- Dạ, thưa đại phu nhân!Tiểu nhân đã xử lí sạch sẽ rồi ạ!Tiểu nhân đảm bảo tuyệt đối sự việc này sẽ đc bảo mật,tất nhiên là sẽ ko có chuyện truyền đc ra ngoài! - quản gia lí chân chó nói.
-uhm!Ngươi lui xuống trước đi!-Âm thanh thản nhiên của một mĩ phụ,lúc này nàng ta đang ngồi tựa vào ghế đàn hương từ từ thưởng thức ly trà nóng.Mặc dù đã ngoài 40 cộng thệm là mẹ ba người con nhưng nhờ vào son phấn thượng hạng tỉ mỉ chăm chút nhìn nàng ko khỏi khiến kẻ khác lầm tưởng nàng bất quá chừng 30-31,làn da trắng mịn màng đủ thấy chủ nhân nó chăm sóc rất tốt,gương mặt mĩ miều,dáng vẻ thướt tha cho ta thấy đc nàng khi xuân sắc là một mĩ nhân xinh đẹp nhưng lời nói cùng cử chỉ của nàng ta trước cái chết của một người ko khỏi làm cho 2 kẻ đầu xỏ(nhị tiểu thư và tam tiểu thư phải rùng mình)đủ thấy đại phu nhân này ko phải kẻ tốt lành gì mà là một kẻ tâm cơ thâm sâu.
Sau khi uống xong một ngụm trà bà ta trấn tình 2 đứa con gái bằng giọng cưng trìu:
-Tuyết Nhi,Nguyệt Nhi ko cần lo lắng!Con tiện nhân đó chết cũng ko ai tra cứu đâu!Nương đã sắp xếp xong xui hết rồi,hai đứa ngoan về phòng đi.
-Nhưng...nhưng mà,lỡ như.. phụ thân tra ra là chúng ta làm thì sao ạ!Nương, con không muốn bị phạt ở Từ Đường đâu! (t/g: ko biết đầu óc con này bị gì nga!Giết người mà chỉ bị phạt quỳ ở từ đường...chắc làm bằng tà hữu ha..ha.. Như Phong:'Ai viết rồi còn hỏi' *giọng răng đe*.t/g*đổ mồ hôi hột*viết tiếp lạch cạch...lạch cạch..'hu..hu..thiên a!Con bị bóc lột sức lao động a!')Mộ Dung Như Nguyệt giong run run nhu sắp khóc,đôi mắt tiểu bạch thỏ vô tội phiếm hồng ko khỏi khiến người ta thương tiếc kết hợp cung làn da trắng nõn,môi anh đào cắn đến chảy máu.Bộ dáng này ko khỏi khiến người lầm rằng nàng mới là kẻ bị hại chân chính,nàng ta cũng đâu cố ý đâu chứ!Chỉ là trong lúc nhất thời bộc phát dùng hết năm phần công lực rồi sau đó tỉ tỉ còn cho ả(MDNP)thêm mấy chưởng.Ai ngờ sự việc đi đến nước này!
Mộ Dung Như Tuyết lườm đứa em chết nhác của mình ngạo mạn lên tiếng:
-Hừ!Ai kêu nó ngu ngốc lại còn là phế vật làm chi!Xứng đáng làm vật giải trí của ta đã là may mắn mấy đời rồi.Ai biểu vận khí của nó ko tốt,mới quá tay có một chút là chết ngất.Hừ!Quá yếu chết đi khỏi chướng mắt ta - Hồng y đỏ rực,da trắng như tuyết đôi mắt kêu ngạo đi cùng đôi môi anh đào biểu tình như cười cợt làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng ta thay vào đó là sự diêm dúa,lẳng lơ cộng vào khuôn mặt ngạo mạn thế kia chẳng khác nào các ma ma ở thanh lâu.
-Thôi đc rồi các con yên lặng nghe nương nói!Như Tuyết dẫn em con về phòng rồi tìm cách trấn an nó đi!Còn Nguyệt Nhi đừng sợ mẫu thân có cách làm cho phụ thân các con ko trách tội chúng ta đc.Với lại hắn cũng ko quan tâm nó sống chết thế nào trong bao năm qua há lại có thể truy cứu chúng ta.Trong phủ mất đi một phế vật cũng chẳng ai đâu mà để ý đến.Thôi nhanh đi đi , ta mệt rồi!Về phòng các con đi.
-Dạ, nương!-MDNT và MDNN đồng thanh vang lên.
Bọn họ ko biết là vào lúc này có người bên trong góc khuất,bên cạnh phòng đại phu nhân và người đó đều nghe hết tất cả những gì trong cuộc đối thoại đó!Với đôi mắt lóe lên giảo hoạt cùng cơ trí nhưng bị bao phủ bởi một màng sương lạnh lùng như khối băng ngàn năm!(Đừng có ai thắc mắt tại sao Phong tỉ lại ko bị phát hiện nga!Xin nhắc lại lần nữa vì là cao thủ võ công hiện đại lẫn tinh thông nội công cổ xưa nên là khó trách mấy " gà què " này ko phát hiện đc!)
Một lúc sau,giữa bóng đêm tịch mịch, 1 đạo ánh sáng chợt lóe rồi tiến thẳng vào góc khuất của phủ thừa tướng nếu như có ai đó trông thấy lúc này cũng phải la hét thất thanh vì sợ hãi vì tốc độ của nó wả thật rất nhanh.Đi vào " viện các " hay nói đúng hơn là " cái nơi ko dành cho người để ở!".Vừa nhìn thấy nó nàng thầm nghĩ tứ tiểu thư trước đây sống " tốt " như thế nào!h a i r !Cuộc đời quả thật quá bất công.
Vừa tiến vào phủ đập vào mắt nàng là một cô bé chừng 16-17 tuổi, khóc lóc thảm thiết đến nỗi đôi mắt sưng hiếp vì ngấn lệ.Bộ dáng nàng khá thanh tú với làn da trắng nõn càng dễ thấy xa xa những vết xanh tím do bị đánh đập mà có.Tóc đc búi hai bên trong như kiế nha hoàn vẫn thường gặp,sau khi quan sát một hồi nàng mờ nhớ ra đc thì ra cô bé này tên là Thanh Nhi(t/g: Phong tỉ cứ một hồi cô bé này một hồi cô bé kia nhưng ko rõ bộ dáng của mình là một tiểu oa nhi nha!)Nàng ta là nha hoàn mà mẫu thân để lại chăm sóc nàng,hết mực trung thành và tận tụy chăm sóc thân thể này.Trong khi những người khác điều khinh rẻ,hiếp đáp MDNP.Sau khi nhận biết xong trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp,mặc dù 'nàng' trước kia điên điên khùng khùng nhưng vẫn có một người quan tâm chăm sóc lại là một người xa lạ như vậy còn niềm vui gì hơn!Sau khi khóc một hồi nàng ta chợt ngẩn đầu,vừa nhìn thấy Như Phong hai mắt nàng sáng rực như nhìn thấy bảo vật.Vội vàng chạy lại ôm chầm lấy nàng vừa khóc thút thích vừa nói:
-Tiểu thư như thế nào mà rời khỏi Thanh Nhi!Nô tì rất lo lắng cho người,lỡ như...lỡ như lại bị nhị tiểu thư và tam tiểu thư bắt nạt thì phải làm sao.Lúc đó nô tì ko thể gánh cho người đc a!
Nàng bất giác mỉm cười rời khỏi cái ôm của Thanh Nhi lạnh nhạt cất tiếng:
-Ta ko sao!Người ko cần lo lắng.
Một câu của nàng làm cho Thanh Nhi cùng đó sao lại dụi dụi mắt,dáng vẻ ko thể tin vào mắt mình làm cho nàng một phen giở khóc giở cười.Thanh Nhi vừa mừng vừa sợ,mừng là đương nhiên vì tiểu thư hết bệnh nhưng lại lo là đây chỉ là mộng ảo mà thôi,nên nàng hỏi lại Như Phong bằng giọng run run:
-Tiểu...tiểu thư!Có phải..là em đang mơ hay không cuối cùng người đã hết bệnh rồi a!
-Ngươi ko có nằm mơ đâu ! Ta đang "rất" bình thường.
-Nhưng...nhưng sao đột nhiên người lại khỏi bệnh zậy ạ!
-À!Ha...là do ta bị đánh đến thừa chết thiếu sống đến khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình khỏi bệnh!Ngươi nói có phải là ta "may mắn" lắm hay ko !!?
Thanh Nhi cả kinh nói:
-Cái gì!Người nói...người bị đánh đến chết đi sống lại ư!Hic...hic..tiểu thư của nô tì, em xin lỗi người là do em vô năng ko thể bảo vệ chiều có người chu đáo.Oa...oa em xin lỗi tiểu thư...là do em ko tốt...
-Đừng khóc!Là do ta wá yếu ớt nên đã làm liên lụy đến người nên ko cần tự trách mình!Từ đây về sau ta sẽ bảo vệ ngươi!
-Oa!Phu nhân trên trời có mắt a!Phù hộ cho tiểu thư chẳng những đã hết bệnh mà còn rất kiên cường nữa!
-Oach!Chắc hẳn tiểu thư rất đói bụng đi,em sẽ lấy gì đó để cho người lót dạ a!
Trong khi nàng có chưa kịp nói gì thì Thanh Nhi đã biến mất dạng,lúc này trong nàng vẫn lạnh lùng xa cách như cũ!Nhưng nếu quan sát kĩ trong mắt nàng vẫn ko tránh đc 1 tia dao động.
-uhm!Ngươi lui xuống trước đi!-Âm thanh thản nhiên của một mĩ phụ,lúc này nàng ta đang ngồi tựa vào ghế đàn hương từ từ thưởng thức ly trà nóng.Mặc dù đã ngoài 40 cộng thệm là mẹ ba người con nhưng nhờ vào son phấn thượng hạng tỉ mỉ chăm chút nhìn nàng ko khỏi khiến kẻ khác lầm tưởng nàng bất quá chừng 30-31,làn da trắng mịn màng đủ thấy chủ nhân nó chăm sóc rất tốt,gương mặt mĩ miều,dáng vẻ thướt tha cho ta thấy đc nàng khi xuân sắc là một mĩ nhân xinh đẹp nhưng lời nói cùng cử chỉ của nàng ta trước cái chết của một người ko khỏi làm cho 2 kẻ đầu xỏ(nhị tiểu thư và tam tiểu thư phải rùng mình)đủ thấy đại phu nhân này ko phải kẻ tốt lành gì mà là một kẻ tâm cơ thâm sâu.
Sau khi uống xong một ngụm trà bà ta trấn tình 2 đứa con gái bằng giọng cưng trìu:
-Tuyết Nhi,Nguyệt Nhi ko cần lo lắng!Con tiện nhân đó chết cũng ko ai tra cứu đâu!Nương đã sắp xếp xong xui hết rồi,hai đứa ngoan về phòng đi.
-Nhưng...nhưng mà,lỡ như.. phụ thân tra ra là chúng ta làm thì sao ạ!Nương, con không muốn bị phạt ở Từ Đường đâu! (t/g: ko biết đầu óc con này bị gì nga!Giết người mà chỉ bị phạt quỳ ở từ đường...chắc làm bằng tà hữu ha..ha.. Như Phong:'Ai viết rồi còn hỏi' *giọng răng đe*.t/g*đổ mồ hôi hột*viết tiếp lạch cạch...lạch cạch..'hu..hu..thiên a!Con bị bóc lột sức lao động a!')Mộ Dung Như Nguyệt giong run run nhu sắp khóc,đôi mắt tiểu bạch thỏ vô tội phiếm hồng ko khỏi khiến người ta thương tiếc kết hợp cung làn da trắng nõn,môi anh đào cắn đến chảy máu.Bộ dáng này ko khỏi khiến người lầm rằng nàng mới là kẻ bị hại chân chính,nàng ta cũng đâu cố ý đâu chứ!Chỉ là trong lúc nhất thời bộc phát dùng hết năm phần công lực rồi sau đó tỉ tỉ còn cho ả(MDNP)thêm mấy chưởng.Ai ngờ sự việc đi đến nước này!
Mộ Dung Như Tuyết lườm đứa em chết nhác của mình ngạo mạn lên tiếng:
-Hừ!Ai kêu nó ngu ngốc lại còn là phế vật làm chi!Xứng đáng làm vật giải trí của ta đã là may mắn mấy đời rồi.Ai biểu vận khí của nó ko tốt,mới quá tay có một chút là chết ngất.Hừ!Quá yếu chết đi khỏi chướng mắt ta - Hồng y đỏ rực,da trắng như tuyết đôi mắt kêu ngạo đi cùng đôi môi anh đào biểu tình như cười cợt làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng ta thay vào đó là sự diêm dúa,lẳng lơ cộng vào khuôn mặt ngạo mạn thế kia chẳng khác nào các ma ma ở thanh lâu.
-Thôi đc rồi các con yên lặng nghe nương nói!Như Tuyết dẫn em con về phòng rồi tìm cách trấn an nó đi!Còn Nguyệt Nhi đừng sợ mẫu thân có cách làm cho phụ thân các con ko trách tội chúng ta đc.Với lại hắn cũng ko quan tâm nó sống chết thế nào trong bao năm qua há lại có thể truy cứu chúng ta.Trong phủ mất đi một phế vật cũng chẳng ai đâu mà để ý đến.Thôi nhanh đi đi , ta mệt rồi!Về phòng các con đi.
-Dạ, nương!-MDNT và MDNN đồng thanh vang lên.
Bọn họ ko biết là vào lúc này có người bên trong góc khuất,bên cạnh phòng đại phu nhân và người đó đều nghe hết tất cả những gì trong cuộc đối thoại đó!Với đôi mắt lóe lên giảo hoạt cùng cơ trí nhưng bị bao phủ bởi một màng sương lạnh lùng như khối băng ngàn năm!(Đừng có ai thắc mắt tại sao Phong tỉ lại ko bị phát hiện nga!Xin nhắc lại lần nữa vì là cao thủ võ công hiện đại lẫn tinh thông nội công cổ xưa nên là khó trách mấy " gà què " này ko phát hiện đc!)
Một lúc sau,giữa bóng đêm tịch mịch, 1 đạo ánh sáng chợt lóe rồi tiến thẳng vào góc khuất của phủ thừa tướng nếu như có ai đó trông thấy lúc này cũng phải la hét thất thanh vì sợ hãi vì tốc độ của nó wả thật rất nhanh.Đi vào " viện các " hay nói đúng hơn là " cái nơi ko dành cho người để ở!".Vừa nhìn thấy nó nàng thầm nghĩ tứ tiểu thư trước đây sống " tốt " như thế nào!h a i r !Cuộc đời quả thật quá bất công.
Vừa tiến vào phủ đập vào mắt nàng là một cô bé chừng 16-17 tuổi, khóc lóc thảm thiết đến nỗi đôi mắt sưng hiếp vì ngấn lệ.Bộ dáng nàng khá thanh tú với làn da trắng nõn càng dễ thấy xa xa những vết xanh tím do bị đánh đập mà có.Tóc đc búi hai bên trong như kiế nha hoàn vẫn thường gặp,sau khi quan sát một hồi nàng mờ nhớ ra đc thì ra cô bé này tên là Thanh Nhi(t/g: Phong tỉ cứ một hồi cô bé này một hồi cô bé kia nhưng ko rõ bộ dáng của mình là một tiểu oa nhi nha!)Nàng ta là nha hoàn mà mẫu thân để lại chăm sóc nàng,hết mực trung thành và tận tụy chăm sóc thân thể này.Trong khi những người khác điều khinh rẻ,hiếp đáp MDNP.Sau khi nhận biết xong trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp,mặc dù 'nàng' trước kia điên điên khùng khùng nhưng vẫn có một người quan tâm chăm sóc lại là một người xa lạ như vậy còn niềm vui gì hơn!Sau khi khóc một hồi nàng ta chợt ngẩn đầu,vừa nhìn thấy Như Phong hai mắt nàng sáng rực như nhìn thấy bảo vật.Vội vàng chạy lại ôm chầm lấy nàng vừa khóc thút thích vừa nói:
-Tiểu thư như thế nào mà rời khỏi Thanh Nhi!Nô tì rất lo lắng cho người,lỡ như...lỡ như lại bị nhị tiểu thư và tam tiểu thư bắt nạt thì phải làm sao.Lúc đó nô tì ko thể gánh cho người đc a!
Nàng bất giác mỉm cười rời khỏi cái ôm của Thanh Nhi lạnh nhạt cất tiếng:
-Ta ko sao!Người ko cần lo lắng.
Một câu của nàng làm cho Thanh Nhi cùng đó sao lại dụi dụi mắt,dáng vẻ ko thể tin vào mắt mình làm cho nàng một phen giở khóc giở cười.Thanh Nhi vừa mừng vừa sợ,mừng là đương nhiên vì tiểu thư hết bệnh nhưng lại lo là đây chỉ là mộng ảo mà thôi,nên nàng hỏi lại Như Phong bằng giọng run run:
-Tiểu...tiểu thư!Có phải..là em đang mơ hay không cuối cùng người đã hết bệnh rồi a!
-Ngươi ko có nằm mơ đâu ! Ta đang "rất" bình thường.
-Nhưng...nhưng sao đột nhiên người lại khỏi bệnh zậy ạ!
-À!Ha...là do ta bị đánh đến thừa chết thiếu sống đến khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình khỏi bệnh!Ngươi nói có phải là ta "may mắn" lắm hay ko !!?
Thanh Nhi cả kinh nói:
-Cái gì!Người nói...người bị đánh đến chết đi sống lại ư!Hic...hic..tiểu thư của nô tì, em xin lỗi người là do em vô năng ko thể bảo vệ chiều có người chu đáo.Oa...oa em xin lỗi tiểu thư...là do em ko tốt...
-Đừng khóc!Là do ta wá yếu ớt nên đã làm liên lụy đến người nên ko cần tự trách mình!Từ đây về sau ta sẽ bảo vệ ngươi!
-Oa!Phu nhân trên trời có mắt a!Phù hộ cho tiểu thư chẳng những đã hết bệnh mà còn rất kiên cường nữa!
-Oach!Chắc hẳn tiểu thư rất đói bụng đi,em sẽ lấy gì đó để cho người lót dạ a!
Trong khi nàng có chưa kịp nói gì thì Thanh Nhi đã biến mất dạng,lúc này trong nàng vẫn lạnh lùng xa cách như cũ!Nhưng nếu quan sát kĩ trong mắt nàng vẫn ko tránh đc 1 tia dao động.
/15
|