Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 44: Ổn định cuộc sống

/127


Vốn Hồ Lân đang xoay lưng Lý Mân về phía mình, chuẩn bị dùng sức tiến vào thì nghe thấy Lý Mân nói thế, thân thể hắn lập tức cứng đờ. Hắn xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía Lý Mân không nói chuyện.

Lý Mân chưa từng thấy lời nói của mình có hiệu quả đến thế, trong lòng vừa vui vừa thấp thỏm.

Nàng không muốn lặp lại tình cảnh như sáng hôm nay và đêm qua, không có chút tôn nghiêm nằm mềm nhũn dưới thân Hồ Lân, để mặc hắn làm gì thì làm, nên nàng thà khơi mào lửa giận của Hồ Lân cũng không muốn để tình cảnh sáng sớm tái diễn.

Nhưng qua một lúc lâu, Hồ Lân vẫn nằm đưa lưng về phía nàng, không có chút dấu hiệu tức giận nào, chỉ có bờ vai hơi run rẩy, có chút quái dị.

Lý Mân không áp chế được lòng hiếu kỳ, nàng nhổm dậy trên giường, thò đầu ra phía ngoài, muốn xem Hồ Lân đang làm cái gì.

Nàng vừa cử động, Hồ Lân lập tức nằm ngửa, mắt hắn sáng long lanh, còn hơi ướt át, khóe môi đỏ tươi không tự chủ hơi cong lên.

Lý Mân đã hiểu: nàng đang bị cười nhạo!

Nàng giả bộ tức giận, ‘hừ’ một tiếng, nằm xoay lưng về phía Hồ Lân.

Hồ Lân nghiêng người, dán vào lưng nàng, trong giọng nói còn mang ý cười: “Lý Mân, chuyện đó… lần đầu tiên thông phòng không chảy máu không có nghĩa không phải xử nữ…”

Hắn kề sát người nàng nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy Lý Mân khiến nàng cảm thấy tê tê, vội lặng lẽ nằm dịch vào trong giường một chút.

Hồ Lân phát hiện cử động nhỏ của Lý Mân, hắn mò tới phần hông nàng, nhẹ kéo một cái, kéo cho mông nhỏ của nàng trở về chạm vào phần bụng hắn.

Lý Mân cảm nhận được phần thân dưới cứng rắn của hắn, lông tơ toàn thân dựng đứng, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ nằm cứng ngắc một chỗ.

Hồ Lân vươn tay tới trước ngực Lý Mân, xoa nắn vài cái, sau đó kề sát vào nàng không nhúc nhích.

Lý Mân nghe thấy hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Phía dưới của nàng đã sưng đỏ, tối nay ta sẽ không động đến nàng… Ngày mai chính là mồng hai, ta đã chuẩn bị không ít quà tặng, sẽ đưa nàng về nhà cô cô…”

Lý Mân “Ừ” một tiếng, không dám động đậy lung tung, chỉ sợ động đậy sẽ lại khơi mào thú tính của Hồ Lân.

Trước giờ nàng được cô cô, chú và biểu ca Triệu Vân nuông chiều, luôn luôn không biết trời cao đất rộng, lỗ mãng nóng nảy.

Cho dù Triệu Vân là vị hôn phu của nàng cũng luôn yêu thương nàng, nghe lời nàng, để nàng trong lòng bàn tay mà nâng niu.

Bây giờ ở cùng Hồ Lân nàng mới biết, trượng phu là trượng phu, không giống với ca ca. Ca ca sẽ sủng ái nàng vô điều kiện, nhưng trượng phu không như thế, sau khi trượng phu được thỏa mãn dục vọng mới có thể đối xử tốt với nàng.

Lý Mân kiêu ngạo đã lớn lên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng biết Hồ Lân sẽ không nuông chiều nàng, đợi nàng vô điều kiện.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lý Mân dè dặt quan sát Hồ Lân, chỉ sợ đêm qua hắn không được thỏa mãn, hôm nay sẽ lại cưỡng ép nàng.

Nhưng dáng vẻ Hồ Lân lại rất bình thường, hắn đợi Lý Mân rửa mặt chải đầu xong thì sai Lão Hòe bê bữa sáng vào.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Hồ Lân đưa Lý Mân đã được trang điểm xinh đẹp về nhà cô cô nàng, toàn bộ đặt dưới sự giám sát của hắn.

Lý Mân ngồi vào xe ngựa, nàng phát hiện nệm ghế trong xe đã được đổi, nệm mới vừa lớn vừa mềm, ngồi lên rất thoải mái.

Thân dưới của nàng vẫn hơi sưng, cử động vẫn đau, ngồi trên tấm nệm dày này, dù là lúc xe ngựa xóc nảy cũng không cảm thấy đau lắm.

Chẳng lẽ đây là ý tốt của Hồ Lân ?

Lý Mân nghi ngờ, nàng lặng lẽ vén rèm lên một chút, muốn nhìn Hồ Lân.

Nhưng vừa mới vén rèm lên, nàng liền nghĩ tới uy hiếp ban đêm của Hồ Lân đối với nàng, rèm xe ‘roạt’ một tiếng lại rơi xuống.

Lý Mân sợ Hồ Lân.

Nỗi sợ này không phải sự sợ hãi đơn thuần, mà là kiểu sợ hãi như con chuột nhỏ rơi vào móng vuốt của con mèo, bị người khác nắm trong tay, không cách nào chạy thoát.

Ban ngày Hồ Lân càng dịu dàng săn sóc nàng, ban đêm càng đòi hỏi kịch liệt hơn, không khiến toàn thân nàng đau nhức từ trên xuống dưới thì không ngừng.

Đột nhiên Lý Mân phát hiện bên cạnh chỗ ngồi của nàng có một cái tráp sơn đỏ. Nàng tiện tay nhấc lên, mở ra nhìn, thấy bên trong có hai hàng, mỗi hàng sáu cái bình ngọc trắng.

Nàng nhấc một bình ra nhìn, thấy trên thân bình ngọc có ba chữ nhỏ vuông vắn được viết bằng chu sa –Thanh Linh Đan.

Lý Mân mở nắp bình ngửi thử, đúng là mùi của đan dược lần trước nàng từng uống lúc phát sốt.

Nàng thả bình Thanh Linh Đan về chỗ cũ, nhấc một bình ngọc khác lên, thấy trên thân bình này có viết năm chữ – Hương Sa Định Thần Đan.

Nàng đã từng dùng Thanh Linh Đan nên biết thuốc do Hồ Lân chế ra đều có công hiệu cực kỳ tốt; hơn nữa thời gian qua nàng cũng đã thấy tiệm thuốc của hắn làm ăn rất phát đạt, việc Hồ Lân mua cho nàng nhiều đồ trang sức và vật liệu may mặc tốt chính là minh chứng cho điều đó.

Cứ nghĩ đến Hồ Lân trong ngoài không giống nhau, Lý Mân chỉ muốn hung hăng đánh hắn một trận; nhưng nghĩ đến sự chu đáo của hắn, Lý Mân lại có chút không nỡ, nàng cũng không biết rốt cuộc nàng muốn thế nào…

Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà họ Triệu.

Hồ Lân xuống ngựa trước, lấy xuống mấy hộp nhỏ trong xe Lý Mân, lúc này mới đỡ Lý Mân xuống xe.

Lý Mân vừa mới xuống thì thấy Lão Hòe bé nhỏ đã làm nàng phải thay đổi ấn tượng một lần nữa. Hắn nhỏ thế mà sức lớn vô cùng, một lúc dỡ xuống hai cái rương to dài từ phía sau xe.

Hồ Lân chú ý đến ánh mắt của nàng, khẽ nói: “Đây là quà ta chuẩn bị tặng cô cô.”

Lý Mân liếc hắn, không đáp lại, chỉ nhanh chóng tiến về phía trước.

Hồ Lân thấy nàng liếc hắn một cái như thế, trong lòng bỗng tê tê, có một loại cảm giác thoải mái không tả được. Hắn nhìn theo bóng Lý Mân, vội mỉm cười đuổi theo.

Khi gặp cô và chú, Lý Mân mới biết biểu ca Triệu Vân vừa rời khỏi nhà đi Ký Châu.

Chú của Lý Mân cùng Hồ Lân thưởng trà ở tiền viện, Lý Mân và cô cô đi vào hậu viện.

Khi tới hậu viện, Lý Mân nhìn thấy nương tử mới cưới của biểu ca Triệu Vân – Tưởng thị.

Tưởng thị là con gái dòng chính của danh gia vọng tộc trong Thường Sơn, dung nhan tú lệ, cử chỉ thanh nhã, hầu hạ Triệu Lí phu nhân rất tận tâm, Triệu Lí thị rất vừa lòng nàng, tuy nói gần nói xa nhưng cũng không khiển trách.

Lý Mân thấy biểu ca Triệu Vân cưới được một người vợ tốt như vậy, nàng cũng vui mừng thay cho cô cô và biểu ca, tuy đáy lòng có chút mất mát, nhưng lại càng coi trọng đối với chị dâu.

Khi chị dâu tới phòng bếp dặn người làm cơm trưa, Triệu Lí thị không thấy bóng dáng con dâu nữa mới than thở với Lý Mân một câu: “Hiền lành thì có hiền lành, nhưng xuất thân quyền quý cũng mang tới nhiều điều dở…”

Lý Mân tựa vào người cô cô, lên tiếng khuyên giải: “Cô cô, người đừng tham lam mà, có một con dâu tốt như vậy, người còn không hài lòng sao? Người đối xử với tẩu tẩu tốt một chút, để ca ca ở bên ngoài cũng yên tâm.”

“Biết rồi, biết rồi” – Triệu Lí thị vỗ vỗ tay Lý Mân, nhẹ giọng thăm hỏi: “Cháu rể đối xử với con ra sao?”

“Hắn a…” – vừa nhắc tới Hồ Lân, Lý Mân đã cảm thấy không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nàng rũ mắt – “Cũng không tệ.”

Triệu Lí thị khẽ gật đầu, bảo Lý Mân tới đầu giường trong phòng ngủ lấy vài thứ.

Lý Mân tìm thấy bao nhỏ dưới gối của cô cô, thấy nó nặng trình trịch, khi nàng giao cho cô thì Triệu Lí thị lại nói: “Đây là chút bạc và trang sức, là của hồi môn mà cô chuẩn bị cho con, mau cầm lấy đi.”

Mũi Lý Mân cay cay, nàng dúi bao nhỏ vào tay cô: “Cô cô, Hồ Lân mua cho con không ít thứ, con không thiếu mấy thứ này…”

Triệu Lí thị nghiêm mặt: “Cầm lấy!”

Lý Mân đành phải nhận lấy.

Lúc này Triệu Lí thị mới nói: “Những đồ của Hồ gia thì là của người ta, còn cái này là cô cô cho riêng con.”

Lý Mân nhận lấy bao nhỏ, nàng rúc vào người cô cô, hai cô cháu không nói thêm gì nữa, nhưng nước mắt Lý Mân không chịu khống chế cứ chảy ra.

Nước mắt nàng rơi trong một năm kể từ khi gặp Hồ Lân còn hơn số nước mắt trong mười lăm năm trước khi gặp hắn, chẳng lẽ hắn là yêu nghiệt từ kiếp trước của nàng sao…

Buổi tối khi trở về nhà, Lý Mân thay đổi kế hoạch tác chiến, khi Hồ Lân bê nước ấm vào cho nàng tắm rửa, Lý Mân lại thẹn thùng nói: “Ngươi tắm trước đi.”

Hồ Lân không tin nổi nhìn nàng.

Lý Mân vội nịnh nọt: “Ta kỳ lưng giúp ngươi.”

Hồ Lân nghe thấy vậy, trong lòng như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn bình đạm không cảm xúc như trước. Gần đây, sau khi đã trải qua nhiều lần thực hành, hắn đã rút ra một kết luận, có đối tốt với Lý Mân như Triệu Vân cũng vô dụng, phải kết hợp cương nhu cùng uy lực của ‘củ cà rốt’, vừa phải dịu dàng cảm hóa nàng, vừa phải mạnh mẽ áp chế nàng, như vậy mới có thể khiến Lý Mân ngoan ngoãn thuận theo mình.

Hồ Lân ngồi trong thùng tắm, Lý Mân cầm khăn giúp hắn chà lưng, bôi dầu bạc hà, còn học tập theo Hồ Lân, gội đầu cho hắn.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên Hồ Lân được hưởng thụ cách đãi ngộ này, hắn vui đến nỗi toàn thân bay bay, chỉ hận không thể ôm lấy Lý Mân hôn vài cái ra trò. Đợi đến khi Lý Mân múc nước gội đầu cho hắn xong, hắn lập tức đứng dậy, ôm chặt Lý Mân mà hôn.

Lý Mân đáng thương vốn lên kế hoạch để Hồ Lân tắm xong thì nàng mới tắm, tắm đến khi hắn ngủ mới trở về, ai ngờ đi trộm gà còn mất nắm gạo, mất công một phen rồi vẫn bị Hồ Lân ôm lên giường, để hắn tùy ý làm bậy một buổi đêm.

Sáng hôm sau, tình cảnh hai người biến thành Hồ Lân mặt mày hớn hở, còn Lý Mân thì đờ đẫn.

Hồ Lân và Lý Mân từ đó ở lại trong trấn, cùng nhau làm ăn.

Năm mới đã đến, tuy thiên hạ loạn lạc nhưng người dân vẫn phải tiếp tục sống. Không khí năm mới trong thôn hiện ra rất rõ ràng, người lớn trẻ con đều mặc quần áo mới, tụ năm tụ ba chơi đùa, tản bộ trên đường.

Lý Mân nhận ra mọi người đều biết Hồ Lân, ai nhìn thấy hắn cũng chào hỏi nhiệt tình, có người xưng hô là “Ông chủ Hồ”, có người gọi là “Hồ đại phu”, mọi người thấy Lý Mân bên cạnh hắn thì gọi nàng là “Bà chủ” hoặc là “Nương tử của Hồ đại phu”.

Lý Mân cảm thấy kỳ quái, nàng nhìn Hồ Lân, hắn bèn nói nhỏ: “Ta chỉ mở tiệm thuốc, nhưng nhân tiện cũng làm đại phu luôn.”

Lý Mân hiểu ra, không nhịn được nghi hoặc: “Lá gan của bọn họ cũng thật lớn, họ không sợ ngươi trị bệnh chết người sao?”

Hồ Lân tỏ vẻ đứng đắn: “Y thuật của ta, nàng cũng không phải không biết.”

Chỗ đó của Lý Mân còn sưng đỏ đây này, nàng trừng mắt nhìn Hồ Lân.

Khuôn mặt trắng nõn của Hồ Lân nháy mắt đỏ lên, hắn rũ mắt, hai hàng lông mi cong dài phấp phới.

Lý Mân cũng ngượng, nàng ngó nghiêng xung quanh nhưng không dám nhìn Hồ Lân nữa.

Qua nửa buổi, Hồ Lân mới nhỏ giọng nói: “Về nhà ta kê cho nàng thuốc hoạt huyết tiêu sưng, rửa vài bữa là được…”

Lý Mân chỉ “Ừ” một tiếng, trong lòng không phải không cảm kích.

Đến buổi tối, Hồ Lân bưng một chậu thuốc vào phòng.

Lý Mân hít ngửi thì thấy mùi thơm mát, lành lạnh, thật dễ chịu, nàng đang muốn tiếp chậu thuốc vào sau phòng để lau rửa thì Hồ Lân lại nắm chặt chậu không buông: “Ta giúp nàng rửa.”

Lý Mân không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.

Tối hôm đó, Hồ Lân đã cho nàng hiểu rõ lần nữa ý nghĩa của câu ‘Dê vào miệng cọp.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người chung sống dưới sự nhường nhịn của Lý Mân nên cũng có thể tính là hài hòa. Mỗi khi Lý Mân lùi một bước, Hồ Lân lại muốn tiến thêm một bước nữa nhằm củng cố thành quả thắng lợi của hắn.

Ví dụ như, hôm ấy Lý Mân đang giúp Hồ Lân phơi khô thảo dược, phơi xong, Lý Mân vừa mới rửa tay thì Hồ Lân áp sát tới, hắn cười tít mắt nói: “Nương tử, ta muốn ăn mì nàng làm.”

Lý Mân than thở, nàng và Lão Hòe cùng nhau xuống bếp, định bảo Lão Hòe giúp nàng nhặt, rửa rau, nhóm lửa còn nàng thì nhào bột.

Nàng vừa vào phòng bếp thì Hồ Lân cũng xông vào, hắn đuổi Lão Hòe đi trông cửa hàng, còn hắn tới nhặt, rửa rau, nhóm lửa.

Lý Mân nhìn hành động ghen ăn tức ở của hắn, tức giận nói: “Lão Hòe vẫn là đứa trẻ nhỏ, sao ngươi lại mắng mỏ hắn?”

Hồ Lân hờn dỗi không nói chuyện: trẻ nhỏ? Có trẻ nhỏ nào hơn một ngàn tuổi sao?

Từ đó về sau hắn không để Lý Mân vào bếp nữa.

Cuối tháng sau, khi Lý Mân về thăm cô cô mới biết, chị dâu Tưởng thị đã mang thai.

Trong lòng Lý Mân rất vui vẻ nhưng vẫn có chút chua xót.

Sau khi nàng về nhà đã chỉ huy Hồ Lân tập hợp không ít thuốc an thai và dược liệu phù hợp cho người mang thai, sau đó còn sai Lão Hòe đi mua mấy cuộn tơ lụa mềm mại nhất, lúc này mới lên xe ngựa tới nhà cô cô.

Ngồi trên xe ngựa, Lý Mân cứ nhớ tới việc chị dâu mang thai thì lại nghĩ: sau khi biểu ca thành hôn chỉ ở lại nhà một đêm mà chị dâu đã mang thai, hai người bọn họ cũng thật lợi hại a!

Nàng lại sờ bụng bằng phẳng của mình, trong lòng có cảm giác hơi mất mát. Hồ Lân rất chăm chỉ, mỗi ngày cày cấy không ngừng, chỉ khi kinh nguyệt của nàng tới hắn mới chịu buông cuốc nghỉ cày, nhưng tại sao nàng vẫn chưa mang thai?

Lý Mân rất phiền não.

/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status