Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 67: Kết cục một đời

/127


Hồ thị cả kinh, bà ngồi phịch xuống ghế dựa, nhìn Ngụy Tử đang quỳ rạp trên mặt đất, sau lúc lâu mới hỏi: “Ngụy Tử, nói đi, rốt cuộc là của ai?” Ngụy Tử quỳ rạp trên đất, trán để giữa hai bàn tay, không ngẩng đầu, cũng không nói gì mà chỉ khóc.

Hồ thị càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy hãi, khi bà đang lo lắng thì Lý Mân bưng một đĩa hạt dưa đi vào. Khi nàng vào phòng thì thấy Ngụy Tử đang quỳ rạp trên đất, còn vẻ mặt của mẫu thân thì tái nhợt đang ngồi tê liệt trên ghế, nàng vội hỏi: “Nương, có chuyện gì vậy?”

Hồ thị không muốn nói, nhưng Lý Mân cứ quấn lấy khiến bà không thể không nói, chỉ bèn tức giận nói: “Ngụy Tử có bầu!”

Lý Mân: “… Với ai?”

Lý Mân hỏi mấy lần nhưng Ngụy Tử vẫn không ngẩng đầu, cũng không trả lời. Lý Mân đành phải ngồi xổm trước mặt nàng ta, lựa lời mà hỏi: “Ngụy Tử, đứa bé trong bụng có phải của.. cha ta không?”

Ngụy Tử đang quỳ rạp trên đất lắc đầu.

Hồ thị thở dài nhẹ nhõm, gánh nặng treo lơ lửng trên không trung dần hạ xuống, nhưng khi bà liếc sang Lý Mân thì thấy sắc mặt nàng cực khó coi, nỗi lo lắng trong lòng lại lập tức dâng lên.

Sắc mặt Lý Mân tái nhợt, giọng nói cũng là lạ: “Là của cô gia?” (chồng của tiểu thư)

Ngụy Tử ra sức lắc đầu, giọng rầu rĩ: “Trong mắt cô gia chỉ có tiểu thư là phụ nữ…”

Hồ thị và Lý Mân lấy được tim về chỗ cũ.

Lý Mân sờ sờ ngực: “Nương nó chứ, làm ta sợ muốn chết!”

Tâm trạng nàng tốt lên bèn khuyên giải Ngụy Tử: “Ngụy Tử, đứa bé này rốt cuộc là của ai, cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi! Chúng ta không làm được còn có cô gia!”

Vừa nghe thấy tiểu thư đảm bảo cô gia lợi hại sẽ ra tay, Ngụy Tử lập tức ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa, vẻ mặt hớn hở: “Thật ư?”

Lý Mân đưa cho nàng ta một cái khăn: “Trong bụng có đứa bé, không nên quỳ dưới đất, mau ngồi lên ghế, lau nước mắt nước mũi đi. Ta đã nói thì nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngươi!”

Lúc này Ngụy Tử mới nói: “Là Cao Thụ Văn, là hắn ăn xong chùi mép…”

“Vậy ngươi có biết nhà Cao Thụ Văn ở đâu không?”- Lý Mân dùng giọng nói ấm áp để thăm hỏi.

Ngụy Tử lắc đầu, trong mắt lại dâng đầy nước mắt.

Lý Mân cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.

Ngụy Tử là nha hoàn mà nhà nàng mua được, còn Cao Thụ Văn chỉ là gã sai vặt do cha nàng thuê, một tháng trước đã rời đi. Cao Thụ Văn dường như không có nơi ở cố định, phiêu bạt khắp nơi để làm thuê ngắn hạn, không ai biết hắn đã đi đâu.

Lý Mân suy nghĩ một lát, nàng nhìn vẻ mặt tha thiết mong chờ của Ngụy Tử, lại nhìn cái bụng đã bắt đầu lộ của nàng ta. Nàng thầm nghĩ đứa trẻ trong bụng nàng ta là đáng thương nhất, không thể để nó ra đời mà không có cha, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, nàng nhất định phải nghĩ cách giúp Ngụy Tử.

Nhưng trước giờ cái gì nàng cũng dựa vào Hồ Lân, bản thân nàng có thể nghĩ ra cách gì hay sao?

Vì vậy Lý Mân dựa theo thói quen thường ngày khi đụng phải vấn đề khó giải quyết, lớn tiếng hô: “Ca ca——”

Không biết bằng cách nào nhưng chỉ cần nàng hô một tiếng, dù Hồ Lân đang ở đâu cũng sẽ tới được chỗ nàng, có lẽ đây chính là cái gọi là tâm linh cảm ứng giữa vợ chồng? (trong lòng Lý Mân giải thích như vậy).

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lý Mân, sau một khắc, Hồ Lân đang ở hậu viện chiết mẫu đơn vội rửa tay rồi tới chỗ nàng: “Mân Nương, có chuyện gì vậy?”

Lý Mân bước tới gần hắn, cầm cánh tay hắn, lắc a lắc: “Ca ca—”

“Sao vậy?” – Hồ Lân nhìn Lý Mân chăm chú.

“Cao Thụ Văn làm bụng Ngụy Tử to lên!” – Lý Mân nhìn hắn vẻ tội nghiệp – “Sau đó hắn chạy mất!”

“À” – Hồ Lân khẽ gật đầu – “Vậy phải lôi hắn về.”

“Tốt quá!” – Lý Mân suýt nhảy cẫng lên – “Ca ca, ta đợi tin tốt của chàng!”

Ngụy Tử và Hồ thị cũng đều vui mừng bởi hai người biết Hồ Lân rất giỏi giang, ngoài chuyện đẻ con thì không có chuyện gì hắn không làm được.

Sau đó, người đầu tiên tỉnh táo lại là Lý Mân.

Hồ Lân đi được một khắc nàng mới nghĩ tới: “Ô? Hồ Lân ca ca còn không biết Cao Thụ Văn đang ở đâu mà!”

Hồ thị và Ngụy Tử nhìn nhau, bỗng cảm thấy có chút uể oải.

Lý Mân cũng hơi nhụt chí, nàng nhìn Ngụy Tử rồi nói: “Ngụy Tử cứ yên tâm a, chúng ta là người một nhà, ngươi sinh con chúng ta cũng sẽ giúp chăm sóc, tương lai nhất định ngươi sẽ gặp được nam tử thích hợp hơn…”

Nhưng mọi người đều không dám ôm nhiều hy vọng.

Sau nửa canh giờ, Hồ Lân trở về.

Hắn sải bước đi vào nhà, Lão Hòe đi theo phía sau.

Trong tay Lão Hòe cầm một sợi dây thừng, đầu kia của dây thừng chính là Cao Thụ Văn đang bị trói tay.

Không biết Hồ Lân tìm được Cao Thụ Văn bằng cách nào, cũng không biết hắn khuyên bảo Cao Thụ Văn kiểu gì, nhưng tóm lại Cao Thụ Văn đồng ý cưới Ngụy Tử.

Ba ngày sau, cả nhà Lý Mân tổ chức cho Cao Thụ Văn một hôn lễ đơn giản mà trang trọng, còn cho Cao Thụ Văn và Ngụy Tử ở trong căn phòng ở phía Đông nhà chính. Về phần Lão Hòe là người đang ở căn phòng đó thì rất đơn giản, hắn dựng một căn nhà nhỏ gần cửa lớn của hậu viện, dọn vào ở trong đó, nói là muốn gác đêm cho hai vợ chồng thiếu gia.

Năm tháng sau, Ngụy Tử sinh ra một đứa bé gái, được sáu cân tám lạng.

Một năm và một tháng sau đó, Ngụy Tử lần nữa sinh hạ một đứa bé trai, được bảy cân tám lạng.

Một năm và hai tháng sau, Ngụy Tử sinh nở lần thứ ba, cho ra đời một trai một gái.

Hồ thị và Lý Thuận Chương nhìn cảnh Cao Thụ Văn và Ngụy Tử cho ra đời một đứa lại tiếp một đứa, sau đó nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng của Lý Mân, hai người cảm thấy lo buồn. Ở thời đại này, một khi vợ chồng lấy nhau mà không có con đều đương nhiên cho rằng vấn đề nằm ở người vợ. Vì vậy Lý Thuận Chương và Hồ thị cảm thấy rất không ổn. Vợ chồng họ tưởng tượng đến cảnh Mân Nương đáng yêu của mình bị gọi là gà mái không biết đẻ trứng, trong lòng cảm thấy đau như bị dao cắt.

Nhưng điều vui mừng duy nhất của hai người đó là dường như Hồ Lân và Lý Mân đều không để ý đến chuyện không có con nối dõi. Hồ Lân vẫn sủng ái, nuông chiều Lý Mân như trước, còn Lý Mân vẫn vui vẻ quyến luyến Hồ Lân, cả hai đều không hề nhắc đến chuyện con cái.

Thật ra, Hồ thị và Lý Thuận Chương đã vui mừng quá sớm.

Tuy khi Lý Mân thấy Ngụy Tử sinh hai đứa bé đầu tiên thì không suy nghĩ nhiều, chỉ thật lòng vui mừng cho bọn họ, nhưng từ sau khi cặp sinh đôi của Ngụy Tử ra đời, nàng bắt đầu cảm thấy không ổn: chuyện phòng the của nàng và Hồ Lân rất tốt, rất hài hòa, rất nhiều lần, vì sao bụng nàng vẫn chưa to lên?

Lý Mân u buồn, Lý Mân phiền não, Lý Mân không buồn ăn.

Hồ Lân là người đầu tiên phát hiện chuyện Lý Mân là người luôn thèm ăn nay lại bỏ ăn. Hắn tìm cơ hội thích hợp rồi hỏi nàng: “Mân Nương, nàng có tâm sự sao?”

Lý Mân không giấu Hồ Lân điều gì, mà cũng không giấu nổi, nàng khẽ gật đầu.

Lúc này đêm đã khuya, Hồ Lân đang ôm Lý Mân ngồi trước bục cửa sổ ở lầu hai để ngắm trăng. Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài xõa trên lưng của Lý Mân: “Mân Nương, sao vậy?”

Lý Mân liếc nhìn hắn, đáng thương nói: “Ca ca, có một chuyện…”

Hồ Lân im lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Dũng khí của Lý Mân nổi lên, nàng nói: “Hồ Lân ca ca, hình như… hình như…”

“Hình như cái gì?” – Hồ Lân hôn một cái lên trán nàng.

Lý Mân tựa sát vào lồng ngực hắn, nàng đã xác định rõ ràng, bèn lớn tiếng nói ra: “Hình như ta không thể sinh em bé!”

Nàng đợi nhưng Hồ Lân cũng không thất vọng hay nổi giận như nàng đoán, hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng: “Không sinh được thì có làm sao?”

“Chàng không tức giận ư?” – Lý Mân ngạc nhiên hỏi.

Hồ Lân ôm nàng vào lòng thật chặt, hôn một lúc rồi mới nói: “Muội muội ngốc, có con hay không đâu quan trọng? Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, còn gì có thể tốt hơn được nữa?”

Lý Mân khẽ gật đầu, rúc vào lòng Hồ Lân không nói gì nữa.

Hồ Lân vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của Lý Mân, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Đây đã là kiếp thứ ba hắn ở bên Lý Mân, có một điều kỳ lạ là, dường như đúng là hai bọn họ không thể có con.

Hồ Lân cũng từng nghĩ đến nguyên nhân của việc này, cuối cùng hắn cảm thấy, có lẽ do khác loài, hắn là hồ ly, còn Lý Mân là người…

Tuy Hồ Lân không thích trẻ con nhưng thấy Lý Mân buồn rầu, trong lòng hắn cũng không chịu nổi. Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, tinh dịch mà hắn bắn ra dường như chỉ có một tác dụng duy nhất, đó là khiến Lý Mân càng lúc càng xinh đẹp, hai kiếp trước cũng tương tự như vậy, nhưng không có cách nào khiến Lý Mân hoài thai…

Hắn đã quyết định phải đối xử thật tốt với Lý Mân, nhưng quyết định đó cũng không cản trở việc hắn lừa gạt nàng một chút, ví dụ như lúc này.

Lý Mân đang lo âu, Hồ Lân ôm chặt nàng, thừa cơ hội để nỉ non bên tai nàng: “Mân Nương, tối nay thổi thổi đi…”

Lý Mân ghét nhất là ‘thổi thổi’ cái kia cho hắn, nàng chê thứ đó của hắn quá lớn, căng đến khó chịu. Nhưng vì nghĩ đến chuyện mình không thể sinh con nên lần này nàng thoải mái đồng ý: “Khi đi tắm phải rửa chỗ đó cho sạch đó.”

“Ừ” – dưới ánh trăng, Hồ Lân cười vui vẻ, trong lòng rất đắc ý.

Lý Thuận Chương, Hồ thị và Lý Mân vì nghĩ nàng không thể sinh con nên càng săn sóc quan tâm Hồ Lân hơn, cuộc sống của họ cứ thế trôi đi.

Ba mươi năm dường như qua đi trong nháy mắt.

Lý Thuận Chương và Hồ thị đều đã qua đời.

Hồ Lân và Lý Mân tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của mình.

Đến một hôm, Hồ Lân nhận được tin truyền tới từ núi Thanh Khâu, trong tin nói hắn phải về tộc để quyết định một việc trọng đại, liên quan đến truyền thừa của Hồ tộc.

Vì tuổi Lý Mân càng lúc càng lớn, cơ thể không còn được như trước nên Hồ Lân bèn từ chối.

Đến một tối, Hồ Lân vừa tắm rửa xong đi ra thì trông thấy Lý Mân đang uống một cốc rượu xanh biếc tỏa hương thơm. Hắn liếc mắt, Lý Mân lập tức hiểu ý tứ của hắn, bèn rót một chén đưa cho hắn.

Hồ Lân nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hắn đặt chén rượu xuống, thuận miệng hỏi Lý Mân: “Rượu này mua từ chỗ nào vậy?”

Vẻ mặt Lý Mân kinh ngạc: “Khi ta tắm rửa đi ra đã thấy rượu đặt ở đây, ta tưởng là chàng mua.”

Hồ Lân cảm thấy không ổn, bụng hắn đột nhiên đau giống như bị đao chém.

Hắn lập tức ngã nhào trên mặt đất.

Lúc này Hồ Lân sắp không khống chế được nữa, hắn sắp trở lại nguyên hình. Hắn biết có lẽ đây là do Hồ tộc ra tay với mình, bèn gắng sức nhẫn nhịn, hắn nói với Lý Mân, muốn đuổi Lý Mân tới nơi khác: “Mân Nương, nàng xuống lầu đi…”

Lời còn chưa nói xong, thân thể hắn đã bắt đầu biến hóa.

Lý Mân vốn vô cùng nhát gan nhìn thấy nam tử mà mình yêu bỗng biến thành một con cáo đen ngay trước mắt nàng.

Nàng lập tức ngã xuống.

Sau khi Hồ Lân hồi phục nguyên hình, lúc hắn muốn cứu chữa Lý Mân thì phát hiện, nàng đã chết.

Lý Mân bị hắn nuông chiều hơn ba mươi năm, vô cùng nhát gan, sức khỏe không tốt, ấy vậy lại bị nguyên hình của hắn dọa chết!

Hồ Lân sắp phát điên, hắn chôn Lý Mân dưới nền ngôi nhà của hai người, sau đó nhắm hướng núi Thanh Khâu mà đi. Hắn muốn báo thù cho Lý Mân.

Hồ Lân biến mất từ đó, Lão Hòe cũng biến mất.

Danh tiếng một thời của “Lý Mẫu Đơn” cũng thất truyền từ đó.

***HẾT QUYỂN 4***

/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status