Một lần có thể giết mấy người? Trong nội tâm Phạm Cửu Xà đang gấp như lửa đốt, giống như vừa mua một một cái điện thoại mới, lại phát hiện pin đã hết điện, nhẫn nại nạp điện mới xài được a.
Diệp Không cười nói.
- Phạm huynh, tiểu đệ khó được đi ra ngoài, mà cũng lần đầu tiên cưỡi ngựa, đúng là không thể cưỡi nhanh được a.
Mẹ kiếp, không thể cưỡi ngựa nhanh, ngươi không bằng đi chết đi, trong nội tâm Phạm Cửu Xà mắng một câu, nhưng không có biện pháp.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, lắc lắc đung đưa, Diệp Không đúng là lần đầu tiên đi ra khỏi Nam Đô Thành, chỉ thấy trước mắt là một bình nguyên, có một con đường đất vàng thẳng tắp về phương xa, cuối tầm mắt, trong ánh mặt trời có dãy núi nguy nga, cao vút trong mây.
- Oa, cái kia núi thật cao, không biết là núi gì?
Diệp Không cả kinh hỏi.
- Đó là Thập Vạn Đại Sơn, nhìn thì thấy gần, kỳ thật ở rất xa, người Man tộc sống trên núi, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, chính là hồng hoang vô tận.
Phạm Cửu Xà hữu khí vô lực trả lời.
- Oa! Trên thảo nguyên này có vì đặc biệt hay không?
Phạm Cửu Xà chưa nói xong, Diệp Không đã kinh ngạc.
- Có cái gì kỳ lạ, không phải toàn Y Phục Tạo Thảo thôi sao, rất nhiều người đều ra chợ mua, kỳ thật bên ngoài thành có thể tùy tiện hái, ở xa một chút có, bên kia còn có Tinh Tinh Thảo, buổi tối sáng ngời như sao trời...
- Oa! Phạm huynh, hình như phía trước có gia súc, rất uy mãnh... Oa! Trên cây đại thụ lớn kia có một đám lửa kìa. Oa! ...
Phạm Cửu Xà cơ hồ muốn nổi điên, tiểu tử này đúng là ngu ngốc a, những chuyện này không phải thường thức sao? Nãy giờ cứ oa oa liên tục, giống như ếch vậy, có cái gì ngạc nhiên, phiền muốn chết, chỉ chờ tranh thủ thời gian đến địa phương đó, là giải quyết tiểu tử này.
Khoan hãy nói, đây là lần đầu tiên ra khỏi thành, đúng là làm cho Diệp Không mở rộng tầm mắt, trước kia ở trong Thành Nam Đô, hắn còn tưởng rằng đại lục Thương Nam cũng không khác gì so với địa cầu, hiện tại xem xét, mới biết được khác biệt cũng không phải quá lớn.
Cảnh sắc trên Thương Nam đại lục làm cho người ta thoải mái nếu không phải trong nội tâm muốn đối phó Phạm Cửu Xà, nói không chừng Diệp Không đã biến mình thành khách du lịch rồi.
Cưỡi ngựa đi về hướng nam nửa canh giờ, Phạm Cửu Xà một xách cương ngựa, hét lớn nhảy xuống ngựa.
- Phường thị ở bên kia sao?
Diệp Không giả bộ như không có tâm cơ, hỏi.
- Phường thị còn xa, cứ như vậy, đi cả ngày cũng không đến, ta mang ngươi tới đó, cũng được nghỉ ngơi sớm một chút.
Phạm Cửu Xà vừa cười vừa nói.
- A, Phạm huynh quả nhiên chân thực nhiệt tình, Diệp mỗ trước kia đúng là mù mắt, rõ ràng đi hành thích nhị vị huynh trưởng, kính xin Phạm huynh chớ trách cứ.
- Ha ha ha...
Phạm Cửu Xà cười to ba tiếng, nói ra.
- Diệp đạo hữu, đi theo Cửu Xà ta ngươi còn cho rằng không có chỗ tốt sao?
Hai người lại đi một hồi, đã đi qua thảo nguyên, chung quanh đã có người ở thưa thớt, Phạm Cửu Xà lại thúc mạnh ngựa, hai chân kẹp lấy, đi tới một rừng cây đước.
Diệp Không cũng không hỏi nhiều, sau đó theo sát, trong miệng lại hỏi.
- Phạm huynh, bên hông của ngươi là vật gì?
Phạm Cửu Xà vỗ vỗ túi trữ vật màu xám bên hông, cười nói.
- Diệp đạo hữu cái này cũng không biết? Đây là túi trữ vật, đừng nhìn nó nhỏ, không gian bên trong rất lớn đấy, cho dù nhét một người đi vào cũng dư xài, đây là vật thiết yếu của mỗi tu giả, mà tiền của tu tiên giả cũng ở bên trong, nghe nói còn có thần vật như Trữ Vật Giới Chỉ, bên trong giới chỉ có thể chứa cả ngọn núi đấy.
Diệp Không kinh ngạc không thôi.
- Trữ Vật Giới Chỉ lợi hại như vậy? Nhất định là rất hiếm thấy?
Phạm Cửu Xà đắc ý nói ra.
- Đó là đương nhiên, nếu không phải là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, mang theo Trữ Vật Giới Chỉ sẽ mang tới họa sát thân đấy.
- Thì ra là thế, đi cùng Phạm huynh đúng là được mở mang kiến thức a.
Diệp Không liên tục gật đầu.
/190
|