CHƯƠNG 8
Sau khi trò chuyện với nhau một hồi lâu, Hứa Kỳ Kỳ liền nói cô ấy còn có việc nên không thể nói chuyện phiếm với Cố Liên được nữa, Cố Liên chỉ có thể tự mình chơi trò chơi, rất nhanh điện thoại di động đã bị cô chơi hết pin.
Cô quên mang theo bộ sạc, nghĩ rằng văn phòng của ba cô chắc là sẽ có, vì vậy từ ghế sofa đứng dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bộ sạc không dây trên bàn làm việc, sau đó cô lại đặt điện thoại di động lên bàn để sạp pin.
Trong quá trình chờ đợi, cô có chút nhàm chán, liền đánh giá các loại vật phẩm trên bàn làm việc của ba cô, xem ra nhìn lại, đều là một ít văn kiện phức tạp, tương đối không thú vị.
Ngay khi cô đang định rời đi, bàn tay không cẩn thận đụng phải một con dấu ở mép bàn, con dấu sau khi ngã xuống thuận thế lăn vài vòng, rồi lại rơi xuống đất, sau đó lại bởi vì quán tính, rất nhanh liền lăn vào khe hở của tủ bên bàn làm việc.
Cố Liên một trận im lặng, cảm giác gần đây mọi việc làm của cô đều không xảy ra thuận lợi.
Khe hở của tủ bên cạnh không lớn, sau khi cô quỳ xuống, thử đưa tay đi vào sờ mó, rất nhanh liền sờ được một thứ mượt mà, lấy thứ kia ra xem, phát hiện là một cái bình thủy tinh nhỏ rất tinh xảo, bên trong còn chứa một chất lỏng màu hồng nhạt, phỏng chừng là nước hoa các loại đi.
Cố Liên có chút tò mò, liền vặn ra ngửi ngửi thử một chút, liền phát hiện ra mùi vị có chút ngọt ngào, ngoài ý muốn rất dễ ngửi, giống như nước hoa của phụ nữ.
Nhưng trong văn phòng của ba cô, tại sao lại có thứ này?
"Con đang làm gì vậy?"
Giọng nói của người đàn ông đến từ đỉnh đầu của cô truyền xuống, ba cô đã trở lại.
Nhịp tim của Cố Liên lại nhịn không được gia tốc, cầm lọ nước hoa kia, cô ngẩng đầu nói
"Con đang nhặt đồ."
Cố Tu Niên nhíu mày, đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi
"Nhặt cái gì?"
Ánh mắt của hắn xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau khi nhìn thấy cổ áo mở của cô, lông mày nhíu chặt hơn, gạt sang một bên và nói
"Quần áo bị mở ra."
Cố Liên có chút không hiểu sao cúi đầu, liền nhìn thấy cổ áo của chính mình bị lộ rộng ra, cùng với bộ ngực và áo ngực phồng lên bên trong.
Cô cuống quít che ngực, đứng lên, cũng không biết có phải đứng lên quá nhanh hay không, cô đột nhiên cảm thấy chân của chính mình có chút mềm nhũn, đầu cũng có chút choáng váng, thân thể nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa đứng vững.
Cố Tu Niên sáng suốt nhanh tay đỡ lấy cô, hỏi
"Con bị làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong, hắn liền nhìn thấy cái bình nhỏ trên tay cô, lập tức đoạt lấy, ngữ khí hiếm khi trở nên vội vàng, hỏi cô
"Con đã ngửi thấy thứ này chưa?"
Cố Liên cả người đều choáng váng đến lợi hại, thân thể tựa hồ trở nên khô nóng hơn, nghe vậy chỉ có thể lung tung gật đầụ
Cảm giác choáng váng đột ngột và nhanh chóng xảy ra, chỉ vài phút sau, Cố Liên cảm thấy chân của chính mình đều mềm nhũn đến mức không thể đứng vững, may mắn có ba đỡ cô, nếu không cô có thể sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Thân thể rất nóng, giống như mặc quần áo bông tiến vào phòng xông hơi, nóng đến mức miệng đắng khô lưỡi khô, tim đập nhanh hơn.
/247
|