Một gia đình đang tốt đẹp tại sao lại hỗn loạn như vậy? Phụ mẫu vừa qua đời, thê tử lại chết không rõ ràng, mấy ngày liên tiếp, Mị nương làm ầm ĩ, sớm đã có tiếng xấu truyền ra ngoài, hơn nữa nàng ta còn phái người ném hai vị sư phụ ra cửa chính. . . . . . Trang sư phụ thì không sao,nhưng ở trong mắt hương dân, Lăng sư phụ là một người tốt, mỗi tháng đều đến miếu chữa bệnh miễn phí cho người dân , bọn họ thấy vậy, sao có thể không phê bình sau lưng?
Bên ngoài đã có người đồn đãi nói hắn ái thiếp diệt thê, dung túng cho thiếp ngược đãi con, còn lạnh lùng nói: "Nhờ sự giúp đỡ của người vợ cả bị hại chết, con đường làm quan của Mạc Lịch Thăng cũng sắp đi tới đoạn cuối rồi."
Hắn từ trước đến giờ luôn coi trọng danh tiếng, giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều bị Mị nương biến thành cứt chó dẫm trên đất.
Thi Mẫn ngẩng đầu lên, chỉ để phụ thân nhìn thấy cặp mắt sưng đỏ vì khóc còn chưa đủ, quỳ bò đến trước mặt phụ thân, không ngừng dập đầu. Nàng khóc, gào , gần như thở không ra hơi, nhưng vẫn nói ra rõ ràng tất cả những tủi thân uất ức trong lòng.
"Di nương muốn của hồi môn của mẫu thân, nhưng đồ cưới thực sự chỉ còn dư lại những thứ trong khố phòng, ngay từ hai năm trước, đại phu đã nói thân thể của tổ phụ không tốt, nhưng tổ phụ nói ông không thể chết được, ông còn phải nhìn nhị ca thi đậu Trạng Nguyên, nhìn phụ thân làm Tể Tướng, nương đau lòng nhị ca, đau lòng tổ phụ, nương hiểu rõ hơn ai khác, tổ phụ tổ mẫu tình cảm rất sâu đậm, tổ phụ vừa đi, tổ mẫu tất nhiên cũng sống không nổi, dù Nhân Sâm trăm tuổi dù có đắt hơn nữa, nương cũng sẽ sai người mang về từ quan ngoại.”
"Tiêu tốn bạc như nước chảy, Thi Mẫn nhìn cũng đau lòng, ngay cả bà vú cũng khuyên, sống chết có số, phú quý tại trời, nhưng nương vẫn kiên trì, nàng nói: ‘ cái nhà này tuyệt đối không thể tan vỡ, nếu không ngay cả một căn cơ phụ thân cũng không có, vì phụ thân, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ cái nhà này. ’ nửa năm qua này, nương sai người bên cạnh, nghĩ bán đi những kiện gia cụ lớn kia, nếu không phải không tìm được người mua, nương cũng đã bán chúng đi, mua dược cho tổ phụ." Thi Mẫn than thở khóc lóc, buồn bã không thôi.
Kiếp trước, nàng bất mãn việc phụ thân lạnh nhạt với mẫu thân, nên đối với phụ thân cũng có mấy phần lạnh nhạt, nàng không cầu có thể thân thiết với phụ thân, chỉ cầu bình an vô sự, gia hòa yên tĩnh.
Nhưng bởi vì như thế, quan hệ giữa nàng và phụ hân càng ngày càng xa cách. Kiếp này, nàng học thông minh, cho dù đáy lòng oán giận phụ thân ích kỷ, thực tế, lãnh tình, nhưng ông vẫn là trụ cột trong cái nhà này, chỉ có ông mới có thể che chở cho nàng và ca ca.
Mạc Phương Mẫn không thể nói nhiều, sợ vừa nói liền lộ ra, hắn chỉ có thể ôm lấy muội muội, đi theo nàng vừa quỳ vừa lạy, nói: "Muội muội không khóc, nương sẽ đau lòng."
Nam yếu ớt nữ còn nhỏ, trường hợp như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ đau xót, huống chi bọn họ là con của mình. Mạc Lịch Thăng đỡ hai đứa bé dậy, hung hăng trừng Giang Mị nương một cái, nổi giận với bọn hạ nhân đang núp ở bên ngoài, nói: "Còn không mau vào sửa lại đồ vật trong phòng, hầu hạ thiếu gia và tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Giang Mị nương cười lạnh ngăn hắn, "Tòa nhà này sẽ phải lập tức bán đi, có cái gì cần sửa sang lại."
Mạc Lịch Thăng trợn mắt nhìn về phía nàng ta, nàng ta càng thêm kiêu căng cuồng vọng, trong mắt không coi ai ra gì, tự dời đến Kinh Thành định cư, không bị cha mẹ chồng trói buộc , một mình nàng ta tọa đại, ép gắt gao các thị thiếp, người người nơm nớp lo sợ, cẩn thận, nàng ta mà mất hứng, chính là đánh chửi hoặc là đem người bán đi, càng ngày càng không để hắn ở trong mắt.
Hai người giằng co, vì nhạc phụ Giang gia là lão nhân trên quan trường, quen biết đủ hạng người, có nhạc phụ giúp tiến cử giao thiệp và dìu dắt, hắn ở quan trường càng thuận buồm xuôi gió hơn, dù sao bản thân không có người chống lưng, muốn mọi việc đều thuận lợi, so với người khác càng phải cố gắng hơn.
Vì vậy Mị nương không hầu hạ cha mẹ chồng, hắn nhịn, nàng ta không cho phép nữ nhân khác sinh con cho hắn, hắn nhịn, hôm nay, hắn nghe từ miệng Lăng Trí Thanh, Uyển nương không phải chết bởi bệnh tim mà là bị trúng độc, làm đáy lòng hắn lạnh đến buồn nôn.
Điều này làm hắn liên tưởng tới năm đó, Thi Mẫn chỉ vào Mị nương, lên án nàng ta đẩy Phương Mẫn xuống hồ.
Mặc dù không có bằng chứng, ai có thể xuống ta với Uyển nương cả ngày chỉ ru rú trong nhà chứ? Nàng ta không phải một lòng muốn đồ cưới của Uyển nương? Mà triều đình truyền tới một chuyện, theo tính tình của nàng ta, sao có thể không tranh không làm khó?
Vừa nghĩ như thế, hắn càng cảm thấy diện mạo nữ nhân này giả tạo.
"Ai nói muốn bán tòa nhà này? Đây là phụ thân để lại cho Phương Mẫn , ai cũng không cho phép đụng đến.” Mạc Lịch Thăng tức giận nói.
Mặc dù phụ thân đã từng nói như vậy, nhưng tình thế hôm nay không giống, Mạc Phương Mẫn, Thi Mẫn nghe vậy kinh ngạc, không thể tin được phụ thân sẽ làm chủ cho bọn họ ở nơi này.
Không chỉ bọn họ, Giang Mị nương càng không cách nào tin tưởng, trượng phu thế nhưng không để ý ý nghĩ của nàng, gắng phải lưu nhà cũ lại.
Bọn họ cần bạc, đừng nói mua tòa nhà, hay là chuẩn bị làm quen trong kinh, ăn uống đi lại đều cần bạc, một quan ngũ phẩm có thể có bao nhiêu bổng lộc, chức quan của Mạc Lịch Thăng cũng chẳng béo bở gì, nhìn thử xem quan phu nhân nhà người ta ăn mặc ra sao, hào phóng như thế nào, chẳng lẽ hắn không biết?
Giang Mị nương bất mãn trượng phu làm bẽ mặt nàng ở trước mặt hạ nhân, từ chuyện không tìm được đồ cưới của Hạ Uyển nương,nàng đã chịu một bụng tức giận rồi, đồ vật trông đợi nhiều năm qua, cứ nghĩ sẽ lấy được ngay lập tức, không ngờ lại vồ hụt, hiện tại ngay cả nhà cũ cũng không cho phép nàng nhúng chàm, tương lai nàng ta còn hy vọng được gì nữa?
Bất cứ giá nào! Nàng ta lạnh nhạt nói với trượng phu: "Ngươi không phải cai quản việc nhà, không biết quản nhà khổ, trong nhà nuôi nhiều nữ nhân như vậy, cái nào không tốn tiền? Không bán nhà thì bán cái gì? Bán đứa bé sao? Đáng tiếc kẻ ngu không bán được bao nhiêu tiền.”
“Nha đầu còn có mấy phần nhan sắc, bán vào thanh lâu ngược lại có thể thu thêm một khoản, chỉ là, nhị tiểu thư nhà Mạc đại nhân làm kỹ nữ. . . . . . Danh tiếng thật đúng là dễ nghe."
Mạc Lịch Thăng giận đến nỗi vành mắt như muốn toác ra, giơ cao tay lên, Giang Mị nương không sợ chết, ngược lại ngửa đầu tiến lên."Người đánh đi, người dám đánh liền đánh đi, ta lập tức trở về nhà mẹ, tìm phụ thân phân xử cho ta."
Nhớ tới Giang nhạc phụ, nghĩ tới chuyện trước mắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, Mạc Lịch Thăng nuốt những lời cứng rắn định nói vào bụng, thả tay xuống, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi dám trở về, cũng đừng trở lại nữa, Mạc phủ này miếu nhỏ, chứa không nổi vị Đại Bồ Tát như ngươi."
Nghe thấy lời nói nặng của trượng phu, tâm Giang Mị nương đột nhiên vừa bị kéo, ngu ngốc nhìn hắn, đôi môi hé mở, mấy lần mở miệng cũng không nói ra lời , cuối cùng nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời khỏi Trúc viện.
Thi Mẫn kéo tay ca ca, đi tới trước mặt phụ thân, song song quỳ xuống , "Phụ thân, ngài chớ tức giận với di nương, nương nói ngài ở kinh thành làm quan, cần dựa vào Giang gia gia giúp một tay, nếu không rất vất vả ."
"Nương ngươi thật sự nói với các ngươi như vậy?" Mạc Lịch Thăng cảm giác tội lỗi càng sâu, Uyển nương hẳn là tập trung tinh thần, chỉ suy nghĩ thay hắn?
"Đúng vậy ạ, nương thường nói, có nàng chăm sóc tổ phụ tổ mẫu, coi chừng nhà cũ, phụ thân tránh lo âu về sau, mới có thể chuyên tâm trên con đường làm quan. Nương dạy con, đừng tức giận hận di nương, mặc kệ di nương đã làm gì, đều phải suy nghĩ một chút nàng ta đối tốt với phụ thân là được, nương nói, thân là con cái không nên so đo trong lòng, phải hiểu được suy nghĩ cho việc lớn hơn, hôm nay nương không có ở đây, có thể chăm sóc bên cạnh phụ thân, cũng chỉ còn lại di nương thôi."
Hắn nghe thấy hổ thẹn vô cùng, không đất dung thân, hơn nữa là kinh ngạc, nhiều năm vợ chồng, bởi vì thành kiến và tự ái của bản thân, hắn chưa từng đối tốt với Uyển nương.
Hắn vẫn cho là Uyển nương hận mình, coi như không hận, cũng là oán , không ngờ. . . . . . hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang kìm nén đến đỏ bừng, nàng còn nhỏ như vậy, khẳng định không có tâm cơ nói láo , nếu không phải Uyển nương dạy mỗi ngày, nàng nào có thể nói ra đạo lý một cách gọn gàng như vậy?
Luyến tiếc cái ôm của nhi nữ, đáy lòng Mạc Lịch Thăng đối với thê tử vừa xấu hổ vừa cảm kích.
"Phụ thân, di nương không có tiền, vậy cứ bán tòa nhà này đi, con và ca ca, bà vú ở gian phòng cạnh linh đường của ông bà và mẫu thân là được , phụ thân đừng lo lắng, việc thêu thùa của Thi Mẫn làm rất tốt, cùng bà vú cố gắng làm việc, nhất định có thể nuôi sống mình." Nàng tựa vào trong ngực phụ thân, làm nũng nói.
"Các ngươi không muốn cùng phụ thân hồi kinh sao?"
"Thi Mẫn và ca ca dĩ nhiên muốn sống cùng phụ thân, nhưng hôm nay di nương đang bực bội. . . . . ." Lắc đầu một cái, nàng kéo ca ca, đón lấy con mắt của phụ thân."Cha, gia hòa vạn sự hưng .”
Một câu gia hòa vạn sự hưng, như đam vào tim hắn. Hài tử mười tuổi sao có thể nói ra được lời này, cũng chỉ có Uyển nương phải ẩn nhẫn chịu đựng khắp nơi mới có thể dạy con cái như vậy.
Mạc Phương Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay phụ thân, trịnh trọng cam kết, "Phụ thân chớ buồn, Phương Mẫn ngoan ngoãn đọc sách, thi Trạng Nguyên, làm giạng danh Mạc gia."
"Đứa bé ngoan, các con đều là con ngoan của cha." Hắn hít sâu một cái, vỗ vỗ bả vai con gái."Yên tâm, cha không có thiếu bạc đến mức đó, nhà cũ tuyệt đối sẽ không bán, cha cũng không cho phép người khác động tới đồ cưới của mẹ các con, cha sẽ để toàn bộ lại cho Thi Mẫn và Phương Mẫn."
Vừa nói xong, thấy đại sự đã định, hai huynh muội giữ nguyên kế hoạch ở lại Tấn Châu vì ông bà, mẫu thân giữ đạo hiếu.
Thi Mẫn thắng được trận chiến thứ nhất, không lâu sau lại thắng được trận chiến thứ hai.
Lăng Trí Thanh không biết đã thám thính được tin tức ở đâu, xác định hoàng thượng muốn thăng chức cho Mạc Lịch Thăng, hai huynh muội giờ mới hiểu được, vì sao mẫu thân chết.
Mạc Phương Mẫn quyết định chi bạc, truyền tin mẫu thân mất ra ngoài, khiến người đời đều biết, Uyển nương chính là “Từ mi Quan Âm” mỗi tháng đều tế bần, xem bệnh cứu người , cũng là vợ cả của Mạc Lịch Thăng được hoàng thượng xem trọng.
Thi Mẫn để danh hiệu của mình ở kiếp trước cho mẫu thân, nếu như Hoàng đế có thể vì chuyện này, mà xây một tòa trinh tiết cho nàng, thì chắc chắn sẽ ban thưởng cho mẫu thân một cái lệnh phong.
Về sau do Thi Mẫn ra mặt, làm chủ bán đi kiện lớn đồ cưới của mẫu thân để đổi lương thực, ở Tấn Châu, lấy danh nghĩa của mẫu thân tế bần lần cuối.
Ngày đưa ma, hơn ngàn dân chúng từng chịu ân huệ của Uyển nương "Tự động tự phát" gia nhập hàng ngũ đưa tang.
Bọn họ đi theo phía sau hiếu tử hiếu nữ, cúi đầu bi thương, nối thành một cái cầu lớn, cây cầu xếp từ người này dài như một con rồng nhìn mãi không có điểm dừng, Uyển nương trinh tĩnh hiền đức trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Khắp nơi đều quan tâm đến truyền thuyết về nàng, truyền thuyết nói nàng mang theo đồ cưới phong phú gả vào phu gia, mua trạch viện, giúp phu quân, khiến phu quân thuận buồm xuôi gió tiến vào triều đình.
Truyền thuyết phu quân làm quan, nàng cũng không đi theo phu quân vào kinh thành hưởng phúc, ngược lại tự nguyện ở lại nhà cũ chăm sóc cha mẹ chồng tuổi đã cao, nuôi dạy con cái.
Nàng là người mền lòng, lương thiện, chẳng những hiếu thuận trưởng bối, kính yêu trượng phu, hết lòng nuôi dạy một đôi nam nữ, còn tiết kiệm ăn uống chi tiêu, lấy tiền tiết kiệm ra ngoài mướn đại phu chữa bệnh từ thiện cho dân chúng, phát lương cho người nghèo khó, trong những ngày mùa đông lạnh giá thậm chí còn sửu lại nhà cho người dân, khiến rất nhiều nhà nghèo không phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo.
Chuyện xưa như lửa như trà truyền khắp mọi ngóc ngách của Tấn Châu, có người phê bình, cũng có người khen ngợi Hạ thị, chuyện Giang thị ngược đãi con trai trưởng dòng chính nữ, đào sâu ba thước, cưỡng đoạt của hồi môn của vợ cả, cũng bị nói ra.
Chuyện xưa này bị người có lòng mang vào Kinh Thành, lại có người lấy Hạ thị để viết thành sách, chỉ dạy phẩm đức giáo dục cho các hoàng hoa khuê nữ .
Không lâu sau, quyển sách này đưa đến trên bàn Hoàng đế, Hoàng đế cảm thấy thú vị, phái người âm thầm điều tra nghe ngóng chuyện của Mạc phủ, tra được sự thật và sách vở đều giống nhau, chỉ là trong sách không đề cập đến sự phách lỗi ngang ngược của Giang Mị nương, nghĩ đến là Hạ thị khoan dung, cũng không truyền tiếng ác ra ngoài.
Vì vậy hạ thánh chỉ, Hoàng đế truy phong Hạ Uyển nương làm tứ phẩm hạo mệnh phu nhân, ban thưởng mũ phượng hà khăn, cũng trách phụ mẫu Giang Mỵ nương ở nhà nuôi dạy thất trách.
Giang Mị nương hao tổn tâm cơ, mưu hại mạng người, đến cuối vẫn không được như ý muốn.
Năm Khang Nguyên ba mươi bốn.
Trang Bách Hiên mang theo Mạc Phương Mẫn đến Ích Châu thiết lập kế sách học hành, tham gia thi cử, ghi danh vòng sơ khảo, hắn lấy được tư cách tú tài, trở thành một tên tú tài.
Năm Khang Nguyên ba mươi lăm.
Mạc Phương Mẫn và sư phụ lại đi đến Ích Châu tham gia thi Hương, một lần thi , trở thành Cử nhân.
Năm Khang Nguyên ba mươi sáu.
Thi Mẫn bắt đầu tính toán cho tương lai, nàng thầm nghĩ, nếu như Giang di nương không nói bậy bạ, vậy khi làm quan, nếu là không có quan hệ rộng rãi, cũng chỉ là danh tiếng dễ nghe, lương bổng nhất định không nhiều lắm, hơn nữa không cách nào miễn trừ xã giao, ngày qua ngày đều trái lo phải nghĩ.
Ngày sau, nhị ca muốn làm quan, như vậy nàng sẽ trông coi bạc mẫu thân lưu lại, nếu không lo liệu, sớm muộn gì số bạc ấy cũng hết.
Vì vậy Thi Mẫn đi cùng với Lăng sư phụ, đi một chuyến đến trang viên mẫu thân lưu lại, điền trang kia không có ở Tấn Châu mà ở ngoại ô Kinh Thành, vào thành chỉ tốn nửa canh giờ, điền trang rất lớn, có trăm thẩm đất đai, nhưng nhiều năm qua để mặc không ai quản lý, mấy lão nhân ở trang viên nhìn thấy Thi Mẫn mười ba tuổi còn không nhạn ra là chủ tử.
Nàng và Lăng sư phó tốn sức mấy ngày dò xét trang viên từ trên xuống dưới một lần, phát giác hộ nông dân lại nghèo đến nỗi ngay cả nồi cơm cũng không có, nghĩ đến chắc là sau khi mẫu thân xuất giá, bởi vì lộ trình xa xôi, vẫn không có ý định xử lý, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nó tồn tại.
Thi Mẫn tụ tập hộ nông dân, trước tiên phát cho mỗi hộ hai lượng bạc, để cho bọn họ mua gạo mua lương, đưa quần áo sửa phòng, hành động này làm cho nàng có danh tiếng tốt, biết đối nhân xử thế, từ đó mỗi khi Thi Mẫn hỏi, những hộ nông dân này đều biết gì kể đó.
Nàng hỏi thăm các hộ nông dân, bọn họ sống qua ngày như thế nào?
Nông dân trả lời xong, nàng mới hiểu được, trong trang viên này có gần trăm hộ, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng sẽ vào thành làm việc vặt, tuổi lớn, liền dựa vào săn thú bắt cá, hái lượm rau dại sinh sống.
Nhiều năm trước, trang viên có người quản lý thì mỗi năm chủ nhân còn có thể cấp trâu cày và giống cây, để cho bọn họ lấy lương thực này mà sinh sống qua ngày, năm gần đây chủ tử không quản không hỏi, bọn họ cứ moi móc đào bới sống qua ngày.
Hiểu rõ tình huống, đầu tiên Thi Mẫn tìm mấy người giỏi việc đồng áng đến, trồng rau nuôi thú, đóng kín cánh cửa phía sau, thảo luận với bọn họ tận dụng tốt trăm thẩm đất đai.
Bên ngoài đã có người đồn đãi nói hắn ái thiếp diệt thê, dung túng cho thiếp ngược đãi con, còn lạnh lùng nói: "Nhờ sự giúp đỡ của người vợ cả bị hại chết, con đường làm quan của Mạc Lịch Thăng cũng sắp đi tới đoạn cuối rồi."
Hắn từ trước đến giờ luôn coi trọng danh tiếng, giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều bị Mị nương biến thành cứt chó dẫm trên đất.
Thi Mẫn ngẩng đầu lên, chỉ để phụ thân nhìn thấy cặp mắt sưng đỏ vì khóc còn chưa đủ, quỳ bò đến trước mặt phụ thân, không ngừng dập đầu. Nàng khóc, gào , gần như thở không ra hơi, nhưng vẫn nói ra rõ ràng tất cả những tủi thân uất ức trong lòng.
"Di nương muốn của hồi môn của mẫu thân, nhưng đồ cưới thực sự chỉ còn dư lại những thứ trong khố phòng, ngay từ hai năm trước, đại phu đã nói thân thể của tổ phụ không tốt, nhưng tổ phụ nói ông không thể chết được, ông còn phải nhìn nhị ca thi đậu Trạng Nguyên, nhìn phụ thân làm Tể Tướng, nương đau lòng nhị ca, đau lòng tổ phụ, nương hiểu rõ hơn ai khác, tổ phụ tổ mẫu tình cảm rất sâu đậm, tổ phụ vừa đi, tổ mẫu tất nhiên cũng sống không nổi, dù Nhân Sâm trăm tuổi dù có đắt hơn nữa, nương cũng sẽ sai người mang về từ quan ngoại.”
"Tiêu tốn bạc như nước chảy, Thi Mẫn nhìn cũng đau lòng, ngay cả bà vú cũng khuyên, sống chết có số, phú quý tại trời, nhưng nương vẫn kiên trì, nàng nói: ‘ cái nhà này tuyệt đối không thể tan vỡ, nếu không ngay cả một căn cơ phụ thân cũng không có, vì phụ thân, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ cái nhà này. ’ nửa năm qua này, nương sai người bên cạnh, nghĩ bán đi những kiện gia cụ lớn kia, nếu không phải không tìm được người mua, nương cũng đã bán chúng đi, mua dược cho tổ phụ." Thi Mẫn than thở khóc lóc, buồn bã không thôi.
Kiếp trước, nàng bất mãn việc phụ thân lạnh nhạt với mẫu thân, nên đối với phụ thân cũng có mấy phần lạnh nhạt, nàng không cầu có thể thân thiết với phụ thân, chỉ cầu bình an vô sự, gia hòa yên tĩnh.
Nhưng bởi vì như thế, quan hệ giữa nàng và phụ hân càng ngày càng xa cách. Kiếp này, nàng học thông minh, cho dù đáy lòng oán giận phụ thân ích kỷ, thực tế, lãnh tình, nhưng ông vẫn là trụ cột trong cái nhà này, chỉ có ông mới có thể che chở cho nàng và ca ca.
Mạc Phương Mẫn không thể nói nhiều, sợ vừa nói liền lộ ra, hắn chỉ có thể ôm lấy muội muội, đi theo nàng vừa quỳ vừa lạy, nói: "Muội muội không khóc, nương sẽ đau lòng."
Nam yếu ớt nữ còn nhỏ, trường hợp như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ đau xót, huống chi bọn họ là con của mình. Mạc Lịch Thăng đỡ hai đứa bé dậy, hung hăng trừng Giang Mị nương một cái, nổi giận với bọn hạ nhân đang núp ở bên ngoài, nói: "Còn không mau vào sửa lại đồ vật trong phòng, hầu hạ thiếu gia và tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Giang Mị nương cười lạnh ngăn hắn, "Tòa nhà này sẽ phải lập tức bán đi, có cái gì cần sửa sang lại."
Mạc Lịch Thăng trợn mắt nhìn về phía nàng ta, nàng ta càng thêm kiêu căng cuồng vọng, trong mắt không coi ai ra gì, tự dời đến Kinh Thành định cư, không bị cha mẹ chồng trói buộc , một mình nàng ta tọa đại, ép gắt gao các thị thiếp, người người nơm nớp lo sợ, cẩn thận, nàng ta mà mất hứng, chính là đánh chửi hoặc là đem người bán đi, càng ngày càng không để hắn ở trong mắt.
Hai người giằng co, vì nhạc phụ Giang gia là lão nhân trên quan trường, quen biết đủ hạng người, có nhạc phụ giúp tiến cử giao thiệp và dìu dắt, hắn ở quan trường càng thuận buồm xuôi gió hơn, dù sao bản thân không có người chống lưng, muốn mọi việc đều thuận lợi, so với người khác càng phải cố gắng hơn.
Vì vậy Mị nương không hầu hạ cha mẹ chồng, hắn nhịn, nàng ta không cho phép nữ nhân khác sinh con cho hắn, hắn nhịn, hôm nay, hắn nghe từ miệng Lăng Trí Thanh, Uyển nương không phải chết bởi bệnh tim mà là bị trúng độc, làm đáy lòng hắn lạnh đến buồn nôn.
Điều này làm hắn liên tưởng tới năm đó, Thi Mẫn chỉ vào Mị nương, lên án nàng ta đẩy Phương Mẫn xuống hồ.
Mặc dù không có bằng chứng, ai có thể xuống ta với Uyển nương cả ngày chỉ ru rú trong nhà chứ? Nàng ta không phải một lòng muốn đồ cưới của Uyển nương? Mà triều đình truyền tới một chuyện, theo tính tình của nàng ta, sao có thể không tranh không làm khó?
Vừa nghĩ như thế, hắn càng cảm thấy diện mạo nữ nhân này giả tạo.
"Ai nói muốn bán tòa nhà này? Đây là phụ thân để lại cho Phương Mẫn , ai cũng không cho phép đụng đến.” Mạc Lịch Thăng tức giận nói.
Mặc dù phụ thân đã từng nói như vậy, nhưng tình thế hôm nay không giống, Mạc Phương Mẫn, Thi Mẫn nghe vậy kinh ngạc, không thể tin được phụ thân sẽ làm chủ cho bọn họ ở nơi này.
Không chỉ bọn họ, Giang Mị nương càng không cách nào tin tưởng, trượng phu thế nhưng không để ý ý nghĩ của nàng, gắng phải lưu nhà cũ lại.
Bọn họ cần bạc, đừng nói mua tòa nhà, hay là chuẩn bị làm quen trong kinh, ăn uống đi lại đều cần bạc, một quan ngũ phẩm có thể có bao nhiêu bổng lộc, chức quan của Mạc Lịch Thăng cũng chẳng béo bở gì, nhìn thử xem quan phu nhân nhà người ta ăn mặc ra sao, hào phóng như thế nào, chẳng lẽ hắn không biết?
Giang Mị nương bất mãn trượng phu làm bẽ mặt nàng ở trước mặt hạ nhân, từ chuyện không tìm được đồ cưới của Hạ Uyển nương,nàng đã chịu một bụng tức giận rồi, đồ vật trông đợi nhiều năm qua, cứ nghĩ sẽ lấy được ngay lập tức, không ngờ lại vồ hụt, hiện tại ngay cả nhà cũ cũng không cho phép nàng nhúng chàm, tương lai nàng ta còn hy vọng được gì nữa?
Bất cứ giá nào! Nàng ta lạnh nhạt nói với trượng phu: "Ngươi không phải cai quản việc nhà, không biết quản nhà khổ, trong nhà nuôi nhiều nữ nhân như vậy, cái nào không tốn tiền? Không bán nhà thì bán cái gì? Bán đứa bé sao? Đáng tiếc kẻ ngu không bán được bao nhiêu tiền.”
“Nha đầu còn có mấy phần nhan sắc, bán vào thanh lâu ngược lại có thể thu thêm một khoản, chỉ là, nhị tiểu thư nhà Mạc đại nhân làm kỹ nữ. . . . . . Danh tiếng thật đúng là dễ nghe."
Mạc Lịch Thăng giận đến nỗi vành mắt như muốn toác ra, giơ cao tay lên, Giang Mị nương không sợ chết, ngược lại ngửa đầu tiến lên."Người đánh đi, người dám đánh liền đánh đi, ta lập tức trở về nhà mẹ, tìm phụ thân phân xử cho ta."
Nhớ tới Giang nhạc phụ, nghĩ tới chuyện trước mắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, Mạc Lịch Thăng nuốt những lời cứng rắn định nói vào bụng, thả tay xuống, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi dám trở về, cũng đừng trở lại nữa, Mạc phủ này miếu nhỏ, chứa không nổi vị Đại Bồ Tát như ngươi."
Nghe thấy lời nói nặng của trượng phu, tâm Giang Mị nương đột nhiên vừa bị kéo, ngu ngốc nhìn hắn, đôi môi hé mở, mấy lần mở miệng cũng không nói ra lời , cuối cùng nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời khỏi Trúc viện.
Thi Mẫn kéo tay ca ca, đi tới trước mặt phụ thân, song song quỳ xuống , "Phụ thân, ngài chớ tức giận với di nương, nương nói ngài ở kinh thành làm quan, cần dựa vào Giang gia gia giúp một tay, nếu không rất vất vả ."
"Nương ngươi thật sự nói với các ngươi như vậy?" Mạc Lịch Thăng cảm giác tội lỗi càng sâu, Uyển nương hẳn là tập trung tinh thần, chỉ suy nghĩ thay hắn?
"Đúng vậy ạ, nương thường nói, có nàng chăm sóc tổ phụ tổ mẫu, coi chừng nhà cũ, phụ thân tránh lo âu về sau, mới có thể chuyên tâm trên con đường làm quan. Nương dạy con, đừng tức giận hận di nương, mặc kệ di nương đã làm gì, đều phải suy nghĩ một chút nàng ta đối tốt với phụ thân là được, nương nói, thân là con cái không nên so đo trong lòng, phải hiểu được suy nghĩ cho việc lớn hơn, hôm nay nương không có ở đây, có thể chăm sóc bên cạnh phụ thân, cũng chỉ còn lại di nương thôi."
Hắn nghe thấy hổ thẹn vô cùng, không đất dung thân, hơn nữa là kinh ngạc, nhiều năm vợ chồng, bởi vì thành kiến và tự ái của bản thân, hắn chưa từng đối tốt với Uyển nương.
Hắn vẫn cho là Uyển nương hận mình, coi như không hận, cũng là oán , không ngờ. . . . . . hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang kìm nén đến đỏ bừng, nàng còn nhỏ như vậy, khẳng định không có tâm cơ nói láo , nếu không phải Uyển nương dạy mỗi ngày, nàng nào có thể nói ra đạo lý một cách gọn gàng như vậy?
Luyến tiếc cái ôm của nhi nữ, đáy lòng Mạc Lịch Thăng đối với thê tử vừa xấu hổ vừa cảm kích.
"Phụ thân, di nương không có tiền, vậy cứ bán tòa nhà này đi, con và ca ca, bà vú ở gian phòng cạnh linh đường của ông bà và mẫu thân là được , phụ thân đừng lo lắng, việc thêu thùa của Thi Mẫn làm rất tốt, cùng bà vú cố gắng làm việc, nhất định có thể nuôi sống mình." Nàng tựa vào trong ngực phụ thân, làm nũng nói.
"Các ngươi không muốn cùng phụ thân hồi kinh sao?"
"Thi Mẫn và ca ca dĩ nhiên muốn sống cùng phụ thân, nhưng hôm nay di nương đang bực bội. . . . . ." Lắc đầu một cái, nàng kéo ca ca, đón lấy con mắt của phụ thân."Cha, gia hòa vạn sự hưng .”
Một câu gia hòa vạn sự hưng, như đam vào tim hắn. Hài tử mười tuổi sao có thể nói ra được lời này, cũng chỉ có Uyển nương phải ẩn nhẫn chịu đựng khắp nơi mới có thể dạy con cái như vậy.
Mạc Phương Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay phụ thân, trịnh trọng cam kết, "Phụ thân chớ buồn, Phương Mẫn ngoan ngoãn đọc sách, thi Trạng Nguyên, làm giạng danh Mạc gia."
"Đứa bé ngoan, các con đều là con ngoan của cha." Hắn hít sâu một cái, vỗ vỗ bả vai con gái."Yên tâm, cha không có thiếu bạc đến mức đó, nhà cũ tuyệt đối sẽ không bán, cha cũng không cho phép người khác động tới đồ cưới của mẹ các con, cha sẽ để toàn bộ lại cho Thi Mẫn và Phương Mẫn."
Vừa nói xong, thấy đại sự đã định, hai huynh muội giữ nguyên kế hoạch ở lại Tấn Châu vì ông bà, mẫu thân giữ đạo hiếu.
Thi Mẫn thắng được trận chiến thứ nhất, không lâu sau lại thắng được trận chiến thứ hai.
Lăng Trí Thanh không biết đã thám thính được tin tức ở đâu, xác định hoàng thượng muốn thăng chức cho Mạc Lịch Thăng, hai huynh muội giờ mới hiểu được, vì sao mẫu thân chết.
Mạc Phương Mẫn quyết định chi bạc, truyền tin mẫu thân mất ra ngoài, khiến người đời đều biết, Uyển nương chính là “Từ mi Quan Âm” mỗi tháng đều tế bần, xem bệnh cứu người , cũng là vợ cả của Mạc Lịch Thăng được hoàng thượng xem trọng.
Thi Mẫn để danh hiệu của mình ở kiếp trước cho mẫu thân, nếu như Hoàng đế có thể vì chuyện này, mà xây một tòa trinh tiết cho nàng, thì chắc chắn sẽ ban thưởng cho mẫu thân một cái lệnh phong.
Về sau do Thi Mẫn ra mặt, làm chủ bán đi kiện lớn đồ cưới của mẫu thân để đổi lương thực, ở Tấn Châu, lấy danh nghĩa của mẫu thân tế bần lần cuối.
Ngày đưa ma, hơn ngàn dân chúng từng chịu ân huệ của Uyển nương "Tự động tự phát" gia nhập hàng ngũ đưa tang.
Bọn họ đi theo phía sau hiếu tử hiếu nữ, cúi đầu bi thương, nối thành một cái cầu lớn, cây cầu xếp từ người này dài như một con rồng nhìn mãi không có điểm dừng, Uyển nương trinh tĩnh hiền đức trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Khắp nơi đều quan tâm đến truyền thuyết về nàng, truyền thuyết nói nàng mang theo đồ cưới phong phú gả vào phu gia, mua trạch viện, giúp phu quân, khiến phu quân thuận buồm xuôi gió tiến vào triều đình.
Truyền thuyết phu quân làm quan, nàng cũng không đi theo phu quân vào kinh thành hưởng phúc, ngược lại tự nguyện ở lại nhà cũ chăm sóc cha mẹ chồng tuổi đã cao, nuôi dạy con cái.
Nàng là người mền lòng, lương thiện, chẳng những hiếu thuận trưởng bối, kính yêu trượng phu, hết lòng nuôi dạy một đôi nam nữ, còn tiết kiệm ăn uống chi tiêu, lấy tiền tiết kiệm ra ngoài mướn đại phu chữa bệnh từ thiện cho dân chúng, phát lương cho người nghèo khó, trong những ngày mùa đông lạnh giá thậm chí còn sửu lại nhà cho người dân, khiến rất nhiều nhà nghèo không phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo.
Chuyện xưa như lửa như trà truyền khắp mọi ngóc ngách của Tấn Châu, có người phê bình, cũng có người khen ngợi Hạ thị, chuyện Giang thị ngược đãi con trai trưởng dòng chính nữ, đào sâu ba thước, cưỡng đoạt của hồi môn của vợ cả, cũng bị nói ra.
Chuyện xưa này bị người có lòng mang vào Kinh Thành, lại có người lấy Hạ thị để viết thành sách, chỉ dạy phẩm đức giáo dục cho các hoàng hoa khuê nữ .
Không lâu sau, quyển sách này đưa đến trên bàn Hoàng đế, Hoàng đế cảm thấy thú vị, phái người âm thầm điều tra nghe ngóng chuyện của Mạc phủ, tra được sự thật và sách vở đều giống nhau, chỉ là trong sách không đề cập đến sự phách lỗi ngang ngược của Giang Mị nương, nghĩ đến là Hạ thị khoan dung, cũng không truyền tiếng ác ra ngoài.
Vì vậy hạ thánh chỉ, Hoàng đế truy phong Hạ Uyển nương làm tứ phẩm hạo mệnh phu nhân, ban thưởng mũ phượng hà khăn, cũng trách phụ mẫu Giang Mỵ nương ở nhà nuôi dạy thất trách.
Giang Mị nương hao tổn tâm cơ, mưu hại mạng người, đến cuối vẫn không được như ý muốn.
Năm Khang Nguyên ba mươi bốn.
Trang Bách Hiên mang theo Mạc Phương Mẫn đến Ích Châu thiết lập kế sách học hành, tham gia thi cử, ghi danh vòng sơ khảo, hắn lấy được tư cách tú tài, trở thành một tên tú tài.
Năm Khang Nguyên ba mươi lăm.
Mạc Phương Mẫn và sư phụ lại đi đến Ích Châu tham gia thi Hương, một lần thi , trở thành Cử nhân.
Năm Khang Nguyên ba mươi sáu.
Thi Mẫn bắt đầu tính toán cho tương lai, nàng thầm nghĩ, nếu như Giang di nương không nói bậy bạ, vậy khi làm quan, nếu là không có quan hệ rộng rãi, cũng chỉ là danh tiếng dễ nghe, lương bổng nhất định không nhiều lắm, hơn nữa không cách nào miễn trừ xã giao, ngày qua ngày đều trái lo phải nghĩ.
Ngày sau, nhị ca muốn làm quan, như vậy nàng sẽ trông coi bạc mẫu thân lưu lại, nếu không lo liệu, sớm muộn gì số bạc ấy cũng hết.
Vì vậy Thi Mẫn đi cùng với Lăng sư phụ, đi một chuyến đến trang viên mẫu thân lưu lại, điền trang kia không có ở Tấn Châu mà ở ngoại ô Kinh Thành, vào thành chỉ tốn nửa canh giờ, điền trang rất lớn, có trăm thẩm đất đai, nhưng nhiều năm qua để mặc không ai quản lý, mấy lão nhân ở trang viên nhìn thấy Thi Mẫn mười ba tuổi còn không nhạn ra là chủ tử.
Nàng và Lăng sư phó tốn sức mấy ngày dò xét trang viên từ trên xuống dưới một lần, phát giác hộ nông dân lại nghèo đến nỗi ngay cả nồi cơm cũng không có, nghĩ đến chắc là sau khi mẫu thân xuất giá, bởi vì lộ trình xa xôi, vẫn không có ý định xử lý, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nó tồn tại.
Thi Mẫn tụ tập hộ nông dân, trước tiên phát cho mỗi hộ hai lượng bạc, để cho bọn họ mua gạo mua lương, đưa quần áo sửa phòng, hành động này làm cho nàng có danh tiếng tốt, biết đối nhân xử thế, từ đó mỗi khi Thi Mẫn hỏi, những hộ nông dân này đều biết gì kể đó.
Nàng hỏi thăm các hộ nông dân, bọn họ sống qua ngày như thế nào?
Nông dân trả lời xong, nàng mới hiểu được, trong trang viên này có gần trăm hộ, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng sẽ vào thành làm việc vặt, tuổi lớn, liền dựa vào săn thú bắt cá, hái lượm rau dại sinh sống.
Nhiều năm trước, trang viên có người quản lý thì mỗi năm chủ nhân còn có thể cấp trâu cày và giống cây, để cho bọn họ lấy lương thực này mà sinh sống qua ngày, năm gần đây chủ tử không quản không hỏi, bọn họ cứ moi móc đào bới sống qua ngày.
Hiểu rõ tình huống, đầu tiên Thi Mẫn tìm mấy người giỏi việc đồng áng đến, trồng rau nuôi thú, đóng kín cánh cửa phía sau, thảo luận với bọn họ tận dụng tốt trăm thẩm đất đai.
/36
|