Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 56: Con mới là mặt trời nhỏ trong lòng cha

/90


Chỉ là, đôi mắt kia rất không giống nhau, cho dù cách 1000m, Y Hi Nhi vẫn có thể nhận thấy lực xuyên thấu của đôi mắt kia, cảm giác này cũng không phải là của hắc hồ ly Tây Môn Dật, chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi lại sợ hãi, hướng lên “người cha” dựng ngón giữa thẳng lên trời, mặc dù Vũ Văn Bác không phải cha ruột, nhưng nếu là anh ta, cũng sẽ để cho cô trầy da sứt thịt .

Chỉ là, Y Hi Nhi đã không có thời gian, đã lấy được hai cái cờ thưởng, còn một chiếc, nhưng thời gian đã qua hơn nửa, cho nên phải nắm chặt thời gian.

Cố Nhã Thuần tay cầm bản đồ đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại cau mày.

Chợt, có tiếng gió xẹt qua, Cố Nhã Thuần quay đầu lại đánh về phía Y Hi Nhi, nằm xuống tại chỗ, trên mặt đất lăn hai vòng, dừng ở một gốc cây lớn dưới tán cây trước mặt. Hạ Hải Yến cũng lăn mình đến bên cạnh, chỗ ba người đang đứng, trên cây có mấy cây kim tẩm thuốc mê, nếu như chậm một chút nữa, rất có thể lúc này ba người cũng đã sắp hôn mê rồi.

"Cô đến phía sau cây núp, không được lên tiếng, chú ý nhìn hoàn cảnh chung quanh, có gì khác thường liền lên tiếng." Hạ Hải Yến nói xong, cùng Cố Nhã Thuần trở lại vị trí cũ.

Vốn muốn làm rõ mấy cây kim thuốc mê từ đâu bay tới, ai ngờ Cố Nhã Thuần vừa đi ra ngoài, lập tức có ba người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng tiểu liên, bắn càn quét về phía hai người.

Không nghĩ có người xuất hiện, hơn nữa còn cầm súng tiểu liên, dưới tình thế cấp bách Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến lập tức che chở thân mình, chạy đến những cây lớn nấp.

Y Hi Nhi bị Hạ Hải Yến đẩy đột ngột, còn không kịp phản ứng chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng nổ, sợ đến mức không dám thở mạnh, nín thở trầm ngâm, mặc dù biết rõ súng tiểu liên kia chỉ là mô phỏng, nhưng mà quy tắc chỉ ra nếu bị súng bắn tới vết thương trí mạng thì xem như là tử trận, hơn nữa lực bắn của súng này không thể xem thường, bị bắn đến sẽ rất đau. Qua mấy phút, cảm giác thanh âm càng ngày càng nhỏ, Y Hi Nhi cảm thấy có cái gì không đúng, theo lý thuyết cho dù bị bắn đột ngột, Cố đại nhân cũng không tách mình ra quá xa .

Thăm dò một chút, Y Hi Nhi thiếu kiên nhẫn muốn nhìn kết cục .

"Xem ra can đảm lên không ít!" Một thanh âm tràn đầy từ tính hơi khàn khàn từ đỉnh đầu Y Hi Nhi truyền đến.

Ngay sau đó, Y Hi Nhi cảm giác có một hơi thở ấm áp nơi cổ đang đến gần, cảm giác ấm áp, tươi đẹp, khó có thể nói rõ được, một bàn tay hơi hơi thô ráp đặt lên trên eo nàng, tim đập mạnh một chút, có cảm giác an toàn, lo lắng và hoảng sợ lập tức biến mất.

Quay đầu lại, khuôn mặt của Y Hi Nhi nằm trong vòm ngực kiên cường và ôn hậu, Y Hi Nhi cảm giác như ngạt thở, bởi cô bị siết thật chặt, cảm giác giống như là tình cảm ruột thịt.

Người đàn ông này, cho dù xem Y Hi Nhi là con gái, nhưng thân thể của anh ta lại mang một cảm giác thống trị, vô tình lúc này đã chiếm trọn cả thể xác và tinh thần của cô, ánh mắt của Y Hi Nhi xuyên qua sau lưng Vũ Văn Bác, nhìn thấy một mặt trời nhỏ lấp lánh, cùng với mấy ngôi sao xung quanh.

"Thả, buông tay! Bị cha ôm chết rồi. . . . . ." Y Hi Nhi sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không đẩy được Vũ Văn Bác ra, cuối cùng bực bội gào lên, cho dù là gào thì thanh âm cũng là nhỏ nhất rồi, nhưng vừa đủ để Vũ Văn Bác nghe được.

Chờ Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, trong tay anh cô đã sớm tê liệt, mặc dù đang thở hổn hển, nhưng miệng cũng không buông lỏng.

"Cha vừa tới liền muốn mưu. . . . . . Mưu sát con gái, con. . . . . . Thật là có mạng cũng không đủ để cha đùa rỡn." Y Hi Nhi bộ mặt đỏ bừng căng ra, thanh âm có chút yếu ớt, một đôi mắt sáng như tuyết giống như bầu trời đầy sao.

Vũ Văn Bác vỗ ngực Y Hi Nhi, giúp cô thuận khí, cũng không vội tiếp lời.

Nghỉ ngơi một cái, Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, một thân quân trang, cho dù chỉ là quân trang binh lính bình thường nhưng mặc ở trên người của anh lại có một loại khí phách quân vương, một đôi mắt vô luận ở thời điểm nào đều hết sức sắc nhọn.

Vũ Văn Bác cũng không phải là một người kín kẽ, ngược lại anh ta rất tự tin thể hiện ra ngoài, cơ trí, kiêu ngạo, bá đạo cũng không che giấu, bởi vì anh ta hiểu rõ, anh ta có tư cách, cho nên anh ta không cố ý che giấu “ánh sáng” của mình.

Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, nghĩ thầm cái thế giới này thật không công bằng, tại sao có người luôn gặp may mắn, mà có người chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn lên! Tại sao?

Lúc này trên mặt Y Hi Nhi lộ ra vẻ mặt buồn bực thêm khó chịu.

Nhìn một lúc thấy con gái đối với sự xuất hiện của mình chẳng những mất hứng còn bày ra loại vẻ mặt đó, Vũ Văn Bác trong lòng bắt đầu nổi nóng, đưa ra ngón tay thon dài nắm lấy cằm Y Hi Nhi, ép buộc cô hơi há mồm ra, thay thế vẻ mặt làm người ta ghét trước đó.

"Cái gì . . . . . Cái gì chứ!" Cằm bị nắm, Y Hi Nhi nói chuyện cũng không được trôi chảy.

"Con thấy cha mất hứng?" Vũ Văn Bác mặt đã hóa đen có thể so với Bao Thanh Thiên, giọng điệu càng thêm không tốt, giống như nếu Y Hi Nhi mà trả lời khẳng định, lập tức sẽ nổ tung.

Y Hi Nhi chỉ chỉ tay còn đang nắm cằm cô, Vũ Văn Bác lúc này mới buông ra.

"Cũng không phải là mất hứng, chính là cha có lúc làm cho người ta cảm thấy quá nhỏ bé, tùy tiện mặc mặc bộ quân phục giả cũng có thể thiếu chút nữa khiến con bị mù mắt rồi, cha nói con không phải có chút buồn bực sao!" Y Hi Nhi bĩu môi nói ra.

"Con đáng yêu như thế, con mới là mặt trời nhỏ trong lòng cha." Vũ Văn Bác nhẹ nhàng vuốt mũi Y Hi Nhi một cái, thân mật nói.

Bị Vũ Văn Bác vừa nói như thế, Y Hi Nhi cũng không cảm thấy tâm tình tốt lên, thật nhanh đẩy bàn tay Vũ Văn Bác ra, buồn bực nói: "Nếu con thật đáng yêu cũng sẽ không bị cha ném tới cái nơi tồi tàn này, có Lão Tử* nhà ai đối đãi với con gái xinh đẹp như vậy!"

Mặc dù phó mặc cho Vũ Văn Bác, nhưng vấn đề chính là mình một ít tiền cũng không có, liền bị ném tới cái nơi quỷ quái này, ngay cả có tiền cũng không có chỗ đứng.

"Lão tử!" Vũ Văn Bác không nhường bước chút nào, lành lạnh nói.

Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác sẽ đáng thương khi nghe xong lời nói của mình, Y Hi Nhi trưng lên khuôn mặt hồng hào, tròn trịa đang đỏ rực vì tức giận, xem ra đâm một cái là có thể làm nhụt chí như khí cầu bị xì hơi.

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Bác liền trực tiếp hành động, đưa ngón trỏ hướng gò má Y Hi Nhi đâm một cái.

"A a a! Cha a, cha không thấy con đang tức giận sao!" Y Hi Nhi lập tức phát điên, cô nghĩ quá nhiều rồi, vốn cô cho rằng Vũ Văn Bác vừa nhìn thấy mình khẳng định đặc biệt kích động, đặc biệt đau lòng, đặc biệt muốn đem mình mang về cưng chiều, nhưng là, bây giờ là tình huống gì?

Vũ Văn Bác nhìn thấy mình đúng là kích động, chỉ là cũng có hơi chút kích động, thiếu chút nữa mình buồn bực muốn chết. Nhưng đau lòng thật đúng là nhìn không ra!

"Nhìn thấy!" Vũ Văn Bác lúc nói vẫn nhìn Y Hi Nhi, từ vừa mới bắt đầu tầm mắt của anh cũng chưa có rời khỏi khuôn mặt của Y Hi Nhi, tuy chỉ có một tháng, thế nhưng anh lại vô cùng nhớ nhung cái khuôn mặt này, nếu không phải vì cô vẫn tốt, Vũ Văn Bác hận không thể đem cô nâng ở lòng bàn tay, phân chia để nhìn .

"Cho nên cha như vậy là an ủi người sao? Chê cười? A, con còn nói nhiều, chỉ có lạnh lùng, không có mong mỏi!" Y Hi Nhi thở phì phò nói.

Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi đang giận cái gì, nhưng anh nghĩ sẽ không buông tha ý tưởng khiến Y Hi Nhi trở nên mạnh mẽ, nếu như lúc này anh mềm lòng, đây mới thực sự là hại Y Hi Nhi, bảo vệ một người là để cho người đó trở nên mạnh mẽ, mà không phải thời thời khắc khắc trông chừng.

* Lão tử chỉ người cha đã trên 70 tuổi (mình không sửa, để vậy, cho dễ hiểu)

/90

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status