Lúc Minh Mị thức dậy, toàn thân cô đau như bị nghiền nát, mệt mỏi rã rời, nơi riêng tư sử dụng quá độ càng đau đớn rõ ràng hơn.
Mà người triền miên suốt đêm với cô lại không thấy bóng dáng, tuy cô có thể đoán ra nguyên nhân xảy ra chuyện tối hôm qua, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mắng Diêm Thần là một cái chày gỗ.
Trong nồi vẫn có cháo táo đỏ ăn trăm lần không ngán, lần này còn thả thêm đường đỏ, vừa ăn vào miệng đã cảm nhận được hương đường đỏ tinh khiết thơm ngào ngạt. Minh Mị cảm thấy nếu Diêm Thần đổi nghề mở một tiệm bán cháo, việc buôn bán nhất định rất phát triển.
Lúc nãy Minh Mị nhận được điện thoại của anh trai cô là Minh Hạo, Minh Hạo sống ở nước ngoài để mở rộng thị phần làm ăn của nhà họ Minh.
Lần này về nước bởi vì Minh Hạo nghe luật sư nói em gái mình muốn ly hôn, chuyện này anh còn chưa nói với ba mẹ, thằng nhóc nhà họ Diêm kia Minh Hạo cũng biết, Minh Mị làm ầm ĩ muốn gả cho cậu ta, người làm anh như anh không ngăn cản, mắt điếc tai ngơ nhìn em gái đi đến mức tiền trảm hậu tấu, sau đó trơ mắt nhìn em gái lấy lòng tên đầu gỗ Diêm Thần, anh chỉ có thể thầm cầu mong trời phật có thể phù hộ hôn nhân của Minh Mị suông sẻ.
Minh Mị vốn định đến sân bay đón Minh Hạo, không ngờ cô vừa chuẩn bị đi thì Minh Hạo đã hầm hầm tìm tới cửa.
Điều khiến Minh Hạo hoàn toàn không ngờ chính là tiểu công chúa anh nuông chiều từ bé, lại ở trong một căn hộ "Đơn sơ" đến thế, bởi vậy có thể thấy được, thằng nhóc Diêm Thần kia khốn nạn cỡ nào!
"Anh tìm cậu ta hỏi rõ ràng." Vừa vào nhà nói xong câu đầu tiên Minh Hạo đã quay đầu đi trở ra, dù đánh không lại Diêm Thần, anh cũng phải đánh cho cậu ta một trận nên thân!
"Anh, anh nghe em nói đã." Minh Mị vội kéo anh trai đang xúc động lại.
Cô biết Minh Hạo cảm thấy bất công vì cô chịu tổn thương, có điều cô hoàn toàn không muốn tạo thêm cơ hội để hai người gặp nhau một lần nào nữa, kết thúc tốt nhất cho bọn họ chính là trở thành người xa lạ.
"Em và Diêm Thần chia tay trong hòa bình, không có bất kỳ tranh chấp nào." Nói thì nói thế, nhưng trong đầu Minh Mị bỗng hiện lên hình ảnh Diêm Thần thất thố trong đêm mưa ngày ấy. Minh Mị quy tất cả những điều không hiểu về Diêm Thần thành anh bị ma nhập, suýt chút nữa cô đã bị chuyện này mê hoặc, bây giờ không thể nào nghĩ lung tung nữa.
Cô vội ngăn Minh Hạo muốn đi đánh người lại, không nói trước được việc Minh Hạo có thể đánh lại Diêm Thần hay không, dù cho đánh lại thì vô cớ đánh quân nhân còn tại ngũ, tội danh này không nhỏ.
Minh Hạo cũng biết suy nghĩ của Minh Mị, anh kiềm chế cơn nóng giận, cân nhắc một lát anh mới nói: "Tiểu Thất, trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, sáng mai anh sẽ giới thiệu cho em một người tốt hơn thằng nhóc Diêm Thần kia gấp trăm ngàn lần!"
Minh Mị vội gật đầu đồng ý, lúc này mới có thể dỗ được Minh Hạo.
*
Diêm Thần nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đến biên giới chi viện đội quét ma túy, cho nên mới không kịp nói câu nào với Minh Mị mà đi luôn.
Minh Mị cũng không biết nguyên nhân vì sao Diêm Thần đột ngột xuất hiện rồi đột ngột rời đi, cô cũng không có tâm trạng tìm hiểu.
Bởi vì chuyện hội sở Thiên Hồng, ngành giải trí hủy bỏ rất nhiều hoạt động, các bộ phim do các công ty giải trí có liên quan cũng đều tạm hoãn ghi hình, những bộ đang quay cũng đóng máy.
Cũng vì vậy, Lỵ Hương cho Minh Mị nghỉ phép dài hạn, cuộc sống rảnh rỗi này đối với người quen sống kiếp phù du như Minh Mị đã là chuyện rất lâu trước kia, trong lúc cô thảnh thơi phơi nắng uống trà chiều, thì người nào đó phải chiến đấu sống còn trong mưa bom lửa đạn nơi biên giới.
*
Thời gian nghỉ phép trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã qua nửa tháng, cuối cùng Minh Mị cũng lấy lại tinh thần.
Hiếm khi quay về biệt thự nhà họ Minh, sáng sớm vừa ra khỏi phòng Minh Hạo đã nhìn thấy em gái nhà mình ngồi ăn sáng uống cà phê, không thể không nói gen nhà bọn họ quá tốt, ngũ quan Minh Mị như người trong tranh, dưới ánh nắng ban mai càng xinh đẹp nao lòng, cảnh đẹp ý vui.
Thật ra ly hôn cũng tốt, dù Mị nhi nhà anh là cây cải trắng, thì cũng không thể để cho thằng nhóc nhà họ Diêm kia bóp nát.
"Hôm nay có tiết mục gì không?" Thấy mấy ngày nay Minh Mị đều ở nhà, Minh Hạo muốn khuyên Minh Mị ra ngoài giải sầu.
Em gái anh yêu Diêm Thần sâu đậm, ở trong mắt anh, dù hiện tại cô tỏ vẻ bình thản không có vướng bận gì, nhưng e rằng sau lưng anh lại khóc thầm.
Đương nhiên Minh Mị biết anh trai lo lắng cho mình, "Anh, chiều nay em định ra ngoài đi dạo shopping."
"Hưm . . . Đi một mình chán lắm, anh có một bạn học, thời cao trung thường đến nhà chúng ta, đại học thì xuất ngoại học ngành đạo diễn, lần này về nước cậu ta muốn tìm hiểu tình hình giành giải trí trong nước, hai người cũng có thể xem như một nửa đồng nghiệp, hay em giúp anh tiếp đãi cậu ta nhé? Buổi chiều anh còn một cuộc họp với hội đồng quản trị . . ."
*
Minh Mị đi đến địa chỉ Minh Hạo cho từ sớm, đương nhiên cô hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh trai mình, anh trai muốn cô làm quen những người này để nhanh chóng thoát khỏi bóng ma "Ly hôn".
Vừa nghe cái tên Kỳ Quan Đạc Minh Hạo nói, Minh Mị biết mình không thể không gặp người này.
Dù sao cũng là người trọng sinh, Minh Mị biết rất rõ về đạo diễn mới Kỳ Quan Đạc, chỉ mới quay một bộ phim đầu tay đã nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải Cành Cọ Vàng Quốc Tế, hai năm sau doanh thu phòng vé và danh tiếng oanh tạc ngành điện ảnh, mà với con mắt sắc bén của Kỳ Quan Đạc đã nâng đỡ không ít người mới.
Tuy Minh Mị muốn dùng thực lực làm nên sự nghiệp, cũng không nhất định cô phải tham gia đóng phim của Kỳ Quan Đạc, nhưng chắc chắn cô phải đầu tư.
Lúc Kỳ Quan Đạc đi vào quán cà phê, câu đầu tiên chính là xin lỗi, anh vừa về nước không bao lâu, tuy có máy chỉ đường nhưng không hoàn toàn hiểu rõ tình hình giao thông, cho nên đến muộn hơn thời gian hẹn một chút.
Thấy anh bày ra vẻ mặt nhận lỗi, Minh Mị vội đổi chủ đề để giảm bớt lúng túng.
Hai người hàn huyên một lát, ngoài ý muốn phát hiện chủ đề chung không ít, Kỳ Quan Đạc tốt nghiệp UCLA*, Minh Mị cũng từng có ý định xuất ngoại đào tạo chuyên sâu offer UCLA, nhưng mà năm đó cô chấp niệm quá sâu, cuối cùng không thể đi học.
*UCLA: Đại học California tại Los Angeles. Viện Đại học California, Los Angeles hay Đại học California, Los Angeles (tiếng Anh: University of California, Los Angeles hay UCLA) là một viện đại học công lập nằm trong khu vực dân cư của Westwood trong nội vi thành phố Los Angeles. Thiết lập như là một viện đại học vào năm 1919, đây là viện đại học cổ xưa thứ nhì trong hệ thống Viện Đại học California (University of California) và là viện đại học có nhiều sinh viên ghi danh nhất ở nước Mỹ.
Chương trình học của UCLA được xếp thứ hạng rất cao; đa số các chương trình Ph.D. nằm trong 20 trường có chất lượng cao nhất của Mỹ theo thống kê của National Research Council. Vào năm 2019, U.S. News & World Report xếp chương trình đại học #1 trong hệ thống các trường đại học công lập trên toàn nước Mỹ, do vậy thường được xem là "Public Ivy." Viện đại học này cũng đứng đầu trong các viện đại học nghiên cứu công lập tính theo số lượng tiền nghiên cứu bởi National Science Foundation, và xếp thứ nhất trong tất cả các viện đại học Mỹ cả công và tư[3].
[Theo Wikipedia].
Mặc dù muốn kể sơ lược về tình hình ngành giải trí trong nước cho Kỳ Quan Đạc nghe, nhưng không ngờ phần lớn Minh Mị đều nghe Kỳ Quan Đạc kể về những chuyện thú vị khi anh học đại học.
Nghe những câu chuyện đầy sinh động của Kỳ Quan Đạc, Minh Mị muốn cười ra nước mắt, song hai người còn chưa quen thân, Minh Mị phải duy trì dáng vẻ thục nữ.
Thấy vẻ mặt muốn cười nhưng cố nén của cô, thỉnh thoảng Kỳ Quan Đạc lại ngẩn ngơ. Dáng vẻ này cực kỳ giống hình tượng nữ chính trong bộ phim anh sắp quay, khéo léo đáng yêu, ánh mắt trong veo như nước ngập tràn vui vẻ khó tin.
Còn đối với Minh Mị mà nói, có thể kết bạn với một người thú vị như vậy, tuy mục đích ban đầu đúng là muốn làm quen với đại thần tương lai của ngành điện ảnh, nhưng quả thật có quá nhiều niềm vui ngoài ý muốn.
Hai người trò chuyện thật vui, bởi gì Kỳ Quan Đạc vừa về nước nên phải sắm sửa nhiều thứ, cho nên anh đề nghị, "Xin hỏi tôi có may mắn mời được vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt giúp tôi chọn một vài món đồ dùng trong nhà không?"
Kỳ Quan Đạc vốn vui tính hài hước, Minh Mị cũng đoán gần đây đám chó săn không ra ngoài săn minh tinh, có điều cô vẫn cẩn thận mang mũ lưỡi trai, hai người đi dạo quanh các cửa hàng nội thất, lúc đi ra, ngoài trời đã mưa lất phất.
Buổi tối Kỳ Quan Đạc có hẹn với Minh Hạo, do không quen đường cho nên đậu xe hơi xa, hai người đành đội mưa đi đến chỗ xe đậu, đúng lúc phải băng qua đường, đèn giao thông vẫn đang hiển thị màu đỏ.
Kỳ Quan Đạc đội mưa vẫn không quên nói giỡn, Minh Mị cảm thấy vô cùng thú vị, nụ cười trên môi chưa từng gián đoạn.
Minh Mị không phát hiện ở một góc đường, Diêm Thần nhìn cô gái của anh đang cười sáng lạn, anh nhớ cô muốn phát điên, cho nên không còn đầu óc nghĩ ngợi quá nhiều, bật định vị đến đây thì thấy một màn này.
Nụ cười của cô, dường như rất lâu trước kia, anh đã từng nhìn thấy.
Mưa càng lúc càng lớn, thấy Minh Mị vui vẻ Kỳ Quan Đạc cũng cười theo, có điều chỉ trong tích tắc, một chiếc xe con mất khống chế lạn lách trên giao lộ, Kỳ Quan Đạc còn chưa kịp nhận ra thì chiếc xe kia đã lao thẳng về phía Minh Mị.
Tiếng mưa to, tiếng phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát mặt đường, tiếng thét chói tai -------
Tất cả đều đóng băng.
Trong lúc Minh Mị không biết phải phản ứng thế nào thì một lực mạnh mẽ và ấm áp ôm lấy cô từ phía sau rồi kéo cô ngã sang bên cạnh.
Bên tai Minh Mị là một tiếng "Phịch" của thân thể tiếp xúc với mặt đường, nhưng lại không hề cảm nhận được đau đớn.
"Diêm. . . Diêm Thần!"
*
Lúc Tân Khả Khả đến bệnh viện thăm Diêm Thần, Ngụy Đông báo cho cô biết tham mưu trưởng đã "Trốn" đi rồi.
Có điều trên đường về nhà cô lại nhìn thấy xe của Diêm Thần, cũng thấy rõ một màn chấn động lòng người này.
Làm sao Diêm Thần có thể dùng tốc độ kinh hồn đó chạy tới cứu cô gái suýt bị xe tông kia chứ? Nhưng nếu không nhờ Diêm Thần xả thân cứu người, chỉ sợ sẽ có tai nạn chết người.
Chiếc xe mất khống chế kia đâm vào cột điện, đầu xe hoàn toàn biến dạng, Minh Mị xoay người nhìn thấy vẻ lo lắng không cách nào che giấu trên mặt Diêm Thần.
Minh Mị chuẩn bị chống tay ngồi dậy, thế nhưng thứ tay cô chạm vào không phải là nước mưa lạnh băng, mà là máu tươi mang theo nhiệt độ cơ thể.
Dòng máu tươi chảy ra từ bụng Diêm Thần!
Lúc này, cuối cùng Kỳ Quan Đạc cũng phản ứng kịp, anh vội vàng đỡ Minh Mi lên, Diêm Thần bảo vệ cô không bị thương dù chỉ là một xây xát nhỏ, Minh Mị cũng chưa kịp nghĩ vì sao Diêm Thần đột nhiên xuất hiện ở đây.
Diêm Thần được Tân Khả Khả chạy tới đỡ dậy, anh cũng không che vết thương lại.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Minh Mị cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
"Diêm Thần, vết thương của anh nứt ra rồi!" Tân Khả Khả không biết quan hệ giữa Diêm Thần và cô gái trước mặt này là như thế nào, có điều bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương hòa vào nhau.
Giờ phút này Tân Khả Khả không có tâm trạng nghiên cứu mấy chuyện này, cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Đông, "Ngụy Đông, tôi tìm được tham mưu trưởng của các cậu rồi, ở. . . "
Mà hiện tại, Diêm Thần không để ý vết thương vừa được may lại rách ra một lần nữa đau đớn bao nhiêu, chẳng qua là trái tim anh, cực kỳ đau đớn, tựa như chỉ cần nhìn thấy Minh Mị thì cơn đau mới thuyên giảm.
Mà người triền miên suốt đêm với cô lại không thấy bóng dáng, tuy cô có thể đoán ra nguyên nhân xảy ra chuyện tối hôm qua, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mắng Diêm Thần là một cái chày gỗ.
Trong nồi vẫn có cháo táo đỏ ăn trăm lần không ngán, lần này còn thả thêm đường đỏ, vừa ăn vào miệng đã cảm nhận được hương đường đỏ tinh khiết thơm ngào ngạt. Minh Mị cảm thấy nếu Diêm Thần đổi nghề mở một tiệm bán cháo, việc buôn bán nhất định rất phát triển.
Lúc nãy Minh Mị nhận được điện thoại của anh trai cô là Minh Hạo, Minh Hạo sống ở nước ngoài để mở rộng thị phần làm ăn của nhà họ Minh.
Lần này về nước bởi vì Minh Hạo nghe luật sư nói em gái mình muốn ly hôn, chuyện này anh còn chưa nói với ba mẹ, thằng nhóc nhà họ Diêm kia Minh Hạo cũng biết, Minh Mị làm ầm ĩ muốn gả cho cậu ta, người làm anh như anh không ngăn cản, mắt điếc tai ngơ nhìn em gái đi đến mức tiền trảm hậu tấu, sau đó trơ mắt nhìn em gái lấy lòng tên đầu gỗ Diêm Thần, anh chỉ có thể thầm cầu mong trời phật có thể phù hộ hôn nhân của Minh Mị suông sẻ.
Minh Mị vốn định đến sân bay đón Minh Hạo, không ngờ cô vừa chuẩn bị đi thì Minh Hạo đã hầm hầm tìm tới cửa.
Điều khiến Minh Hạo hoàn toàn không ngờ chính là tiểu công chúa anh nuông chiều từ bé, lại ở trong một căn hộ "Đơn sơ" đến thế, bởi vậy có thể thấy được, thằng nhóc Diêm Thần kia khốn nạn cỡ nào!
"Anh tìm cậu ta hỏi rõ ràng." Vừa vào nhà nói xong câu đầu tiên Minh Hạo đã quay đầu đi trở ra, dù đánh không lại Diêm Thần, anh cũng phải đánh cho cậu ta một trận nên thân!
"Anh, anh nghe em nói đã." Minh Mị vội kéo anh trai đang xúc động lại.
Cô biết Minh Hạo cảm thấy bất công vì cô chịu tổn thương, có điều cô hoàn toàn không muốn tạo thêm cơ hội để hai người gặp nhau một lần nào nữa, kết thúc tốt nhất cho bọn họ chính là trở thành người xa lạ.
"Em và Diêm Thần chia tay trong hòa bình, không có bất kỳ tranh chấp nào." Nói thì nói thế, nhưng trong đầu Minh Mị bỗng hiện lên hình ảnh Diêm Thần thất thố trong đêm mưa ngày ấy. Minh Mị quy tất cả những điều không hiểu về Diêm Thần thành anh bị ma nhập, suýt chút nữa cô đã bị chuyện này mê hoặc, bây giờ không thể nào nghĩ lung tung nữa.
Cô vội ngăn Minh Hạo muốn đi đánh người lại, không nói trước được việc Minh Hạo có thể đánh lại Diêm Thần hay không, dù cho đánh lại thì vô cớ đánh quân nhân còn tại ngũ, tội danh này không nhỏ.
Minh Hạo cũng biết suy nghĩ của Minh Mị, anh kiềm chế cơn nóng giận, cân nhắc một lát anh mới nói: "Tiểu Thất, trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, sáng mai anh sẽ giới thiệu cho em một người tốt hơn thằng nhóc Diêm Thần kia gấp trăm ngàn lần!"
Minh Mị vội gật đầu đồng ý, lúc này mới có thể dỗ được Minh Hạo.
*
Diêm Thần nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đến biên giới chi viện đội quét ma túy, cho nên mới không kịp nói câu nào với Minh Mị mà đi luôn.
Minh Mị cũng không biết nguyên nhân vì sao Diêm Thần đột ngột xuất hiện rồi đột ngột rời đi, cô cũng không có tâm trạng tìm hiểu.
Bởi vì chuyện hội sở Thiên Hồng, ngành giải trí hủy bỏ rất nhiều hoạt động, các bộ phim do các công ty giải trí có liên quan cũng đều tạm hoãn ghi hình, những bộ đang quay cũng đóng máy.
Cũng vì vậy, Lỵ Hương cho Minh Mị nghỉ phép dài hạn, cuộc sống rảnh rỗi này đối với người quen sống kiếp phù du như Minh Mị đã là chuyện rất lâu trước kia, trong lúc cô thảnh thơi phơi nắng uống trà chiều, thì người nào đó phải chiến đấu sống còn trong mưa bom lửa đạn nơi biên giới.
*
Thời gian nghỉ phép trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã qua nửa tháng, cuối cùng Minh Mị cũng lấy lại tinh thần.
Hiếm khi quay về biệt thự nhà họ Minh, sáng sớm vừa ra khỏi phòng Minh Hạo đã nhìn thấy em gái nhà mình ngồi ăn sáng uống cà phê, không thể không nói gen nhà bọn họ quá tốt, ngũ quan Minh Mị như người trong tranh, dưới ánh nắng ban mai càng xinh đẹp nao lòng, cảnh đẹp ý vui.
Thật ra ly hôn cũng tốt, dù Mị nhi nhà anh là cây cải trắng, thì cũng không thể để cho thằng nhóc nhà họ Diêm kia bóp nát.
"Hôm nay có tiết mục gì không?" Thấy mấy ngày nay Minh Mị đều ở nhà, Minh Hạo muốn khuyên Minh Mị ra ngoài giải sầu.
Em gái anh yêu Diêm Thần sâu đậm, ở trong mắt anh, dù hiện tại cô tỏ vẻ bình thản không có vướng bận gì, nhưng e rằng sau lưng anh lại khóc thầm.
Đương nhiên Minh Mị biết anh trai lo lắng cho mình, "Anh, chiều nay em định ra ngoài đi dạo shopping."
"Hưm . . . Đi một mình chán lắm, anh có một bạn học, thời cao trung thường đến nhà chúng ta, đại học thì xuất ngoại học ngành đạo diễn, lần này về nước cậu ta muốn tìm hiểu tình hình giành giải trí trong nước, hai người cũng có thể xem như một nửa đồng nghiệp, hay em giúp anh tiếp đãi cậu ta nhé? Buổi chiều anh còn một cuộc họp với hội đồng quản trị . . ."
*
Minh Mị đi đến địa chỉ Minh Hạo cho từ sớm, đương nhiên cô hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh trai mình, anh trai muốn cô làm quen những người này để nhanh chóng thoát khỏi bóng ma "Ly hôn".
Vừa nghe cái tên Kỳ Quan Đạc Minh Hạo nói, Minh Mị biết mình không thể không gặp người này.
Dù sao cũng là người trọng sinh, Minh Mị biết rất rõ về đạo diễn mới Kỳ Quan Đạc, chỉ mới quay một bộ phim đầu tay đã nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải Cành Cọ Vàng Quốc Tế, hai năm sau doanh thu phòng vé và danh tiếng oanh tạc ngành điện ảnh, mà với con mắt sắc bén của Kỳ Quan Đạc đã nâng đỡ không ít người mới.
Tuy Minh Mị muốn dùng thực lực làm nên sự nghiệp, cũng không nhất định cô phải tham gia đóng phim của Kỳ Quan Đạc, nhưng chắc chắn cô phải đầu tư.
Lúc Kỳ Quan Đạc đi vào quán cà phê, câu đầu tiên chính là xin lỗi, anh vừa về nước không bao lâu, tuy có máy chỉ đường nhưng không hoàn toàn hiểu rõ tình hình giao thông, cho nên đến muộn hơn thời gian hẹn một chút.
Thấy anh bày ra vẻ mặt nhận lỗi, Minh Mị vội đổi chủ đề để giảm bớt lúng túng.
Hai người hàn huyên một lát, ngoài ý muốn phát hiện chủ đề chung không ít, Kỳ Quan Đạc tốt nghiệp UCLA*, Minh Mị cũng từng có ý định xuất ngoại đào tạo chuyên sâu offer UCLA, nhưng mà năm đó cô chấp niệm quá sâu, cuối cùng không thể đi học.
*UCLA: Đại học California tại Los Angeles. Viện Đại học California, Los Angeles hay Đại học California, Los Angeles (tiếng Anh: University of California, Los Angeles hay UCLA) là một viện đại học công lập nằm trong khu vực dân cư của Westwood trong nội vi thành phố Los Angeles. Thiết lập như là một viện đại học vào năm 1919, đây là viện đại học cổ xưa thứ nhì trong hệ thống Viện Đại học California (University of California) và là viện đại học có nhiều sinh viên ghi danh nhất ở nước Mỹ.
Chương trình học của UCLA được xếp thứ hạng rất cao; đa số các chương trình Ph.D. nằm trong 20 trường có chất lượng cao nhất của Mỹ theo thống kê của National Research Council. Vào năm 2019, U.S. News & World Report xếp chương trình đại học #1 trong hệ thống các trường đại học công lập trên toàn nước Mỹ, do vậy thường được xem là "Public Ivy." Viện đại học này cũng đứng đầu trong các viện đại học nghiên cứu công lập tính theo số lượng tiền nghiên cứu bởi National Science Foundation, và xếp thứ nhất trong tất cả các viện đại học Mỹ cả công và tư[3].
[Theo Wikipedia].
Mặc dù muốn kể sơ lược về tình hình ngành giải trí trong nước cho Kỳ Quan Đạc nghe, nhưng không ngờ phần lớn Minh Mị đều nghe Kỳ Quan Đạc kể về những chuyện thú vị khi anh học đại học.
Nghe những câu chuyện đầy sinh động của Kỳ Quan Đạc, Minh Mị muốn cười ra nước mắt, song hai người còn chưa quen thân, Minh Mị phải duy trì dáng vẻ thục nữ.
Thấy vẻ mặt muốn cười nhưng cố nén của cô, thỉnh thoảng Kỳ Quan Đạc lại ngẩn ngơ. Dáng vẻ này cực kỳ giống hình tượng nữ chính trong bộ phim anh sắp quay, khéo léo đáng yêu, ánh mắt trong veo như nước ngập tràn vui vẻ khó tin.
Còn đối với Minh Mị mà nói, có thể kết bạn với một người thú vị như vậy, tuy mục đích ban đầu đúng là muốn làm quen với đại thần tương lai của ngành điện ảnh, nhưng quả thật có quá nhiều niềm vui ngoài ý muốn.
Hai người trò chuyện thật vui, bởi gì Kỳ Quan Đạc vừa về nước nên phải sắm sửa nhiều thứ, cho nên anh đề nghị, "Xin hỏi tôi có may mắn mời được vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt giúp tôi chọn một vài món đồ dùng trong nhà không?"
Kỳ Quan Đạc vốn vui tính hài hước, Minh Mị cũng đoán gần đây đám chó săn không ra ngoài săn minh tinh, có điều cô vẫn cẩn thận mang mũ lưỡi trai, hai người đi dạo quanh các cửa hàng nội thất, lúc đi ra, ngoài trời đã mưa lất phất.
Buổi tối Kỳ Quan Đạc có hẹn với Minh Hạo, do không quen đường cho nên đậu xe hơi xa, hai người đành đội mưa đi đến chỗ xe đậu, đúng lúc phải băng qua đường, đèn giao thông vẫn đang hiển thị màu đỏ.
Kỳ Quan Đạc đội mưa vẫn không quên nói giỡn, Minh Mị cảm thấy vô cùng thú vị, nụ cười trên môi chưa từng gián đoạn.
Minh Mị không phát hiện ở một góc đường, Diêm Thần nhìn cô gái của anh đang cười sáng lạn, anh nhớ cô muốn phát điên, cho nên không còn đầu óc nghĩ ngợi quá nhiều, bật định vị đến đây thì thấy một màn này.
Nụ cười của cô, dường như rất lâu trước kia, anh đã từng nhìn thấy.
Mưa càng lúc càng lớn, thấy Minh Mị vui vẻ Kỳ Quan Đạc cũng cười theo, có điều chỉ trong tích tắc, một chiếc xe con mất khống chế lạn lách trên giao lộ, Kỳ Quan Đạc còn chưa kịp nhận ra thì chiếc xe kia đã lao thẳng về phía Minh Mị.
Tiếng mưa to, tiếng phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát mặt đường, tiếng thét chói tai -------
Tất cả đều đóng băng.
Trong lúc Minh Mị không biết phải phản ứng thế nào thì một lực mạnh mẽ và ấm áp ôm lấy cô từ phía sau rồi kéo cô ngã sang bên cạnh.
Bên tai Minh Mị là một tiếng "Phịch" của thân thể tiếp xúc với mặt đường, nhưng lại không hề cảm nhận được đau đớn.
"Diêm. . . Diêm Thần!"
*
Lúc Tân Khả Khả đến bệnh viện thăm Diêm Thần, Ngụy Đông báo cho cô biết tham mưu trưởng đã "Trốn" đi rồi.
Có điều trên đường về nhà cô lại nhìn thấy xe của Diêm Thần, cũng thấy rõ một màn chấn động lòng người này.
Làm sao Diêm Thần có thể dùng tốc độ kinh hồn đó chạy tới cứu cô gái suýt bị xe tông kia chứ? Nhưng nếu không nhờ Diêm Thần xả thân cứu người, chỉ sợ sẽ có tai nạn chết người.
Chiếc xe mất khống chế kia đâm vào cột điện, đầu xe hoàn toàn biến dạng, Minh Mị xoay người nhìn thấy vẻ lo lắng không cách nào che giấu trên mặt Diêm Thần.
Minh Mị chuẩn bị chống tay ngồi dậy, thế nhưng thứ tay cô chạm vào không phải là nước mưa lạnh băng, mà là máu tươi mang theo nhiệt độ cơ thể.
Dòng máu tươi chảy ra từ bụng Diêm Thần!
Lúc này, cuối cùng Kỳ Quan Đạc cũng phản ứng kịp, anh vội vàng đỡ Minh Mi lên, Diêm Thần bảo vệ cô không bị thương dù chỉ là một xây xát nhỏ, Minh Mị cũng chưa kịp nghĩ vì sao Diêm Thần đột nhiên xuất hiện ở đây.
Diêm Thần được Tân Khả Khả chạy tới đỡ dậy, anh cũng không che vết thương lại.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Minh Mị cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
"Diêm Thần, vết thương của anh nứt ra rồi!" Tân Khả Khả không biết quan hệ giữa Diêm Thần và cô gái trước mặt này là như thế nào, có điều bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương hòa vào nhau.
Giờ phút này Tân Khả Khả không có tâm trạng nghiên cứu mấy chuyện này, cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Đông, "Ngụy Đông, tôi tìm được tham mưu trưởng của các cậu rồi, ở. . . "
Mà hiện tại, Diêm Thần không để ý vết thương vừa được may lại rách ra một lần nữa đau đớn bao nhiêu, chẳng qua là trái tim anh, cực kỳ đau đớn, tựa như chỉ cần nhìn thấy Minh Mị thì cơn đau mới thuyên giảm.
/47
|