Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 52: Đưa muội đi xem

/127


Lý Mân khóc nấc lên một tiếng, hai mắt sưng đỏ lại bắt đầu ầng ậng nước. Miệng nàng run run, tiếng khóc bật ra, khóc đến nỗi nấc lên, hai bờ vai giật giật.

Hồ Lân không nhẫn tâm nhìn cảnh nàng khóc, hắn tới bên giường, ngồi xuống cạnh Lý Mân. Tay phải hắn vỗ nhẹ lưng Lý Mân, tay trái lấy ra một cái khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi của nàng.

Hồ Lân nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Mân, giọng hắn dịu dàng đến cực điểm: “Mân Nương, có chuyện gì vậy? Nói ca ca nghe được không?”

Lý Mân dần ngưng khóc, nhưng vẫn không ngừng nấc cụt.

Hồ Lân chậm rãi nói: “Thử nuốt một ngụm xuống đi.”

Lý Mân ngửa đầu, cố gắng nuốt một ngụm khí, nàng nhíu mày chớp mắt, biểu cảm phong phú mười phần.

Hồ Lân sai bảo gã nô tài đi cùng hắn: “Lão Hòe, mau mang chén nước tới cho tiểu thư.”

Lão Hòe vâng dạ, sau đó lùi xuống.

Lý Thuận Chương và Hồ thị rất vừa lòng với cảnh Hồ Lân an ủi Lý Mân, lúc này mới ngồi xuống ghế, bắt đầu hỏi thăm tình hình của người nhà ở thành Toái Diệp.

Vì chị dâu của Hồ thị có mắt màu xanh nên khi bà vừa thấy Hồ Lân cũng có đôi mắt xanh đã nhận định đó chính là cháu trai mình. Do con gái làm ầm ĩ nên bà không có cách nào hỏi han, lúc này mới được rỗi, bà vội ân cần thăm hỏi.

Hồ Lân rủ mắt, thản nhiên trả lời: “Người nhà họ Hồ xưa nay ít ỏi, cha mẹ cháu đều đã qua đời, Hồ Lân cô độc mới đành đến nhờ cậy cô chú.”

Hồ thị thấy hắn nói thế, bà nghĩ tới hắn tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua nhiều khó khăn như vậy, không nhịn được cảm thấy đau trong lòng. Bà tới bên cạnh Hồ Lân, vỗ vỗ trên vai hắn: “Hồ Lân, từ nay về sau cháu ở lại nhà cô cô đi, chúng ta nuôi thùng cơm Mân Nương được thì nhất định sẽ không để cháu bị đói.”

Tính Lý Thuận Chương ôn hòa lương thiện, ông nghe thê tử nói vậy thì vội nói: “Đúng, cháu cứ yên tâm ở lại nhà chúng ta đi!”

Hôm nay vì có cháu trai đến nên Hồ thị không thổi cơm, Lý Thuận Chương thì đi đặt một bàn tiệc ở tửu lâu gần đó.

Sau khi Lý Thuận Chương ra khỏi cửa, Hồ thị mang theo Ngụy Tử và Lão Hòe tới sắp xếp phòng cho Hồ Lân ở trên lầu.

Phong thủy của nhà họ Lý rất tốt, ngôi nhà nằm trên đường lớn hướng Chính Bắc trong thôn, cửa chính hướng Nam, sau khi đi qua cửa chính, đi vòng qua một bức tường bình phong gần cổng sẽ tới một cái sân không lớn không nhỏ, trong sân có hai cây hoa quế.

Nhà chính là một tòa lầu hai tầng, mỗi tầng có hai phòng nhỏ một phòng to. Lý Thuận Chương và Hồ thị ở tầng dưới, Lý Mân ở tầng hai trong phòng ngủ phía Đông. Phía Đông tòa lầu là phòng bếp, phòng kho, phòng chứa củi; phía Tây cũng có ba gian phòng, một gian là phòng khách, một gian là phòng của Ngụy Tử, một gian là phòng chứa đồ linh tinh.

Sau nhà chính là hậu viện. Diện tích hậu viện của Lý gia rất rộng, đó chính là vườn hoa mẫu đơn của Lý Thuận Chương, ngoài đất trồng hoa còn có giếng lấy nước.

Hồ thị làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã sắp xếp cho Hồ Lân ở trong phòng ngủ phía Tây tầng hai, cách phòng ngủ của Mân Nương chỉ vài bước chân. Thật ra suy nghĩ của bà cũng đơn giản, anh trai và chị dâu đã không còn, bản thân mình lại không có con trai, cháu cũng như con mình, là ca ca của Mân Nương, huynh muội chúng nó còn cần kiêng dè cái gì?

Lý Mân vẫn còn đang đắm chìm trong thương tâm, nàng ngồi trên giường, cách một lúc lại thút thít khóc một chút. Hồ Lân ngồi bên cạnh, tuy hắn không nói chuyện nhưng cách một hồi lại thay khăn cho nàng lau, rót trà cho nàng uống, hoàn thành công tác hậu cần một cách hoàn mỹ.

Sau đó Lý Thuận Chương trở về nhà, mang theo số đặt bàn của tửu lâu.

Đến lúc cả bàn tiệc được bày ra, Lý Mân vốn đang thương tâm cực độ ngửi được mùi gà quay nàng thích nhất, dần không khóc nữa, bắt đầu liếc mắt sang bàn tiệc phía bên kia.

Lý Thuận Chương và Hồ thị biết tính tình con gái mình nên cố ý không cho nàng, còn liên tiếp mời Hồ Lân: “Hồ Lân, mau tới đây ăn đi.”

Hồ Lân liếc Lý Mân, mỉm cười nói: “Mân Nương tới đây ăn nào.”

“Ừ” – Lý Mân khẽ gật đầu, nàng bò từ trên giường xuống, lạch bạch chạy đến ngồi cạnh bàn. Khóc cũng là một chuyện rất hao phí thể lực, cho nên nàng rất đói.

Lý Mân thèm thuồng nhìn mâm đồ ăn thịnh soạn trước mặt, nếu là mọi khi thì nàng đã bắt đầu ăn ngấu nghiến, nhưng hôm nay có biểu ca xa lạ ở đây, nàng không muốn làm mất mặt cha mẹ, chỉ đành đau khổ nhẫn nhịn.

Hồ Lân cười khẽ, cũng ngồi xuống cạnh Lý Mân.

Lý Mân ăn hơi nhanh, không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng.

Hồ Lân ăn rất ít, hắn ngồi bên tay trái Lý Mân, thuận lợi gắp đồ ăn cho nàng.

Lý Thuận Chương và Hồ thị ngồi cạnh mà mặt mày hớn hở, trong lòng hai người cảm thấy Hồ Lân đúng là người một nhà, hắn mới đến lần đầu mà đã hiểu rõ sở thích của Mân Nương, thức ăn hắn gắp cho nàng đều là món Mân Nương thích nhất đó!

Hồ Lân ngồi cạnh, vừa gắp đồ ăn cho Lý Mân vừa nhìn nàng.

Tuy đã gần một ngàn năm nhưng hắn vẫn không rõ mình yêu Lý Mân ở điểm gì. Lý Mân thon thả, hắn thích; Lý Mân gầy teo hắn sẽ đau lòng; Lý Mân béo phì, hắn cũng thích, cảm thấy Lý Mân béo thật dễ thương.

Hắn hiểu rõ,hắn không hề giống những gì loài người thường nói như là “Yêu vì tâm hồn thuần khiết” gì đó, bởi hắn có thể xác định, nếu Lý Mân muốn giết người phóng hỏa, hắn nhất định sẽ giúp nàng đạt được tâm nguyện.

Hắn yêu chỉ vì yêu, không có lý do.

Sau bữa tối, Ngụy Tử bưng trà lên, Hồ Lân lại bảo: “Vừa ăn cơm xong, cháu và Mân Nương đi tản bộ một lát.”

Lý Thuận Chương và Hồ thị liên tục gật đầu: “Ừ đi đi, đi đi.”

Mân Nương hết ngủ lại ăn, hết ăn lại ngủ, chỉ thấy béo ra. Tuy nói Đại Đường ưa chuộng mỹ nhân béo, nhưng cái béo của người ta là béo nõn nà mượt mà, còn Mân Nương nhà ta đã sớm vượt xa cái khái niệm kia rồi!

**********

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng như nước, thấm vào con đường nhỏ trong thôn.

Hồ Lân và Lý Mân sóng đôi, chậm rãi bước đi.

Hồ Lân liếc Lý Mân, nhỏ giọng hỏi: “Mân Nương, hôm nay vì sao lại khóc?”

Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, khiến người khác không tự giác cảm thấy tin phục.

Là con gái một, Lý Mân luôn muốn có một người anh, bây giờ rốt cuộc cũng có rồi, trong lòng nàng cảm thấy rất yên tâm, mở miệng đáp: “Ta thích Lý Húc, nhưng Lý Húc thích Bạch Tú Nhi…”

Hồ Lân nhìn dáng vẻ bi ai dưới ánh trăng của Lý Mân, trái tim hắn co rút đau đớn, đây chính là cảm giác không cam lòng.

Hắn cầm tay Lý Mân: “Thích đến mức nào?”

Tay Lý Mân đầy đặn mềm mại, sờ thật thoải mái.

Lý Mân cúi đầu nói: “Ta còn nằm mơ thấy hắn…”

Bàn tay Hồ Lân đang nắm tay Lý Mân bỗng căng cứng.

“Ta mơ thấy hắn thành thân với Bạch Tú Nhi, không ai thèm lấy ta, ta cứ khóc mãi…”

Hồ Lân dịu dàng nói: “Đừng sợ, có ca ca ở bên muội.”

******

Trời vừa sáng, bên ngoài sương mù vẫn còn mênh mông, Hồ Lân chưa rời giường, chỉ nằm nhắm mắt nghĩ ngợi. Lý Mân ăn mặc chỉnh tề tiến vào trong phòng, đặt mông ngồi bên giường Hồ Lân, chỉ thấy cái giường phát ra tiếng rên “Kẽo ——–kẹt”.

Hồ Lân mở mắt nhìn Lý Mân, thấy hai gò má nàng trắng hồng, hai mắt đang tỏa sáng: “Sao vậy?”

“Biểu ca, hôm nay huynh có rảnh không?” – Lý Mân hưng phấn hỏi Hồ Lân.

“Muội muốn làm gì sao?” – Hồ Lân nằm trên giường, tóc đen dài uốn lượn trên gối, hắn mỉm cười nhìn nàng, làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt thanh tú, mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, con ngươi xanh thẳm trong suốt…

Lý Mân nhìn đến ngây người, quên luôn mình đang muốn nói cái gì, sau nửa buổi mới nói: “Biểu ca, huynh thật xinh đẹp!”

Hồ Lân nhẹ cười, hắn xốc chăn xuống giường.

Lý Mân ngồi cạnh giường, ngây ngốc nhìn hắn.

Biểu ca Hồ Lân thật cao, thân hình thật đẹp nha. Vai rộng eo nhỏ chân dài, trông thoáng qua hơi gầy, nhưng cánh tay thấp thoáng trong ống tay áo lại có cơ bắp rõ ràng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên lưng, trông thật giống như tiên trên trời, là tiên mắc đọa sao…

Hồ Lân khoác thêm áo ngoài bằng vải mỏng và thắt lưng hoa văn dây leo màu xanh, sau đó mới xoay người hỏi Lý Mân lần nữa: “Muội có chuyện muốn làm sao?”

Lúc này Lý Mân mới nhớ ra kế hoạch của mình, nàng tới cạnh Hồ Lân, ngửa mặt cầu khẩn: “Biểu ca, đi cùng muội vào trong thành nhé?”

“Được” – Hồ Lân lập tức đồng ý.

“Tốt quá!” – Lý Mân bật hô, sau đó có tiếng bước chân nặng nề của nàng khi chạy hòa cùng tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ dồn dập của các bậc thang bằng gỗ truyền tới tai hắn, rất có tiết tấu, rất có nhịp điệu.

Hồ Lân nghiêng tai nghe, hắn cảm thấy Lý Mân béo này thật đáng yêu, nàng đi qua chỗ nào, chỗ đó giống như bị chiến xa chạy qua.

Hồ Lân lại nhìn chăm chú cái giường của mình, hắn cảm thấy cái giường này mỏng manh, sợ là không chịu được động tác kịch liệt của mình và Lý Mân, được, phải đổi giường.

Khi mọi người trong nhà cùng ngồi ăn bữa sáng, Lý Mân nuốt hết một miệng đầy đồ ăn, sau đó nói với Lý Thuận Chương: “Cha, thành Lạc Dương có xa nhà ta lắm không?”

Lý Thuận Chương biết tỏng con gái đang muốn xin xỏ, nhưng ông cũng cảm thấy con gái thật thông minh, còn biết dò hỏi vòng vo.

Ông mỉm cười nhìn con gái: “Không xa lắm, từ nhà ta đi bộ tới cửa thành chỉ chưa đầy hai khắc*”

Lý Mân bĩu môi: “Nhưng nhà ta cách những chỗ náo nhiệt của Lạc Dương rất xa a.”

Lý Thuận Chương đã rõ ý định của con gái: “Mân Nương, con muốn gì nào?”

Lý Mân hùng hồn: “Cha, mua xe ngựa đi!”

Lý Thuận Chương gật đầu đại một cái, chưa kịp nói chuyện thì Hồ thị đã xen ngang: “Nhà chúng ta mua xe ngựa cũng được, nhưng mua xe rồi còn phải mua thêm ít nhất hai con ngựa, còn phải thuê người đánh xe, mua thức ăn cho gia súc, rồi còn phải——”

“Được rồi!” – Lý Mân cắt ngang lời kể lể của mẫu thân, nàng nhảy phốc lên, đá lăn cái ghế của mình, hét lên: “Nhà người ta đều có xe ngựa, mỗi nhà ta không có!”

Hồ Lân ngồi im lặng nãy giờ, lúc này mới chen miệng: “Mân Nương, nhà chúng ta có xe ngựa mà.”

“Thật sao?” – Lý Mân mở to hai mắt – “Ở đâu?”

Hồ Lân cười nói: “Huynh mang xe ngựa tới mà, để trong lều cỏ ở hậu viện ấy.”

Lý Mân không quan tâm gì nữa, lập tức chạy về phía hậu viện.

Lý Thuận Chương và Hồ thị biết cháu có xe ngựa, cũng biết cháu đã sắp xếp ba con tuấn mã trong lều cỏ ở hậu viện. Nhưng đám thanh thiếu nam, đứa nào cũng yêu ngựa, hai bọn họ không thể không biết ngượng đi yêu cầu Hồ Lân cho Lý Mân ngồi lên xe, ai ngờ Hồ Lân đã chủ động nói trước, thật là ngại quá. Hai vợ chồng ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi Hồ Lân, đứa nhỏ này thật đúng là không biết ngượng…”

Hồ Lân nhìn cô chú, dùng giọng nói ấm áp trả lời: “Cô, chú, chúng ta là người một nhà mà.”

Vợ chồng Lý Thuận Chương gật đầu liên tục: “Người một nhà! Người một nhà!”

**********

Lão Hòe đánh xe ngựa, Lý Mân ngồi trong xe, Hồ Lân cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Khi đến cửa thành, Lý Mân dặn dò Lão Hòe: “Tới miếu thần tài phía Tây thành.”

Lão Hòe thông thạo đường đi, cho xe ngựa rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tới miếu thần tài ở phía Tây thành.

Trong lòng Lý Mân đang rất kích động, không hề chú ý đến việc Lão Hòe lần đầu đến Lạc Dương lại quen đường ở Lạc Dương như thế.

Khi Hồ Lân và Lý Mân ngồi trong quán trà, hắn mới rõ ràng động cơ của Lý Mân – đối diện tiệm trà là một dãy nhà dân, trong đó có một nhà, cạnh cửa chính treo tấm biển đỏ, bên trên có viết hai chữ to “Lý trạch” màu đen.

Lý Mân đang rất hưng phấn, đến nỗi Hồ Lân gọi điểm tâm cho nàng mà nàng cũng không ăn. Nàng nhỏ giọng nói với hắn: “Biểu ca, huynh nhìn tòa nhà kia kìa, đó chính là nhà của Lý Húc. Nhà của Lý Húc là quý tộc của Đại Đường đó nha, không như nhà chúng ta, tuy cùng họ Lý nhưng chẳng có nửa điểm quan hệ với hoàng thất.”

Hồ Lân nhướng mày, liếc Lý Mân một cái. Hắn nâng chén trà, khẽ lay động nước trà xanh biếc trong chén, chẳng nói câu gì.

Trong lòng Lý Mân ngứa ngáy, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Phụ thân của Lý Húc đảm nhiệm chức quan ở Tân Sài Tư, là quan phụ trách Tân Sài Tư đó nha! Mẫu thân của Lý Húc là Lư thị cũng xuất thân danh gia vọng tộc. Cả nhà bọn họ thật cao quý a! Nếu ta có thể được gả cho hắn, địa vị của gia đình chúng ta cũng sẽ tăng gấp bội!”

Trên mặt Hồ Lân mang ý cười, hắn đã biết thừa lai lịch nhà Lý Húc.

Phụ thân của Lý Húc – Lý Ngũ Công đúng là đảm nhiệm chức quan ở Tân Sài Tư nhưng là quan quản lý công văn của nha môn; mẫu thân của Lý Húc – Lư thị đúng là con nhà quyền quý, nhưng lại là thứ nữ của dòng phụ.

Khi thấy cửa nhà họ Lý mở, Lý Húc đi ra cùng một gã nô bộc, Lý Mân gần như ngừng thở. Nàng kích động đứng dậy, cố gắng tới bên cửa sổ để nhìn, thân hình mập mạp gần như đều đè trên bệ cửa và đùi Hồ Lân.

Trong giờ phút đó, Hồ Lân vừa hạnh phúc, vừa đau khổ.

Hắn đã không phải hắn của kiếp trước.

Hồ Lân không muốn Lý Mân đau lòng nên kiếp này nhất định sẽ không cưỡng đoạt nàng như kiếp trước. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, sẽ đợi đến khi Lý Mân chết lòng với Lý Húc, sau đó chủ động lao vào vòng tay hắn.

Thân áo xanh thẫm của Lý Húc dần đi xa, sau đó biến mất trong dòng người mà Lý Mân vẫn chưa thỏa mãn. Nàng than thở, trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn đống đồ ngọt tinh mỹ của nàng.

“Ô, ca ca, bánh hoa đào này có mùi vị không tệ nha, huynh mua thêm cho ta đi!” – vì bánh hoa đào thơm ngon, Lý Mân quyết định đổi “biểu ca” thành “ca ca”.

“Ừ” – Hồ Lân nghe thấy câu ‘ca ca’ kia, lòng sắp mềm nhũn cả, hắn lập tức gọi tiểu nhị của tiệm trà tới: “Lấy cho ta thêm một phần bánh hoa đào.”

Tiểu nhị vâng dạ, quay người muốn đi.

Hồ Lân nhìn hình thể của Lý Mân, hắn nghĩ tới sức ăn của nàng, lập tức sửa miệng: “Không, lấy thêm mười phần đi.”

Đại Đường này lấy béo làm đẹp, có lẽ hắn phải để Lý Mân béo thêm nữa, cho Lý Mân béo đến vượt qua cực hạn của tất cả mọi người, để không ai tranh Lý Mân với hắn nữa mới thôi.(Kui: má ơi!)

Người trong cuộc đều u mê, đồng chí Hồ Lân không biết rằng, thật ra Lý Mân thân ái của hắn đã sớm vượt xa giới hạn béo đẹp, béo mượt của Đại Đường.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status