Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 85: Bàn tay phía sau màn

/127


Hồ Lân bố trí một tầng kết giới bảo vệ tòa nhà khiến người bên ngoài nhìn không thấy, cũng nghe không được tiếng động trong nhà, nhưng người bên trong lại có thể nhìn, nghe thấy bên ngoài. Đêm hôm đó quân Kim đánh vào trấn, Lý Mân nghe tiếng người kêu thảm thiết và tiếng ngựa hí bên ngoài, nàng không khỏi rúc vào trong lòng Hồ Lân, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Lý Mân biết công tử không thể đi cứu những người đó, cho dù công tử có pháp lực cao cường nhưng thân thể hắn cũng là máu thịt, không thể ngăn được thiên binh vạn mã.

Lúc này nàng mới nhận ra, nàng cũng là một người ích kỷ. Đối với nàng, công tử đã là nam nhân của nàng, cũng là chủ nhân của nàng, đương nhiên cũng là người quan trọng nhất của nàng. Nàng không thể vì những người không quen biết mà để công tử mạo hiểm.

Nàng đã nói tin tức Nguyễn Tinh tiết lộ cho Đồng Hoa. Bằng trình độ bà tám của Đồng Hoa, nhất định tin đó sẽ phát tán nhanh chóng. Ai ngờ tuy người nhà Đồng Hoa tin nàng, nhanh chóng chạy về phía Nam, nhưng trong trấn vẫn có nhiều người hoặc không tin, hoặc không muốn xa quê hương nên không chạy trốn. Hầu hết người dân vẫn tiếp tục ở lại, chờ quân Kim đến giết hại…

Nhưng tại sao lòng nàng lại đau? Vì sao toàn thân nàng vẫn rét run?

Những người đàn ông bị thảm sát kia, những người phụ nữ bị xâm hại kia đều là đồng bào của nàng!

Đêm thật dài, buổi đêm cuối thu lạnh như nước.

Hồ Lân nằm trên giường, ôm chặt Lý Mân.

Da thịt Lý Mân bên cạnh hắn thật lạnh, toàn thân nàng đang run rẩy.

Hồ Lân để nàng rúc đầu vào ngực mình, dùng tay nhẹ vỗ lưng nàng, an ủi nàng.

Đối với hắn, những người chết kia chẳng quan trọng, hắn đã quyết định không cứu, cũng không cứu nổi.

Mỗi ngày qua đi, từ khi quân Kim công chiếm Biện Kinh tới nay đã hơn một tháng. Từ đó đến giờ Lý Mân chưa ra khỏi nhà. Thi thoảng nàng sẽ đừng bên trong tường, trơ mắt nhìn lính Kim đội mũ giáp, tay cầm vũ khí đi ngang qua.

Quân Kim cũng là người, thậm chí có nhiều kẻ có khuôn mặt còn non nớt như trẻ con, nhưng tại sao vẫn có chiến tranh?

Lý Mân không hiểu được.

Thức ăn chứa trong nhà càng ngày càng ít, Hồ Lân và Lão Hòe vốn đã không cần ăn, giờ hai người họ không hề ăn nữa, giữ lại toàn bộ cho Lý Mân.

Những ngày này, Hồ Lân thấy Lý Mân đứng bên trong nhìn ra ngoài, trong mắt nàng đẫm u buồn, hắn cảm thấy hắn đã tìm thấy một cách tốt để dụ dỗ Lý Mân tu đạo.

Hồ Lân ôm lấy Lý Mân từ sau lưng, hắn cúi đầu hôn khẽ trên tai nàng, thấp giọng nói: “Mân Nương, năm nay nàng bao nhiêu tuổi?”

Lý Mân uể oải đáp: “Mười sáu tuổi.”

Hồ Lân tiếp tục hỏi: “Người sống thọ nhất mà nàng biết thì bao nhiêu tuổi?”

Lý Mân nghĩ ngợi rồi đáp: “Bảy mấy tuổi gì đó.”

Hồ Lân thở dài bên tai nàng: “Nói như vậy, cho dù nàng có thể sống đến bảy mươi mấy tuổi thì cũng chỉ còn lại bốn, năm mươi mấy năm nữa.”

Lý Mân nghĩ nghĩ, “Ừ” một tiếng.

“Nhưng ta có thể sống hàng vạn năm!” – Hồ Lân vòng tay ôm quanh ngực Lý Mân, vừa nói, tay hắn vừa dịch xuống: “Ta sẽ vĩnh viễn bảo trì vẻ trẻ trung, nhưng còn nàng thì sao? Mười lăm năm sau, nàng đã ba mươi mốt tuổi, bộ ngực sẽ bắt đầu lỏng lẻo rồi rủ xuống; ba mươi năm sau, nàng đã bốn mươi sáu tuổi, trên mặt đã bắt đầu có nhiều nếp nhăn; năm mươi năm sau, tóc nàng đã bạc như sương, thân thể đầy bệnh tật, sau đó từ giã nhân thế… Nàng nhẫn tâm để ta lại một mình nơi thế gian này sao…”

Lý Mân tưởng tượng ra tương lai mà Hồ Lân miêu tả, toàn thân nàng không kìm được run rẩy. Nàng đã phải trơ mắt nhìn từng người quen biết trong trấn ngã xuống, hoặc bị giết, hoặc bị làm nhục, hoặc phải sống giống như heo chó, sự sợ hãi đã sớm áp đảo nàng. Những lời này của Hồ Lân như giọt nước tràn ly, khiến nàng sắp hỏng mất, nàng há miệng khóc lớn.

Lời nói muốn Mân Nương tu tiên của Hồ Lân còn chưa kịp nói ra thì đã không còn cơ hội để nói nữa.

Lý Mân đột nhiên ngã bệnh.

Khí thế căn bệnh của nàng rất mạnh mẽ, đêm hôm đó nàng bắt đầu sốt cao, toàn thân nóng như lửa, Hồ Lân nằm ngủ cạnh nàng cũng bị nóng đến toát mồ hôi.

Hắn không ngừng cho Lý Mân uống nước, lau người nàng để hạ nhiệt độ, cho nàng ăn linh đan mà hắn luyện được.

Hồ Lân nghĩ Mân Nương bị hắn dọa mà phát bệnh, trong lòng hắn vô cùng hối hận. Hắn vất vả ngày đêm, chăm sóc nàng không nghỉ ngơi phút nào.

Thân thể Lý Mân vốn khỏe mạnh, trước giờ chưa từng sinh bệnh, lần này vừa đổ bệnh đã trở thành bệnh nặng.

Thời gian gần đây nàng luôn có cảm giác lo lắng, hơn nữa áp lực tâm lý rất lớn, đã sớm cảm giác như sắp đánh mất lý trí.

Xung quanh thành Biện Kinh chết hơn chục vạn người, oan hồn tràn ngập trong phạm vi vài trăm dặm. Trấn Biện Thủy cũng trở thành một nơi cực âm, điều này cũng khiến bệnh tình nàng nặng thêm.

Cuối cùng, Lão Hòe thấy bệnh của Mân Nương không có chuyển biến tốt, vội nêu ý kiến: “Công tử, hay là người ra bên ngoài tìm đại phu đi!”

Hồ Lân thở dài: “Bên ngoài loạn lạc, biết đi đâu mới tìm được đại phu?”

Hắn quyết định tự chữa bệnh cho Mân Nương.

Sau khi ăn đan dược mà Hồ Lân luyện chế, bệnh của Lý Mân vẫn không thuyên giảm. Nàng đã sốt đến bắt đầu co giật, Hồ Lân cạy mở miệng nàng, có thể trông thấy cổ họng sưng đỏ không chịu nổi.

Hắn ôm Mân Nương đang hôn mê giống như đang hấp hối, lòng đau như bị kim đâm, cuối cùng hắn hạ quyết tâm.

Cái đêm mà Hồ Lân làm phép, Lão Hòe tập trung thủ hộ bên ngoài tòa nhà.

Hồ Lân đặt Lý Mân nằm trên giường, tách hai đùi nàng, bản thân hắn thì ngồi xếp bằng giữa hai đùi nàng, sau đó hắn bế Lý Mân lên, biến thành tư thế mặt đối mặt.

Trong phòng không có nến, tối đen mịt mùng. Khi Hồ Lân nhổ ra nội đan ngưng tụ tu vi vạn năm của hắn, trong phòng bỗng trở nên sáng trắng lòe lòe giống như giữa ban ngày.

Hạt nội đan kia quay tròn trong không trung, sau đó trở lại trong miệng Hồ Lân.

Hồ Lân dùng miệng hôn Lý Mân, đẩy nội đan vào trong miệng nàng, sau đó lại thổi một hơi để nội đan trượt xuống.

Lý Mân vẫn hôn mê như cũ, mặc cho Hồ Lân làm gì thì làm.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở về nguyên hình.

Không có nội đan chống đỡ, hắn chỉ có cách trở lại nguyên hình, cố gắng tiết kiệm chút pháp lực còn lại..

Lão Hòe cưỡi trên kiếm bay quanh tòa nhà, tiếp tục làm nhiệm vụ cảnh giới.

Một khi nội đan của công tử rời khỏi thân thể sẽ rất nguy hiểm, Mân Nương chỉ là người phàm, không có cách nào che giấu một nội đan có tu vi cao thâm như vậy. Nếu trong phạm vi trăm dặm có yêu quái pháp lực cao cường đến cướp đan thì công tử và Mân Nương sẽ nguy hiểm vô cùng.

Mân Nương vẫn luôn ngủ say.

Tiểu hồ ly luôn ở bên nàng, cách một lúc sẽ xem sắc mặt nàng, ngậm một chút nước mớm cho nàng. Nàng hồi phục rất nhanh, cơn sốt cao đã dần lui, tay chân cũng không co giật nữa, sắc mặt từ màu xanh tím như sắp chết đã dần trở về màu da bình thường.

Màn đêm chầm chậm tiêu tán, ngày sắp sáng, đây chính là thời khắc người ta gọi là khoảnh khắc đen tối trước bình minh.

Nhưng, có dị biến đột nhiên nảy sinh.

Khi cảm nhận được dòng yêu khí trăm năm tuổi xông tới, Lão Hòe nắm chặt vũ khí, tiến lên nghênh chiến, sau đó chiến đấu với dòng yêu khí màu vàng có mùi tanh tưởi kia.

Ai ngờ khi hắn đang giao đấu với làn yêu khí màu vàng thì một làn yêu khí màu đỏ khác thừa cơ lẻn vào, nhanh chóng bay đến tòa nhà.

Tiểu hồ ly đang bảo vệ bên người Lý Mân, hắn ngăn được đợt tấn công đầu tiên của dòng yêu khí màu đỏ.

Nội đan của hắn đang ở bên trong người Lý Mân, còn chưa kịp lấy ra, pháp lực còn thừa trên người không nhiều. Hắn bị dòng yêu khí đỏ kia nhắm vào sơ hở, nó nhanh chóng đánh về phía Lý Mân đang say ngủ.

Yêu khí màu đỏ vừa mới luyện được hình người, pháp lực đương nhiên không cao. Hắn vốn là bông hoa sen đỏ đắc đạo trong hồ nhà họ Phan ở Đông Kinh, bị một tên chồn tinh pháp lực cao cường ép buộc trở thành nô bộc cho hắn. Đêm nay, hai chủ tớ đang quanh quẩn bên ngoài thành Biện Kinh để hấp thụ oan hồn, oán khí nhằm tăng tu vi bản thân thì đột nhiên bị một làn gió thơm dẫn dụ đến trấn Biện Thủy. Bọn chúng vừa vặn gặp được nội đan vạn năm tinh thuần của hồ tiên, thế là xông đến để cướp.

Loài chồn rất giảo hoạt, hắn biết bản thân hắn không đánh lại hồ ly vạn năm nên phái yêu quái sen đỏ tới làm bia đỡ đạn, còn hắn thì cuốn lấy hòe tinh đang thủ hộ bên ngoài có pháp lực thấp hơn nhiều.

Tiểu hồ ly nhìn yêu quái sen đỏ không chớp mắt, hắn ngưng tụ nội lực, gắng sức đánh ra một chưởng.

Hoa sen đỏ bị hắn đánh trúng, rơi rụng về phía Lý Mân, trước khi chết, hắn há to mồm, nuốt trọn Lý Mân đang ngủ say vào trong người.

Thấy Mân Nương bị sen tinh nuốt trọn, tiểu hồ ly nháy mắt bùng nổ, hắn đánh về phía hoa sen đỏ, xé rách thân thể của hoa sen, cố gắng cứu Mân Nương ra.

Nhưng, sen tinh đột ngột biến mất, trong tay Hồ Lân chỉ còn lại cánh sen đỏ bị hắn xé rách, Mân Nương đã không thấy đâu.

Lão Hòe đánh lùi chồn tinh ở bên ngoài, khi bay vọt vào thì thấy tiểu hồ ly đang ngây ngốc đứng trên giường, vài cánh sen đỏ rơi rụng trên giường và dưới đất, Mân Nương thì không thấy đâu.

Thật lâu sau, Hồ Lân mới nói: “Mân Nương đã không còn ở nhân gian nữa, nội đan và nguyên đan của ta đã hóa thành một khối, khảm vào linh hồn nàng…”

Lão Hòe nhìn công tử đang ở trong nguyên hình, sau nửa buổi mới tìm được lời để nói: “Công tử, Mân Nương nhất định sẽ chuyển thế thành người, ta và người lại cùng đi tìm nàng!”

Hồ Lân nhắm mắt lại.

Hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nông nỗi này.

Rõ ràng một khắc trước, hắn còn đang thắm thiết bên Mân Nương, vì sao nàng bỗng đổ bệnh?

Rõ ràng nội đan mạnh mẽ có thể bảo vệ nàng, tại sao nàng lại nháy mắt biến mất trước mặt hắn?

Rốt cuộc là ai đã đạo diễn tất cả chuyện này?

Hắn nhất định phải tìm được đáp án.

***HẾT QUYỂN 5***

/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status