Nhã Thư ào chaỵ tới, cô ôm chầm lấy Huy.
- Huy à! Cậu có sao không? Có sao không?
Thụy Dương đưa hai cánh tay ra phía trước, chới với rồi thu lại. Khoảng cách giữa anh và cô, gần lắm mà xa xôi lắm. Dương biết làm gì đấy! Biết làm gì tiếp đây?
Mắt cô chạm vào đôi mắt loáng buồn của Thư. Đôi mắt ấy đang ngước lên nhìn cô như van xin, như nài nỉ.
Thụy Dương đứng dậy… lùi dần, lùi dần. Rồi bấm cửa thang máy. Cánh cửa khép lại. Bóng Vũ Huy nhỏ dần cho đến khi mất hút. Thụy Dương ôm ngực ngồi bệt xuống. Nói buông thì dễ lắm nhưng để đối mặt thật sự thì khó lắm. Dương đã chuẩn bị tinh thần sẵn nhưng lúc này mọi thứ diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô nhớ anh, nhớ anh đến nghẹn thở bao ngày qua, nhớ anh đến nỗi nửa đêm ào vào bệnh viện nhìn anh qua lớp cửa bệnh viện, nhớ anh đến chập chờn từng đêm không yên giấc hay những lúc một mình vùi trong cát ở bãi sông Hồng. Hét mãi sao nỗi nhớ cứ đong đầy trong tim, nghẹn lại.
Cánh cửa thang máy mở toang, Hoàng Quân đã tìm Dương ở hết các tầng, camera trong thang máy cho anh biết cô đang ở tầng năm. Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt Quân. Nhã Thư đưa mắt ngấn lệ nhìn Quân rồi gào lên:
- Chạy theo chị ấy đi! Chạy theo chị ấy đi!
Nỗi đau của Dương lúc này Nhã Thư hiểu hơn ai hết! Cô đã từng không ít lần như thế, không ít lần đứng lặng nghẹn thở nhìn người mình yêu thương trong vòng tay người khác. Cảm giác ấy đau đến… có thể chết đi được. “Đừng xảy ra chuyện gì nhé, đừng xảy ra chuyện gì cả, Thụy Dương của em”.
Tiếng nhạc xập xình làm Thụy Dương thấy khó thở. Cô loạng choạng đứng dậy cầm ly rượu lách qua đám người đang nhảy nhót chui vào một góc bàn. Thụy Dương đã uống bao nhiêu chính cô cũng không biết nữa. Không cảm giác gì hết ngoài cuống họng khô khốc và mọi giác quan như bốc cháy. Cháy đi! Cháy hết đi! Thụy Dương chỉ thấy lửa phập phồng cháy… Cô cười nhạt hoàn toàn không để tâm đến chuyện bên ngoài. Có người đặt tay lên vai cô. Thụy Dương hờ hững hất mạnh ra.
- Này em gái! Nóng tính thế! Nhảy nhót chút cho nóng người rồi uống với anh!
Đám thanh niên vây tròn lấy cô cười cợt.
- Xinh gái thế này mà cô đơn thế?
- Người mới à tụi bay, cho em ấy vào đời đê!
Một thằng trong đám có vẻ là đại ca lại kéo mạnh tay Dương đứng dậy. Dương nhíu mày, mắt lim dim, mọi thứ trước mắt cô cứ mờ mờ ảo ảo quá. Dương xoay người, rồi hất mạnh ly rượu. Màu rượu đỏ chảy dài từ trên mặt hắn thấm xuống cả chiếc áo trắng có vẻ rất. Hắn ghì lấy cằm Dương đầy thô bạo:
- Cô em quá tay rồi đấy! Ngoan nào!
Dương lừ mắt nhìn hắn. Ném mạnh chiếc cốc xuống đất. Hết hứng, cô loạng choạng đứng dậy định ra ngoài. Nhưng cánh tay cô đã bị giữ chặt. Kẻ bị cổ đổ rượu lên mặt kéo cô lại:
- Buông ra, đồ khốn kiếp!
- Đã thế tao làm thằng khốn kiếp cho mày xem!
Hắn kéo mạnh, ghì chặt cô vào mép tường. Âm nhạc nãy giờ dừng hẳn cho vụ lộn xộn.
- Bật nhạc lên cho tao!
Tên khốn kiếp hét lên. Hắn áp sát gương mặt thú tính đầy đáng sợ vào mặt Dương. Cô nhổ toẹt nước bọt vào mặt hắn. Mắt hắn hằn lên những vệt đỏ, hắn từ từ đứng thẳng dậy đưa tay quệt nước rồi bỗng nhanh như cắt giương tay:
Bốppppppp!
Cái tát nóng rát khiến Dương lảo đảo. Cô đã tỉnh hơn một chút. Nhưng lúc này hắn đã tiến lại, ghì sát vào tường. Hắn nắm lấy tóc cô, bắt đầu dí cái miệng thối tha của hắn vào mặt cô. Dương vùng vẫy. Đám đông xung quanh hò hét, tiếng nhạc xập xình cái làm thú tính trong hắn trỗi dậy.
- Ta sẽ cho em biết thế nào là thiên đường. Hùng “lác” này nổi tiếng về khoản này lắm!
- Huy à! Cậu có sao không? Có sao không?
Thụy Dương đưa hai cánh tay ra phía trước, chới với rồi thu lại. Khoảng cách giữa anh và cô, gần lắm mà xa xôi lắm. Dương biết làm gì đấy! Biết làm gì tiếp đây?
Mắt cô chạm vào đôi mắt loáng buồn của Thư. Đôi mắt ấy đang ngước lên nhìn cô như van xin, như nài nỉ.
Thụy Dương đứng dậy… lùi dần, lùi dần. Rồi bấm cửa thang máy. Cánh cửa khép lại. Bóng Vũ Huy nhỏ dần cho đến khi mất hút. Thụy Dương ôm ngực ngồi bệt xuống. Nói buông thì dễ lắm nhưng để đối mặt thật sự thì khó lắm. Dương đã chuẩn bị tinh thần sẵn nhưng lúc này mọi thứ diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô nhớ anh, nhớ anh đến nghẹn thở bao ngày qua, nhớ anh đến nỗi nửa đêm ào vào bệnh viện nhìn anh qua lớp cửa bệnh viện, nhớ anh đến chập chờn từng đêm không yên giấc hay những lúc một mình vùi trong cát ở bãi sông Hồng. Hét mãi sao nỗi nhớ cứ đong đầy trong tim, nghẹn lại.
Cánh cửa thang máy mở toang, Hoàng Quân đã tìm Dương ở hết các tầng, camera trong thang máy cho anh biết cô đang ở tầng năm. Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt Quân. Nhã Thư đưa mắt ngấn lệ nhìn Quân rồi gào lên:
- Chạy theo chị ấy đi! Chạy theo chị ấy đi!
Nỗi đau của Dương lúc này Nhã Thư hiểu hơn ai hết! Cô đã từng không ít lần như thế, không ít lần đứng lặng nghẹn thở nhìn người mình yêu thương trong vòng tay người khác. Cảm giác ấy đau đến… có thể chết đi được. “Đừng xảy ra chuyện gì nhé, đừng xảy ra chuyện gì cả, Thụy Dương của em”.
Tiếng nhạc xập xình làm Thụy Dương thấy khó thở. Cô loạng choạng đứng dậy cầm ly rượu lách qua đám người đang nhảy nhót chui vào một góc bàn. Thụy Dương đã uống bao nhiêu chính cô cũng không biết nữa. Không cảm giác gì hết ngoài cuống họng khô khốc và mọi giác quan như bốc cháy. Cháy đi! Cháy hết đi! Thụy Dương chỉ thấy lửa phập phồng cháy… Cô cười nhạt hoàn toàn không để tâm đến chuyện bên ngoài. Có người đặt tay lên vai cô. Thụy Dương hờ hững hất mạnh ra.
- Này em gái! Nóng tính thế! Nhảy nhót chút cho nóng người rồi uống với anh!
Đám thanh niên vây tròn lấy cô cười cợt.
- Xinh gái thế này mà cô đơn thế?
- Người mới à tụi bay, cho em ấy vào đời đê!
Một thằng trong đám có vẻ là đại ca lại kéo mạnh tay Dương đứng dậy. Dương nhíu mày, mắt lim dim, mọi thứ trước mắt cô cứ mờ mờ ảo ảo quá. Dương xoay người, rồi hất mạnh ly rượu. Màu rượu đỏ chảy dài từ trên mặt hắn thấm xuống cả chiếc áo trắng có vẻ rất. Hắn ghì lấy cằm Dương đầy thô bạo:
- Cô em quá tay rồi đấy! Ngoan nào!
Dương lừ mắt nhìn hắn. Ném mạnh chiếc cốc xuống đất. Hết hứng, cô loạng choạng đứng dậy định ra ngoài. Nhưng cánh tay cô đã bị giữ chặt. Kẻ bị cổ đổ rượu lên mặt kéo cô lại:
- Buông ra, đồ khốn kiếp!
- Đã thế tao làm thằng khốn kiếp cho mày xem!
Hắn kéo mạnh, ghì chặt cô vào mép tường. Âm nhạc nãy giờ dừng hẳn cho vụ lộn xộn.
- Bật nhạc lên cho tao!
Tên khốn kiếp hét lên. Hắn áp sát gương mặt thú tính đầy đáng sợ vào mặt Dương. Cô nhổ toẹt nước bọt vào mặt hắn. Mắt hắn hằn lên những vệt đỏ, hắn từ từ đứng thẳng dậy đưa tay quệt nước rồi bỗng nhanh như cắt giương tay:
Bốppppppp!
Cái tát nóng rát khiến Dương lảo đảo. Cô đã tỉnh hơn một chút. Nhưng lúc này hắn đã tiến lại, ghì sát vào tường. Hắn nắm lấy tóc cô, bắt đầu dí cái miệng thối tha của hắn vào mặt cô. Dương vùng vẫy. Đám đông xung quanh hò hét, tiếng nhạc xập xình cái làm thú tính trong hắn trỗi dậy.
- Ta sẽ cho em biết thế nào là thiên đường. Hùng “lác” này nổi tiếng về khoản này lắm!
/65
|