CHƯƠNG 14
Lúc này, liền nghe ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một giọng nữ truyền đến
"Cố tiểu thư, cô tỉnh chưa ạ?"
Cố Liên mang theo dấu chấm hỏi, đi tới mở cửa, trước cửa đứng nữ trợ lý mua món tráng miệng cho cô, nữ trợ lý tươi cười ngọt ngào, nói
"Cố tổng bảo tôi đánh thức cô dậy, cô nên xuống lầu ăn trưa. "
"Ừm."
Cố Liên túm tóc, nói
"Tôi thay quần áo liền đi xuống."
Thấy nữ trợ lý không lập tức rời đi, bộ dáng muốn chờ cô, Cố Liên liền hỏi
"Chị gái, trước đó đã xảy ra chuyện gì sao? Làm thế nào mà tôi có thể ngủ ở trên đó?"
Nữ trợ lý vẫn duy trì nụ cười, nói
"Tôi cũng không rõ lắm, Cố tổng chỉ bảo tôi mua quần áo để giúp cô thay, lúc tôi đi lên, cô đang mặc quần áo ngâm mình tɾong bồn tắm ngủ. "
"Trong bồn tắm... Ngủ à?"
"Đúng vậy."
Cố Liên hoàn toàn bối rối, xem ra nếu cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn phải đi hỏi ba cô mới được, nhưng hình như cô không dám hỏi.
Thay quần áo xong, Cố Liên liền được nữ trợ lý dẫn về tầng lầu nơi văn phòng tổng giám đốc đang ở.
Càng đến gần văn phòng của ba cô, trái tim của Cố Liên đập càng nhanh, hô hấp cũng trở nên không thuận lợi.
Cô mơ hồ nhớ rõ trước khi hôn mê, ba cô đã từng chất vấn bộ dáng của cô, hẳn là tức giận.
Bây giờ cô đi vào, liệu hắn có thể tức giận hay không, sau đó trực tiếp động thủ lại với cô?
Đang lúc cô do dự có nên chạy trốn hay không, nữ trợ lý đã giúp cô đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, ý bảo cô đi vào.
Cố Liên nuốt nước miếng, kiên trì đi vào.
Sau đó liền phát hiện, tɾong phòng làm việc gió êm sóng lặng, đại ma vương không có tức giận, cũng không chuẩn bị ăn thịt tiểu hài tử.
Người đàn ông chỉ đưa lưng về phía cửa, một tay đút túi đứng trước cửa sổ sát đất, im lặng mà hút thuốc.
Nghe được cửa có động tĩnh, hắn mới nghiêng người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Cố Liên một cái, phun ra một ngụm khói trắng, nói
"Lại đây ăn cơm."
Cố Liên theo bản năng co rúm lại một chút, lúc này mới chậm rãi đi về phía bàn tròn bày bữa cơm trưa.
Cố Tu Niên tuy là băng sơn đại ma vương, nhưng cũng coi như là một người cha có năng lực, ít nhất là chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa, đại bộ phận là Cố Liên thí¢h ăn.
Cố Liên bình thường hoạt bát thế nào đi nữa, nhưng đến trước mặt ba cô, chính là loại túi xách nhỏ, đại khí cũng không dám thở dốc, bưng chén cơm ăn mấy miếng cơm xong, mới do dự mở miệng
"Ba ơi, buổi sáng... là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cố Tu Niên ngồi đối diện cô, nghe vậy dừng đũa lại, nhìn cô một lúc lâu trước khi hỏi
"Con không nhớ sao? "
Cố Liên vội vàng dùng sức lắc đầu nói
"Chị gái trợ lý nói rằng con lúc ấy nằm ngâm mình tɾong nước, quần áo đều ướt sũng."
Cố Tu Niên nhíu mày, nói
"Không có việc gì, ăn nhanh đi."
Thấy sắc mặt hắn lại trầm xuống, Cố Liên sợ tới mức rụt cổ, giơ chén lên nhanh chóng kéo bát cơm lại, không dám hỏi nữa.
/247
|