Chương 24:
24. Nhìn kìa, quần của anh bị em làm ướt rồi
***
Lần cao trào này, anh quay người đi lại, vừa đi vừa không quên đâm vào huyệt nhỏ của cô.
Chỉ vài bước ngắn ngủi đã lại khiến cô đạt cực khoái rồi. Mật dịch chảy ra khắp nơi.
Anh ôm cô ngồi xuống ghế: "Vì để công bằng, có phải anh cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?"
Hải Uyển Uyển điều chỉnh lại tư thế, dang rộng hai chân ngồi trên người anh.
Trong tư thế này, cơ thể hai người dán càng chặt hơn. Áo sơ mi của cô đã sớm bị cô tự cởi ra. Áo ngực gần như đã không còn bao được vυ", lộ ra ngay trước mặt anh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên vυ" của mình.
Yết hầu của Khúc Dật Chi chuyển động nhanh, mắt anh đỏ bừng, quả thật như sắp bốc lửa đến nơi rồi.
Hải Uyển Uyển cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác tự chủ sắp tan rã ở trong mắt anh: Quả nhiên phương pháp mở rộng hai chân thật sự có ích.
Lúc này, giống như là một hồi trống tiếp thêm động lực khiến tinh thần cô càng trở nên hăng hái hơn, không cần nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa, Hải Uyển Uyển kéo chiếc băng đô trên cột tóc đuôi ngựa, lắc lắc đầu, mái tóc đen xoăn nhẹ dài đến ngang lưng, buông xõa xuống che đi hai vυ" đầy đặn trước mắt Khúc Dật Chi.
Khúc Dật Chi thở dài vì cảnh đẹp trước mặt bị che mất.
Nhưng ngay sau đó, Hải Uyển Uyển cởϊ áσ khoác trắng, cởi thêm áo sơ mi trắng, vuốt tóc đang che trước ngực ra phía sau lưng.
Bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ lụa đen mỏng và qυầи ɭóŧ lụa đen, ngồi ở trên người anh.
Cái âʍ ɦộ nho nhỏ đang không ngừng chảy nước bị cây gậy cứng nóng của anh chơi đùa, cặρ √υ" vô cùng sinh động lộ ra ngay trước mặt, chỉ cần anh nghiêng đầu về phía trước là có thể ăn sạch cặρ √υ" trắng nõn.
"Đàn anh, không phải nói thuốc này sẽ chảy ra từ huyệt nhỏ sao?"
Lỗ nhỏ của Hải Uyển Uyển cọ cọ vào người khiến anh hơi run lên: "A..."
Nhưng cô cố tình không để vυ" mình chạm vào anh: "Sao em chảy nhiều nước như vậy rồi mà thuốc vẫn chưa hết hiệu lực?"
Cô hơi ngả người ra sau, nhả cây gậy căng cứng của anh ra khỏi huyệt nhỏ rồi đưa tay ra đặt lên trên đũng quần đang dựng thẳng lên của anh: "Nhìn kìa, quần của anh ướt hết rồi."
Giọng điệu của cô vô cùng dâʍ đãиɠ nhưng khuôn mặt lại vô cùng trong sáng.
Khúc Dật Chi như muốn phát điên lên, anh cảm thấy mình chính là cầm thú. Anh muốn ấn cô đến nơi cô vừa mới đặt tay lên, kéo khóa quần cho cô ăn gậy thịt của anh.
Cây gậy to lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô, đút vào cổ họng cô, để cô ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, một giọt cũng không được phun ra.
Hải Uyển Uyển nhìn Khúc Dật Chi, mặc dù anh không có biểu hiện gì nhiều, nhưng cô thấy gậy thịt đang đè nặng cô nảy lên rất mạnh.
Ha ha, hóa ra anh cũng không hề bĩnh tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hải Uyển Uyển quyết định bất chấp liều một phen. Cô không biết quyến rũ đàn ông thế nào, nhưng trong giấc mơ, Khúc Dật Chi đã làm cô hết lần này đến lần khác.
Bây giờ có thêm tác dụng của thuốc, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô muốn anh cũng làm cô giống như trong mơ vậy.
Cô nắm lấy tay Khúc Dật Chi, đặt lên vυ" mình, bao lấy năm ngón tay anh cọ xát, thịt vυ" mềm mại tràn ra giữa các khe ngón tay của anh.
Hải Uyển Uyển gần như phát khóc: "Em không biết phải làm thế nào mới phun nước được, anh giúp em với."
Muốn dụ dỗ anh là thật, nhưng khó chịu cũng là thật.
Nếu lúc này Khúc Dật Chi vẫn còn có thể nhịn được nữa, vậy thì anh không phải là đàn ông.
Khúc Dật Chi nắm lấy lấy vυ" cô, tay trượt xuống, thò vào trong áσ ɭóŧ, dùng đầu ngón tay nắm lấy núʍ ѵú săn chắc trên ngực cô xoa bóp: "Em có chắc muốn anh giúp không?"
Núʍ ѵú chưa từng được chạm vào trước đây bây giờ bị đàn ông chơi đùa, ngược lại liên tục mang đến kɧoáı ©ảʍ, cô thì thào: "Chúng ta là đồng bệnh tương liên, nên giúp đỡ lẫn nhau."
——
Đội trưởng Khúc: Đồng bệnh tương liên cái con mẹ gì chứ, anh vậy mà không thể phản bác!(✪ω✪)
/180
|