Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 94: Sự trừng phạt của Hồ Tiên(18+)

/127


Mân Nương cả kinh, giương mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ vẫn đang đè trên người mình. Thiếu niên mỹ lệ khẽ mỉm cười trấn an nàng, hắn hơi nhích người về phía trước, động đậy phía dưới, sau đó cúi người hôn đôi môi mọng của Mân Nương, thổi một làn hơi vào miệng nàng.

Làn khí kia nhẹ nhàng khiến lòng người êm dịu, từ từ lan tỏa trong cơ thể Lý Mân, mang theo sự ấm áp của hơi thở. Nàng chỉ cảm thấy cả người thoải mái, không nhịn được duỗi tay chân quấn chặt lấy thiếu niên tuấn mỹ, cố ý nhướn người lên.

Thiếu niên mỹ lệ thấy dáng vẻ nàng dẫn dụ hắn thật dễ thương, đôi mày thanh tú của hắn hơi nhướng lên giống như đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa sổ ‘Cộc cộc’ lại vang lên.

Lý Mân không dám cử động, thiếu niên tuấn mỹ nhún xuống người nàng, vật dưới thân lại bắt đầu trướng to, chiếc giường phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ theo động tác của hắn.

Bên ngoài truyền tới hai tiếng ‘cộc cộc’, tiếp đó là giọng nói đã cố ý đè thấp của Hồng Cừ: “Nhị nãi nãi, Hồng Cừ tới theo lời hẹn.”

Rốt cục Lý Mân cũng nhớ tới lời hẹn của Hồng Cừ lúc ban ngày — “Giờ Tý đêm nay, trong phòng không người, thiếp lại đến thăm nhị nãi nãi…”

Nàng rất phiền não, một là phiền não vì không biết rốt cuộc thiếu niên mỹ lệ này từ đâu tới lại có thể khiến nàng khoái lạc như muốn thăng tiên như vậy, khiến nàng cảm giác không thể rời xa hắn; hai là phiền não vì đêm khuya Hồng Cừ còn tới phòng mình làm cái gì, hai người đều là nữ thì có thể làm cái gì, cùng lắm chỉ trêu chọc nhau hai ba câu giải trí mà thôi. Hiện giờ nàng đã có một cái rất tốt rất thực dụng, không thích tán tỉnh giải trí với Hồng Cừ nữa!

Thấy dáng vẻ phiền não của Lý Mân, Hồ Lân vừa bực vừa buồn cười, hắn dùng sức chọc vào bên trong một chút, trong một tiếng “Chao ôi” mất hồn của nàng, hắn khôi phục nguyên hình.

Mân Nương trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên tuấn mỹ biến mất, mà tiểu hồ ly lại đang đè trên người nàng, thế chỗ của thiếu niên.

Nàng vừa nghĩ đã cho ra một đáp án kinh người — thiếu niên tuấn mỹ chính là hồ ly tinh!

Trong đầu Lý Mân nghĩ đến vô số truyện dân gian và truyền thuyết nói về nam nữ ham mê sắc dục bị hồ ly tinh hút khô tinh khí. Mặt nàng lập tức trắng xanh, sống lưng toát mồ hôi lạnh, xuân tình đang nhộn nhạo trong lòng lập tức biến mất không thấy đâu.

Tiểu hồ ly chậm rãi lật người xuống từ trên người Mân Nương, chen đến bên người nàng, ý định ngủ ở phía trong giường.

Hồng Cừ gõ cửa ở bên ngoài cả nửa buổi mà vẫn không thấy ai trả lời, hắn không khỏi có chút tức giận, chỉ nói một câu “Vậy ta vào đây”, thân hình đã xuất hiện trong phòng ngủ Mân Nương.

Thấy bên giường Mân Nương có ánh nến, Hồng Cừ cất bước đi tới.

Một dòng xạ hương mang theo vài phần mờ ám tỏa ra từ giường, Hồng Cừ nhướng mày: Là do Mân Nương dùng tay tự giải quyết?

Hồng Cừ tiến lên một bước, vén mở rèm giường.

Mân Nương đang nghĩ ngợi lung tung thì rèm giường bị vén lên, một thiếu niên cao ráo, thân hình thon dài mặc quần áo đỏ đang đứng trước giường. Nàng tập trung nhìn kỹ, phát hiện thiếu niên mặc đồ đỏ này chính là Hồng Cừ.

Nàng chỉ tay vào Hồng Cừ, nói năng lộn xộn: “Ngươi.. ngươi.. ngươi không phải là nữ?!”

Hồng Cừ nở nụ cười dễ thương, bước đi như sen: “Ta có phải nữ nhân hay không, nàng tự dùng mắt mình để kiểm nghiệm không phải sẽ rõ sao?”

Dung mạo hắn không giống với nam hồ ly tinh kia. Đến lúc này mà Lý Mân vẫn còn nghĩ ngợi lung tung: nam hồ ly tinh là thanh lệ thoát tục, anh khí bức người; còn Hồng Cừ lại là tươi đẹp đáng yêu, quyến rũ thanh khiết…

Hồng Cừ tới bên giường, vừa cởi bỏ dây thắt lưng đỏ vừa khẽ cười: “Nhị nãi nãi, Hồng Cừ tới cho người nhìn xem, nhìn xong lại thử, có được không?”

Hắn nhanh chóng cởi thắt lưng, vắt trên giá áo cuối giường, sau đó cởi áo bào, cũng vắt lên giá áo. Động tác của Hồng Cừ rất tao nhã, rất quyến rũ nhưng cởi cũng rất nhanh. Mân Nương còn chưa kịp hồi phục tinh thần, trên người hắn đã chỉ còn lại áo trong và quần trong bằng lụa trắng.

Lý Mân sững sỡ nhìn chòng chọc… đũng quần Hồng Cừ. Nàng thực sự tò mò, nơi đó của Hồng Cừ căng phồng vướng víu, không biết là Hồng Cừ to, hay là nam hồ ly tinh kia to…

Tiểu hồ ly vốn đang giả vờ ngủ, hắn muốn chờ để nhìn xem mục đích thực sự của Hồng Cừ, nhưng hắn không đoán được, mục đích của Hồng Cừ lại là tới hiếnthân cho Mân Nương.

Hắn nheo mắt nhìn Mân Nương đang nhìn đũng quần Hồng Cừ không chớp mắt, cõi lòng lập tức như được ngâm trong bình dấm chua, chua đến muốn điên.

Hồ Lân đang muốn ra tay, ai ngờ Hồng Cừ lại cởi nhanh đến thế. Tay hắn kéo nhẹ một cái, quần lót liền rơi xuống, đồ vật đang bừng bừng đột ngột vểnh lên trước mắt Mân Nương.

Mân Nương giống như không sợ chết, khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch đã ửng hồng, cặp mắt lúc nãy còn ướt át phát run giờ đã mang theo một chút quyến rũ.

Hồ Lân thấy vẻ quyến rũ bắn ra tứ phía của nàng, hắn chẳng còn tâm trạng đâu để ra tay, chỉ lập tức nhào tới, dùng thân thể để che mắt Lý Mân.

Hồng Cừ được một yêu tinh có đạo hạnh cao hơn mời tới để dụ dỗ Mân Nương, nhưng ai ngờ bản thân hắn cũng nhìn trúng nàng… Hắn tính toán, muốn đoạt lấy nội đan vạn năm của hồ tiên trong người nàng nên đã nhanh chân đến trước yêu tinh kia. Hắn muốn hoan hảo với nàng, đoạt lấy nội đan rồi trốn chạy, tìm một động phủ để tu luyện, biến nội đan tinh thuần kia trở thành của mình. Ai ngờ, sắc dụ còn chưa bắt đầu, chưa kịp hoan hảo, Mân Nương đã bị sủng vật kia nhúng chàm.

Hắn giận dữ, vươn tay muốn tóm tiểu hồ ly, ý muốn ném văng tiểu hồ ly đi.

Không ngờ tay Hồng Cừ còn chưa chạm được vào tiểu hồ ly, toàn thân tiểu hồ ly bỗng được ánh sáng trắng bao phủ. Tay Hồng Cừ vừa chạm vào ánh sáng thì lập tức đau như thiêu đốt, giống hệt như bị cửu vị chân hỏa làm bị thương.

Hồng Cừ nhận ra tiểu hồ ly này có pháp lực cao cường, không dám hiếu chiến, lập tức sử dụng thuật di chuyển tức thời, nháy mắt đã chạy trốn.

Lý Mân mải nhìn ‘gà nhỏ’ của Hồng Cừ nên không để ý đến tiểu hồ ly. Sau đó nàng tận mắt nhìn thấy Hồng Cừ biến mất ngay trước mặt, lập tức hiểu ra Hồng Cừ cũng là yêu quái. Nàng nhìn xuống tiểu hồ ly đang ngồi trên thân mình, vội vã nhắm mắt lại, áp dụng biện pháp trốn tránh tiêu cực nhất – giả chết.

Hồ Lân đang rất giận dữ, hắn định hóa thành hình người, sau đó dùng năng lực tình dục siêu cường của mình để chinh phạt nàng, để Mân Nương phải cúi đầu vâng lời, ngàn y trăm thuận với hắn, ai dè nàng lại nhắm mắt giả chết, không để ý đến hắn.

Hắn cúi xuống nhìn Mân Nương, nhìn đôi môi mọng đỏ của nàng, sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy mỹ nam là chảy nước miếng của nàng, trong lòng chỉ hận không thể nhào lên cắn rách cổ họng nàng.

Nhưng, cứ nhìn thấy khuôn mặt y chang kiếp trước của nàng, hắn không thể nào xuống miệng nổi.

Hắn không nỡ mắng Mân Nương, không nỡ đánh Mân Nương, không nỡ cắn Mân Nương. Hồ Lân cảm thấy rất mâu thuẫn, chỉ đành ghé sát vào thân thể trần trụi của nàng, nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này bên ngoài đã có tiếng gà gáy truyền tới từ xa xa, ngọn nến ‘phụt’ một tiếng rồi tắt hẳn, trong phòng tối đen.

Hồ Lân không giằng co tâm lý nữa, quyết định thuận theo nội tâm của mình. Hắn cử động, trở về hình người, oán hận cọ đi cọ lại trên người Mân Nương một lát, sau đó mới lật người nằm xuống phía ngoài của giường, kéo chăn trùm kín bản thân và Mân Nương, vươn tay kéo thân thể không một mảnh vải của nàng sát gần ngực mình, nhắm hai mắt lại.

Đã rất nhiều năm hắn không được ôm nàng ngủ, chỉ một cái ôm này thôi, nhuyễn ngọc ôn hương đã tràn ngập lòng hắn, khiến Hồ Lân thỏa mãn đến nỗi thở dài một tiếng, tiếp đó nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mân Nương vốn vẫn đang giả chết, sau khi nến tắt, nàng cũng thả lỏng người, vì đã vận động trên giường quá kịch liệt nên nàng rất mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

**************

Hôm sau, Thanh Hòe dậy sớm, hắn mở khóa phòng Lý Mân, sau đó bưng nước ấm, bàn chải đánh răng, muối sạch và xà bông thơm vào phòng.

Hắn đặt nước ấm và các thứ xuống, vén rèm giường, chuẩn bị gọi Lý Mân dậy rửa mặt chải đầu rồi còn đi thỉnh an Lưu Củng và Phương phu nhân.

Vừa mới vén rèm giường, Thanh Hòe lập tức sửng sốt. Hắn phản ứng rất nhanh, xoay người đi ra ngoài, lưng đưa về phía Hồ Lân và Mân Nương, buông rèm giường, đóng cửa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc này toàn thân Lý Mân trần truồng, cơ thể trắng nõn hồng hào đang cưỡi trên người Hồ Lân, cố sức lay động ra vào. Nàng vừa liếc mắt vừa tội nghiệp nức nở hỏi: “Thanh Hòe thấy hết rồi, làm thế nào bây giờ?”

Hồ Lân: “Tiếp tục động, bằng không lại phạt nàng!”

Lúc này Lý Mân đang ở đoạn gần cao trào, má lúm đồng tiền xinh đẹp đỏ bừng, hoàn toàn là dáng vẻ xấu hổ, nhưng thân thể nàng lại cao thấp nhấp nhô như sóng, vừa động theo tiết tấu vừa nức nở cầu xin: “Hồ Tiên đại nhân.. tha ta… tha ta đi.. cầu ngươi.. ta sẽ không.. không dám ba.. ba lòng hai.. hai dạ..”

Nàng và Hồ Lân đều đang bận rộn nên không nghe thấy giọng Thanh Hòe nói với Mỹ Ny ở bên ngoài: “Đêm qua cô bị lạnh, không dậy nổi, ngươi tới nhà chính thông báo cho phu nhân và mọi người, ta ở lại đây để trông.”


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status