Chương 13:
13. Mẹ kiếp, anh nhìn thấy âʍ ɦộ nhỏ của cô
:
***
Khúc Dật Chi nói một cách vô cảm: "Xin lỗi."
Sau đó anh dùng một tay nắm lấy eo cô từ phía sau, nâng mông cô lên, hơi quay mặt đi, tay kia kéo mạnh, kéo thẳng xuống xương hông, cuối cùng kéo quần xuống phía dưới chân.
"A..."
Hải Uyển Uyển hét lên, Khúc Dật Chi quay đầu lại theo phản xạ, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
Quần quá chật, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng bị anh kéo xuống.
Hải Uyển Uyển hét lên, nhanh chóng che đi phần dưới của cô lại.
"Fuck!"
Khúc Dật Chi chửi thề trong lòng.
Động tác của cô rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy.
Âʍ ɦộ nhỏ nhắn mịn màng bẩm sinh không có lông, trắng trẻo, mập mạp, có độ phồng cao, giống như một bánh bao hấp nhỏ màu trắng.
"Giúp em mặc vào đi." Giọng của Hải Uyển Uyển như đang khóc.
"Anh xin lỗi."
Giọng điệu của Khúc Dật Chi vô cảm, không thể nhìn ra cảm xúc của anh. Hải Uyển Uyển không ngờ mình lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như lúc này.
Khúc Dật Chi kéo chiếc qυầи ɭóŧ thể thao liền màu trắng của cô ra.
Hải Uyển Uyển lấy tay che ở phía trên, dù biết chẳng có tác dụng gì cho lắm, nhưng cô vẫn muốn tìm tâm lý an ủi, có méo mó còn hơn không.
Eo của cô lại bị Khúc Dật Chi ôm chặt, cánh tay cứng ngắc, mông nhấc lên khỏi mặt đất, kéo thẳng qυầи ɭóŧ lên đến eo.
"A..." Hải Uyển Uyển lại hét lên.
Khúc Dật Chi nhìn kỹ hơn, mới nhận ra mình kéo quá mạnh, chiếc qυầи ɭóŧ thể thao vốn đã mỏng nhẹ, nhưng lại mắc vào khe huyệt.
Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng dính chặt vào khe huyệt tạo thành một đường, chia huyệt nhỏ thành hai phần. Hai cánh hoa béo mập giống như cái miệng nhỏ đang mở ra, vải trắng đã kẹp giữa khe huyệt.
Hải Uyển Uyển vặn vẹo mông, cảm thấy khó chịu.
"Rất xin lỗi..."
Khúc Dật Chi lúc này hơi bối rối, người đàn ông to lớn như anh cũng phải đỏ mặt.
"Anh kéo ra cho em."
Hải Uyển Uyển không thể động đậy tay mình, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, phải nói nhỏ nhắc nhở anh.
Khúc Dật Chi ho hai tiếng để ổn định tâm trí, nhưng anh không biết làm cách nào để kéo tấm vải trắng ra.
Cũng không thể đưa tay vào trong khe huyệt để kéo tấm vải ra.
Kéo từ phía trước hay kéo từ phía sau đây.
Loay hoay một hồi, anh quyết định kéo lớp vải ra từ bụng dưới, tốt hơn là không chạm vào mông nếu kéo ra từ phía sau.
Khúc Dật Chi nhét một ngón tay vào qυầи ɭóŧ từ bụng dưới, hơi nâng lên, cố gắng không để ngón tay chạm vào da của Hải Uyển Uyển.
May mắn thay, qυầи ɭóŧ thể thao có độ co giãn tốt hơn qυầи ɭóŧ cotton và có thể kéo lên rất cao.
Lần này anh không thể di chuyển mắt, anh chỉ có thể tập trung vào phần dưới của cô.
Cô là bạch hổ nữ.
Hai cánh hoa ở huyệt nhỏ mập mạp, mềm mại giống như những phần nhiều thịt khác trên cơ thể của cô, ngực nở, mông căng tròn, hếch lên.
Hai môi thịt bị lớp vải mở ra, bên ngoài trắng nõn, bên trong hồng hào, lúc nãy chắc hẳn đã ra nước nên cảm giác hơi trơn trượt.
Anh từ từ kéo qυầи ɭóŧ của cô lên khỏi bụng dưới của cô.
Cảnh tượng hiện tại giống như anh đang kéo qυầи ɭóŧ của cô lên, kéo chúng thành một chuỗi, cọ xát huyệt nhỏ của Hải Uyển Uyển.
Sắc tình vô cùng.
Chiếc qυầи ɭóŧ vừa đúng lúc cọ sát vào âm cô, mang đến chút kɧoáı ©ảʍ.
Hải Uyển Uyển không ngừng rêи ɾỉ.
Cô thật sự muốn chết ngay tại chỗ.
Cô đã từng chứng kiến
những người đàn ông đối xử với phụ nữ như vậy trong phim khiêu da^ʍ.
Suy nghĩ trong đầu quá quyến rũ, hơn nữa cô còn xấu hổ rêи ɾỉ ra tiếng. Cô chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực, không cho anh nhìn thấy vẻ mặt của mình.
"Anh nhanh lên."
Giọng nói bé quá không nghe rõ được.
Khúc Dật Chi lại hắng giọng, lướt ngón tay dọc theo chiếc qυầи ɭóŧ, những ngón tay chạm vào huyệt nhỏ trắng nõn, trượt xuống từng chút một, chiếc qυầи ɭóŧ bó sát từ từ mở ra, môi thịt hở ra cũng dần dần khép lại.
Anh cảm thấy nước chảy ra từ huyệt nhỏ của cô gái.
Khi còn cách mông khoảng chừng một tấc, anh nhanh chóng rút ngón tay ra.
Lớp vải co giãn đập mạnh vào huyệt nhỏ của Hải Uyển Uyển, thậm chí còn phát ra âm thanh hơi ẩm ướt vì mật dịch mà cô vừa chảy ra.
Cô hít một hơi thật sâu, cố chôn chặt hơi thở của mình trong cổ họng.
"Anh xin lỗi." Ngoài ba từ này, Khúc Dật Chi dường như không còn gì để nói.
Việc đã đến nước này rồi, không còn gì để do dự nữa.
Khúc Dật Chi không trì hoãn thêm nữa, ngay lập tức, kéo toàn bộ chiếc quần legging đến tận mắt cá chân của cô.
Hải Uyển Uyển giật mình khi nhìn thấy đầu gối của mình.
Dính máu.
Thảo nào mà đau đến vậy.
Khúc Dật Chi nhúng thuốc sát trùng vào, xoa nhẹ lên da thịt, khiến Hải Uyển Uyển đau đớn kêu lên, anh khó có thể xuống tay được.
Đôi mắt đen của anh tối sầm lại, anh nói với Hải Uyển Uyển: "Qυầи ɭóŧ của em bị ướt."
Hả?
Hải Uyển Uyển bị phân tâm, anh nhanh chóng xoa thuốc cho cô.
"A... đau quá..."
Nước mắt của Hải Uyển Uyển trào ra, cô đập tay vào ngực anh.
Anh ôm cô lại, kéo cô vào lòng để cô không run rẩy nữa, sau đó bình tĩnh tiếp tục bôi thuốc.
"Em là... phụ nữ bình thường, trong trường hợp này... có phản ứng sinh lý... rất bình thường." Hải Uyển Uyển nói trong khi nằm trên tay anh.
Khóe miệng Khúc Dật Chi nhếch lên, nhưng Hải Uyển Uyển không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong việc bôi thuốc.
Hải Uyển Uyển vẫn đang vùi trong vòng tay anh, vai cô thỉnh thoảng giật giật, Khúc Dật Chi ôm lấy cô, bình tĩnh nói: "Chào mừng đến với trường đại học A."
Một lúc lâu sau, người phụ nữ trong tay anh mới cúi đầu, thấp giọng nói: "Em ổn rồi."
Khúc Dật Chi buông cô ra.
"Thuốc phải một lát nữa mới khô, em đợi ở đây đi, lát nữa anh sẽ đưa em đến phòng y tế của trường học."
Sau đó anh xoay người rời đi.
Hải Uyển Uyển buột miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?" Chỉ thiếu chút nữa cô sẽ nói anh đừng đi.
Khúc Dật Chi quay lưng về phía cô, yết hầu chuyển động, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Anh đi lấy quần cho em."
———
Cái này cũng có chút mùi thịt đi, tôi hứa, thiết kế cốt truyện tiếp theo sẽ để đội trưởng uống nước thịt, ăn thịt lợn kho tàu ~
/180
|