Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 58: Có cùng suy nghĩ

/127


Một buổi sáng cuối tháng hai, Hồ Lân và Lý Thuận Chương đang cùng nhau chiết tách một cây mẫu đơn ba màu tại vườn hoa ở hậu viện.

Chiết hoa mẫu đơn nhiều màu, trồng mẫu đơn màu xanh và mẫu đơn trăm cánh là những tuyệt kỹ của Lý Mẫu Đơn, cho nên mỗi khi Lý Thuận Chương thực hiện chỉ cho Hồ Lân đi theo, những người khác không được vào hậu viện.

Bọn họ đang bận rộn bỗng nghe thấy tiếng của Ngụy Tử, quay đầu thì thấy Ngụy Tử đứng ở cửa hậu viện, đang giơ tay nhằm khiến họ chú ý.

Lý Thuận Chương và Hồ Lân cùng thu dọn, sau đó đứng lên.

Ngụy Tử tới báo cho bọn họ, ra là phu nhân sai nàng tới gọi Lý Thuận Chương, nói là có bà mối họ Dương trong thôn tới nhà, bảo Lý Thuận Chương qua một chút.

Lý Thuận Chương để dụng cụ xuống, rửa tay xong thì đi.

Hồ Lân vội nói: “Cháu cũng đi uống chén trà!”

Tới nhà chính, Hồ Lân đứng từ xa nhìn thấy Hồ thị đang ngồi uống trà với một phụ nữ trung niên.

Hắn nhanh lẹ lên lầu.

Lý Mân đang ngồi trên giường Hồ Lân ở trên lầu, chuẩn bị cắt vải làm giày. Nàng thấy hắn vào thì vẫy tay gọi: “Ca ca, mau tới đây.”

Hồ Lân đang dùng thần thức để nghe trộm chuyện dưới lầu nên không để ý lắm, thuận chân ngồi xuống giường.

Lý Mân bày bộ dụng cụ làm giày ra, sau đó ra lệnh cho Hồ Lân: “Huynh mau đặt chân lên giường.”

Hồ Lân nghe lời làm theo.

Lý Mân thấy hắn không tập trung cũng không nói chuyện với hắn nữa. Nàng tự cởi tất và giày cho hắn, sau đó đem tấm vật liệu làm đế giày ướm vào chân Hồ Lân. Nàng dùng than chì vẽ lại, dùng kéo cắt gọt, đến khi cảm thấy hoàn mỹ mới ngừng, chuẩn bị may các góc vải để làm giày.

Hồ Lân đã nghe rõ ý định tới đây hôm nay của bà mối họ Dương nên rốt cục cũng có thể chuyên tâm đối mặt với Lý Mân. Hắn thấy Lý Mân đang cầm thiếu tử phơi khô (dùng hồ dán vải vụn lên mặt gỗ, sau đó phơi khô để sau này làm giày) đo đo cắt cắt, lại thấy chân mình đang trần trụi hong gió.

Hồ Lân dùng bàn chân trần huých nhẹ lên đùi Lý Mân.

Lý Mân đang bận rộn, chỉ liếc hắn một cái: “Gì thế?”

“Đi vớ và giày giúp ca ca.”

Lý Mân dịch người, biến thành tư thế xoay nghiêng về phía Hồ Lân, tiếp tục làm việc của mình.

Hồ Lân nâng bàn chân trần, huých nhẹ lên hông Lý Mân lần nữa.

Lý Mân xoay người, biến thành tư thế đưa lưng về phía hắn.

Hồ Lân lẩm bẩm: “Trưa nay ăn gì đây? Vịt quay của Dụ Hưng Trai hình như rất ngon a.”

Lý Mân nghe thấy thế, nhanh chóng quay đầu lại, mặt tươi cười nhìn Hồ Lân: “Ca ca, trưa nay ăn vịt quay của Dụ Hưng Trai à?”

Hồ Lân rũ mắt, ra vẻ thờ ơ: “Có lẽ.”

Lý Mân nghe một hiểu mười, nháy mắt biến thân thành dáng vẻ vuốt mông ngựa. Nàng vứt thiếu tử, vải, kéo sang một bên, sau đó nhích người lại gần, ngồi bên cạnh Hồ Lân, để đùi Hồ Lân lên đùi mình, sau đó cẩn thận đi vớ và giày giúp hắn. Nàng đặt hai chân Hồ Lân xuống giường xong mới hỏi: “Ca ca, nương và phụ thân đang nói chuyện gì dưới lầu vậy?”

Thân thể Hồ Lân ở trên lầu nhưng tâm trí lại bay xuống dưới lầu. Hắn dùng thần thức lắng nghe âm thanh dưới lầu, trong lòng chỉ tràn ngập chuyện này nên khi Lý Mân hỏi, hắn không chú ý, thuận miệng đáp: “Đang nói muốn làm mối cho huynh với con gái thứ hai của nhà họ Mã ở phường nhuộm, muội với Giang Minh Thuận ở thôn Tây.”

Lý Mân rất kinh ngạc: “Sao ca ca biết rõ vậy?”

Hồ Lân cười: “Vừa rồi huynh nghe lén dưới lầu.”

“Ta cũng muốn đi nghe!” – Lý Mân kéo Hồ Lân xuống lầu, rón ra rón rén ẩn núp trong hành lang thông với nhà chính, vểnh tai nghe âm thanh trong phòng.

Bên trong nhà chính, bà mối họ Dương cùng Lý Thuận Chương và Hồ thị đã nói tới đoạn ngày mồng ba tháng ba này sẽ để bốn thanh niên nam nữ gặp nhau bên bờ sông Lạc Thủy.

Hồ thị còn vui vẻ nói, đến hôm đó Lý Mân sẽ cài trên đầu một đóa mẫu đơn bằng lụa.

Bà mối Dương lập tức cười nối lời: “Vậy để ta dặn nhị cô nương nhà họ Mã cài hoa hồng đỏ.”

“Quyết định vậy đi!”

“Nhất định như vậy!”

Lý Mân nghe xong, đang muốn kéo Hồ Lân lên lầu thì gấu váy nàng bị gió thổi bay lên, đúng lúc bị Hồ thị ngồi trong nhà chính nhìn thấy. Bà hỏi: “Mân Nương đó sao?”

“Nương, không phải đâu, là ca ca đấy!” – Lý Mân quyết tuân theo nguyên tắc lớn của đời người: “Chết người hơn chết ta”, lôi Hồ Lân ra làm bia đỡ đạn.

Hồ Lân: “…”

Hắn kéo Lý Mân ra chào.

Bà mối Dương hứng thú đánh giá đôi thanh niên nam nữ này.

Bà ta nhìn Lý Mân đứng bên phải trước tiên, nở nụ cười rất hàm súc: “Cô nương này trắng nõn nà, khuôn mặt phúc hậu, là tướng có phúc.”

Bà mối chuyển tầm mắt về phía Hồ Lân đứng bên trái Lý Mân, mắt lập tức phát sáng, giống như hai cái đèn pha chiếu từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, đánh giá kỹ càng một phen, sau đó cười giống đóa mẫu đơn nở rộ trong gió xuân: “Đây là vị tiểu ca đó a.. Dáng vẻ thật là tuyệt nha.. Quả nhiên rất điển trai…”

Hồ thị cũng biết Hồ Lân rất đẹp, bà cảm thấy có chút kiêu ngạo, cười đắc ý muốn giúp cháu trai tăng thêm ưu thế: “Đây là cháu ngoại ta, ta và tướng công không có con trai, về sau hắn sẽ kế thừa gia nghiệp và danh hiệu “Lý Mẫu Đơn” của chúng ta.”

Bà mối Dương vừa săm soi và thưởng thức Hồ Lân vừa nhẩm tính trong đầu những cô nương nhờ mình làm mối, cuối cùng quyết định. Bà ta vỗ mạnh lên đùi, nói với Hồ thị: “Vị tiểu ca nhà phu nhân đúng là nhân tài, Mã nhị cô nương của phường nhuộm đúng là không hợp, để ta đổi một người khác.”

Hồ thị và Lý Thuận Chương bốn mắt sáng ngời nhìn bà ta.

Bà mối Dương đắc ý: “Đổi thành con gái đầu của Thượng Lập Thành ở thành Nam.”

“Thượng Lập Thành?” – Lý Thuận Chương cảm thấy cái tên này nghe rất quen.

Bà mối Dương bật mí: “Thượng đại gia – Thượng Lập Thành chính là ông chủ của Hương Mãn Lâu trong thành đó!”

“Chính là Hương Mãn Lâu chuyên làm thủy tịch đó sao?” – Lý Thuận Chương hỏi lại.

“Đúng vậy!” – tiết trời cuối tháng hai đầu tháng ba hơi nóng, bà mối Dương phe phẩy quạt lụa trong tay nhằm biểu đạt sự đắc ý trong lòng.

Lý Thuận Chương và Hồ thị cùng nhìn Hồ Lân.

Hồ Lân lại chỉ rũ mắt không nói.

Hồ thị cảm thấy vị cô nương của Hương Mãn Lâu kia chắc có không ít của hồi môn, vội nói: “Vậy chuyện gặp gỡ của đám trẻ thì thế nào?”

Bà mối Dương nói: “Vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, chẳng qua chỉ sửa lại một chút. Mân Nương nhà mọi người hãy cài mẫu đơn đỏ, còn cô nương của Hương Mãn Lâu cài hoa hồng vàng, vị tiểu ca này mặc áo trắng giống như bộ hắn đang mặc trên người là được, còn Giang Minh Thuận sẽ mặc áo màu xanh nhé.”

Hồ thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bà thấy Lý Mân vẫn đang tròn mắt lắng nghe thì bảo Hồ Lân: “Tiểu Lân, đưa muội muội của cháu lên lầu đi.”

Hồ Lân kéo tay Lý Mân rời khỏi nhà chính để lên lầu.

Hai người ngồi đối diện nhau trên giường Hồ Lân, sau nửa buổi cũng không nói câu nào.

Hồ Lân nhìn cành hoa quế ngoài cửa sổ đã đâm chồi, nhú ra những mầm lá xanh đốm vàng, trong lòng hắn đã quyết định. Hắn nhìn Lý Mân đang ngồi gần mình, trầm giọng hỏi: “Không phải muội luôn muốn lấy chồng sớm sao, bây giờ có thấy vui không?”

Trong đầu Lý Mân đang rối loạn, không biết nên vui hay nên buồn, nhưng trong lòng nàng cảm thấy không cách nào vui nổi.

Nàng cúi đầu nhìn mũi chân lộ ra dưới gấu váy, nhỏ giọng đáp: “Không biết tại sao muội chẳng thấy vui gì cả.”

Lý Mân ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Muội đã từng gặp Giang Minh Thuận rồi, hắn và ca ca của Lộ Vân Vân là bạn tốt, con người cũng tốt, chỉ tội không cao lắm… Ca ca, trong lòng muội đang rất loạn.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Hồ Lân: “Ca ca, hay là chúng ta cứ đi gặp rồi tính sau.”

Trong lòng Hồ Lân đã có kế hoạch, hắn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Đến buổi tối, mọi người trong nhà ăn cơm chiều xong cùng ngồi một chỗ uống trà táo đỏ. Hồ thị lại nhắc đến chuyện đi xem mặt, dặn dò Hồ Lân và Lý Mân thêm một chút.

Hồ Lân không nói gì, Lý Mân cũng không hăng hái, nàng chỉ nói: “Để con đi gặp rồi tính sau.”

Ngày xem mắt chẳng mấy chốc đã tới.

Hồ Lân đã thức dậy từ sớm, hắn mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi, ngồi trầm tư một lúc mới đánh thức Lý Mân nửa đêm chạy tới đang ngủ trong chăn hắn.

Lý Mân ngái ngủ, mắt còn lim dim ló đầu ra từ trong chăn, nàng nhìn cửa sổ dán giấy: “Trời còn chưa sáng mà? Sớm vậy đánh thức ta làm gì?”

“Cô cô sắp lên lầu” – Hồ Lân khoanh tay đứng cạnh giường, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Mân.

Lý Mân vừa nghe thấy thế thì lập tức nhảy lên. Nàng vội vàng xuống giường, quấn chăn trên người xông ra khỏi phòng.

Hồ Lân vẫn không nhúc nhích.

Hắn đứng tựa vào cột giường, lắng nghe tiếng Lý Mân vén rèm cửa, sau đó là tiếng trầm đục phát ra khi Lý Mân quấn chăn ngã xuống giường.

Chung sống một năm này hắn mới biết hai kiếp trước mình đã bỏ lỡ điều gì — hắn đã bỏ lỡ quá trình Lý Mân lớn lên. Thì ra ẩn bên trong Lý Mân có sự lỗ mãng, thẳng thắn lại dễ thương như vậy, khiến hắn càng khó buông tay.

Hắn sẽ không bao giờ buông tay!

Quả nhiên Hồ Lân đoán không sai, chẳng bao lâu sau Hồ thị đi lên lầu.

Bà tới kiểm tra dáng vẻ hôm nay của Lý Mân và Hồ Lân.

Hồ thị tới phòng Hồ Lân trước. Bà thấy Hồ Lân đội mũ lông chồn trắng, thân mặc trường bào bằng tơ cũng màu trắng, góc áo thêu hoa văn dây leo màu xanh, hơn nữa thân hình hắn cao lớn, cả người toát ra vẻ tuấn mỹ phiêu diêu.

Hồ thị rất hài lòng, bà khẽ gật đầu, cười trấn an Hồ Lân: “Tiểu Lân, hôm nay đến bờ Lạc Thủy cũng đừng căng thẳng quá, người trẻ tuổi nên hưởng thụ cảnh xuân cho trọn vẹn.”

Hồ Lân nhìn vị “cô cô” luôn quan tâm đến mình, trong lòng hắn cảm động, khẽ gật đầu.

Hồ thị lại lấy từ trong tay áo một túi tiền màu trắng đưa cho Hồ Lân: “Đến lúc đó không được keo kiệt với cô nương con nhà người ta, cần tiêu tiền thì cứ tiêu tiền.”

Hồ Lân biết đây là cô cô quan tâm, hắn nhận lấy túi tiền: “Cảm ơn cô cô.”

“Cô cháu chúng ta mà còn nói cảm ơn?” – Hồ thị từ ái vỗ vỗ trên lưng Hồ Lân – “Để cô đi coi Mân Nương thế nào.”

Hồ thị đi trước, Hồ Lân đi theo bà, một trước một sau đi vào phòng ngủ Lý Mân.

Lý Mân còn đang rúc đầu trốn trong chăn.

Sau khi Hồ thị vào trong phòng, bà đứng cạnh giường, đang muốn lật chăn của Lý Mân thì bỗng nhiên hỏi: “Ta nhớ đây là chăn của Tiểu Lân mà?”

Bà nhớ rõ ràng, sau Tết âm lịch đã may hai cái chăn mới, màu xanh lá cây thì đưa cho Hồ Lân, màu đỏ hoa vàng thì đưa cho Lý Mân.

Hồ Lân đang muốn nói thì Lý Mân đã chui từ trong chăn ra, ngáp ngủ nói với Hồ thị: “Con đổi chăn với ca ca.”

Hồ thị: “…” Nhưng bà vẫn hơi nghi ngờ.

Lý Mân: “Chẳng lẽ không được sao?”

“Không phải không được, chỉ là…” – Hồ thị vẫn nghi nghi.

Lý Mân trợn mắt với mẹ.

Hồ thị lập tức chào thua: “Mân Nương, mau thay quần áo đi.”

Lý Mân mặc trung y chui ra từ trong chăn.

Hồ Lân vội nói: “Cô cô, cháu xuống lầu trước.”

Khi Lý Mân được Hồ thị giúp trang điểm xong đi xuống lầu, Hồ Lân và Lý Thuận Chương đang ngồi đợi dưới lầu đều phải sáng mắt.

Tóc Lý Mân được chải phức tạp, tuy đã làm lễ trưởng thành nhưng vì nàng chưa lấy chồng nên không thể cài trâm Hồ Lân tặng, chỉ đành cài chuỗi hạt hồng ngọc hắn tặng quanh búi tóc.

Nàng đeo đôi bông tai hồng ngọc được chạm hình hoa mẫu đơn làm nổi bật cặp mắt ướt át trong suốt. Khuôn mặt trái táo nõn nà càng trở nên trắng hồng.

Lý Mân mặc bộ áo màu đỏ ngắn tay thêu hình bươm bướm, hai cánh tay quấn lụa hồng nhạt; bên dưới là làn váy màu trắng thêu hoa mẫu đơn đỏ, thắt lưng bằng tơ rủ xuống tạo cảm giác thon thả. Bên dưới váy là đôi hài màu vàng thêu bướm mà Hồ Lân mới mua cho nàng.

Hồ thị đi sau nàng cười rạng rỡ, bà cắm bông mẫu đơn bằng lụa đã chuẩn bị từ trước vào búi tóc Lý Mân: “Như thế này càng hoàn mỹ.”

Trong lòng Hồ Lân lại thấy khó chịu; muội muội trang điểm xinh đẹp của hắn lại để cho kẻ khác nhìn…

Lão Hòe đánh xe, lần này Hồ Lân không cưỡi ngựa mà cùng Lý Mân ngồi trong xe ngựa.

Tiết trời tháng ba đã trở nên ấm áp, trong gió xuân thoang thoảng hương hoa, hàng liễu bên thành Lạc Dương nhẹ bay múa, nhành liễu đung đưa trong gió, thi thoảng có đôi chim én lượn qua.

Cảnh xuân bên ngoài ấm áp là vậy, bên trong xe lại có phần ngột ngạt.

Tâm tình Lý Mân rất chán nản.

Suốt dọc đường đi Hồ Lân chỉ rũ mắt không lên tiếng, nàng vẫn luôn lén quan sát hắn.

Lý Mân càng nhìn càng thấy khó chịu.

Ca ca xinh đẹp như vậy, dịu dàng, săn sóc như vậy sẽ có ngày cưới thê tử, để thê tử thưởng thức vẻ tuấn mỹ của hắn, để thê tử hưởng thụ sự dịu dàng và chăm sóc của hắn…

Lý Mân càng nghĩ càng thấy ngột ngạt.

Nàng vén rèm xe, muốn nhìn cảnh bên ngoài.

Xe ngựa của họ đang đi trên đường lớn ven sông, trên đường cũng có rất nhiều xe ngựa ‘lộc cộc’ chạy qua, đều là người đến bờ Lạc Thủy du ngoạn.

Lý Mân thấy xe ngựa nhà mình đi bên cạnh một đôi nam nữ mặc trang phục gọn gàng. Hai người đó cưỡi ngựa song song, cử chỉ vô cùng thân mật, nam gọi “muội muội”, nữ kêu “ca ca”, cưỡi ngựa mà vẫn nắm tay nhau, dường như hận không thể được dính cùng một chỗ.

Đột nhiên nàng có một ý nghĩ thoáng qua. Nàng nghiêng đầu nhìn ca ca bên cạnh, chỉ thấy Hồ Lân cũng đang nhìn đôi nam nữ cưỡi ngựa kia.

Hồ Lân thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Lý Mân, trong mắt ẩn chứa điều gì đó.

Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức chấn động, giống như đôi bên đều biết người kia đang suy nghĩ giống mình.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status