Nếu là như vậy, chuyện chiếm tiện nghi này nếu không cần chiếm cũng đừng chiếm.
Ngực nhoi nhói, không nói được, không thể nói rõ tư vị đang lan tràn trong đáy lòng, mắt giống như đang có thứ gì đó sắp tràn ra.
Nàng hít thật sâu đè nén lại, cố gắng thuyết phục bản thân, loại cảm giác này không có gì, chẳng qua là, là . . . . . Là cái gì? Nàng cũng không biết.
Hỉ muội vào cửa, bưng tới một chén thuốc đen sì sì, đỡ Thi Mẫn dậy, nhẹ giọng nói: "Cô nương, uống thuốc thôi."
Nàng nhíu lỗ mũi oán trách, "Nếu như sư phụ ở đây, khẳng định người sẽ không cho ta uống thuốc đắng như vậy." Nàng tình nguyện châm kim, tình nguyện chịu đau da thịt, cũng không chịu uất ức đầu lưỡi của mình.
"Cũng không phải là món ăn, muội còn kén cá chọn canh như vậy làm gì? Có muốn thêm chút muối tiêu hay không." Mạc Phương Mẫn đang vui vẻ bước vào đứng sau lưng muội muội, vừa nhìn thấy nàng đã nói.
Nhìn thấy ca ca tới, Thi Mẫn nâng lên khóe miệng, cười với hắn.
Mạc Phương Mẫn ngồi ở mép giường đưa tay lên trán nàng xem thử, vẫn còn nóng, đã qua nhiều ngày như vậy, sao lại không thấy chuyển biến tốt? Có phải mấy ngày qua, nàng lại bận tâm chuyện gì hay không?
Chỉ là không sao, hắn đã trở lại, về sau sẽ do hắn chống đỡ cái nhà này, Thi Mẫn coi như là một thiên kim không buồn không lo rồi.
"Ca. . . . . ." Nàng nghiêng cổ, dựa trên người ca ca, vòng tay qua bụng hắn. Thật tốt, ca ca trở về, vai dường như được nhẹ bớt.
" Lại muốn làm nũng, uống thuốc trước." [Pin: Hâm mộ tình cảm của 2 anh em TM quá đi.]
Hắn bưng thuốc đến trước mặt nàng, Thi Mẫn ho vài tiếng than thở, nhìn mặt mày ca ca cố chấp. Cái biểu tình này của ca ca chính là không được thương lượng.
Nổi hứng, nàng bưng thuốc lên ngửa đầu uống cạn, sau đó, gương mặt nhăn lại như ông cụ non.
Cái bộ dạng này của nàng, nào phải là gia chủ trầm ổn ngày thường? Mạc Phương Mẫn cưng chiều cười một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra kẹo đậu cho nàng, nàng đón lấy, nhét một viên vào miệng.
"Ăn ngon không? Là thứ lúc nhỏ muội thích ăn nhất." Mạc Phương Mẫn nhìn nàng, giọng cười yếu ớt, nụ cười như nắng ấm ngày xuân, làm cho lòng người thoải mái.
Nàng lại dựa vào bả vai ca ca, nhắm mắt lại, thật hy vọng trở lại khi còn bé, ngây ngốc sống qua ngày, cả ngày chỉ nhớ thương nhìn ca ca có thể mang đường cho mình hay không. Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn, chúc mọi người luôn vui vẻ.
"Muội lớn rồi, cũng đã không ăn kẹo từ lâu rồi."
"Ta biết." Hắn nói xong, trong lòng lại thấy chua xót. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng không ăn kẹo nữa, nàng nói ăn kẹo sẽ khiến cho con người ta hạ lòng phòng bị xuống, nghĩ rằng có cuộc sống an nhàn, không sóng không gió.
Nàng luôn lo lắng đề phòng, rõ ràng hắn mới là ca ca, nàng lại cướp hết tất cả mọi chuyện để bản thân mình gánh vác, nàng chưởng quản gia đình, kiếm ngân lượng, chỉ vì để cho hắn tránh lo âu về sau, chuyên tâm trên con đường làm quan.
Lời nàng thường nói nhất là: một ngày nào đó chúng ta sẽ để phụ thân lau mắt mà nhìn, nữ tử Thương gia cũng sẽ dạy ra đứa trẻ nổi trội xuất sắc.
Nàng kiêu ngạo, quật cường, nàng cường thế, có khả năng, nhưng. . . . . . Nếu như có thể, hắn tình nguyện nàng là nha đầu được nuông chiều ở lòng bàn tay, có chút tùy hứng, có chút hồ đồ, giống như Phân Mẫn vậy.
"Ca, chừng nào ca muốn cưới tẩu tử?" Nàng cười ngây ngô.
"Muội muốn tìm tẩu tử sao ?"
"Muốn, rất muốn." Giao phụ thân và ca ca cho tẩu tẩu, nàng mới có thể yên tâm hơn.
"Muội thích cô nương nhà nào, nói cho ca ca, ca ca liền tới nhà cầu hôn."
"Tại sao có thể hỏi muội thích ai, hôn nhân phải lưỡng tình tương duyệt, mới có hạnh phúc, ca ca, ta nghĩ muốn tẩu tẩu, chỉ có một điều kiện."
Nàng đưa ra một đầu ngón tay, mắt sáng ngời trước mặt ca ca. Mạc Phương Mẫn cười cười, bao ngón tay của nàng trong lòng bàn tay của mình.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi lại muội muội, đối với thê tử, yêu cầu của hắn là hiếu thuận phụ thân, thương yêu cô nhỏ, như đối với chính bản thân mình vậy.
"Nàng yêu huynh hơn bản thân mình."
"Có nữ nhân như vậy sao?"
"Đương nhiên là có, giống như mẹ của chúng ta vậy, nếu như huynh gặp phải cô nương như vậy, nhất định phải kính nàng, yêu nàng, vì nàng buông tha Thiên Kiều Bá Mị, Vạn Tử Thiên Hồng bên cạnh." [vì nàng bỏ qua những oanh yến bên cạnh]
Hắn hiểu ý định của muội muội, nỗi khổ của việc một thê nhiều thiếp, hai huynh muội ăn quá nhiều, hắn cũng giống nàng, không muốn dẫm lên vết xe đổ.
"Được, ca ca sẽ kiên nhẫn chờ, chờ cô gái như vậy xuất hiện."
"Nàng nhất định sẽ xuất hiện."#Pinni#
Hắn cầm bàn tay của muội muội, tay của nàng hơi thô, mang theo vết tích khắc sâu trong đời sống hằng ngày, đây không phải là tay của đại gia khuê tú, cũng là một đôi tay để cho hắn đau lòng.
"Vậy còn muội? Đối với chuyện hoàng thượng tứ hôn, nghĩ như thế nào?"
"Ca ca, nếu như không gả thì như thế nào?" Biết rõ kết quả của việc kháng chỉ là rơi đầu, nàng vốn không thể nói ra, nhưng nàng không muốn là hòn đá mặc người chèn ép, không muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế để hắn đối phó với người kia.
"Ngươi không phải muốn gả cho Vinh Thân Vương sao?"
Nàng trầm mặc, nói không ra là muốn gả hay không, chỉ là. . . . . . Có một xíu không cam lòng. . . . . . Nàng hi vọng bản thân là thê tử duy nhất của hắn, là trân bảo trong lòng hắn, hi vọng mình và tẩu tử tương lại đều giống nhau.
Cúi đầu, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy buồn cười.
Làm sao có thể, Vinh Thân Vương, có thân phận gì chứ? Hôm nay Hoàng đế ban thưởng một vương phi, ngày mai ban thưởng một trắc phi, mỗi khi tuyển tú vì thể hiện tình nghĩa huynh đệ, lại đưa mấy mỹ nữ tới vương phủ khai chi tán diệp, hắn có thể cự tuyệt sao? Đó là quy ngắn, là thể chế, là ai cũng không thể phá hư đạo lý hoàng gia.
Nàng cười, trong tươi cười có mấy phần bất đắc dĩ.
"Trong lòng muội nghĩ là thế nào, nói cho ca ca, nếu thật sự không muốn, coi như mũ cánh chuồn này cũng không còn, ca ca cũng muốn cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Mạc Phương Mẫn nâng cằm của nàng lên, để nàng nhìn mình.
"Nói bậy, bao nhiêu gian khổ học tạp, ca ca phải làm những gì mới có được vị trí ngày hôm nay? Ca ca là vĩ nhân trong lòng hương thân Tấn Châu đấy." Nàng không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết đề nghị của ca ca. Thôi, đây là mệnh của nữ nhân, mẫu thân mang theo một lượng lớn của hồi môn để gả cho phụ thân, luôn kính cẩn ngoan ngoãn, không dám vượt quyền, bà sinh nhi tử nhi nữ cho trượng phu, giúp phụ thân trên con đường làm quan, phụng dưỡng song thân, bổn phận của một người phụ nữ đều làm trọn vẹn, kết quả thì sao?
Nếu như nàng không sống lại, cuộc hôn nhân của mẹ cũng chỉ như thuyền đi trên nước không để lại dấu vết, người chết, con cái ốm đau, không lưu lại bất cứ thứ gì trên thế gian, nếu có chỉ là sự đau thương.
Dù sao cũng đã cố hết sức, nếu vậy mà vẫn không được, vậy thì chấp nhận thôi, ai bảo nàng là nữ nhân chứ.
"Muội làm nhiều chuyện vì ca ca như vậy, ta làm chút việc cho muội, có gì không thể?"
Nàng cười lên, nhào vào trong ngực ca ca, làm nũng nói: "Muội biết ngay ca ca thương muội."
"Nha đầu ngốc, không thương muội thì thương ai đây?"
"Ca ca không cần phải lo lắng, Vinh Thân Vương là người quyền quý, tài cao nhà lớn, là phu quân trong mộng của mỗi nữ tử."
"Cho nên hắn cũng là phu quân trong mộng của muội sao?"
Là hắn! Đáng tiếc hắn không phải là trượng phu của mình nàng. . . . . . Không cam tâm, nàng là nữ tử kiêu ngạo như thế, không ngờ. . . . . .
Rốt cuộc, nàng chỉ là một nữ nhân, mẫu thân đã nói, thân là nữ tử sẽ có điều thân bất do kỉ của nữ tử, thay vì cưỡng cầu, không bằng nhẫn nhục chịu đựng.
Nàng cũng phải bắt đầu học nhẫn nhục chịu đựng sao?
Thi Mẫn không trả lời câu hỏi của ca ca, chỉ ôm hắn chặt hơn mà thôi.
Ngũ quan đẹp đẽ của Hoàng Phủ Tĩnh bị bao phủ bởi tầng tầng mây đen, sâu trong đôi mắt có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nàng không lấy, Thi Mẫn lại không muốn gả cho mình? !
Mạc Phương Mẫn, đây là người vong ân phụ nghĩa, không nghĩ lại xem lúc hắn ở Tấn Châu, mình ngoài sáng thầm trợ giúp hắn bao nhiêu nhân lực, tài lực và trợ lực, nếu không, một vị quan lục phẩm nho nhỏ, sao có thể được Hoàng thượng ưu ái?
Hắn là thật lòng đối đãi, không ngờ đổi lại là Mạc Phương Mẫn ở trước mặt thánh thượng phản đối hắn, còn nói gì mà nguyện ý từ quan về quê, nhằm báo đáp Hoàng ân.
Hừ, từ quan trở về quê cũ là có thể báo đáp Hoàng ân? Hắn coi Hoàng gia là cái gì? .
Mặt Hoàng Phủ Đình hả hê nhìn tam hoàng đệ của mình, châm biếm nói: "Thì ra là trên đời này còn có cô nương không muốn gả cho Vinh Thân Vương chúng ta? Có cá tính, trẫm thích, đạo thánh chỉ gả hôn kia coi như bỏ qua, nếu như Vinh Thân Vương thích cô nương của Mạc gia, trên danh sách tuyển tú còn có Mạc Phân Mẫn, không bằng trẫm ban nàng ta cho Vương Gia?"
Đã sớm biết Hoàng Phủ Đình là yêu nghiệt, mình giúp hắn nhiều như vậy? Nếu không hắn có thể ở hậu cung giả bệnh nhiều năm, âm thầm chìm lặn, sớm tránh thoát thủ đoạn âm hiểm của Hoàng hậu, thì đã hiểu được tâm cơ người này vô cùng sâu.
Bĩu môi, Hoàng Phủ Tĩnh cười lạnh, "Mạc Phân Mẫn để lại cho Hoàng thượng độc hưởng thôi."
Thấy hoàng đệ giận dữ ngút trời,L q D. Hoàng Phủ Đình bỏ đá xuống giếng, cười như hồ ly."Nhưng trẫm thích từ mi Quan Âm đã lâu rồi, hay vậy đi, để nàng vào cung chơi, nói không chừng nàng vừa gặp đã thương trẫm thì sao."
Hoàng Phủ Tĩnh hung hăng nhìn lại hắn, phất tay áo, quay đầu bước đi.
Hắn đi rất nhanh, không nghe thấy lời của Hoàng đế, nhưng nội thị phục vụ thiên tử lại nghe thấy rất rõ.
Hoàng Phủ Đình nói: "Nhìn hắn như vậy, chứng tỏ vô cùng thích Mạc Thi Mẫn, thông minh thật, hắn lựa chọn tài phú và mỹ nữ, lại để quốc gia triều đình cho ta, ai, có thể nghĩ biện pháp ném trở lại hay không?"
Lời của hắn ta khiến toàn thân nội thị run rẩy. Này, này, chuyện này. . . . . . Có tính là biết được bí mật của Hoàng gia hay không?
Hôm đó Hoàng Phủ Tĩnh giải quyết Giang Mị nương và Lý Hải Đình, sau khi cưỡi ngựa đi Thi Mẫn về thẳng trang viện, liền xoay người hồi Kinh.
Chiến loạn được dẹp yên, thiên hạ đã ổn định, những chuyện phải làm nhiều đến mức khiến người ta đau đầu, hắn bận rộn như vậy, còn không phải vì hy vọng cuối năm có thể cưới nha đầu kia vào phủ sao?
Không ngờ, Mạc Phương Mẫn lại đến trước mặt Hoàng Phủ Đình, muốn hắn hủy bỏ cửa hôn sự này. Đáng ghét!
Hắn không trở về Vinh Thân Vương phủ, thở phì phò gõ của chính của Mạc phủ, muốn tìm Mạc Phương Mẫn lý luận, thế nhưng phụ tử Mạc Lịch Thăng lại không có ở đây, Vân nương cũng đi dò xét cửa hàng hoa lụa bên ngoài.
Hắn cũng không cần người tiếp đãi, chỉ hỏi một tiếng, "Nhị cô nương nhà các ngươi ở chỗ nào?"Pin.dd.l.q.d.
Nghe nói Vinh Thân Vương tới chơi, Mạc Phân Mẫn nhanh tay nhanh chân chạy đến đại sảnh, nàng tươi cười rạng rỡ tiến lên, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Vương Gia đến lúc này, lại đúng lúc phụ thân và ca ca không có ở đây, có muốn ngồi một lát hay không, Phân Mẫn gọi người đi mời trưởng bối đến?"
không thèm liếc nàng ta một cái, hắn quay đầu lại ra lệnh cho người làm, "Dẫn ta đi gặp nhị cô nương."
Người làm nhìn vẻ mặt hung ác của đại cô nương, so sánh hai cái, vẫn cảm thấy nghe vương gia tương đối an toàn, liền nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhưng Mạc Phân Mẫn chặn trước người Hoàng Phủ Tĩnh, đứng bên cạnh cửa, nhẹ nói: "Vương Gia đừng nha, muội muội ngã bệnh, đang nghỉ ngơi, Vương Gia đi qua đó như vậy không tiện, vả lại ngộ nhỡ lây bệnh"
Hắn quay đầu trừng nàng ta, ánh mắt bén nhọn đó làm cả người nàng ta run lên, không tự chủ nghiêng người sang một bên.
Hừ! Hắn xoay mặt, đi ra ngoài.
Thấy hắn rời đi, Mạc Phân Mẫn nghĩ thầm, phải nắm chắc cơ hội này, nàng ta cái gì cũng không có, lấy dũng khí, nàng ta tiến lên nắm ống tay áo của Hoàng Phủ Tĩnh, mong chờ hắn quay đầu lại nhìn nàng ta một cái.
"Vương Gia nên nghĩ đến danh tiếng của muội muội, ngài như vậy. . . . . ."
Lúc này, ngay cả đầu cũng không di chuyển một chút nào, tay đột nhiên vung lên, lảo đảo, Mạc Phân Mẫn suýt té ngã, may mà tỳ nữ cận thân đỡ nàng ta, nếu không nhất định phải ngã xuống đất như chó ăn chè.
Nàng ta định thân, lau mồ hôi đã đầy trán, nhìn chăm chăm bóng lưng Hoàng Phủ Tĩnh, căm giận bất bình, lòng thù hận với Thi Mẫn lại càng sâu hơn.
Cắn răng, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu.
Nếu không phải Thi Mẫn, sao mẫu thân lại bị đuổi khỏi Mạc phủ, hôm nay sống ở Giang gia, ngay cả con chó cũng không bằng? Nếu như không phải là nàng, sao Vương gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình đến một cái?
Rõ ràng dung mạo của nàng ta đẹp hơn Thi Mẫn, là tiểu thư khuê các, còn nàng chỉ là nha đầu lớn lên ở nông thôn, có chỗ nào có thể sánh được với mình, tại sao số của Thi Mẫn lại tốt hơn nàng, có thể sánh vai với Vinh Thân Vương?
Vừa nghĩ thế, nàng ta liền nghĩ tới bởi vì Thi Mẫn có quan hệ với đại nương Hạ thị, từ nhỏ ăn, mặc , đồ dùng đều tốt hơn nàng ta, cho dù mẫu thân nàng không được chào đón, cuộc sống càng gặp nhiều ưu thế hơn mình.
Thực không công bằng, cũng bởi vì nàng có một mẫu thân tốt, ca ca giỏi, còn nàng ta thì không có?
Oán hận, nàng ta gạt vỡ bình hoa, bể nát, giẫm mạnh dưới chân.
Nàng ta không cam lòng! Mẫu thân đã dạy, trời cao không nhân từ như vậy, sẽ không an bài mọi đường giúp ngươi, muốn bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân đi tranh đoạt, chém giết, đi mưu đoạt. Tất cả, đều phải dựa vào chính mình!
Hoàng Phủ Tĩnh đẩy cửa phòng Thi Mẫn ra, trong nhà yên tĩnh, chỉ có Hỷ muội ở bên phục vụ, hắn phất tay một cái, để cho nàng lui ra.
Đi tới bên giường, nhìn thấy Thi Mẫn nằm sấp trên giường, thân thể nho nhỏ co rút thành một khối, tóc dài xõa phía sau, mặt đỏ thắm trở nên tái nhợt, trong lòng hắn cả kinh. Làm sao mới mấy ngày không thấy, lại bệnh thành ra như vậy? Chẳng lẽ là bị dọa vì chuyện hôm đó? Nàng vẫn bị quá nhiều chuyện ám ảnh?
Nhưng. . . . . . Làm sao có thể, nàng là nha đầu lớn mật như thế nào, người khác không biết, hắn sao có thể không biết.
Như vậy, là như Mạc Phương Mẫn nói, nàng không muốn gả cho mình, đang cô kháng nghị lại? Cho nên là hắn tính sai ý của nàng, nàng vốn vô tâm với hắn?
Ý nghĩ đó thoáng qua, hàng mi rậm cũng nhăn lại, đầu rối rắm..
Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, ngón trỏ của hắn khẽ lướt qua hàng mi dày đậm của nàng.
Thật muốn đánh thức nàng để hỏi cho rõ, tại sao không thích mình? Nếu không thích, tại sao lại nói tâm sự với hắn, chẳng lẽ chỉ vì một lúc kích động? Hoặc là quỷ thần xui khiến, lúc đó hắn cũng tâm sự về chuyện chết đi sống lại giống của nàng?
Là hắn quá cường thế, hiểu sai tâm ý của nàng?
Những năm này nàng không đính hôn, không phải là bởi vì chờ hắn, chỉ là không gặp được nam nhân muốn gả? Nhưng nếu là như thế này, nhà gái nói cho hắn biết nguồn gốc, so với gả cho kẻ câm kẻ điếc không phải tốt hơn sao?
Ngực nhoi nhói, không nói được, không thể nói rõ tư vị đang lan tràn trong đáy lòng, mắt giống như đang có thứ gì đó sắp tràn ra.
Nàng hít thật sâu đè nén lại, cố gắng thuyết phục bản thân, loại cảm giác này không có gì, chẳng qua là, là . . . . . Là cái gì? Nàng cũng không biết.
Hỉ muội vào cửa, bưng tới một chén thuốc đen sì sì, đỡ Thi Mẫn dậy, nhẹ giọng nói: "Cô nương, uống thuốc thôi."
Nàng nhíu lỗ mũi oán trách, "Nếu như sư phụ ở đây, khẳng định người sẽ không cho ta uống thuốc đắng như vậy." Nàng tình nguyện châm kim, tình nguyện chịu đau da thịt, cũng không chịu uất ức đầu lưỡi của mình.
"Cũng không phải là món ăn, muội còn kén cá chọn canh như vậy làm gì? Có muốn thêm chút muối tiêu hay không." Mạc Phương Mẫn đang vui vẻ bước vào đứng sau lưng muội muội, vừa nhìn thấy nàng đã nói.
Nhìn thấy ca ca tới, Thi Mẫn nâng lên khóe miệng, cười với hắn.
Mạc Phương Mẫn ngồi ở mép giường đưa tay lên trán nàng xem thử, vẫn còn nóng, đã qua nhiều ngày như vậy, sao lại không thấy chuyển biến tốt? Có phải mấy ngày qua, nàng lại bận tâm chuyện gì hay không?
Chỉ là không sao, hắn đã trở lại, về sau sẽ do hắn chống đỡ cái nhà này, Thi Mẫn coi như là một thiên kim không buồn không lo rồi.
"Ca. . . . . ." Nàng nghiêng cổ, dựa trên người ca ca, vòng tay qua bụng hắn. Thật tốt, ca ca trở về, vai dường như được nhẹ bớt.
" Lại muốn làm nũng, uống thuốc trước." [Pin: Hâm mộ tình cảm của 2 anh em TM quá đi.]
Hắn bưng thuốc đến trước mặt nàng, Thi Mẫn ho vài tiếng than thở, nhìn mặt mày ca ca cố chấp. Cái biểu tình này của ca ca chính là không được thương lượng.
Nổi hứng, nàng bưng thuốc lên ngửa đầu uống cạn, sau đó, gương mặt nhăn lại như ông cụ non.
Cái bộ dạng này của nàng, nào phải là gia chủ trầm ổn ngày thường? Mạc Phương Mẫn cưng chiều cười một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra kẹo đậu cho nàng, nàng đón lấy, nhét một viên vào miệng.
"Ăn ngon không? Là thứ lúc nhỏ muội thích ăn nhất." Mạc Phương Mẫn nhìn nàng, giọng cười yếu ớt, nụ cười như nắng ấm ngày xuân, làm cho lòng người thoải mái.
Nàng lại dựa vào bả vai ca ca, nhắm mắt lại, thật hy vọng trở lại khi còn bé, ngây ngốc sống qua ngày, cả ngày chỉ nhớ thương nhìn ca ca có thể mang đường cho mình hay không. Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn, chúc mọi người luôn vui vẻ.
"Muội lớn rồi, cũng đã không ăn kẹo từ lâu rồi."
"Ta biết." Hắn nói xong, trong lòng lại thấy chua xót. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng không ăn kẹo nữa, nàng nói ăn kẹo sẽ khiến cho con người ta hạ lòng phòng bị xuống, nghĩ rằng có cuộc sống an nhàn, không sóng không gió.
Nàng luôn lo lắng đề phòng, rõ ràng hắn mới là ca ca, nàng lại cướp hết tất cả mọi chuyện để bản thân mình gánh vác, nàng chưởng quản gia đình, kiếm ngân lượng, chỉ vì để cho hắn tránh lo âu về sau, chuyên tâm trên con đường làm quan.
Lời nàng thường nói nhất là: một ngày nào đó chúng ta sẽ để phụ thân lau mắt mà nhìn, nữ tử Thương gia cũng sẽ dạy ra đứa trẻ nổi trội xuất sắc.
Nàng kiêu ngạo, quật cường, nàng cường thế, có khả năng, nhưng. . . . . . Nếu như có thể, hắn tình nguyện nàng là nha đầu được nuông chiều ở lòng bàn tay, có chút tùy hứng, có chút hồ đồ, giống như Phân Mẫn vậy.
"Ca, chừng nào ca muốn cưới tẩu tử?" Nàng cười ngây ngô.
"Muội muốn tìm tẩu tử sao ?"
"Muốn, rất muốn." Giao phụ thân và ca ca cho tẩu tẩu, nàng mới có thể yên tâm hơn.
"Muội thích cô nương nhà nào, nói cho ca ca, ca ca liền tới nhà cầu hôn."
"Tại sao có thể hỏi muội thích ai, hôn nhân phải lưỡng tình tương duyệt, mới có hạnh phúc, ca ca, ta nghĩ muốn tẩu tẩu, chỉ có một điều kiện."
Nàng đưa ra một đầu ngón tay, mắt sáng ngời trước mặt ca ca. Mạc Phương Mẫn cười cười, bao ngón tay của nàng trong lòng bàn tay của mình.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi lại muội muội, đối với thê tử, yêu cầu của hắn là hiếu thuận phụ thân, thương yêu cô nhỏ, như đối với chính bản thân mình vậy.
"Nàng yêu huynh hơn bản thân mình."
"Có nữ nhân như vậy sao?"
"Đương nhiên là có, giống như mẹ của chúng ta vậy, nếu như huynh gặp phải cô nương như vậy, nhất định phải kính nàng, yêu nàng, vì nàng buông tha Thiên Kiều Bá Mị, Vạn Tử Thiên Hồng bên cạnh." [vì nàng bỏ qua những oanh yến bên cạnh]
Hắn hiểu ý định của muội muội, nỗi khổ của việc một thê nhiều thiếp, hai huynh muội ăn quá nhiều, hắn cũng giống nàng, không muốn dẫm lên vết xe đổ.
"Được, ca ca sẽ kiên nhẫn chờ, chờ cô gái như vậy xuất hiện."
"Nàng nhất định sẽ xuất hiện."#Pinni#
Hắn cầm bàn tay của muội muội, tay của nàng hơi thô, mang theo vết tích khắc sâu trong đời sống hằng ngày, đây không phải là tay của đại gia khuê tú, cũng là một đôi tay để cho hắn đau lòng.
"Vậy còn muội? Đối với chuyện hoàng thượng tứ hôn, nghĩ như thế nào?"
"Ca ca, nếu như không gả thì như thế nào?" Biết rõ kết quả của việc kháng chỉ là rơi đầu, nàng vốn không thể nói ra, nhưng nàng không muốn là hòn đá mặc người chèn ép, không muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế để hắn đối phó với người kia.
"Ngươi không phải muốn gả cho Vinh Thân Vương sao?"
Nàng trầm mặc, nói không ra là muốn gả hay không, chỉ là. . . . . . Có một xíu không cam lòng. . . . . . Nàng hi vọng bản thân là thê tử duy nhất của hắn, là trân bảo trong lòng hắn, hi vọng mình và tẩu tử tương lại đều giống nhau.
Cúi đầu, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy buồn cười.
Làm sao có thể, Vinh Thân Vương, có thân phận gì chứ? Hôm nay Hoàng đế ban thưởng một vương phi, ngày mai ban thưởng một trắc phi, mỗi khi tuyển tú vì thể hiện tình nghĩa huynh đệ, lại đưa mấy mỹ nữ tới vương phủ khai chi tán diệp, hắn có thể cự tuyệt sao? Đó là quy ngắn, là thể chế, là ai cũng không thể phá hư đạo lý hoàng gia.
Nàng cười, trong tươi cười có mấy phần bất đắc dĩ.
"Trong lòng muội nghĩ là thế nào, nói cho ca ca, nếu thật sự không muốn, coi như mũ cánh chuồn này cũng không còn, ca ca cũng muốn cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Mạc Phương Mẫn nâng cằm của nàng lên, để nàng nhìn mình.
"Nói bậy, bao nhiêu gian khổ học tạp, ca ca phải làm những gì mới có được vị trí ngày hôm nay? Ca ca là vĩ nhân trong lòng hương thân Tấn Châu đấy." Nàng không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết đề nghị của ca ca. Thôi, đây là mệnh của nữ nhân, mẫu thân mang theo một lượng lớn của hồi môn để gả cho phụ thân, luôn kính cẩn ngoan ngoãn, không dám vượt quyền, bà sinh nhi tử nhi nữ cho trượng phu, giúp phụ thân trên con đường làm quan, phụng dưỡng song thân, bổn phận của một người phụ nữ đều làm trọn vẹn, kết quả thì sao?
Nếu như nàng không sống lại, cuộc hôn nhân của mẹ cũng chỉ như thuyền đi trên nước không để lại dấu vết, người chết, con cái ốm đau, không lưu lại bất cứ thứ gì trên thế gian, nếu có chỉ là sự đau thương.
Dù sao cũng đã cố hết sức, nếu vậy mà vẫn không được, vậy thì chấp nhận thôi, ai bảo nàng là nữ nhân chứ.
"Muội làm nhiều chuyện vì ca ca như vậy, ta làm chút việc cho muội, có gì không thể?"
Nàng cười lên, nhào vào trong ngực ca ca, làm nũng nói: "Muội biết ngay ca ca thương muội."
"Nha đầu ngốc, không thương muội thì thương ai đây?"
"Ca ca không cần phải lo lắng, Vinh Thân Vương là người quyền quý, tài cao nhà lớn, là phu quân trong mộng của mỗi nữ tử."
"Cho nên hắn cũng là phu quân trong mộng của muội sao?"
Là hắn! Đáng tiếc hắn không phải là trượng phu của mình nàng. . . . . . Không cam tâm, nàng là nữ tử kiêu ngạo như thế, không ngờ. . . . . .
Rốt cuộc, nàng chỉ là một nữ nhân, mẫu thân đã nói, thân là nữ tử sẽ có điều thân bất do kỉ của nữ tử, thay vì cưỡng cầu, không bằng nhẫn nhục chịu đựng.
Nàng cũng phải bắt đầu học nhẫn nhục chịu đựng sao?
Thi Mẫn không trả lời câu hỏi của ca ca, chỉ ôm hắn chặt hơn mà thôi.
Ngũ quan đẹp đẽ của Hoàng Phủ Tĩnh bị bao phủ bởi tầng tầng mây đen, sâu trong đôi mắt có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nàng không lấy, Thi Mẫn lại không muốn gả cho mình? !
Mạc Phương Mẫn, đây là người vong ân phụ nghĩa, không nghĩ lại xem lúc hắn ở Tấn Châu, mình ngoài sáng thầm trợ giúp hắn bao nhiêu nhân lực, tài lực và trợ lực, nếu không, một vị quan lục phẩm nho nhỏ, sao có thể được Hoàng thượng ưu ái?
Hắn là thật lòng đối đãi, không ngờ đổi lại là Mạc Phương Mẫn ở trước mặt thánh thượng phản đối hắn, còn nói gì mà nguyện ý từ quan về quê, nhằm báo đáp Hoàng ân.
Hừ, từ quan trở về quê cũ là có thể báo đáp Hoàng ân? Hắn coi Hoàng gia là cái gì? .
Mặt Hoàng Phủ Đình hả hê nhìn tam hoàng đệ của mình, châm biếm nói: "Thì ra là trên đời này còn có cô nương không muốn gả cho Vinh Thân Vương chúng ta? Có cá tính, trẫm thích, đạo thánh chỉ gả hôn kia coi như bỏ qua, nếu như Vinh Thân Vương thích cô nương của Mạc gia, trên danh sách tuyển tú còn có Mạc Phân Mẫn, không bằng trẫm ban nàng ta cho Vương Gia?"
Đã sớm biết Hoàng Phủ Đình là yêu nghiệt, mình giúp hắn nhiều như vậy? Nếu không hắn có thể ở hậu cung giả bệnh nhiều năm, âm thầm chìm lặn, sớm tránh thoát thủ đoạn âm hiểm của Hoàng hậu, thì đã hiểu được tâm cơ người này vô cùng sâu.
Bĩu môi, Hoàng Phủ Tĩnh cười lạnh, "Mạc Phân Mẫn để lại cho Hoàng thượng độc hưởng thôi."
Thấy hoàng đệ giận dữ ngút trời,L q D. Hoàng Phủ Đình bỏ đá xuống giếng, cười như hồ ly."Nhưng trẫm thích từ mi Quan Âm đã lâu rồi, hay vậy đi, để nàng vào cung chơi, nói không chừng nàng vừa gặp đã thương trẫm thì sao."
Hoàng Phủ Tĩnh hung hăng nhìn lại hắn, phất tay áo, quay đầu bước đi.
Hắn đi rất nhanh, không nghe thấy lời của Hoàng đế, nhưng nội thị phục vụ thiên tử lại nghe thấy rất rõ.
Hoàng Phủ Đình nói: "Nhìn hắn như vậy, chứng tỏ vô cùng thích Mạc Thi Mẫn, thông minh thật, hắn lựa chọn tài phú và mỹ nữ, lại để quốc gia triều đình cho ta, ai, có thể nghĩ biện pháp ném trở lại hay không?"
Lời của hắn ta khiến toàn thân nội thị run rẩy. Này, này, chuyện này. . . . . . Có tính là biết được bí mật của Hoàng gia hay không?
Hôm đó Hoàng Phủ Tĩnh giải quyết Giang Mị nương và Lý Hải Đình, sau khi cưỡi ngựa đi Thi Mẫn về thẳng trang viện, liền xoay người hồi Kinh.
Chiến loạn được dẹp yên, thiên hạ đã ổn định, những chuyện phải làm nhiều đến mức khiến người ta đau đầu, hắn bận rộn như vậy, còn không phải vì hy vọng cuối năm có thể cưới nha đầu kia vào phủ sao?
Không ngờ, Mạc Phương Mẫn lại đến trước mặt Hoàng Phủ Đình, muốn hắn hủy bỏ cửa hôn sự này. Đáng ghét!
Hắn không trở về Vinh Thân Vương phủ, thở phì phò gõ của chính của Mạc phủ, muốn tìm Mạc Phương Mẫn lý luận, thế nhưng phụ tử Mạc Lịch Thăng lại không có ở đây, Vân nương cũng đi dò xét cửa hàng hoa lụa bên ngoài.
Hắn cũng không cần người tiếp đãi, chỉ hỏi một tiếng, "Nhị cô nương nhà các ngươi ở chỗ nào?"Pin.dd.l.q.d.
Nghe nói Vinh Thân Vương tới chơi, Mạc Phân Mẫn nhanh tay nhanh chân chạy đến đại sảnh, nàng tươi cười rạng rỡ tiến lên, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Vương Gia đến lúc này, lại đúng lúc phụ thân và ca ca không có ở đây, có muốn ngồi một lát hay không, Phân Mẫn gọi người đi mời trưởng bối đến?"
không thèm liếc nàng ta một cái, hắn quay đầu lại ra lệnh cho người làm, "Dẫn ta đi gặp nhị cô nương."
Người làm nhìn vẻ mặt hung ác của đại cô nương, so sánh hai cái, vẫn cảm thấy nghe vương gia tương đối an toàn, liền nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhưng Mạc Phân Mẫn chặn trước người Hoàng Phủ Tĩnh, đứng bên cạnh cửa, nhẹ nói: "Vương Gia đừng nha, muội muội ngã bệnh, đang nghỉ ngơi, Vương Gia đi qua đó như vậy không tiện, vả lại ngộ nhỡ lây bệnh"
Hắn quay đầu trừng nàng ta, ánh mắt bén nhọn đó làm cả người nàng ta run lên, không tự chủ nghiêng người sang một bên.
Hừ! Hắn xoay mặt, đi ra ngoài.
Thấy hắn rời đi, Mạc Phân Mẫn nghĩ thầm, phải nắm chắc cơ hội này, nàng ta cái gì cũng không có, lấy dũng khí, nàng ta tiến lên nắm ống tay áo của Hoàng Phủ Tĩnh, mong chờ hắn quay đầu lại nhìn nàng ta một cái.
"Vương Gia nên nghĩ đến danh tiếng của muội muội, ngài như vậy. . . . . ."
Lúc này, ngay cả đầu cũng không di chuyển một chút nào, tay đột nhiên vung lên, lảo đảo, Mạc Phân Mẫn suýt té ngã, may mà tỳ nữ cận thân đỡ nàng ta, nếu không nhất định phải ngã xuống đất như chó ăn chè.
Nàng ta định thân, lau mồ hôi đã đầy trán, nhìn chăm chăm bóng lưng Hoàng Phủ Tĩnh, căm giận bất bình, lòng thù hận với Thi Mẫn lại càng sâu hơn.
Cắn răng, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu.
Nếu không phải Thi Mẫn, sao mẫu thân lại bị đuổi khỏi Mạc phủ, hôm nay sống ở Giang gia, ngay cả con chó cũng không bằng? Nếu như không phải là nàng, sao Vương gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình đến một cái?
Rõ ràng dung mạo của nàng ta đẹp hơn Thi Mẫn, là tiểu thư khuê các, còn nàng chỉ là nha đầu lớn lên ở nông thôn, có chỗ nào có thể sánh được với mình, tại sao số của Thi Mẫn lại tốt hơn nàng, có thể sánh vai với Vinh Thân Vương?
Vừa nghĩ thế, nàng ta liền nghĩ tới bởi vì Thi Mẫn có quan hệ với đại nương Hạ thị, từ nhỏ ăn, mặc , đồ dùng đều tốt hơn nàng ta, cho dù mẫu thân nàng không được chào đón, cuộc sống càng gặp nhiều ưu thế hơn mình.
Thực không công bằng, cũng bởi vì nàng có một mẫu thân tốt, ca ca giỏi, còn nàng ta thì không có?
Oán hận, nàng ta gạt vỡ bình hoa, bể nát, giẫm mạnh dưới chân.
Nàng ta không cam lòng! Mẫu thân đã dạy, trời cao không nhân từ như vậy, sẽ không an bài mọi đường giúp ngươi, muốn bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân đi tranh đoạt, chém giết, đi mưu đoạt. Tất cả, đều phải dựa vào chính mình!
Hoàng Phủ Tĩnh đẩy cửa phòng Thi Mẫn ra, trong nhà yên tĩnh, chỉ có Hỷ muội ở bên phục vụ, hắn phất tay một cái, để cho nàng lui ra.
Đi tới bên giường, nhìn thấy Thi Mẫn nằm sấp trên giường, thân thể nho nhỏ co rút thành một khối, tóc dài xõa phía sau, mặt đỏ thắm trở nên tái nhợt, trong lòng hắn cả kinh. Làm sao mới mấy ngày không thấy, lại bệnh thành ra như vậy? Chẳng lẽ là bị dọa vì chuyện hôm đó? Nàng vẫn bị quá nhiều chuyện ám ảnh?
Nhưng. . . . . . Làm sao có thể, nàng là nha đầu lớn mật như thế nào, người khác không biết, hắn sao có thể không biết.
Như vậy, là như Mạc Phương Mẫn nói, nàng không muốn gả cho mình, đang cô kháng nghị lại? Cho nên là hắn tính sai ý của nàng, nàng vốn vô tâm với hắn?
Ý nghĩ đó thoáng qua, hàng mi rậm cũng nhăn lại, đầu rối rắm..
Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, ngón trỏ của hắn khẽ lướt qua hàng mi dày đậm của nàng.
Thật muốn đánh thức nàng để hỏi cho rõ, tại sao không thích mình? Nếu không thích, tại sao lại nói tâm sự với hắn, chẳng lẽ chỉ vì một lúc kích động? Hoặc là quỷ thần xui khiến, lúc đó hắn cũng tâm sự về chuyện chết đi sống lại giống của nàng?
Là hắn quá cường thế, hiểu sai tâm ý của nàng?
Những năm này nàng không đính hôn, không phải là bởi vì chờ hắn, chỉ là không gặp được nam nhân muốn gả? Nhưng nếu là như thế này, nhà gái nói cho hắn biết nguồn gốc, so với gả cho kẻ câm kẻ điếc không phải tốt hơn sao?
/36
|