Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 76

/90


Không khí nhàn nhã, bầu trời xanh bao la, vài đám mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời.

Y Hi Nhi chưa từng thỏa mãn như thế này, cũng chưa từng thấy rối rắm như vậy, nói lòng của con gái như kim dưới đáy biển chính là tâm tình của Y Hi Nhi vào giờ phút này.

Đối với tình cảm của Vũ Văn Bác, vẫn là chưa chịu tiếp nhận, trong lòng Y Hi Nhi có hai “thiên sứ” bên nào cũng cho là mình đúng, lý trí nói cho cô biết không thể trầm luân, nhưng cảm tính lại nói cô phải biết nghe theo tiếng gọi của trái tim.

Đối ngược với sự rối rắm của Y Hi Nhi, một người khác lại duy trì thái độ lạc quan, đó chính là Dịch Đình, cô gái này so với sự tưởng tượng của Y Hi Nhi càng thêm bình tĩnh và thong dong, tiếp nhận tất cả sự việc đã xảy ra đối với Y Hi Nhi.

Dịch Đình là đang dè bỉu chuyện mà Y Hi Nhi đang cho là rất rối rắm, nhưng trong lòng Dịch Đình cũng đang ái mộ không ngừng, lúc này gần như chuẩn bị bộc phát.

Uống sạch ly rượu cock-tai trước mặt, Dịch Đình mặc chiếc váy ngắn màu đen khêu gợi ôm sát eo và ngực từ trên ghế nằm ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, cau mày nói: "Này, mi đem vẻ mặt nửa sống nửa chết kia thu lại được không? Lão nương ta không phải Lâm Hựu Lật, không trị liệu được sầu muộn của mi, hơn nữa, so với cái này mà nói, mi phải giúp đỡ ta thật tốt mới đúng chứ?"

Y Hi Nhi trên một chiếc ghế dựa với quần dài màu trắng gạo cộng thêm chiếc áo da và khăn quàng cổ, cùng với Dịch Đình tổ hợp lại với nhau quả nhiên là một người mùa đông, một người là mùa hè, người không biết sẽ cho là thời tiết thất thường. Chán chường dựa vào ghế ôm gối, Y Hi Nhi không còn hơi sức trả lời: "Mi không phải là muốn được ái mộ sao? Có bản lãnh tự mình đi ra ngoài tìm đi, ta không phải là mi, ngoài mặt và trong lòng không đồng nhất nhưng vẫn có thể giả vờ thích thú ở ngoài mặt sao?" "Làm ơn! Mi nói cái gì chứ, người nơi này là một đám hung thần ác sát, thật vất vả mới có một vẻ mặt ôn hòa vậy mà sau lưng lại còn có âm hồn bất tán Đinh Tiểu Vũ, mi bảo cho ta thế nào xuống tay?" Dịch Đình đối với người của hội Liệt Diễm không dám xuống tay, người duy nhất mỉm cười với cô là Đoan Mộc Triển còn có vị truyền nhân thế gia thần trộm Đinh Tiểu Vũ, cái này gọi là cô làm sao mà chịu nổi đây?

"Chính mi muốn xuống tay, mi rất giỏi leo cửa sổ đi vào mà, dù sao mi cũng đủ yêu kiều, chính mi đưa tới cửa người nào không muốn chứ." Y Hi Nhi nhiều năm qua đối với thái độ tích cực của Dịch Đình đã miễn dịch, người này luôn nói mình xinh đẹp, đến nay lại còn thêm chút nhạy cảm, cũng không có hành động nỗ lực.

"Này! Y Hi Nhi xin mi thương xót ta chớ làm ta mất giá như vậy được không? Dầu gì ta cũng là người mẫu, có chiều cao là được rồi?" Dịch Đình rất là khi dễ rồi lại kiêu ngạo mà nói.

"Cứng cỏi, chiều cao, không phải là 1m76 sao? Vậy mà đã hài lòng sao? Lại còn chưa nói đến là tiểu người mẫu không chính thức, nếu không nhiều năm như vậy còn thường ăn không đủ no cơm, so với ta vẫn còn nghèo túng!" Y Hi Nhi châm chọc , người bạn tốt này mặc dù rất hư vinh, tuy nhiên nó rất có nguyên tắc, cho tới nay không có ai nói cô ấy biết quy tắc ngầm, dĩ nhiên, Dịch Đình cũng không thèm.

"Ta nói về phạm vi chiều cao! Được rồi được rồi, thay vì chờ tên ngu ngốc nhà mi thông suốt hiểu ta, còn không bằng đi tìm cây cải củ nói chuyện, tối thiểu thực vật còn có chút hồi báo giá trị, khó chịu liền ăn nó đi." Dịch Đình liếc mắt, tự mình đi, cũng không quản Y Hi Nhi.

Dịch Đình đến đã một tuần lễ rồi, thân thể của Y Hi Nhi cũng đã khôi phục so với trước kia không sai biệt lắm, chỉ là gương mặt tròn không còn như trước, nói một cách khác khuôn mặt tròn giờ thành hình trái xoan, chiếc cằm hơi nhọn kiên định, điều này đối với bản thân Y Hi Nhi mà nói ngược lại là một loại chuyện tốt.

Nằm trên ghế sa lon, Y Hi Nhi tiếp tục đem suy nghĩ đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, nói cô vô tâm rồi lại quan tâm tình cảm, nói cô hữu tình nhưng mà đối với Vũ Văn Bác lại có chút tàn nhẫn.

Họp xong, Vũ Văn Bác trực tiếp đi về phía tây trong hoa viên tìm Y Hi Nhi, anh biết gần đây Y Hi Nhi cho người đem ghế sa lon dời đến bên kia trong hoa viên, nếu không có chuyện gì là ở chỗ đó hoài niệm cuộc sống, đối với đáp án của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cũng không vội, dù thế nào đi nữa người anh cần là cô, mặc kệ đáp án như thế nào, kết cục đều đã được định trước rồi.

Mới vừa rồi Đoan Mộc Thác tại Nga truyền đến video, đã tìm được tung tích của của cô gái Cố Nhã Thuần kia, thêm đó lại có chuyện ngoài ý muốn chính là bên cạnh Cố Nhã Thuần còn xuất hiện một người khác, mà người kia với Y Hi Nhi cũng có một chút quan hệ.

Thấy Y Hi Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi, Vũ Văn Bác bước tới nhẹ nhàng không một tiếng động ôm cô.

Đem cằm chống trên đỉnh đầu của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất thích tư thế này, từ phía sau lưng ôm Y Hi Nhi, loại cảm giác đó thật yên bình.

"Nói cho tôi biết, Cố đại nhân thế nào?" Y Hi Nhi mở mắt hỏi.

Cô không nói không có nghĩa là không phát giác, Vũ Văn Bác là hạng người gì cô đều biết rõ, cộng thêm Đinh Tiểu Vũ nhanh mồm nhanh miệng, tuy anh ít lời, mặc dù không có nói gì, nhưng cũng nhận thấy hơi thở của không được ổn định, cô đối với cảm giác này rất rõ nằm vùng cũng không phải là ngồi không.

Vũ Văn Bác tự biết không thể gạt Y Hi Nhi quá lâu, sớm biết sẽ có một ngày gặp phải vấn đề như vậy, cho nên cũng không giật mình.

"Cố Nhã Thuần hiện tại trong tay Lam Lăng Thiên." Vũ Văn Bác nói thật, anh cả đời này cũng sẽ không nói dối Y Hi Nhi, anh chỉ chọn cách nói, hoặc là không nói, cũng sẽ không có lời nói dối.

Y Hi Nhi nghe xong sửng sốt một chút, cô thật không ngờ kết quả sẽ như vậy, Lam Lăng Thiên cái tên này cô không thể quên, khi ấy cô ở Nhật Bản cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến một vụ đẫm máu, chủ mưu chính là Lam Lăng Thiên, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cô lại luôn nhớ cái tên này, chỉ là cô vẫn không có nói ra mà thôi.

"Bị thương sao?" Y Hi Nhi nắm cánh tay Vũ Văn Bác hỏi, với cá tính kiêu ngạo của Cố Nhã Thuần, chỉ sợ phải đánh nhau đến một mất một còn mới chịu bỏ qua.

"Em yên tâm, Hạ Hải Yến ở cùng cô ấy." Vũ Văn Bác rất không muốn nói đề cao người đàn ông này, tuy nhiên lại không thể làm gì, Hạ Hải Yến vẫn dấu kín thực lực, khi hội Liệt Diễm tìm được tung tích Cố Nhã Thuần đồng thời cũng trong lúc đó phát hiện ra Hạ Hải Yến, hơn nữa Đoan Mộc Thác đi trước tìm hiểu những người xung quanh Cố Nhã Thuần, xem ra, người này không đơn giản như trong tưởng tượng.

"Hải Yến? Bị ma xui qủy khiến sao?" Y Hi Nhi có chút kinh ngạc, nói thật cô chưa từng nghĩ tới Hạ Hải Yến sẽ vì Cố Nhã Thuần bí quá hoá liều, luận về giao tình, giữa bọn họ vẫn chưa tới một bước kia, nhiều lắm chỉ là đồng nghiệp, nếu có tăng thêm tình nghĩa chỉ là khi ở trụ sở huấn luyện mà thôi.

Vũ Văn Bác gật đầu một cái, người đàn ông kia anh có gặp qua một lần, nhưng lại làm cho anh nhớ, mặc kệ có phải có quan hệ với Y Hi Nhi hay không, tóm lại người đàn ông này hoặc là biến thành người của mình, hoặc chỉ có thể phá hủy, nếu chỉ là Cố Nhã Thuần hoặc là Hạ Hải Yến anh đều không sợ hãi, nhưng bây giờ hai người kia cùng có liên hệ, có thể lại là chuyện khác rồi.

"Ở đâu?" Y Hi Nhi nghe thấy tên của Hạ Hải Yến chẳng những không có buông lỏng, ngược lại có chút sốt ruột, cái tên đánh không chết không may mắn đó, một mình Cố Nhã Thuần ở ngoài đã không chống cự nổi rồi, không phải một người giỏi như Cố Nhã Thuần, đi theo chỉ càng hỏng chuyện.

"Biên giới nước Nga." Vũ Văn Bác trả lời, xem ra, chuyến này anh không thể không tự mình đi.

"Cố đại nhân vì tôi làm quá nhiều chuyện rồi, tôi không đi cả đời này tôi sẽ không an lòng, mặc dù tôi không có bản lãnh cao như vậy, nhưng nếu không tự mình đi cứu họ tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình." Y Hi Nhi nhìn vào ánh mắt của Vũ Văn Bác nói.

Mặc kệ như thế nào, cô không thể không đi.

"Anh hiểu, chỉ là trước khi đi em cần phải chờ một chút." Vũ Văn Bác an ủi tâm tình đang kích động của Y Hi Nhi.

"Chờ cái gì? Em không muốn phải đi nhặt xác của Cố đại nhân, loại chuyện như vậy em tuyệt đối sẽ không làm." Y Hi Nhi có chút nóng nảy, cô hùng hùng hổ hổ, hận không thể lập tức đi cứu Cố Nhã Thuần.

"Cuối tuần Lam Lăng Thiên sẽ tham gia hội nghị phân chia thế lực hắc đạo ở Trung Đông, đến lúc đó em dĩ nhiên là có thể nhìn thấy Cố Nhã Thuần, bây giờ còn chưa đến lúc, cho nên em không được hấp tấp, anh sẽ có an bài." Vũ Văn Bác nói xong, lại ôm Y Hi Nhi lần vào trong ngực.

Y Hi Nhi biết, nếu Vũ Văn Bác nói lời này, anh tuyệt sẽ không bỏ mặc Cố Nhã Thuần, mặc dù anh biết Cố Nhã Thuần đối với anh có thái độ thù địch , nhưng vẫn là vì cô mà làm, nghĩ đến tâm ý của người đàn ông này, trong lòng của Y Hi Nhi không nhịn được cũng dịu xuống nhiều.

Tình yêu thật sự là rất kỳ diệu, khi nó tới thì không có cách nào ngăn cản, cho dù là đối với liệt nữ cực kỳ trung trinh cũng thể chống lại mị dược này, tình yêu luôn làm người ta không còn sự sáng suốt, muốn nhiều hơn **.

Y Hi Nhi chủ động tới gần, hôn lên môi của Vũ Văn Bác, nhẹ nhàng chậm chạp và nóng bỏng, giống như là đang đùa nghịch chú chim nhỏ .

Một buổi chiều diễm lệ, hai người yêu đang ôm nhau, tâm tư tương liên, càng thêm gắn kết không rời, hận không thể cùng đối phương hoà vào làm một.

Lời nói phía hai bên.

Sau giữa trưa Y Hi Nhi ở trên sô pha cùng Vũ Văn Bác chàng chàng thiếp thiếp, còn lại Dịch Đình cực kỳ buồn bực nghĩ tới mối tình đầu của mình, lần đầu có ý hiến dâng, nhưng ông trời giống như luôn muốn đối kháng với cô, luôn là không gặp được đúng người, vì thế, Dịch Đình vô số lần vỗ ngực dậm chân, thật may là ngực cô khá lớn có thể chống lại những cú đấm, đổi lại là lời của người khác, “Đại Biệt sơn” (dãy núi ở ranh giới ba tỉnh Hồ Bắc, An Huy và Hà Nam) cũng đấm thành đồi núi nhỏ rồi.

Buồn bực lần nữa đấm ngực, Dịch Đình vốn là muốn đi tới nhưng chân dài duỗi trở về, bước chân dừng lại.

Không gặp được đúng người cũng không sao, thấy người khác gặp chuyện tốt lại làm cho rất ít người không lúng túng .

Vốn là khi gặp người khác thể hiện tình cảm quá mức đối phương thường có chút lúng túng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thiên tài y học bác sĩ Lâm Hựu Lật bình tĩnh thong dong, Dịch Đình bắt đầu oán thán bản thân mình.

Rõ ràng mình so với Lâm Hựu Lật vóc người trước sau lồi lõm, gương mặt so với Lâm Hựu Lật tinh xảo mỹ lệ, hơn nữa cô so với Lâm Hựu Lật càng thêm phong tình vạn chủng, so về mọi mặt thì cô có nhiều ưu thế hơn, nhưng không có người đàn ông nào bị cô mê hoặc, nhưng Lâm Hựu Lật dường như chuyện gì cũng không làm, lại khiến Tây Môn Dật một lòng chân thành.

Cho nên nói, cái thế giới này vĩnh viễn không công bằng.

Dịch Đình thầm mắng một câu, tức giận nói: "Bây giờ còn là ban ngày, mắt bị tia tử ngoại chiếu vào cảm thụ được sao? Loại chuyện như vậy nên lựa chọn ban đêm gió lớn mà làm."

Tây Môn Dật đối với mức độ cởi mở của Dịch Đình âm thầm sợ hãi than, cô gái này nói có vẻ có bài bản, giống như rất lão luyện dường như rất hiểu, bĩu môi, Tây Môn Dật tay từ trên người của Lâm Hựu Lật buông ra, nghĩ thầm: cô gái này sao da mặt dày như vậy, giống như khúc quanh tường thành.

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội ăn vụng, nữ chính không phối hợp thì chớ, còn gặp phải cô gái không dễ chọc vào này, anh gần đây thật là thiếu thắp hương!

"Không cần bồi Hi Nhi sao?" Tây Môn Dật thở dài, bất đắc dĩ hỏi.

Trước người có cái nhìn soi mói như máy ra đa thì có thể làm chuyện vụng trộm này sao? Dù thế nào đi nữa anh vẫn làm không được, đã như vậy, nên nghĩ tìm biện pháp đem cô Dịch Đình này đi xử lý, tựu xem như là mình phải mất chút công sức, tìm trong hội Liệt Diễm có người nào thích hợp, lập tức mời đến xem mắt.

"Cô gần đây nhàm chán quá đến nỗi xuân buồn thu đau, không thích hợp cũng không lợi để ta có thể tâm tình, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài thử vận khí một chút, nói không chừng thật có thể gặp được trùm háo sắc." Dịch Đình vung tay, vân đạm phong khinh nói, từ từ hướng hai người đi tới.

"Đáng tiếc vừa ra tới liền gặp người này, thật đáng thương." Lâm Hựu Lật chỉ chỉ Tây Môn Dật nói, hôm nay cô ra cửa quên nhìn Hoàng Lịch (kiểu như Lịch Vạn Niên của Việt Nam, xem ngày tốt ngày xấu, thời tiết), cư nhiên ngay tại chỗ vắng vẻ này gặp Tây Môn Dật, thiếu chút nữa bị ăn đậu hũ, thật may là Dịch Đình xuất hiện.

Mặc dù tin tưởng Y Hi Nhi nhưng phần lớn đều là những người không đáng tin cậy, tỷ như Đinh Tiểu Vũ, nhưng là cũng có một số ít như Cố Nhã Thuần là đáng tin, Dịch Đình miễn cưỡng cũng coi là người bình thường.

"Tỷ tỷ nếu ghét bỏ thì có thể tặng tôi được rồi, tôi chính là ai đến cũng không cự tuyệt." Dịch Đình không một chút ngượng ngùng nói, Tây Môn Dật cũng hay nói giỡn, bao nhiêu cô gái ước có thể lên giường của anh ta, Lâm Hựu Lật là người ngu sao? Cư nhiên thoái thác?

"Tặng? Không phải của tôi, sao tặng, cô đừng lôi kéo tôi vào, nếu như các người muốn nói chuyện phiếm thì cảm phiền ở phía trước 100m quẹo trái có một vườn hoa nhỏ, chớ ảnh hưởng tôi tại nơi này luyện yoga." Lâm Hựu Lật không chịu nổi nói, hôm nay cô thật vất vả mới ra ngoài tìm được một chỗ yên tĩnh mà thư thái tập yoga , không muốn bị quấy rầy quá lâu.

"Đừng vô tình như vậy, dù gì em cũng đã từng thương tôi." Tây Môn Dật không biết xấu hổ mà tiến lên.

Rất đáng tiếc, Lâm Hựu Lật hoàn toàn không thấy, trực tiếp một cái tát đẩy gương mặt tuấn dật của Tây Môn Dật ra, cô thật không hiểu, tại sao Tây Môn Dật ở trước mặt cô giống như vô lại, rõ ràng khi ở trước mặt người khác vẫn còn rất có khí phách, hơn nữa dáng vẻ cao cao tại thượng, vậy mà trong chốc lát người liền thay đổi, là một người đây sao?

"Cút!" Lâm Hựu Lật tự mình đi tới bên cạnh.

Tây Môn Dật vội vã muốn theo sau, lại bị Dịch Đình ngăn cản.

Tây Môn Dật vốn không muốn để ý tới Dịch Đình, nói thật nếu không phải bởi vì Y Hi Nhi, anh căn bản sẽ không nhìn Dịch Đình lấy một cái, mặc dù cô là một cô gái xinh đẹp, nhưng trái tim của anh không thích nên cái gì cũng đều không thích, nhiều nhất cô chỉ là một vật phẩm xinh đẹp để triển lãm mà thôi.

Dịch Đình hướng về phía Tây Môn Dật nháy mắt mấy cái, ý tứ muốn Tây Môn Dật cùng cô đi, muốn nói chuyện riêng.

Tây Môn Dật vốn là không để ý tới, nhưng Dịch Đình cũng rất kiên trì, hơn nữa rất có nghị lực, mặc dù Tây Môn Dật ra vẻ bực mình, không kiên nhẫn nhưng vẻ mặt vẫn rất có kích tình làm mặt quỷ.

Đáng tiếc, Tây Môn Dật vẫn như cũ không có ý theo cô.

Dịch Đình nóng nảy, mẹ kiếp, lão nương là một cô gái hoạt sắc sinh hương (xinh đẹp linh hoạt) ở trước mắt anh ta mà anh ta không thèm nhìn một cái, có ý tứ gì chứ? Vì vậy. .. . . Cái này làm cô muốn đứt gân não liền bỏ mũ hướng về phía Tây Môn Dật giơ giơ lên.

Tây Môn Dật lúc này bình thản theo Dịch Đình rời đi.

Lâm Hựu Lật nhìn hai người rời đi, trong lòng có dự cảm xấu, nhất là Dịch Đình, vị bằng hữu quái dị của Y Hi Nhi khiến cho cô cảm giác không chân thật.

Quả nhiên, đến buổi tối, khi màn đêm buông xuống, một bóng dáng lén lút bò vào phòng của Lâm Hựu Lật, nửa giờ sau, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mang theo một chút đè nén rống giận: "Dịch Đình, cái người lường gạt này!"

Núp ở phía dưới gian phòng của Lâm Hựu Lật trong vườn hoa nhỏ chuẩn bị xem kịch vui, người nào đó, lặng lẽ lui, lúc này trong lòng cô có chút phẳng lặng, kinh ngạc xem ra người coi kịch không chỉ có mình cô, có cảm giác tìm được chiến hữu, "Thật con mẹ nó thoải mái!" Dịch Đình nói xong, cười híp mắt như chính mình trở lại thời trẻ thơ bên trong thành bảo.

Thời gian trôi mau, chớp mắt một cái đã đến hội nghị phân chia thế lực nhật kỳ Trung Đông.

Đối với mọi người mà nói, ngày nay quá nhanh, Vũ Văn Bác không hy vọng Y Hi Nhi mạo hiểm đi, hận không thể ngày này chưa tới, Đoan Mộc Thác càng thêm cảm thấy thời gian rất nhanh, anh đang ở Nga một mặt ứng phó với Lam Lăng Thiên, mặt khác còn phải vì Y Hi Nhi làm cửa hàng, còn có một người cũng cảm thấy thời gian quá nhanh.

Người đó chính là Tây Môn Dật.

Kể từ một tuần lễ trước sau khi Dịch Đình kéo anh đi bàn bạc một âm mưu, hơn nữa tại không thể thực hiện được vào đêm khuya, không thể làm gì khác hơn là đi trước đến một tòa thành tìm người tính sổ sau, từ lúc đó Tây Môn Dật và Dịch Đình trở thành hảo bằng hữu, lý do chỉ có mình anh biết, nhưng tất cả mọi người đều biết Tây Môn Dật chợt trở nên cảnh xuân đầy mặt, mà quan hệ của anh và Dịch Đình càng thêm mật thiết, khiến người không biết còn tưởng rằng người Tây Môn Dật xem trọng là Dịch Đình.

Y Hi Nhi vô tâm chú ý động thái biến hóa của Dịch Đình, lại phát hiện cô nàng đang thực hiện một cái “bẫy” có vẻ là cách làm rất xưa, hơn nữa còn điên cuồng hứng thú với ước hẹn, cả người trở nên thần bí.

Một ngày này, Y Hi Nhi đi theo Vũ Văn Bác đi tới Trung Đông, hội nghị tiến hành nhưng Y Hi Nhi không được tham dự, cho nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài, có người chuyên phục vụ cô.

Cùng đi còn có Đoan Mộc Triển và Tây Môn Dật, Trung Đông là thế giới hắc ám nhiều máu tanh nhất, huống chi toàn bộ giới hắc đạo đều tập trung ở đây, không cẩn thận sẽ dẫn tới họa sát thân, cho nên mỗi bang phái đều dẫn theo đội ngũ chiến đấu tinh anh nhất tham gia hội nghị lần này.

Phòng khách quý bên trong ngăn nắp trống trải .

Đây là một gian phòng lớn diện tích khoảng ba trăm mét vuông, bên trong trang hoàng đơn giản, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo mà mạnh mẽ.

Điều khiến Y Hi Nhi cảm thấy thêm lạnh chính là bên trong căn phòng rộng lớn này tổng cộng chỉ có tám người, trong đó có một nửa trong số đó là cô biết, nhưng cô phải làm bộ như không biết, điều này làm cô bị kích động nhưng đành áp chế lại, cố gắng khắc chế máu nóng đang dâng trào trong mình.

Hội nghị Trung Đông chia làm chủ hội nghị cùng thuộc hạ hội nghị, tất cả Hắc lão đại cùng đi họp, các thuộc hạ đi cùng toàn bộ để vũ khí dưới cờ ở cùng một phòng họp chờ, nói là chờ, thật ra thì nói một cách thẳng thắn là lo lắng trong quá trình diễn ra hội nghị có người tạo phản.

"Sao? Tự cho mình được chủ nhà Lam Lăng Thiên tân sủng, mà có thể kêu ngạo như vậy sao? Ngươi là cái thá gì? Lăng Thiên sớm muộn sẽ đem ngươi xử lý, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ chết, tôi xem còn ai che chở ngươi." Một cô gái người Mỹ cao lớn da trắng bỗng nhiên nói lớn.

Y Hi Nhi hoảng hốt, cộng thêm Anh ngữ của bản thân cũng không lưu loát, cho nên không hoàn toàn nghe rõ, nhưng ngược lại cô thấy rất rõ, cô gái người Mĩ ngạo mạn này hoàn toàn là hướng về phía Cố Nhã Thuần.

Không chút nghĩ ngợi, ly rượu trong tay Y Hi Nhi trực tiếp ném tới mặt nữ nhân kia.

"Con mẹ nó cô cắn người linh tinh cũng không nhìn một chút đối tượng là ai ? Cố đại nhân là người cô có thể chọc sao?" Y Hi Nhi ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt cô gái người Mĩ, chỉ tiếc nói là Trung văn, đối phương hoàn toàn không biết cô đang kêu gào cái gì.

Dừng lại không kêu gào bằng tiếng Trung, Y Hi Nhi len lén rời ánh mắt nhìn xem phản ứng của Cố Nhã Thuần, phát hiện Cố Nhã Thuần không lộ vẻ xúc động, Y Hi Nhi lập tức toàn thân dâng trào, cho tới nay, chỉ cần Cố Nhã Thuần không phản đối liền cổ vũ cô có thể tiếp tục, không có cái gì khống chế được, Cố Nhã Thuần tuyệt không cho cô cơ hội gây chuyện thị phi, điều đó cũng lý giải tại sao khi cô mở miệng cũng không nói tiếng Anh, mà lại nói tiếng Trung, chỉ là phòng ngừa xảy ra sự cố, cô vẫn phải tiếp tục kêu gào bằng thứ tiếng Trung, không thể hại Cố Nhã Thuần.

Y Hi Nhi tự động đứng lên phía trước Cố Nhã Thuần, hoàn toàn là bộ dạng của một gà mẹ che chở gà con, lúc này đương nhiên là phải giúp đỡ Cố Nhã Thuần, cô còn muốn lấy công chuộc tội, hi vọng sau này Cố Nhã Thuần có thể bỏ qua lỗi của mình.

Y Hi Nhi giúp đỡ Cố Nhã Thuần, ở một bên Đinh Tiểu Vũ tự nhiên cũng là giúp đỡ người quen, tự động đứng cạnh Cố Nhã Thuần phía sau lưng của Y Hi Nhi, làm hậu thuẫn cho các cô.

Tám người thân cận bên trong cũng chỉ có ba người họ là người Châu Á, năm người khác đều là người phương Tây, lại thêm liên quan với giới hắc đạo, tự động tạo thành một vòng.

Y Hi Nhi nhìn đối phương sau lưng xuất hiện ba người ngoại quốc cao lớn như nhau, lập tức khí thế liền giảm xuống, dù sao chiều cao chênh lệch ở nơi nào, khí thế chênh lệch cũng ở đó, người ta vốn là hắc đạo, giết người đánh nhau giống như ăn cơm, sát khí trên người đã sớm vô hình hiển hiện ra, cuộc sống trong bầu không khí hòa bình của Y Hi Nhi vô luận như thế nào cũng đã bị loại khí thế này lấn áp.

"Cô tính làm gì đó? Đừng tưởng rằng ỷ có hội Liệt Diễm mà có thể phách lối, chẳng qua là nhặt được Con Rối mới mà thôi." Cô gái người Mĩ khinh bỉ nhìn Y Hi Nhi, cô từ nhỏ chưa từng bị uất ức như vậy, dĩ nhiên tức giận.

"Ta không giống ngươi là đồ, rất xin lỗi ta là người." Y Hi Nhi chậm rãi dùng Anh văn trả lời một câu, càng thêm chọc cho đám kia ngoại quốc nàng trên mặt lúc trắng lúc xanh.

"Được rồi, lui về phía sau!" Cố Nhã Thuần nhàn nhạt nói một câu, thuận tay cầm cổ tay Y Hi Nhi kéo về phía sau một chút, mình tiến lên phía trước.

"Ngả Mễ tiểu thư cô rất tốt, tôi vô tâm ngạo khí, nếu như tôi có cái gì chọc cô không vui tôi cảm thấy thực xin lỗi, bây giờ là lúc quan trọng, tin tưởng các vị đương gia ở bên trong hội nghị cũng không hi vọng chúng ta ở chỗ này huyên náo, cô nói có đúng không?" Cố Nhã Thuần vừa mở miệng chính là một chuỗi tiếng Anh dài lưu loát, trên mặt còn mỉm cười.

"Hừ, cô cho rằng nói như vậy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Bất luận thế lực Trung Đông phân chia như thế nào, cha ta Johny Dell địa vị ở trong hắc đạo vĩnh viễn đều không thể nào dao động, mà cô. . . . . . Hừ hừ, chờ xem, đến lúc đó tôi nhất định để cho cô quỳ gối khóc trước mặt của tôi cầu xin tha thứ ." Ngả Mễ phách lối nói qua.

Ai cũng biết lão Johnny Dell đối với ái nữ này rất sủng ái, chỉ tiếc cô Ngả Mễ này không biết thích gì ở Lam Lăng Thiên, đáng tiếc Lam Lăng Thiên là một hoa tâm đại củ cải, cả ngày cô lưu luyến ở đây nhưng lại không quan tâm tới, chỉ coi Ngả Mễ là muội muội mà đối đãi.

Ngả Mễ từ nhỏ quen được nuông chiều, nên phàm là nữ nhân bên cạnh Lam Lăng Thiên, toàn bộ đều coi là cái đinh trong mắt, hận không thể rút gân lột da giải hận.

"Mẹ kiếp! Cố đại nhân tính tình thật tốt, cũng không giống như tác phong của cô, coi mình là đại nhân vật, cô . . . . ." Y Hi Nhi mờ mịt chỉ vào Ngả Mễ nói, Cố Nhã Thuần lúc nào thì nói chuyện nhún nhường như vậy? Cô thế nào cho tới bây giờ cũng không biết?

Y Hi Nhi không có lễ phép chỉ về phía Ngả Mễ khiến cô rất tức giận, liền đưa tay hung hăng đẩy tay Y Hi Nhi ra, cô từ nhỏ đến lớn thật chưa từng thấy qua người nào đối với mình vô lễ như vậy, mặc dù nghe không hiểu Y Hi Nhi đang nói cái gì, nhưng trong giọng nói Ngả Mễ vẫn hiểu ý tứ.

"Ngươi chính là con gái Vũ Văn đương gia nhặt được thôi, hừ, khó trách như Hai Lúa, quả nhiên đều là một loại, Tiểu Tam chính là Tiểu Tam, còn đường hoàng nói là con gái, khó trách không có giáo dưỡng." Ngả Mễ khinh thường nhìn Y Hi Nhi, từ từ nói, khiến Y Hi Nhi từng chữ từng chữ nghe được rõ ràng.

Y Hi Nhi vừa nghe, tính tình bạo hỏa liền xông tới, cộng thêm trên mu bàn tay bị Ngả Mễ hung hăng vỗ đã một mảnh đỏ bừng, còn bị Ngả Mễ này khoa trương chà xát chiếc nhẫn một vệt máu bắn ra ngoài, càng làm cho lửa giận của cô bừng bừng.

"Con mẹ nó cô mới là kỹ nữ? Cái gì gọi là Tiểu Tam cô biết không? Cô nhìn thấy Lam Lăng Thiên kết hôn? Cô nhìn thấy Vũ Văn Bác kết hôn? Bọn họ đều là những người đàn ông độc thân, nam chưa cưới nữ chưa gả, chúng tôi bình thường lui tới, về phần chúng tôi thích phẫn diễn nhân vật phụ nữ nào, mắc mớ gì tới cô?" Y Hi Nhi giận đến không lựa lời nói.

Hôm nay, nếu như không phải bị Ngả Mễ chọc giận, Y Hi Nhi không dám nói ra những lời này, bởi vì vốn là cùng Tây Môn Dật cùng nhau mở hội nghị nhỏ, Đại Lệ Ti chẳng biết tại sao cũng xuất hiện ở trong phòng của thân nhân chờ khách quý, kể từ lúc chia tay Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi đã lâu không nhìn thấy Đại Lệ Ti rồi, dĩ nhiên, ở lần đầu tiên tại vụ truy đuổi giết Y Hi Nhi ở Hạ Môn Đại Lệ Ti cũng không có tự mình xuất hiện.

Đại Lệ Ti là vị hôn thê của Vũ Văn Bác, mặc kệ có kết hôn hay không, nhưng mà đối với truyền thống mà nói Y Hi Nhi chính là người thứ ba, Y Hi Nhi vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với Đại Lệ Ti, hôm nay ở trước mặt Đại Lệ Ti nói ra những lời này, không thể nghi ngờ là một hình thức khiêu chiến.

Huống chi, Đại Lệ Ti cũng không có ra vẻ ác ý đối với mình, lúc này vô hình tạo thành hai “mặt trận”, Đại Lệ Ti cũng không gia nhập vào đối phương trận doanh trong đó, mà là ngồi ở trên ghế sa lon ưu nhã làm một người đứng xem, đây đã là đang giúp Cố Nhã Thuần rồi, hiện tại. . . . . .

Y Hi Nhi sau khi những lời nói ra khỏi miệng, liền bắt đầu hối hận, chính mình không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, tự chuốc lấy phiền nhiễu.

Y Hi Nhi càng không thể quên được đoạn đối thoại này, A Mễ thì càng cắn lời này không thả, âm tiếu nói: "Đại Lệ Ti, vị hôn phu của cô lúc nào thì cùng cái người phương Đông này dinh dưỡng không đầy đủ bình thường lui tới rồi hả ? Cô cũng để yên được?"

Đại Lệ Ti như cũ ưu nhã uống sâm banh, nhìn muốn khích bác ly gián Ngả Mễ mỉm cười, khoát khoát tay, "Xem ra Johnny Dell đích xác là rất sủng ái con gái bảo bối."

"Đó là đương nhiên, cha ta chính là cha ruột." Ngả Mễ lúc nói lời này tự tin nhìn Y Hi Nhi khiêu khích.

"Khó trách lâu như vậy đều không cho ngươi biết, chắc là đem ngươi trở thành đóa hoa nhà ấm rồi, tổ chức hắc đạo đã sớm biết chuyện, Ngả Mễ tiểu thư vẫn còn trách không biết đây." Đại Lệ Ti một lời nói qua, thông minh né tránh đề tài nhạy cảm mà Y Hi Nhi vừa mới nói ra.

Đứng ở sau lưng Ngả Mễ ba người cô gái da trắng cúi đầu rỉ tai, cùng Ngả Mễ nói qua gì đó.

Từ sau hội nghị Trung Đông, Vũ Văn Bác đã bí mật tìm Đại Lệ Ti giải trừ hai hôn ước giữa hai người. Hơn nữa Mafia cam kết cùng hội Liệt Diễm chung sống hòa hảo. Hiện tại giữa Đại Lệ Ti và Vũ Văn Bác chỉ có ích lợi hắc đạo, không có tình cảm riêng tư.

"Cô!" Ngả Mễ bị tức đến không nói được gì.

Đại Lệ Ti như người không có việc gì, lảo đảo tìm đến nơi cách xa đám người này uống sâm banh.

Y Hi Nhi nhìn Đại Lệ Ti, nghĩ thầm: “Nữ nhân này quả nhiên là mặt hàng cao cấp, hai ba câu liền hiểu cái khó của mình, hơn nữa còn giúp mình”.

Mặc dù không biết tại sao Đại Lệ Ti sẽ giúp giúp mình nhưng Y Hi Nhi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều bởi vì Ngả Mễ rất nhanh lại đưa ra chủ đề nóng về một người khác. Không được mấy câu, đám người này cùng người phụ nữ đanh đá chửi bóng chửi gió tựa như mắng lên.

Khi Y Hi Nhi tóc tai bù xù từ trong cuộc chiến dừng lại nghỉ ngơi, phát hiện người trong cuộc Cố Nhã Thuần lại có thể cùng Đại Lệ Ti thân thiết uống sâm banh, hoàn toàn xem các cô là người vô hình.

Nhìn lại bộ dạng chật vật không thể chịu nổi của mình, Y Hi Nhi rối rắm đến độ trong người sớm xuất huyết. Mình thì vì người khác liều sống liều chết, người ta thì tốt rồi, ở đây uống rượu.

Lúc này người phụ nữ ở giữa cuộc chiến kịch liệt đi qua. Bên kia hội nghị cũng đã đến hồi cuối.

Cánh cửa màu đỏ thẫm bị đẩy ra chứng tỏ hội nghị đã kết thúc, mấy người phụ nữ vẫn còn đỏ mặt gân cổ do tranh đấu đi tới bên cạnh các người con trai, tay trong tay rời đi.

Hội nghị Trung Đông kết thúc, trở thành người thắng lớn, trừ ba thế lực lớn là Vũ Văn Bác, Johnny Dell và cha của Đại Lệ Ti —— ở ngoài, còn có hắc mã Lam bang giúp Lam Lăng Thiên. Còn lại cũng chỉ là dựa vào chút quan hệ tốt mà có chỗ đứng thôi, nhưng tại hội nghị Trung Đông này một chỗ đứng cũng đã làm các bang phái hài lòng.

Trong bốn thế lực lớn, có ba Phương gia chúc đứng ở một bên (chỗ này mình không hiểu, bạn nào biết giải thích giúp nhé. Mình sẽ sửa lại sau), Ngả Mễ đương nhiên không dám phách lối nữa.

Tác phong trước sau như một người đẳng cấp bước ra, vẫn còn hỏi han lẫn nhau, hình như Tây Môn Dật cũng đánh thắng một trận, nét mặt rạng rỡ. Trong lúc ra khỏi hội nghị cùng Đinh Tiểu Vũ cười giỡn. Phần đông xã hội đen vừa nhìn biết là con gái duy nhất của thần trộm thế gia, tự nhiên cũng đi lấy lòng.

Thần trộm thế gia cùng hội Liệt Diễm quan hệ thân thiết đã không phải là tin đồn gì nữa. Mặc dù lần này thần trộm Đinh gia không có phân chia địa bàn, nhưng vẫn được quan tâm coi trọng.

Thú vị là Ngả Mễ nhìn Y Hi Nhi không vừa mắt nhưng Johnny Dell cùng Vũ Văn Bác có giao tình, xác thực đối với Y Hi Nhi bằng ánh mắt tương đãi. Ngược lại Y Hi Nhi một lòng bảo vệ Cố Nhã Thuần bởi vì bang Lam cùng hội Liệt Diễm như nước lửa mà trở thành nhân vật đối địch.

Sau một phen kịch đấu cùng Ngả Mễ, Y Hi Nhi chợt phát hiện hình như mình bị kích động đến đầu óc mơ hồi. Cố Nhã Thuần rốt cuộc có cùng Lam Lăng Thiên ngả bài, nói cô bây giờ là Cảnh sát Quốc tế / nếu như là thân phận nằm vùng như lời nói vậy mình như vậy không nhẫn nhịn, chẳng phải là hại cô ấy?

Nhớ tới chuyện này, Y Hi Nhi chột dạ nhìn Cố Nhã Thuần một cái, trong lòng gào thét.

Vốn mình tính làm người thông minh đến đây nhưng vì không nhịn được Ngả Mễ ức hiếp Cố Nhã Thuần khí thế trong nháy mắt đã bộc phát. Xem ra, mình từ đầu tới cuối vẫn còn quá non nớt.

Vốn định là Cố Nhã Thuần nhất định không thể đem mình ăn tươi nuốt sống hoặc là dứt khoát coi như chuyện vừa rồi không có xảy ra, làm như mình không biết đối phương. Dù sao lúc nãy toàn bộ lời nói thô tục cùng khó chịu đều là tiếng Trung, nhất định, nói họ quen biết cũ cũng được, nói họ cùng là người Trung Quốc hiểu nhau không cần nói cũng có thể.

Nhưng Cố Nhã Thuần lại tự nhiên cùng mình ngồi ở nơi này nói chuyện phiếm, đây là tình huống gì?

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần liếc mắt xem thường, "Tôi không nổi giận là bởi vì cô bắt đầu là vì tôi, tôi biết rõ tính cách của và sự thông minh của cô. Cô mặc dù dễ kích động cũng không phải kẻ ngu hơn nữa rất giỏi quan sát nên lúc ban đầu tôi mới tìm cô làm nằm vùng."

Đây là. . . . . . được khen ngợi?

Y Hi Nhi có chút không thể tin được.

"Vậy việc tôi vừa làm. . . . . . Có ảnh hưởng tới kế hoạch của cô?" Y Hi Nhi không dám tin, xác nhận lại tránh khỏi cuối cùng bị Cố Nhã Thuần thay đổi tính cả nợ cũ.

"Cô so với trước kia lớn lên rất nhiều, xem ra Vũ Văn Bác hạ không ít công phu rồi." Cố Nhã Thuần tán thưởng nói: "Lúc đầu nổi giận cô còn biết nói tiếng Trung khiến cô gái ngoại quốc nghe không hiểu, tới khi được tôi ngầm đồng ý mới dám thật sự nổi giận. Bây giờ còn vội tới đòi bùa hộ mệnh cho bản thân, quả nhiên tinh ranh không ít."

"A? Đâu có đâu có, chủ yếu là tự tôi thông minh." Y Hi Nhi cười hì hì.

Nàng vốn là không ngốc thậm chí là thông minh, chỉ là quá lười, lười phải thể hiện mà thôi. Bây giờ bị Vũ Văn Bác kích thích ra ngoài để tự vệ.

Hai người nói tới chỗ này phải phân xe mà đi rồi.

Sau khi hội nghị chấm dứt thì tiếp theo là gì? Đó là đương nhiên là dạ hội rồi.

Mặc dù các tổ chức xã hội đen bị người ta đồn đại nhiễm toàn máu tanh bạo lực lại thêm không có kiến thức, không có đầu óc, hình tượng cao lớn thô kệch nhưng đó tầng thấp mà thôi. Hôm nay tề tụ ở đây kể ra cũng được coi là các xã hội đen có quyền thế, giàu có không thì cũng là xã hội đen có tiếng tăm. Người đi ra ngoài đều là Nhân Trung Chi Long (những người tài năng, khí thế vượt trội), đương nhiên cũng không thể thiếu các hoạt động tao nhã.

Mặc dù nói là dạ hội nhưng thời gian mở màn trên thực tế cũng là lúc xế chiều, mặt trời còn chưa lặn.

Lúc này, trong sân âm nhạc ưu nhã, ly này ly kia lần lượt hết, kẻ dưới nịnh bợ kẻ trên, thế lực nhỏ nịnh bợ thế lực lớn , thế lực lớn cũng muốn lôi kéo thế lực nhỏ. Các nhà giàu trên mặt rất tự nhiên, tác phong cũng hoà thuận vui vẻ.

Chỉ cần không nhắc tới tiền bạc thì dù là đã từng kẻ thù, ngoài mặt cũng sẽ duy trì tình nghĩa. Tuy là đã từng muốn đưa Vũ Văn Bác vào chỗ chết nhưng Lam Lăng Thiên cũng ở đây hòa hảo chúc mừng Vũ Văn Bác.

"Tính ra, tôi đây đã cưng chiều lãnh đạo trực tiếp chỉ huy cô gái của anh rồi, không nghĩ đến hôm nay chạm mặt ở chỗ này." Lam Lăng Thiên ưu nhã nói, lời nói thong dong lại có ngụ ý.

Tình huống bây giờ, hắn là đại diện của Cố Nhã Thuần mà Vũ Văn Bác là đại diện của Y Hi Nhi, mặc dù chỉ là chiếm tiện nghi trên lời nói nhưng Lam Lăng Thiên cảm thấy trong lòng rất tốt. Đột nhiên thấy ở bên cạnh cùng hợp tác với người phụ nữ nóng nảy ấy cũng tăng thêm không ít niềm vui.

"Cha, con thắng người một nước. Con thấp hơn Cố đại nhân một cấp cũng là phải, nếu không cái tốt đưa hết cho chúng ta, ông trời sẽ trách phạt." Vũ Văn Bác đã từng công khai giữa bọn họ là quan hệ cha con mặc dù sau đó đã vượt qua rồi nhưng trong mắt các danh gia bọn họ vẫn là quan hệ cha con tình cảm.

Y Hi Nhi nói xong lời này cố ý tỏ vẻ ngu ngốc, hồ đồ. Cố Nhã Thuần không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác, chỉ là phần lớn cũng dung túng. Lam Lăng Thiên tự nhiên thấy mất hứng.

Lẽ ra tâm tư Lam Lăng Thiên sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấu nhưng hắn gặp phải con mắt trinh thám linh hoạt của Y Hi Nhi cộng thêm nàng cố ý theo dõi, dĩ nhiên đã nhận ra.

Cố ý biểu lộ dáng vẻ ngây thơ nhìn Vũ Văn Bác: "Cha nói có phải hay không? Chúng ta xem trọng khiêm tốn, con nói đã đủ khiêm nhường chứ?"

Y Hi Nhi vốn đang buồn bực, hiện tại vừa vặn phát tiết.

Vũ Văn Bác đúng lúc nhìn thấy Cố Nhã Thuần ở đó khinh thường người phụ nữ bảo bối của anh trong lòng âm thầm khó chịu, hận không thể phẩy tay áo bỏ đi, trên danh nghĩa là con gái nhưng anh đã hợp nhất với Y Hi Nhi lại làm cho Lam Lăng Thiên nhận lấy thua thiệt. Tuy chỉ trên đầu lưỡi nhưng cũng làm cho hắn hơi khó hiểu, bực tức.

Nghĩ tới đây Vũ Văn Bác quay đầu liền thấy Y Hi Nhi cả người mặc một bộ lễ phục màu hồng đào ngắn bó sát người, khẽ mỉm cười một cái. Loại này cảm giác chân thật mà bình thường này hiện tại hắn đã phải tiếp nhận thành thạo rồi.

Vốn tưởng rằng thế giới của anh vĩnh viễn sẽ cách thế giới của người bình thường rất xa, anh vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu rõ cảm nhận của người bình thường. Tại sao phải cười? Tại sao phải khóc? Tại sao phải đau lòng khổ sở? Tại sao phải so đo với người yêu? Một chút tình cảm bình thường thôi nhưng đối với anh đều rất quý giá, hiện tại anh đã hiểu.

Vũ Văn Bác cười một tiếng, Y Hi Nhi càng thêm phách lối, đắc ý: "Tôi nói anh đối với Cố đại nhân nhà tôi khách khí một chút, đừng tưởng rằng cô ấy không có chỗ dựa."

Cố Nhã Thuần nói móc: "Dựa vào cô có thể dựa vào sao?"

"Tôi không được còn có cha tôi chứ sao." Chỉ chỉ Vũ Văn Bác. Mặc dù Vũ Văn Bác đối với Cố đại nhân có chút thành kiến tuy nhiên cũng âm thầm trợ giúp Cố đại nhân. Cái này. . . . . . Có phải trong truyền thuyết nói yêu ai yêu cả đường đi?

"Tôi khinh! Còn cô nữa, chờ tô nhiệm vụ hoàn thành, cô cẩn thận tôi sẽ trừng trị cô." Cố Nhã Thuần không chút nào bận tâm Vũ Văn Bác cùng Lam Lăng Thiên trước mặt nói tới thân phận cảnh sát của hai người.

"Cô đừng mà. Đúng rồi rốt cuộc nhiệm vụ của cô là gì?" Lần này kiểm tra đánh giá nội dung đến cuối cùng là cái gì? Tại sao ngay cả Hạ Hải Yến cũng dính dấp vào? Nghĩ đến xui xẻo lại thúc giục Y Hi Nhi muốn hỏi một chút nhưng lại lo lắng ngộ nhỡ cô ấy bại lộ mục tiêu, vì vậy vội vàng uống một ngụm rượu, đè xuống câu muốn hỏi **.

"Chuyện không liên quan cô, bây giờ cô chỉ cần bảo vệ thật tốt bản thân, thân phận của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, ngàn vạn lần không được xem là trò đùa." Cố Nhã Thuần không muốn Y Hi Nhi biết quá nhiều, không phải là thân rồi hơn nữa tính cách của cô ấy biết được nhất định sẽ xen vào đến lúc đó càng phiền toái hơn.

Nhưng Cố Nhã Thuần không nghĩ tới Vũ Văn Bác đã sớm bị cuốn vào trong đó, hơn nữa chuyện đã tiến triển theo chiều hướng xấu rồi.

Rất nhanh, Cố Nhã Thuần liền rời đi. Dù sao đây cũng là một bữa tiệc long trọng, cô không thể chỉ cùng một người xã giao, huống chi thân phận của cô cũng không thích hợp cùng Vũ Văn Bác tán gẫu lên quá nhiều. Hôm nay đã đủ rồi.

Bữa tiệc tiếp tục, Cố Nhã Thuần không xuất hiện trước mặt Y Hi Nhi nữa. Y Hi Nhi tìm cái gì đó ăn. Trừ Cố đại nhân ra, cô và Đinh Tiểu Vũ nói chuyện phiếm, Y Hi Nhi như thế trãi qua hết buổi dạ hội.

Vốn là trong buổi dạ hội Vũ Văn Bác đã làm cho giọt nước cũng không lọt được, vẫn lo có sự cố ngoài ý muốn xảy ra. Dù là cô đi toilet cùng Đinh Tiểu Vũ, anh cũng đứng bên ngoài coi chừng , chỉ sợ có chuyện gì.

Nhưng Vũ Văn Bác ngàn tính vạn tính cũng không tính được sát thủ sẽ mai phục tại buổi dạ hội sau khi chấm dứt, người của mình lần lượt từng người lên xe rồi sau đó từ từ tấn công.

"Bang bang. . . . . ."

"Ầm. . . . . ."

"Két..ét..ét. . . . . ."

Các loại âm thanh ném bom, tiếng súng, tiếng nổ xe hơi nổi lên bốn phía.

Trong nháy mắt tất cả người của mình đã vào trận tuyến.

Hết chương 76


/90

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status