Cùng với tiếng hét đầy giận dữ của một người đàn ông, Cố Diệp Uyển bị túm tóc lôi xuống dưới đất. Cô ta hét lên thất thanh, đến khi nhìn rõ người đứng ở cửa, khuôn mặt tái mét, vẻ ướt át ban nãy đã biến đi đâu mất, thay vào đó là dáng vẻ sợ sệt ngồi ôm lấy mình.
“Lão… lão gia…”
Người đàn ông đứng ngoài cửa dáng vẻ béo nục nịch, khuôn mặt bặm trợn đang hết sức phẫn nộ.
Lớp da trải gió sương nhăn nheo lúc này đang vặn vẹo, độ tuổi đã trên dưới 50. Ông ta đi tới, túm tóc Cố Diệp Uyển giật ngược lại, nhìn cơ thể trần truồng chỉ còn sót lại chiếc quần lót lọt khe màu đỏ bên dưới, giọng gằn lên:
“Giỏi lắm, nể mặt lão già nhà họ Cố mới cho mày làm bà bảy, thế mà còn không biết điều, dám nhân lúc tao không ở đây để mèo mả gà đồng với thằng trai bao kia? Mày chê tao không đủ làm mày thỏa mãn phải không? Hả?”
Cố Diệp Uyển run rẩy bò lên ôm lấy chân người đàn ông: “Không, anh hiểu lầm rồi, là anh ta bắt ép em, em vốn chỉ muốn bắt anh ta về để trả thù, để dạy dỗ thôi, lão gia, anh phải tin em..”
“Tin?” Người đàn ông kia nheo mắt: “Khà khà, được, tao tin… Người đâu!”
“Có!”
Sau tiếng quát, đám chân tay ở sau lưng ông ta xông lên, Trần Niệm Lâm liếc mắt thấy trong số đó có vài kẻ từng xuất hiện trong buổi đấu giá, vậy thì người đàn ông này có lẽ là kẻ đứng sau tổ chức hoạt động phi pháp đó.
Là ai bảo kê cho ông ta?
Còn chưa để anh suy nghĩ thêm, Trần Niệm Lâm đã bị đám người kia lôi xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống sàn khiến anh hơi chau mày lại, giờ cơ thể chẳng khác nào một phế nhân, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người ta chà đạp.
Không ngờ Cửu gia lừng danh Diệp Thành cũng có lúc bại trong tay một ả điên tình.
“Tao cũng biết mày bị thằng trai bao này hủy hôn, trong lòng chắc không cam tâm đúng không? Vậy thì được, hôm nay tao sẽ xử cả hai đứa mày.” Nói rồi người đàn ông buông Cố Diệp Uyển ra, đi tới trước mặt Trần Niệm Lâm, dùng mũi giày nâng cằm anh lên: “Thằng ranh, lần trước là mày làm hỏng vụ làm ăn của tao, còn cướp mất món hàng tuyệt vời đó. Lần này, tao sẽ cho mày nếm đủ!”
“Hừ!” Trần Niệm Lâm tránh ra khỏi mũi giày bẩn thỉu kia, giọng đầy khiêu khích: “Tốt nhất là mày nên đánh chết tao, nếu không sau này tao nhất định sẽ cho mày nếm đủ, lão già khốn kiếp!”
“Chết? Nào có dễ như thế! Lão Sa tao đã ra tay, chỉ khiến kẻ thù sống không bằng chết thôi.”
Người đàn ông kia được gọi là Lão Sa, hắn cười khà khà quay lại chỗ Cố Diệp Uyển, sau đó giọng lạnh lùng rít lên: “Mấy đứa chúng mày bắt nó quỳ ở đây, bắt nó nhìn không được rời một khắc nào, sau đó đập gãy chân nó vứt ra bãi đất hoang.”
“Vâng!” Đám đàn em đồng loạt hô lên.
“Còn mày!” Lão Sa túm tóc Cố Diệp Uyển, lôi xệch lên giường, không ngần ngại cởi bỏ hết đồ trên cơ thể trước mặt đám đàn em và Trần Niệm Lâm, giọng vô cùng biến thái: “Thèm thuồng lắm đúng không? Vội vã lột sạch đồ đè lên cơ thể nó như thế, vậy thì hôm nay tao cho mày ăn đủ, để xem mày còn thèm thuồng nữa không!”
“Không! Lão gia, em xin anh… em xin anh… á!”
Cố Diệp Uyển khẩn khoản cầu xin, cô ta biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô ta không muốn nhục nhã ê chề trước mặt Trần Niệm Lâm như vậy, nhưng sức lực của một người phụ nữ sao chống lại tên đàn ông lăn lộn nhiều năm trong xã hội. Cơ thể nhăn nheo của Lão Sa đã ở ngay phía sau, ông ta ra lệnh đàn em giữ chặt hai tay Cố Diệp Uyển, bản thân thì từ đằng sau thúc eo một cái, trực tiếp xâm nhập vào trong.
“Á!”
Còn chưa để Cố Diệp Uyển kịp thích ứng, Lão Sa đã bắt đầu điên cuồng chuyển động, cảm giác khô khốc, đau buốt khiến Cố Diệp Uyển nức nở thành tiếng, nhưng mãi lâu sau cũng kiệt sức, chỉ “Ô… Ô…” thành tiếng, mặc người đàn ông phía sau tra tấn.
Nào là roi da vụt lên lưng, tay cấu véo bấm tím khắp nơi, ánh mắt cô ta nhìn Trần Niệm Lâm đang bị bắt ép ngẩng mặt lên nhìn, tuy anh đã nhắm mắt, nhưng âm thanh sắc dục biến thái đó vẫn không ngừng lọt vào tai.
Trong làn nước mắt, Cố Diệp Uyển thẫn thờ.
Mãi cho đến khi Lão Sa thỏa mãn xong, ông ta đàng hoàng mặc lại đồ, trước khi ra khỏi phòng còn không quên nhắc nhở đàn em.
Sau khi Lão Sa đi mất, một đám người từ ngoài mang vào hai cây gậy sắt, hai người khác nâng Trần Niệm Lâm đứng lên, sau đó để hai tên còn lại vung tay cao, nện mạnh vào đầu gối anh.
Trần Niệm Lâm đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không thể kiềm chế bật lên tiếng rên vì đau.
Mãi cho đến khi đầu gối máu thịt nhầy nhụa, bọn chúng mới dừng tay, lôi xệch anh ra ngoài.
Cố Diệp Uyển trần truồng ngồi trên giường, bật cười như một ả điên…
“Lão… lão gia…”
Người đàn ông đứng ngoài cửa dáng vẻ béo nục nịch, khuôn mặt bặm trợn đang hết sức phẫn nộ.
Lớp da trải gió sương nhăn nheo lúc này đang vặn vẹo, độ tuổi đã trên dưới 50. Ông ta đi tới, túm tóc Cố Diệp Uyển giật ngược lại, nhìn cơ thể trần truồng chỉ còn sót lại chiếc quần lót lọt khe màu đỏ bên dưới, giọng gằn lên:
“Giỏi lắm, nể mặt lão già nhà họ Cố mới cho mày làm bà bảy, thế mà còn không biết điều, dám nhân lúc tao không ở đây để mèo mả gà đồng với thằng trai bao kia? Mày chê tao không đủ làm mày thỏa mãn phải không? Hả?”
Cố Diệp Uyển run rẩy bò lên ôm lấy chân người đàn ông: “Không, anh hiểu lầm rồi, là anh ta bắt ép em, em vốn chỉ muốn bắt anh ta về để trả thù, để dạy dỗ thôi, lão gia, anh phải tin em..”
“Tin?” Người đàn ông kia nheo mắt: “Khà khà, được, tao tin… Người đâu!”
“Có!”
Sau tiếng quát, đám chân tay ở sau lưng ông ta xông lên, Trần Niệm Lâm liếc mắt thấy trong số đó có vài kẻ từng xuất hiện trong buổi đấu giá, vậy thì người đàn ông này có lẽ là kẻ đứng sau tổ chức hoạt động phi pháp đó.
Là ai bảo kê cho ông ta?
Còn chưa để anh suy nghĩ thêm, Trần Niệm Lâm đã bị đám người kia lôi xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống sàn khiến anh hơi chau mày lại, giờ cơ thể chẳng khác nào một phế nhân, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người ta chà đạp.
Không ngờ Cửu gia lừng danh Diệp Thành cũng có lúc bại trong tay một ả điên tình.
“Tao cũng biết mày bị thằng trai bao này hủy hôn, trong lòng chắc không cam tâm đúng không? Vậy thì được, hôm nay tao sẽ xử cả hai đứa mày.” Nói rồi người đàn ông buông Cố Diệp Uyển ra, đi tới trước mặt Trần Niệm Lâm, dùng mũi giày nâng cằm anh lên: “Thằng ranh, lần trước là mày làm hỏng vụ làm ăn của tao, còn cướp mất món hàng tuyệt vời đó. Lần này, tao sẽ cho mày nếm đủ!”
“Hừ!” Trần Niệm Lâm tránh ra khỏi mũi giày bẩn thỉu kia, giọng đầy khiêu khích: “Tốt nhất là mày nên đánh chết tao, nếu không sau này tao nhất định sẽ cho mày nếm đủ, lão già khốn kiếp!”
“Chết? Nào có dễ như thế! Lão Sa tao đã ra tay, chỉ khiến kẻ thù sống không bằng chết thôi.”
Người đàn ông kia được gọi là Lão Sa, hắn cười khà khà quay lại chỗ Cố Diệp Uyển, sau đó giọng lạnh lùng rít lên: “Mấy đứa chúng mày bắt nó quỳ ở đây, bắt nó nhìn không được rời một khắc nào, sau đó đập gãy chân nó vứt ra bãi đất hoang.”
“Vâng!” Đám đàn em đồng loạt hô lên.
“Còn mày!” Lão Sa túm tóc Cố Diệp Uyển, lôi xệch lên giường, không ngần ngại cởi bỏ hết đồ trên cơ thể trước mặt đám đàn em và Trần Niệm Lâm, giọng vô cùng biến thái: “Thèm thuồng lắm đúng không? Vội vã lột sạch đồ đè lên cơ thể nó như thế, vậy thì hôm nay tao cho mày ăn đủ, để xem mày còn thèm thuồng nữa không!”
“Không! Lão gia, em xin anh… em xin anh… á!”
Cố Diệp Uyển khẩn khoản cầu xin, cô ta biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô ta không muốn nhục nhã ê chề trước mặt Trần Niệm Lâm như vậy, nhưng sức lực của một người phụ nữ sao chống lại tên đàn ông lăn lộn nhiều năm trong xã hội. Cơ thể nhăn nheo của Lão Sa đã ở ngay phía sau, ông ta ra lệnh đàn em giữ chặt hai tay Cố Diệp Uyển, bản thân thì từ đằng sau thúc eo một cái, trực tiếp xâm nhập vào trong.
“Á!”
Còn chưa để Cố Diệp Uyển kịp thích ứng, Lão Sa đã bắt đầu điên cuồng chuyển động, cảm giác khô khốc, đau buốt khiến Cố Diệp Uyển nức nở thành tiếng, nhưng mãi lâu sau cũng kiệt sức, chỉ “Ô… Ô…” thành tiếng, mặc người đàn ông phía sau tra tấn.
Nào là roi da vụt lên lưng, tay cấu véo bấm tím khắp nơi, ánh mắt cô ta nhìn Trần Niệm Lâm đang bị bắt ép ngẩng mặt lên nhìn, tuy anh đã nhắm mắt, nhưng âm thanh sắc dục biến thái đó vẫn không ngừng lọt vào tai.
Trong làn nước mắt, Cố Diệp Uyển thẫn thờ.
Mãi cho đến khi Lão Sa thỏa mãn xong, ông ta đàng hoàng mặc lại đồ, trước khi ra khỏi phòng còn không quên nhắc nhở đàn em.
Sau khi Lão Sa đi mất, một đám người từ ngoài mang vào hai cây gậy sắt, hai người khác nâng Trần Niệm Lâm đứng lên, sau đó để hai tên còn lại vung tay cao, nện mạnh vào đầu gối anh.
Trần Niệm Lâm đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không thể kiềm chế bật lên tiếng rên vì đau.
Mãi cho đến khi đầu gối máu thịt nhầy nhụa, bọn chúng mới dừng tay, lôi xệch anh ra ngoài.
Cố Diệp Uyển trần truồng ngồi trên giường, bật cười như một ả điên…
/97
|