Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 117 - Chương 84

/139


Cũng may bây giờ cô có người bạn nhỏ rồi, nhìn thấy cô đã như vậy còn bị ngược đãi, em gái Heidy dịu dàng dễ thân cận trực tiếp bưng trà đến cửa giúp cô, Mạc Vong cảm động nhận khay trà từ tay cô, nước mắt lưng tròng.

Ngoan nào… Ngoan nào. Heidy vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nói: Phàm Tái Nhĩ, chúng ta là nữ hầu, bất luận thế nào cũng không nên đối nghịch với chủ nhân, ngươi hiểu lời ta nói không? [nammoi][diendanlequydon]

Mạc Vong gật đầu, thật sự cô không có làm trái, đáng tiếc… Không giải thích được mà!

Đợi đến lúc cô cố gắng dùng một tay giữa thăng bằng khay trà, đi vào thư phòng thì phát hiện tên kia đã làm ổ trong đống chăn lông ấm áp, nghiêng người đọc sách, bên cạnh hắn đặt một bộ bàn ghế có kiểu dáng và màu sắc khá cũ kỹ, đồ đạc phía trên được xếp vô cùng chỉnh tề, nhìn thế nào cũng thấy không giống phong cách của người này.

Khoan đã, nếu như không phải là phong cách của người này… Chẳng lẽ là bàn ghế Esther đã từng sử dụng hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, trong nháy mắt cảm giác không khỏe đã biến mất rồi.

Cô vừa suy nghĩ lung tung, vừa quỳ xuống, đặt đồ trên khay xuống bàn thấp.

Không tệ, không bị trễ.

“…”

Làm tốt được thưởng, cái này cho ngươi.

Cô luống cuống tay chân, muốn dùng cái tay lành lặn kia nhận lấy đồ hắn ném tới nhưng cuối cùng lại thất bại, cái vật đó mạnh mẽ đập trúng đầu cô, lăn một vòng vào trong váy. Vô cùng im lặng! Lúc này cô mới phát hiện đây là một vật làm bằng thủy tinh màu đen hình thoi.

Mạc Vong tò mò cầm lên, lật qua lật lại nhìn mấy lần, mặc dù thật xinh đẹp nhưng mà hắn cho mình cái này để làm gì?

Nện nó xuống mặt đất.

“…”

Thế nào?

Cô yên lặng dùng tay ra hiệu.

【 Muốn tôi đập vỡ rồi người sẽ trừ tiền công của tôi hay sao? 】

Vẻ mặt Amya Ngươi còn thật sự dám nói , cười lạnh: Nếu ngươi có thể đập bể nó, ta sẽ trả lại tiền công tháng trước cho ngươi.

【 Thật? 】

Thật.

Nhận được khích lệ tinh thần Mạc Vong phấn chấn, giơ tay lên đập mạnh viên thủy tinh xuống đất, chỉ nghe một tiếng Lạch cạch !

Bể nát.

Mạc Vong nắm quyền, GJ!

Amya: … Bể, bể nát??? Rốt cuộc người này có bao nhiêu sức lực???

Mạc Vong: “… Ra dấu.

【 Không phải là tôi đã làm sai chuyện gì chứ? 】

… Ngươi cảm thấy thế nào?

【… Tôi không biết, là thiếu gia kêu tôi đập. 】



【 Đó là thứ rất quý trọng hay sao? 】

Amya nâng trán: Không, cũng không phải rất quý trọng.

Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm.

Ngươi làm công miễn phí cho ta khoảng ba năm có lẽ có thể mua được.

… Này!!! Cô cũng biết chính mình bị bẫy mà! QAQ

Đó là thủy tinh Ký Ức, bên trong đã được ta truyền ma lực vào, chỉ cần hơi dùng sức gõ nhẹ có thể kích phát nó.

【 Sau đó? 】

Nó sẽ phát ra hình ảnh đã được truyền vào trước đó.

… Đầu đĩa phiên bản Ma giới? Thật tiên tiến!!!

Đáng tiếc, đã bể.



【 Thật xin lỗi… 】 Nhưng mà căn bản không phải là lỗi của cô đúng không? Vì sao cô phải nói xin lỗi?

Thôi. Amya khoát tay, không biết từ nơi nào lại lấy ra một viên thủy tinh giống vậy: Nếu như lần này lại bể, ngươi sẽ phải làm không công cho ta năm năm để đền bù.

Mạc Vong: . . . Này này, cứ tăng giá trên trời như vậy thật sự là không có vấn đề gì sao?

Tuy nói như thế cô vẫn là rất tò mò cầm lấy thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí đập nhẹ xuống mặt đất, ừ, không có phản ứng, đập một cái nữa, lại đập một cái nữa, a! Có phản ứng!

Hình ảnh một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi xuất hiện tại trước mắt cô, mà trong tay của cô ấy đang cầm một quả táo, vừa nói Quả táo ở sau lưng sẽ hiện lên một chuỗi ký tự ma văn.

Cái này là…

Ầm ĩ muốn chết… Sang bên kia học đi. Amya vừa nói vừa tiện tay vứt giấy bút vào trong ngực cô.

Mạc Vong không thể không đứng lên, đi tới cái bàn mà người nào đó chỉ, không thể không nói, thật ra đối với những vật dụng Esther đã dùng qua cô cảm thấy rất hứng thú.

Ai cho ngươi ngồi lên đó?



—— không phải ngươi sao?!

Ta để cho ngươi ngồi dưới gầm bàn.

… Cô đi!!!

Cô rất giận, hung tợn làm mặt quỷ với hắn rồi sau đó như một làn khói chui xuống dưới mặt bàn, không học thì uổng phí!

Người nào đó bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: … Lá gan gan của cô vẫn rất lớn, hay là do chủ nhân như hắn không đủ uy hiếp? Hắn tự hỏi…

Những ngày kế tiếp, vì để trở về nhà mà mà cô nỗ lực, chăm chú học tập chữ viết ở Ma giới, so với việc học tiếng anh còn nỗ lực hơn, dĩ nhiên, đây là chuyện không thể cùng so sánh . Học không tốt tiếng anh chưa chắc sẽ chết người, học không tốt cái này… Thật đúng là có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Bất tri bất giác, cô đi tới thế giới này cũng đã hơn một tháng rồi.

Về bọn Esther, vẫn như cũ không có tin tức.

—— Có phải đã quên mất cô rồi hay không?

Mỗi khi có suy nghĩ thế này thì cô luôn dùng sức lắc đầu một cái, cô biết mình không nên nghi ngờ bọn họ, cũng giống như cô đang cố gắng, bọn họ cũng nhất định đang cố gắng làm cái gì đó.

Mặc dù không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người khác, nhưng cô cũng vô cùng nguyện ý, kiên nhẫn chờ đợi.

Mà trên thực tế, suy đoán của cô cũng không có sai lắm so với thực tế, mà vấn đề duy nhất chính là_______

Rốt cuộc cũng tích góp đủ ma lực rồi!!! Trên tay Thạch Vịnh Triết cầm đầy kẹo que, ngồi ở ghế dựa ven đường, liên tục thở dốc.

Một lát sau, Esther cầm một cái túi rỗng đi đến: Chúc mừng. Nhân tiện đưa cây kẹo que cuối cùng trong túi ra: Muốn ăn để bổ sung thể lực không?

Thạch Vịnh Triết: … Cậu yên lặng giơ kẹo trong tay lên: Ta thấy tụi nó đã muốn nôn rồi có được hay không?

Cực khổ rồi.

Chậc, tên ngu ngốc đó, đợi đến lúc bắt được cô ấy, nhất định phải dạy dỗ thật tốt một lần!”

Mặc dù trên mặt Esther không có một chút thay đổi, trong mắt lại thoáng qua ý cười, ý tứ vô cùng rõ ràng —— Esther hoàn toàn không nghĩ là thiếu niên ở trước mắt mình có thể đắc thủ.

Đi, trở về thôi.

Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa đứng lên, nâng cằm với hắn, mặc dù cũng coi như là quen biết rất lâu với cái người tên là Esther này nhưng vẫn không tính là quen thuộc, nhưng dù như vậy, vì phải đến cái nơi gọi là “Ma giới” để đón người nào đó bị mất tích, bọn họ không thể không hợp tác.

Dưới tình huống không có Ma vương muốn mạnh mẽ mở được lối đi thông tới Ma giới, phải có một người có năng lực Không gian”.

Bốn vị Thủ Hộ Giả bên đó và ba con thánh thú của cậu, tất cả đều không phù hợp, cho nên, mọi người gửi gắm hi vọng vào con thánh thú thứ tư cậu sẽ triệu hồi.

Vấn đề nằm ở chỗ cậu mới vừa triệu hồi thánh thú mới, ma lực hoàn toàn không đủ.

Ước chừng nỗ lực khoảng ba ngày, mắt thấy danh tiếng của mình trong lòng những đứa trẻ càng ngày càng thối, thậm chí xuất hiện cả lời khen tên trộm kẹo che mặt vô sỉ , cuối cùng cậu cũng hoàn thành công việc cực khổ tích lũy ma lực.

Không sai, ba ngày!

Trong lúc đó, Mạc Vong đã ở Ma giới chờ đợi suốt một tháng.

1-10.

Tất cả mọi người đều không biết, thời gian ở thế giới này và Ma giới không giống nhau.

Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết không biết cũng rất bình thường.

Mà Thủ Hộ Giả và Thánh Thú cũng là lần đầu tiên tới thế giới này, cho nên không có phương pháp trực quan so sánh hai thế giới với nhau.

Trời xui đất khiến mới tạo ra Bi kịch như vậy.

Ngày thứ tư, lời nguyền trong cơ thể Esther được Mã Nhĩ Đức hoàn toàn tiêu trừ.

Cùng ngày này, Thạch Vịnh Triết thành công triệu hoán ra thánh thú có năng lực không gian —— một con chim nhỏ tên là Yoja .

Hình như nó rất nổi danh, bởi vì Brad và ba người… Không đúng, ba thú vậy mà đều biết nó, hơn nữa khi phát hiện là thánh thú này, trong nháy mắt mấy người rối rít nhượng bộ lui binh.

Trời ạ! Tại sao lại là người này!

Saka ta cái gì cũng không thấy… Cái gì cũng không thấy!

Chậc, thật là tình huống bết bát nhất.

Bởi vì cố gắng triệu hồi một lần nên sức cùng lực kiệt, Thạch Vịnh Triết không biết nói gì, mồ hôi đầm đìa ngồi dưới đất, có chút không hiểu, hỏi: Các ngươi bị sao vậy? Thánh thú này không phải là một con chim sao?

Là một con chim?

Cả người có lông tơ màu vàng, con chim lông xù giống như lặp lại lời nói cậu nói để nghiền ngẫm, trong lúc sững sờ, Thạch Vịnh Triết có loại ảo giác —— con chim này có loại khí thế của “ma quỷ”. Không đợi hắn phân biệt được nguyên nhân, câu thứ hai của đối phương đã truyền đến ——

Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?

Sao?

Thạch Vịnh Triết chưa nói dứt lời, đột nhiên con chim kia giống như hỏa tiễn màu vàng nhắm vào cậu đánh tới, miệng còn hô to: Giết!!!

Gì vậy? A!!!

A!

A a!

A a a!!!



Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, ba con thú không quá phúc hậu chắp tay, cùng nhau chui xuống gầm giường trong phòng ngủ.

Mấy người cách vách nghe thấy tiếng la hét liên miên không dứt, vô cùng tò mò.

Dũng giả đại nhân đang làm cái gì?

Luyện giọng để triệu hồi?

Ừm, có thể.

Mặc dù nghe không rõ, nhưng hình như có vẻ rất lợi hại.



Thạch Vịnh Triết đáng thương, cứ như vậy bị Người bạn nhỏ của chính mình đụng đầu, hoa mắt, ngất đi.

Sau đó, cuối cùng cậu cũng biết vì sao những tên kia muốn trốn người này, bởi vì nó được gọi là Cuồng chiến đấu , mỗi ngày chuyện thích làm nhất chính là đi tìm cái thánh thú khác, sau đó đánh nhau.

Đối phương nói chuyện, nó sẽ nói người ta đang giễu cợt mình, liều lĩnh giết.

Đối phương không nói lời nào, nó sẽ nói người ta không coi mình ra gì, liều lĩnh


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status