Đứa bé kia chừng 5, 6 tuổi, quần áo cũ nát, cũng không biết đã bị đói mấy ngày rồi, cánh tay tinh tế của hắn, ôm chặt lấy từ mi Quan Âm đang phát gạo lương, khẩn cấp muốn xông về nhà, cả đầu hắn đều nghĩ đến hình ảnh vui vẻ của muội muội khi húp cháo, ha ha, cũng nở nụ cười, bị thiếu răng của, rách môi.
Lúc này, một khoái mã từ xa phương chạy như bay tới, mắt thấy vó của con ngựa sắp giẫm lên đứa bé kia, tất cả mọi người đều yên lặng, mọi người trơ mắt nhìn hài đồng sắp chết thảm dưới móng ngựa, nhưng không làm được gì cả.
Trong mắt không có khoái mã, Thi Mẫn chỉ nhìn nhìn sự hoảng hốt trong đáy mắt của hài đồng, không suy nghĩ được gì cả, nàng đẩy tiểu Trác tử đang xem bệnh ra, lấy toàn bộ sức lực vọt tới bên cạnh đứa trẻ, ôm lấy hắn, đôi tay của đứa trẻ buông lỏng, hạt gạo trắng xóa rơi đầy đất, hắn ngẩn ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn khóc lớn, hắn giãy giụa, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của muội muội, hắn muốn nhặt những hạt gạo rơi trên đất lên , nhưng Thi Mẫn không cho phép, lấy toàn lực ôm chặt hắn, nàng tính lui đến ven đường, nhưng nàng nhanh, tốc độ của ngựa còn nhanh hơn nàng, trong lòng quýnh lên, nàng ném đứa trẻ qua bên cạnh, bà vú thấy thế, vội vàng đỡ lấy đứa trẻ.
Đứa bé tránh được một kiếp, nhưng nàng lại không may mắn như vậy.
Mặc dù nam tử cưỡi ngựa đang ra sức giữ ngựa lại, nhưng móng trước giơ lên, đạp lên bắp chân Thi Mẫn .
Rắc! Nàng nghe thấy tiếng đầu khớp xương cẳng chân của mình bị gãy. Đau. . . . . . Bà vú không biết nàng gãy xương, cùng người làm nâng nàng dậy.
Hắn ở trên ngựa, nàng dưới ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên."Cô nương bị thương rồi, ta đưa cô nương đến y quán."
Nàng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cau mày, nhưng vẫn ra vẻ trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không nhọc công tử phí tâm."
Biểu hiện của nàng làm đáy mắt của hắn hiện thoáng hiện một tia hứng thú, hắn nhìn thoáng qua cái bàn khám bệnh phía sau nàng, cùng với lương thực chưa phát xong, khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi chính là Mạc Thi Mẫn?"
"Vâng"
"Từ mi Quan Âm cải tử hồi sinh, quả thực không nhọc ta phí tâm." Hắn quẳng xuống một câu, cười nhạt, giục ngựa rời đi.l3quyd0n.com
Nha đầu tiểu tử trong phủ giận đến quắc mắt, nàng lại đè tức giận của mọi người xuống, nhịn đau, an bài thỏa đáng mọi việc, mới để cho bà vú đưa mình trở về phủ.
Chính là hắn! Cái kẻ đả thương người, còn nói không nhọc hắn phí tâm, không nhịn được, Thi Mẫn nhìn chòng chọc Phó Cánh thêm mấy lần.
"Sao vậy, đột nhiên phát hiện bề ngoài của ta rất đẹp?" Hắn chọc ghẹo nàng.
Nhưng nàng không sao cười được, cứng họng, vẻ mặt khiếp sợ. Khi đó nàng mười bốn tuổi. . . . . .
Đợi chút, mười bốn tuổi! Kiếp trước kiếp này bọn họ đều gặp nhau vào năm Khang Nguyên ba mươi bảy! Mặc dù cách gặp không giống nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, này chứng minh cái gì?
Chứng minh số mạng sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện sẽ phát sinh nhất định sẽ phát sinh? Cho nên nàng sẽ gặp Phó Cánh, sẽ quay về Mạc phủ, nàng sẽ bị Lý Hải Đình. . . . . .
Không đúng, không phải ca ca đã thay đổi rồi sao? Hắn không chết vì chết đuối, hắn thuận lợi lớn lên, thậm chí tham gia khoa khảo.
Vậy. . . . . . Có phải cái chết của ca ca là một sai lầm hay không? Trời cao để cho nàng trọng sinh, là vì để nàng vãn hồi tính mạng của ca ca, mà không phải là thay đổi số mệnh của mình?
Có đạo lý, nếu không, sao ngày nàng trọng sinh cũng là lúc ca ca gặp nạn .
Nàng quả thật trốn không thoát. . . . . . Quả nhiên có cố gắng nữa đều không có tác dụng, giãy giụa nhiều hơn nữa, nàng đều không thoát được gông xiềng của sinh mạng, số mạng đã sớm trải ra ở chỗ ấy, chờ nàng từ từ, từ từ đi về phía trước.
Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, kí ức bị lăng nhục quay trở lại, nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt lớn chừng hạt đậu vẫn rơi xuống đầy mặt.
Đứa ngốc, khóc cái gì, ngươi sớm đã biết, không phải sao? Ngươi nóng vội như vậy, không phải là biết tuổi thọ của mình không dài, mới vội vã an bài thỏa đáng mọi việc? Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ bị lộ đấy, cái loại chuyện trọng sinh này, há có thể rêu rao khắp nơi.
"Sao vậy?" Phó lại nhảy xuống ngựa, cầm tay nàng thì phát hiện lòng bàn tay của nàng rất lạnh, thân thể nho nhỏ đang không ngừng run rẩy."Nha đầu, ngươi khó chịu chỗ nào?"
Nàng liều mạng cắn chặt cánh môi, liều mạng kiềm chế, nhưng khi nhìn vào mắt của hắn, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là sự quan tâm nồng đậm, bức tường băng trong lòng nàng hoàn toàn bị sụp đổ.p1nn1_leequyddoon
Không khống chế được nữa, tâm sự chôn giấu nhiều năm tìm được nơi phát tiết, rốt cuộc vẫn ngăn không được.
Thi Mẫn đột nhiên lớn tiếng khóc, khóc đến nỗi tay chân hắn luống cuống. Phó Cánh nóng lòng, cũng bất chấp nam nữ chi phòng, một tay ôm nàng lên lưng ngựa, phóng vội đi.
Nàng núp ở trong ngực hắn khóc nức nở, khóc đến không thể kiềm chế, hắn nhìn nha đầu không ngừng run rẩy phía trước, tâm như bị thứ gì đó hung hăng buộc chặt, khiến cho hắn không cách nào thở dốc.
Kéo chặt dây cương khoái mã chạy như bay, Phó Cánh chạy sâu vào vườn quất không một bóng người mới dừng lại, ôm nàng từ trên ngựa xuống.
Nâng cằm của nàng lên, hắn nghiêm túc nói: "Nha đầu, nhìn ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thi Mẫn lắc đầu, đong đưa chuỗi trân châu, nàng càng khóc càng hung, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, dúi đầu vào ngực hắn, ôm chặt thắt lưng của hắn, giống như ôm lấy Kình Thiên Đại Trụ vậy.
Hắn ôm chặt cơ thể nàng, im lặng thở dài. Nha đầu này, trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, nên phát tiết một chút.
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lay động, giống như mẫu thân ôm hắn khi còn bé.
Hắn vỗ nhẹ lưng của nàng, nhẹ nhàng khẽ hát giai điệu quen thuộc trong trí nhớ, tay của hắn trấn an thân thể căng thẳng của nàng, giọng hát của hắn vỗ về tâm hồn bi thương của nàng.
Tiếng khóc dần dần nhỏ lại, nàng gào khóc biến thành nức nở, hắn vẫn ôm chặt nàng dỗ dành như cũ.
"Không sợ, trời sập xuống, có người cao đỡ rồi, nàng lùn như vậy, không gây thương tổn đến nửa cọng tóc đâu ."(Vì nam9 đã thể hiện tình cảm của mình nên mình đổi xưng hô luôn nhé)
"Nhưng nếu như khối thiên kia sập xuống, chỉ đập vào đầu ta?" Nàng hít hít mũi cứng rắn nức nở hỏi.
"Làm gì có chuyện thần thông như vậy." Nâng mặt Thi Mẫn lên, hắn dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.
"Thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ, bao nhiêu chuyện ly kỳ, quỷ dị, khó tin, chúng nó nhất định sẽ xảy ra."
"Như vậy có muốn nói một chút hay không, chuyện quỷ dị nện trên người nàng, có bao nhiêu ly kỳ?" Hắn cực kỳ có kiên nhẫn dụ dỗ.
Nàng ngửa đầu, mắt sưng đỏ, đôi mắt to sưng lên nửa vòng cung, chóp mũi hồng hồng như cô gái nhỏ mười tuổi.
Thi Mẫn nghiêng đầu, nghĩ thật lâu, sau đó mãnh liệt lắc đầu, tiếp tục chôn đầu vào lồng ngực của hắn.
"Không tin ta sao?"
Nàng thở dài, uốn éo đầu ngón tay."Là ngươi sẽ không tin ta."
"Nàng còn chưa nói, đã phán quyết vô cớ như vậy, oan uổng quá, đại nhân, ta không phục." Hắn cố ý chọc nàng cười, đáng tiếc không thành công.
Nàng trầm mặc như cũ.
Hắn vẫn không dừng lại, "Nói một chút xem, chuyện li kì hơn nữa ta đều trải qua, chuyện ta đã trải qua nhiều hơn nàng tưởng rất nhiều."
"Những chuyện lạ thường mà ngươi trải qua, cũng sẽ không li kì bằng chuyện của ta."
"Thật sao?" Hắn rõ ràng không tin.
Nhưng mà, bây giờ là muốn so chuyện kì lạ sao? Hắn đi khắp Đại Giang Nam Bắc, Ngũ Hồ Tứ Hải, coi như không tự mình trải qua, nhưng nghe qua, thấy qua chuyện lạ cũng không ít.
"Dĩ nhiên." Nếu như nàng "Trùng sinh" không dám nói bản thân là chuyện kì lạ nhất , vậy sẽ chẳng có ai dám nói thứ nhất.
"Được rồi, vậy nàng nghe chuyện kì lạ của ta trước nhé. Thấy một đao kia trên lưng ta không?"l3quydd**n
"Ừ." Nàng gật đầu.
"Một đao kia gần như muốn mạng của ta, ta cảm giác hồn phách từ trong thân thể của mình cứng rắn bị quất ra ngoài, phiêu dật không biết bản thân mình muốn đi đâu, ta nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, bọn họ cầm lệnh bài thật dài muốn ta đi theo bọn họ.
"Với cá tính của ta, làm sao ngoan ngoãn đi cùng người khác, ta không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng ta lại có thể tin bọn họ. Ta đi theo bọn họ, đi tới trước mặt Diêm Vương Gia, hắn nhìn ta rồi suy nghĩ nửa ngày, lại đối chiếu với quyển sổ ghi chép kì quái, sau đó nói ‘ mệnh của người này vẫn chưa hết ’. . . . . ."
Hắn chỉ là thuận miệng bịa chuyện, lại không nghĩ rằng nàng thế nhưng vô cùng tin tưởng. Nàng chuyên chú nhìn chăm chú vào vẻ mặt của hắn, muốn tìm xem bên trong có chút cười cợt nào hay không, nhưng không có, vẻ mặt của hắn chân thành trăm phần trăm.
Cho nên hắn và nàng giống nhau, cũng đã trải qua chết đi sống lại?
"Sau đó như thế nào?" Nàng vội vàng hỏi.
"Ta lại trở về, đứng ở trước mặt nàng, đại phu chữa bệnh cho ta đều sợ nhảy dựng lên, còn tưởng rằng là xác chết vùng dậy." Phó Cánh cho là nàng sẽ cười nhạo mấy câu, nếu không, liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng thông tuệ như nàng, lại không chút nghi ngờ tính chân thực của nó.
Vô cùng kỳ quái, nhưng đáy mắt nàng không tự chủ để lộ ra tin tức, làm cho hắn thận trọng.
Phó Cánh truy hỏi: "Bây giờ, có thể nói cho ta biết, nàng gặp phải chuyện lì quái hơn sao?"
Bọn họ có cảnh ngộ giống nhau, hắn có thể lý giải được, đúng không? Bọn họ đều là khởi tử hoàn sinh, cảm giác của nàng hắn có thể thể lĩnh hội, đúng không?
Nhìn lại ánh mắt chân thành của hắn một lần nữa, do dự, nàng cắn cắn môi, cắn ra một đường đỏ sậm, hắn sốt ruột, nhưng không bức ép nàng.
Giãy giụa cả buổi, Thi Mẫn mới hít thật sâu, quyết định đối tốt với mình một chút, bởi vì nỗi sợ hãi vây quanh người nàng quả thật nên trút ra.
Mi hạ xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Mạc Thi Mẫn chết vào ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất. . . . . ."
Giống như là đang nói câu chuyện của người khác, nàng rủ rỉ nói ra cảnh ngộ kiếp trước, kỳ tích kiếp này, nàng nói nỗ lực của nàng, cứng rắn của nàng, tất cả những việc làm của nàng, tất cả đều là vì chống lại chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng mẫu thân qua đời, làm nàng kinh hoàng luống cuống, nàng mâu thuẫn mà do dự, bắt đầu hoài nghi việc mình làm có ý nghĩa hay không, nhưng nhìn sự tiến bộ của huynh trưởng, nàng cũng thuyết phục bản thân, mặc kệ có thể thay đổi cảnh ngộ của mình hay không, ít nhất nàng đã thay đổi số mạng của ca ca.
Mãi cho đến lúc nãy, nàng nhớ đến việc kiếp trước bọn họ đã từng gặp nhau, nàng nhịn không được, trong lòng tràn đầy kích động lớn tiếng khóc.
"Kiếp trước, khi ta tám tuổi, Lăng sư phụ vì chữa bệnh cho mẫu thân nên mới tới Mạc phủ, năm mười tuổi, mẫu thân qua đời, di nương đuổi sư phụ đi, sư phụ không yên tâm ta, mua nhà trong kinh, cho đến khi mười bốn tuổi, mất tin tức của sư phụ, ta không biết hắn ở nơi nào.
"Cũng giống kiếp này, khi ta mười bốn tuổi gặp ngươi, mười bốn tuổi mất đi sư phụ, chuyện nên tiến hành đều dựa theo quỹ đạo vốn có mà tiến hành, chỉ là phương thức bất đồng thôi, như vậy không lâu nữa, mặc kệ ta có nguyện ý hay không, bất kể nguyên nhân là gì, ta đều phải trở về Mạc phủ, nghênh đón năm Kiến Nghiệp thứ nhất. . . . . ." Lắc đầu một cái, nàng cười khổ hỏi: "Ngươi tin lời ta nói không?"
"Tin." Hắn không cần suy nghĩ mà trả lời.
Hắn tin tưởng, không phải là vì chuyện xưa của nàng rất cảm động, không phải là vì mỗi mắc xích không gian đều nối với nhau không làm người ta hoài nghi, mà là bởi vì lời nói này rốt cuộc đã giúp hắn hiểu được, tại sao đứa trẻ mười tuổi lại có mối thù thâm trầm như vậy, tại sao nha đầu mười bốn tuổi lại gánh vác trọng trách của gia đình trên hai vai, tại sao đáy mắt của nàng thường thường bộc lộ sầu bi không phù hợp với tuổi.
Giấc mơ đêm đó cũng đã được giải thích, hắn cũng có thể hiểu tại sao nàng nói không có thời gian làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, tất cả đều là bởi vì điều quái lạ kia chỉ nện xuống đầu của nàng .
Giữ chặt hai vai nàng, hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng."Nàng mới vừa nói, ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất, khi đó, là ai đăng cơ làm đế?"
"Còn có ai, dĩ nhiên là thái tử Hoàng Phủ Thư."
Câu trả lời của nàng để cho hắn thở phào một hơi, Phó Cánh hài lòng mà tự tin, bởi vì hắn biết rõ hơn ai khác, Hoàng Phủ Thư đã không còn cơ hội này nữa rồi, Trung Ngân Phách chỉ sống không quá hai năm, mà hai năm, đủ để cho cây đại thụ Vương gia (nhà họ Vương) này ầm ầm đổ xuống.
"Ta không tin số mạng, ta tin tưởng nhân tâm, tin tưởng năng lực của người khác, ta tin nàng đã làm nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ có ý nghĩa, ta càng tin, nàng đã sớm thay đổi vận mệnh của bản thân mình rồi." Hắn nói như đinh đóng cột.
"Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn?"
"Đánh cuộc với nàng, tương lai leo lên đế vị tuyệt không phải là Hoàng Phủ Thư ."
"Thật sao?" Nàng rất hâm mộ sự tự tin của hắn, lời hắn nói, rõ ràng nghe qua không có khả năng, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta tin phục.
"Nếu như mà ta thắng cuộc, nàng phải tin rằng số phận sẽ thay đổi, chuyện nàng lo lắng nhất định sẽ không xảy ra. Được không?"
Nàng cười cười, không biết phải trả lời như thế nào, tin tưởng có đủ không? Nếu như chỉ tin tưởng là đủ, tại sao mẫu thân vẫn qua đời?
Thấy vẻ mặt kia của nàng, hắn hiểu rằng bản thân vẫn chưa thuyết phục được nàng, kéo tay của nàng, tìm mảnh đất ngồi xuống, hắn sóng vai với nàng, nói tỉ mỉ chuyện trước kia.
"Sau khi đại nương giết chết mẫu thân của ta, rất nhiều người khuyên ta mai danh ẩn tích, sống một cách bình an nhưng hèn hạ cho đến hết đời, khi đó đối với lời nói của bọn họ ta tuyệt đối không cúi đầu trước số phận. Mỗi lần bị sát thủ làm hại, khi gần kề với cái chết , ta đều tự nhủ: ‘ ta không chết, ta muốn mở to hai mắt nhìn kết cục của những người này ’.
"Vì vậy, ta gắng gượng tới bây giờ, một lần lại một lần. Nha đầu, chỉ cần nàng không cúi đầu, mặc kệ là Mạc Hâm Mẫn hay Lý Hải Đình, không một ai có thể bức bách nàng, chỉ có nàng mới có thể quyết định cuộc sống của nàng và làm cho nó rạng rỡ, những năm này nàng làm rất tốt, tiếp tục không ngừng cố gắng, một ngày nào đó, nàng sẽ thấy thành quả mà nàng muốn."
Lời của hắn rất khích lệ lòng người, nàng muốn tìm vài lỗi trong đó để phản bác mấy câu đều khó khăn, trái lại trong lúc bất tri bất giác, bản thân bị hắn thuyết phục.
Gật đầu, thu nước mắt lại.
Phó Cánh nâng mặt của nàng lên, đầu ngón tay lạnh như băng che trên mí mắt nàng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng: "Nha đầu, nàng có một đôi mắt xinh đẹp, về sau đừng khóc, khóc đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, sẽ che mất vẻ đẹp của nàng."
Đây là lần đầu tiên có người khen nàng xinh đẹp, khóe miệng Thi Mẫn thoáng hiện ý cười. Khó trách hắn sẽ là một thương nhân thành công, lời của hắn có sức thuyết phục rất cường đại.
Lúc này, một khoái mã từ xa phương chạy như bay tới, mắt thấy vó của con ngựa sắp giẫm lên đứa bé kia, tất cả mọi người đều yên lặng, mọi người trơ mắt nhìn hài đồng sắp chết thảm dưới móng ngựa, nhưng không làm được gì cả.
Trong mắt không có khoái mã, Thi Mẫn chỉ nhìn nhìn sự hoảng hốt trong đáy mắt của hài đồng, không suy nghĩ được gì cả, nàng đẩy tiểu Trác tử đang xem bệnh ra, lấy toàn bộ sức lực vọt tới bên cạnh đứa trẻ, ôm lấy hắn, đôi tay của đứa trẻ buông lỏng, hạt gạo trắng xóa rơi đầy đất, hắn ngẩn ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn khóc lớn, hắn giãy giụa, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của muội muội, hắn muốn nhặt những hạt gạo rơi trên đất lên , nhưng Thi Mẫn không cho phép, lấy toàn lực ôm chặt hắn, nàng tính lui đến ven đường, nhưng nàng nhanh, tốc độ của ngựa còn nhanh hơn nàng, trong lòng quýnh lên, nàng ném đứa trẻ qua bên cạnh, bà vú thấy thế, vội vàng đỡ lấy đứa trẻ.
Đứa bé tránh được một kiếp, nhưng nàng lại không may mắn như vậy.
Mặc dù nam tử cưỡi ngựa đang ra sức giữ ngựa lại, nhưng móng trước giơ lên, đạp lên bắp chân Thi Mẫn .
Rắc! Nàng nghe thấy tiếng đầu khớp xương cẳng chân của mình bị gãy. Đau. . . . . . Bà vú không biết nàng gãy xương, cùng người làm nâng nàng dậy.
Hắn ở trên ngựa, nàng dưới ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên."Cô nương bị thương rồi, ta đưa cô nương đến y quán."
Nàng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cau mày, nhưng vẫn ra vẻ trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không nhọc công tử phí tâm."
Biểu hiện của nàng làm đáy mắt của hắn hiện thoáng hiện một tia hứng thú, hắn nhìn thoáng qua cái bàn khám bệnh phía sau nàng, cùng với lương thực chưa phát xong, khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi chính là Mạc Thi Mẫn?"
"Vâng"
"Từ mi Quan Âm cải tử hồi sinh, quả thực không nhọc ta phí tâm." Hắn quẳng xuống một câu, cười nhạt, giục ngựa rời đi.l3quyd0n.com
Nha đầu tiểu tử trong phủ giận đến quắc mắt, nàng lại đè tức giận của mọi người xuống, nhịn đau, an bài thỏa đáng mọi việc, mới để cho bà vú đưa mình trở về phủ.
Chính là hắn! Cái kẻ đả thương người, còn nói không nhọc hắn phí tâm, không nhịn được, Thi Mẫn nhìn chòng chọc Phó Cánh thêm mấy lần.
"Sao vậy, đột nhiên phát hiện bề ngoài của ta rất đẹp?" Hắn chọc ghẹo nàng.
Nhưng nàng không sao cười được, cứng họng, vẻ mặt khiếp sợ. Khi đó nàng mười bốn tuổi. . . . . .
Đợi chút, mười bốn tuổi! Kiếp trước kiếp này bọn họ đều gặp nhau vào năm Khang Nguyên ba mươi bảy! Mặc dù cách gặp không giống nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, này chứng minh cái gì?
Chứng minh số mạng sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện sẽ phát sinh nhất định sẽ phát sinh? Cho nên nàng sẽ gặp Phó Cánh, sẽ quay về Mạc phủ, nàng sẽ bị Lý Hải Đình. . . . . .
Không đúng, không phải ca ca đã thay đổi rồi sao? Hắn không chết vì chết đuối, hắn thuận lợi lớn lên, thậm chí tham gia khoa khảo.
Vậy. . . . . . Có phải cái chết của ca ca là một sai lầm hay không? Trời cao để cho nàng trọng sinh, là vì để nàng vãn hồi tính mạng của ca ca, mà không phải là thay đổi số mệnh của mình?
Có đạo lý, nếu không, sao ngày nàng trọng sinh cũng là lúc ca ca gặp nạn .
Nàng quả thật trốn không thoát. . . . . . Quả nhiên có cố gắng nữa đều không có tác dụng, giãy giụa nhiều hơn nữa, nàng đều không thoát được gông xiềng của sinh mạng, số mạng đã sớm trải ra ở chỗ ấy, chờ nàng từ từ, từ từ đi về phía trước.
Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, kí ức bị lăng nhục quay trở lại, nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt lớn chừng hạt đậu vẫn rơi xuống đầy mặt.
Đứa ngốc, khóc cái gì, ngươi sớm đã biết, không phải sao? Ngươi nóng vội như vậy, không phải là biết tuổi thọ của mình không dài, mới vội vã an bài thỏa đáng mọi việc? Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ bị lộ đấy, cái loại chuyện trọng sinh này, há có thể rêu rao khắp nơi.
"Sao vậy?" Phó lại nhảy xuống ngựa, cầm tay nàng thì phát hiện lòng bàn tay của nàng rất lạnh, thân thể nho nhỏ đang không ngừng run rẩy."Nha đầu, ngươi khó chịu chỗ nào?"
Nàng liều mạng cắn chặt cánh môi, liều mạng kiềm chế, nhưng khi nhìn vào mắt của hắn, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là sự quan tâm nồng đậm, bức tường băng trong lòng nàng hoàn toàn bị sụp đổ.p1nn1_leequyddoon
Không khống chế được nữa, tâm sự chôn giấu nhiều năm tìm được nơi phát tiết, rốt cuộc vẫn ngăn không được.
Thi Mẫn đột nhiên lớn tiếng khóc, khóc đến nỗi tay chân hắn luống cuống. Phó Cánh nóng lòng, cũng bất chấp nam nữ chi phòng, một tay ôm nàng lên lưng ngựa, phóng vội đi.
Nàng núp ở trong ngực hắn khóc nức nở, khóc đến không thể kiềm chế, hắn nhìn nha đầu không ngừng run rẩy phía trước, tâm như bị thứ gì đó hung hăng buộc chặt, khiến cho hắn không cách nào thở dốc.
Kéo chặt dây cương khoái mã chạy như bay, Phó Cánh chạy sâu vào vườn quất không một bóng người mới dừng lại, ôm nàng từ trên ngựa xuống.
Nâng cằm của nàng lên, hắn nghiêm túc nói: "Nha đầu, nhìn ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thi Mẫn lắc đầu, đong đưa chuỗi trân châu, nàng càng khóc càng hung, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, dúi đầu vào ngực hắn, ôm chặt thắt lưng của hắn, giống như ôm lấy Kình Thiên Đại Trụ vậy.
Hắn ôm chặt cơ thể nàng, im lặng thở dài. Nha đầu này, trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, nên phát tiết một chút.
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lay động, giống như mẫu thân ôm hắn khi còn bé.
Hắn vỗ nhẹ lưng của nàng, nhẹ nhàng khẽ hát giai điệu quen thuộc trong trí nhớ, tay của hắn trấn an thân thể căng thẳng của nàng, giọng hát của hắn vỗ về tâm hồn bi thương của nàng.
Tiếng khóc dần dần nhỏ lại, nàng gào khóc biến thành nức nở, hắn vẫn ôm chặt nàng dỗ dành như cũ.
"Không sợ, trời sập xuống, có người cao đỡ rồi, nàng lùn như vậy, không gây thương tổn đến nửa cọng tóc đâu ."(Vì nam9 đã thể hiện tình cảm của mình nên mình đổi xưng hô luôn nhé)
"Nhưng nếu như khối thiên kia sập xuống, chỉ đập vào đầu ta?" Nàng hít hít mũi cứng rắn nức nở hỏi.
"Làm gì có chuyện thần thông như vậy." Nâng mặt Thi Mẫn lên, hắn dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.
"Thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ, bao nhiêu chuyện ly kỳ, quỷ dị, khó tin, chúng nó nhất định sẽ xảy ra."
"Như vậy có muốn nói một chút hay không, chuyện quỷ dị nện trên người nàng, có bao nhiêu ly kỳ?" Hắn cực kỳ có kiên nhẫn dụ dỗ.
Nàng ngửa đầu, mắt sưng đỏ, đôi mắt to sưng lên nửa vòng cung, chóp mũi hồng hồng như cô gái nhỏ mười tuổi.
Thi Mẫn nghiêng đầu, nghĩ thật lâu, sau đó mãnh liệt lắc đầu, tiếp tục chôn đầu vào lồng ngực của hắn.
"Không tin ta sao?"
Nàng thở dài, uốn éo đầu ngón tay."Là ngươi sẽ không tin ta."
"Nàng còn chưa nói, đã phán quyết vô cớ như vậy, oan uổng quá, đại nhân, ta không phục." Hắn cố ý chọc nàng cười, đáng tiếc không thành công.
Nàng trầm mặc như cũ.
Hắn vẫn không dừng lại, "Nói một chút xem, chuyện li kì hơn nữa ta đều trải qua, chuyện ta đã trải qua nhiều hơn nàng tưởng rất nhiều."
"Những chuyện lạ thường mà ngươi trải qua, cũng sẽ không li kì bằng chuyện của ta."
"Thật sao?" Hắn rõ ràng không tin.
Nhưng mà, bây giờ là muốn so chuyện kì lạ sao? Hắn đi khắp Đại Giang Nam Bắc, Ngũ Hồ Tứ Hải, coi như không tự mình trải qua, nhưng nghe qua, thấy qua chuyện lạ cũng không ít.
"Dĩ nhiên." Nếu như nàng "Trùng sinh" không dám nói bản thân là chuyện kì lạ nhất , vậy sẽ chẳng có ai dám nói thứ nhất.
"Được rồi, vậy nàng nghe chuyện kì lạ của ta trước nhé. Thấy một đao kia trên lưng ta không?"l3quydd**n
"Ừ." Nàng gật đầu.
"Một đao kia gần như muốn mạng của ta, ta cảm giác hồn phách từ trong thân thể của mình cứng rắn bị quất ra ngoài, phiêu dật không biết bản thân mình muốn đi đâu, ta nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, bọn họ cầm lệnh bài thật dài muốn ta đi theo bọn họ.
"Với cá tính của ta, làm sao ngoan ngoãn đi cùng người khác, ta không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng ta lại có thể tin bọn họ. Ta đi theo bọn họ, đi tới trước mặt Diêm Vương Gia, hắn nhìn ta rồi suy nghĩ nửa ngày, lại đối chiếu với quyển sổ ghi chép kì quái, sau đó nói ‘ mệnh của người này vẫn chưa hết ’. . . . . ."
Hắn chỉ là thuận miệng bịa chuyện, lại không nghĩ rằng nàng thế nhưng vô cùng tin tưởng. Nàng chuyên chú nhìn chăm chú vào vẻ mặt của hắn, muốn tìm xem bên trong có chút cười cợt nào hay không, nhưng không có, vẻ mặt của hắn chân thành trăm phần trăm.
Cho nên hắn và nàng giống nhau, cũng đã trải qua chết đi sống lại?
"Sau đó như thế nào?" Nàng vội vàng hỏi.
"Ta lại trở về, đứng ở trước mặt nàng, đại phu chữa bệnh cho ta đều sợ nhảy dựng lên, còn tưởng rằng là xác chết vùng dậy." Phó Cánh cho là nàng sẽ cười nhạo mấy câu, nếu không, liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng thông tuệ như nàng, lại không chút nghi ngờ tính chân thực của nó.
Vô cùng kỳ quái, nhưng đáy mắt nàng không tự chủ để lộ ra tin tức, làm cho hắn thận trọng.
Phó Cánh truy hỏi: "Bây giờ, có thể nói cho ta biết, nàng gặp phải chuyện lì quái hơn sao?"
Bọn họ có cảnh ngộ giống nhau, hắn có thể lý giải được, đúng không? Bọn họ đều là khởi tử hoàn sinh, cảm giác của nàng hắn có thể thể lĩnh hội, đúng không?
Nhìn lại ánh mắt chân thành của hắn một lần nữa, do dự, nàng cắn cắn môi, cắn ra một đường đỏ sậm, hắn sốt ruột, nhưng không bức ép nàng.
Giãy giụa cả buổi, Thi Mẫn mới hít thật sâu, quyết định đối tốt với mình một chút, bởi vì nỗi sợ hãi vây quanh người nàng quả thật nên trút ra.
Mi hạ xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Mạc Thi Mẫn chết vào ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất. . . . . ."
Giống như là đang nói câu chuyện của người khác, nàng rủ rỉ nói ra cảnh ngộ kiếp trước, kỳ tích kiếp này, nàng nói nỗ lực của nàng, cứng rắn của nàng, tất cả những việc làm của nàng, tất cả đều là vì chống lại chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng mẫu thân qua đời, làm nàng kinh hoàng luống cuống, nàng mâu thuẫn mà do dự, bắt đầu hoài nghi việc mình làm có ý nghĩa hay không, nhưng nhìn sự tiến bộ của huynh trưởng, nàng cũng thuyết phục bản thân, mặc kệ có thể thay đổi cảnh ngộ của mình hay không, ít nhất nàng đã thay đổi số mạng của ca ca.
Mãi cho đến lúc nãy, nàng nhớ đến việc kiếp trước bọn họ đã từng gặp nhau, nàng nhịn không được, trong lòng tràn đầy kích động lớn tiếng khóc.
"Kiếp trước, khi ta tám tuổi, Lăng sư phụ vì chữa bệnh cho mẫu thân nên mới tới Mạc phủ, năm mười tuổi, mẫu thân qua đời, di nương đuổi sư phụ đi, sư phụ không yên tâm ta, mua nhà trong kinh, cho đến khi mười bốn tuổi, mất tin tức của sư phụ, ta không biết hắn ở nơi nào.
"Cũng giống kiếp này, khi ta mười bốn tuổi gặp ngươi, mười bốn tuổi mất đi sư phụ, chuyện nên tiến hành đều dựa theo quỹ đạo vốn có mà tiến hành, chỉ là phương thức bất đồng thôi, như vậy không lâu nữa, mặc kệ ta có nguyện ý hay không, bất kể nguyên nhân là gì, ta đều phải trở về Mạc phủ, nghênh đón năm Kiến Nghiệp thứ nhất. . . . . ." Lắc đầu một cái, nàng cười khổ hỏi: "Ngươi tin lời ta nói không?"
"Tin." Hắn không cần suy nghĩ mà trả lời.
Hắn tin tưởng, không phải là vì chuyện xưa của nàng rất cảm động, không phải là vì mỗi mắc xích không gian đều nối với nhau không làm người ta hoài nghi, mà là bởi vì lời nói này rốt cuộc đã giúp hắn hiểu được, tại sao đứa trẻ mười tuổi lại có mối thù thâm trầm như vậy, tại sao nha đầu mười bốn tuổi lại gánh vác trọng trách của gia đình trên hai vai, tại sao đáy mắt của nàng thường thường bộc lộ sầu bi không phù hợp với tuổi.
Giấc mơ đêm đó cũng đã được giải thích, hắn cũng có thể hiểu tại sao nàng nói không có thời gian làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, tất cả đều là bởi vì điều quái lạ kia chỉ nện xuống đầu của nàng .
Giữ chặt hai vai nàng, hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng."Nàng mới vừa nói, ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất, khi đó, là ai đăng cơ làm đế?"
"Còn có ai, dĩ nhiên là thái tử Hoàng Phủ Thư."
Câu trả lời của nàng để cho hắn thở phào một hơi, Phó Cánh hài lòng mà tự tin, bởi vì hắn biết rõ hơn ai khác, Hoàng Phủ Thư đã không còn cơ hội này nữa rồi, Trung Ngân Phách chỉ sống không quá hai năm, mà hai năm, đủ để cho cây đại thụ Vương gia (nhà họ Vương) này ầm ầm đổ xuống.
"Ta không tin số mạng, ta tin tưởng nhân tâm, tin tưởng năng lực của người khác, ta tin nàng đã làm nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ có ý nghĩa, ta càng tin, nàng đã sớm thay đổi vận mệnh của bản thân mình rồi." Hắn nói như đinh đóng cột.
"Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn?"
"Đánh cuộc với nàng, tương lai leo lên đế vị tuyệt không phải là Hoàng Phủ Thư ."
"Thật sao?" Nàng rất hâm mộ sự tự tin của hắn, lời hắn nói, rõ ràng nghe qua không có khả năng, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta tin phục.
"Nếu như mà ta thắng cuộc, nàng phải tin rằng số phận sẽ thay đổi, chuyện nàng lo lắng nhất định sẽ không xảy ra. Được không?"
Nàng cười cười, không biết phải trả lời như thế nào, tin tưởng có đủ không? Nếu như chỉ tin tưởng là đủ, tại sao mẫu thân vẫn qua đời?
Thấy vẻ mặt kia của nàng, hắn hiểu rằng bản thân vẫn chưa thuyết phục được nàng, kéo tay của nàng, tìm mảnh đất ngồi xuống, hắn sóng vai với nàng, nói tỉ mỉ chuyện trước kia.
"Sau khi đại nương giết chết mẫu thân của ta, rất nhiều người khuyên ta mai danh ẩn tích, sống một cách bình an nhưng hèn hạ cho đến hết đời, khi đó đối với lời nói của bọn họ ta tuyệt đối không cúi đầu trước số phận. Mỗi lần bị sát thủ làm hại, khi gần kề với cái chết , ta đều tự nhủ: ‘ ta không chết, ta muốn mở to hai mắt nhìn kết cục của những người này ’.
"Vì vậy, ta gắng gượng tới bây giờ, một lần lại một lần. Nha đầu, chỉ cần nàng không cúi đầu, mặc kệ là Mạc Hâm Mẫn hay Lý Hải Đình, không một ai có thể bức bách nàng, chỉ có nàng mới có thể quyết định cuộc sống của nàng và làm cho nó rạng rỡ, những năm này nàng làm rất tốt, tiếp tục không ngừng cố gắng, một ngày nào đó, nàng sẽ thấy thành quả mà nàng muốn."
Lời của hắn rất khích lệ lòng người, nàng muốn tìm vài lỗi trong đó để phản bác mấy câu đều khó khăn, trái lại trong lúc bất tri bất giác, bản thân bị hắn thuyết phục.
Gật đầu, thu nước mắt lại.
Phó Cánh nâng mặt của nàng lên, đầu ngón tay lạnh như băng che trên mí mắt nàng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng: "Nha đầu, nàng có một đôi mắt xinh đẹp, về sau đừng khóc, khóc đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, sẽ che mất vẻ đẹp của nàng."
Đây là lần đầu tiên có người khen nàng xinh đẹp, khóe miệng Thi Mẫn thoáng hiện ý cười. Khó trách hắn sẽ là một thương nhân thành công, lời của hắn có sức thuyết phục rất cường đại.
/36
|