Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu của dì Trương.
Vong Vong, tên tiểu tử thối kia lại ngủ nướng nữa hả? Đánh cho nó tỉnh đi!
... Mạc Vong nghẹn họng không nói được gì, thật ra thì tiểu tử thối không có ngủ nướng, đáng tiếc vẫn bị cô đánh.
Thạch Vịnh Triết suýt nữa thì hộc máu, đây là mẹ ruột của hắn đó sao? Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà đáp lại một câu: Mẹ, con là do mẹ nạp tiền điện thoại được tặng kèm sao?
Mạc Vong cười “phốc” một tiếng, nhận được một ánh mắt xem thường của anh chàng trúc mã như thường lệ, đương nhiên cô cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt lại, sau đó chỉ nghe dì Trương đáp lời cực kỳ sắc bén: “Không, lúc mua khoai tây tiện thể được tặng thôi”.
Ha ha ha ha ha ha... Mạc Vong rốt cục cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, Thạch Vịnh Triết, cậu là hành tây sao?
Câm miệng đi ngu ngốc!
Tên khốn, không được vò đầu tôi!
Sau một lúc ầm ĩ, chàng trai và cô gái đồng thời bước ra, chỉ khác là người trước thì lập tức đi rửa mặt, người còn lại thì bắt đầu thưởng thức bữa sáng thơm ngào ngạt. Thừa dịp Thạch Vịnh Triết không có ở đây, Mạc Vong nói chuyện mình muốn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, sau đó nhìn thấy dì Trương hơi ngớ ra một chút, một giây sau liền cười đồng ý, giờ mới hiểu “tình huống thân thể” của cô cũng không phải là chuyện bí mật vậy.
Ít nhất thì dì Trương cũng đã rõ.
Vong Vong...
Sao ạ?
Con...
Mẹ, bữa sáng của con đâu? Thạch Vịnh Triết rất không đúng lúc mà ngắt ngang cuộc trò chuyện.
Ăn ăn ăn, con chỉ biết có ăn thôi!
... Hắn đã trêu chọc ai chứ?
Sau khi ăn xong, Mạc Vong vọt nhanh về nhà, chuẩn bị đến trường, chẳng ngờ lại thấy Esther đứng đợi ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bệ hạ, ngài muốn đến trường học cùng vị thiếu niên kia sao?
Đúng vậy, sao thế? Tuy rằng cô thực sự không muốn, nhưng chú Thạch và dì Trương cứ khăng khăng hai người phải cùng đi mới an toàn, hơn nữa bọn họ vốn học cùng lớp, chuyện này đã sớm thành thói quen.
Vậy thì thanh niên đột nhiên quỳ một chân, hành lễ khẩn cầu, Xin cho phép Esther tôi theo hầu hạ bên người ngài.
... Hả? Mạc Vong ngây người, một lát sau, cô nuốt nước miếng, Ý của anh không phải là —— muốn theo tôi đi học đó chứ?
Đúng là như thế, xin...
Cô lập tức ngắt lời hắn: Không được! Ở nhà như vậy thì thôi đi, cô không muốn ở trường cũng bị người ta xem là con ngốc đâu, Tuyệt đối không được! Giống như sợ chưa đủ lực uy hiếp, cô bồi thêm một câu.
... Esther âm thầm giằng xé, mệnh lệnh của ma vương hắn phải tuyệt đối phục tùng, nhưng mà... Hắn cúi đầu thật thấp, Bệ hạ, xin ngài ít nhất cũng cho phép tôi ngầm bảo vệ ngài an toàn.
Có cần thiết phải làm đến mức này hay không? Mạc Vong rất nghi hoặc, cô chỉ đi học thôi, cũng không phải ra chiến trường đánh giặc, huống hồ, Tôi cũng đâu có đi một mình. Tuy tên Thạch Vịnh Triết kia không đáng tin, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô gặp chuyện không may.
Chính vì thế mới nguy hiểm.
... Hả?
Ngay sau đó, thanh niên dùng khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm nói ra lời khiến Mạc Vong kinh nhạc không thôi: “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng sự việc đêm qua chỉ là ngẫu nhiên?”.
Không phải sao?
Đúng vậy. Esther gật đầu, Nếu vừa rồi tôi không nhìn lầm, vị thiếu niên kia hẳn đã bị linh hồn dũng giả nhập vào người.
Cái gì? Mạc Vong không còn gì để nói, cừ thật, ma vương xuất hiện còn chưa tính, bây giờ dũng giả cũng nhảy ra? Nói vậy là tên của cô với Thạch Vịnh Triết đặt không tốt rồi hả?
#Cha mẹ không có trách nhiệm vô cùng tai hại# hàng loạt!
Rồi sau đó, theo như Esther giải thích thì sự tình đại khái là như vầy:
Dũng giả là thiên địch của ma vương, bất kể là thế giới nào cũng đều phải tồn tại, mà ý nghĩa tồn tại của hắn... Đúng vậy, chính là chuyên môn đi chọc tức ma vương. Phương thức sinh ra là bị “linh hồn dũng giả” nhắm trúng, tiêu chuẩn tuyển chọn không rõ ràng, nam nữ già trẻ thậm chí các loại thú vật đều có khả năng trở thành dũng giả. Mà một khi bị ám vào người, Dũng giả sẽ tự động có được một bộ “dũng giả kiếm pháp” nghe nói là rất lợi hại, d-đ-l-q-đ lấy việc đạp đổ ma vương làm mục tiêu, từ đó về sau bắt đầu kiếp sống khiêu chiến vô tận.
Sau khi nghe xong, quả thực Mạc Vong sợ ngây người, nói vậy, cô với tên Thạch Vịnh Triết kia là thiên địch sao?
Không... Không phải đâu...
Hình như tên kia không biết mình đã trở thành dũng giả!
Bởi vì hắn còn đang trong thời kỳ dung hợp.
... Không có cách giải quyết sao?
Kết quả lại làm cho cô gái thất vọng, Esther nhẹ nhàng lắc đầu: Cho dù ngài có giết chết thể xác kia, hồn dũng giả cũng sẽ chọn dũng giả mới.
... Chuyện giết người gì gì đấy làm được mới lạ đó?
Hơn nữa căn cứ vào giá trị ma lực của bệ hạ ngài, nếu tùy tiện giết người sẽ bị khấu trừ thành số âm.
Mạc Vong hộc máu: Chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị hắn đánh?
Không, cũng không phải như thế. Esther giải thích nói, Nếu ngài chỉ phản kháng thì không sao. Đương nhiên, ngọai trừ giết người, giết người dưới bất kỳ tình huống nào thì ngài cũng đều bị khấu trừ giá trị ma lực, dù sao ma vương cũng là do thiện ý của mọi người kết hợp mà thành”.
... Có cảm giác tam quan vừa bị giáng cho một cú nặng nề. Mạc Vong buồn bực vỗ vỗ mặt, “Tôi cảm thấy thật không công bằng”.
?
Anh xem, tôi phải liều mạng tích lũy giá trị ma lực mới có thể sử dụng ma pháp, mà dũng giả chỉ cần bị chiếm thân là cái gì cũng có. Nếu là người khác trở thành dũng giả thì cũng chẳng sao, vấn đề ở đây chính là Thạch Vịnh Triết, thật sự làm cho người ta cực kỳ rối rắm!
Kết quả thanh niên lại lắc lắc đầu: Không, đều không phải như thế.
Hở?
Để sử dụng kiếm pháp, dũng giả cũng cần phải tích lũy giá trị ma lực .
Thật, thật vậy sao?
Đúng vậy.
Mạc Vong đang muốn hỏi tiếp, đã thấy thiếu niên nọ ra khỏi cửa, nhìn cô còn đang mặc áo ngủ bằng ánh mắt rất không kiên nhẫn, nhíu mày nói: Còn chưa xong nữa hả?
A, Xong ngay! Thiếu chút nữa quên, đến trường mới là chuyện chính.
Cô vội vã muốn lao vào nhà thay quần áo, chợt thấy thanh niên kia không biết từ đâu mà dâng quần áo của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc như cầm quốc bảo.
Mời dùng.
Cảm... Ê! Mạc Vong đoạt lấy quần áo trong tay hắn, Có thể đừng tùy tiện đụng tới quần áo của tôi được không vậy?
Đây là chức trách của thuộc hạ.
... Cho dù có động vào, anh không thể kẹp nội y vào trong áo ngoài sao? Lại còn nghênh ngàng đặt ở trên cùng nữa, hắn muốn làm cái gì vậy chứ? Hơn nữa Thạch Vịnh Triết còn đang đứng ngay cửa kìaaaaaa!
Sắp xếp quần áo theo đúng trình tự có thể tiết kiệm thời gian của ngài một cách hữu hiệu”.
... Cô hoàn toàn không thiếu chút thời gian này có được hay không? Mạc Vong sắp hộc máu đến nơi, nhìn sang thiếu niên ngoài cửa, lòng tràn đầy kỳ vọng hỏi: “Cậu không nhìn thấy gì cả, đúng không?
Lại bi kịch nhận được câu trả lời ác liệt: Cậu thì có gì đẹp mặt!
... QAQ chắc chắn là thấy rồi chứ gì? Hắn biểu hiện như vậy thì tuyệt đối đã thấy!
Cô gái đang vô cùng rối rắm nên nào đâu chú ý, thiếu niên mạnh mẽ quay đầu, lỗ tai đỏ rực hết cả, cô chỉ lo trách móc Esther: Lần sau không được làm loại chuyện này nữa! Biết không? Tuyệt đối không được, đây là mệnh lệnh!
... Vâng .
... Người này rốt cuộc có chỗ nào không tình nguyện vậy chứ? Thấy thế nào thì người nên buồn bực cũng là cô đây có được hay không?
--Sulli & Mèo Mạnh Mẽ--
Vong Vong, tên tiểu tử thối kia lại ngủ nướng nữa hả? Đánh cho nó tỉnh đi!
... Mạc Vong nghẹn họng không nói được gì, thật ra thì tiểu tử thối không có ngủ nướng, đáng tiếc vẫn bị cô đánh.
Thạch Vịnh Triết suýt nữa thì hộc máu, đây là mẹ ruột của hắn đó sao? Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà đáp lại một câu: Mẹ, con là do mẹ nạp tiền điện thoại được tặng kèm sao?
Mạc Vong cười “phốc” một tiếng, nhận được một ánh mắt xem thường của anh chàng trúc mã như thường lệ, đương nhiên cô cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt lại, sau đó chỉ nghe dì Trương đáp lời cực kỳ sắc bén: “Không, lúc mua khoai tây tiện thể được tặng thôi”.
Ha ha ha ha ha ha... Mạc Vong rốt cục cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, Thạch Vịnh Triết, cậu là hành tây sao?
Câm miệng đi ngu ngốc!
Tên khốn, không được vò đầu tôi!
Sau một lúc ầm ĩ, chàng trai và cô gái đồng thời bước ra, chỉ khác là người trước thì lập tức đi rửa mặt, người còn lại thì bắt đầu thưởng thức bữa sáng thơm ngào ngạt. Thừa dịp Thạch Vịnh Triết không có ở đây, Mạc Vong nói chuyện mình muốn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, sau đó nhìn thấy dì Trương hơi ngớ ra một chút, một giây sau liền cười đồng ý, giờ mới hiểu “tình huống thân thể” của cô cũng không phải là chuyện bí mật vậy.
Ít nhất thì dì Trương cũng đã rõ.
Vong Vong...
Sao ạ?
Con...
Mẹ, bữa sáng của con đâu? Thạch Vịnh Triết rất không đúng lúc mà ngắt ngang cuộc trò chuyện.
Ăn ăn ăn, con chỉ biết có ăn thôi!
... Hắn đã trêu chọc ai chứ?
Sau khi ăn xong, Mạc Vong vọt nhanh về nhà, chuẩn bị đến trường, chẳng ngờ lại thấy Esther đứng đợi ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bệ hạ, ngài muốn đến trường học cùng vị thiếu niên kia sao?
Đúng vậy, sao thế? Tuy rằng cô thực sự không muốn, nhưng chú Thạch và dì Trương cứ khăng khăng hai người phải cùng đi mới an toàn, hơn nữa bọn họ vốn học cùng lớp, chuyện này đã sớm thành thói quen.
Vậy thì thanh niên đột nhiên quỳ một chân, hành lễ khẩn cầu, Xin cho phép Esther tôi theo hầu hạ bên người ngài.
... Hả? Mạc Vong ngây người, một lát sau, cô nuốt nước miếng, Ý của anh không phải là —— muốn theo tôi đi học đó chứ?
Đúng là như thế, xin...
Cô lập tức ngắt lời hắn: Không được! Ở nhà như vậy thì thôi đi, cô không muốn ở trường cũng bị người ta xem là con ngốc đâu, Tuyệt đối không được! Giống như sợ chưa đủ lực uy hiếp, cô bồi thêm một câu.
... Esther âm thầm giằng xé, mệnh lệnh của ma vương hắn phải tuyệt đối phục tùng, nhưng mà... Hắn cúi đầu thật thấp, Bệ hạ, xin ngài ít nhất cũng cho phép tôi ngầm bảo vệ ngài an toàn.
Có cần thiết phải làm đến mức này hay không? Mạc Vong rất nghi hoặc, cô chỉ đi học thôi, cũng không phải ra chiến trường đánh giặc, huống hồ, Tôi cũng đâu có đi một mình. Tuy tên Thạch Vịnh Triết kia không đáng tin, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô gặp chuyện không may.
Chính vì thế mới nguy hiểm.
... Hả?
Ngay sau đó, thanh niên dùng khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm nói ra lời khiến Mạc Vong kinh nhạc không thôi: “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng sự việc đêm qua chỉ là ngẫu nhiên?”.
Không phải sao?
Đúng vậy. Esther gật đầu, Nếu vừa rồi tôi không nhìn lầm, vị thiếu niên kia hẳn đã bị linh hồn dũng giả nhập vào người.
Cái gì? Mạc Vong không còn gì để nói, cừ thật, ma vương xuất hiện còn chưa tính, bây giờ dũng giả cũng nhảy ra? Nói vậy là tên của cô với Thạch Vịnh Triết đặt không tốt rồi hả?
#Cha mẹ không có trách nhiệm vô cùng tai hại# hàng loạt!
Rồi sau đó, theo như Esther giải thích thì sự tình đại khái là như vầy:
Dũng giả là thiên địch của ma vương, bất kể là thế giới nào cũng đều phải tồn tại, mà ý nghĩa tồn tại của hắn... Đúng vậy, chính là chuyên môn đi chọc tức ma vương. Phương thức sinh ra là bị “linh hồn dũng giả” nhắm trúng, tiêu chuẩn tuyển chọn không rõ ràng, nam nữ già trẻ thậm chí các loại thú vật đều có khả năng trở thành dũng giả. Mà một khi bị ám vào người, Dũng giả sẽ tự động có được một bộ “dũng giả kiếm pháp” nghe nói là rất lợi hại, d-đ-l-q-đ lấy việc đạp đổ ma vương làm mục tiêu, từ đó về sau bắt đầu kiếp sống khiêu chiến vô tận.
Sau khi nghe xong, quả thực Mạc Vong sợ ngây người, nói vậy, cô với tên Thạch Vịnh Triết kia là thiên địch sao?
Không... Không phải đâu...
Hình như tên kia không biết mình đã trở thành dũng giả!
Bởi vì hắn còn đang trong thời kỳ dung hợp.
... Không có cách giải quyết sao?
Kết quả lại làm cho cô gái thất vọng, Esther nhẹ nhàng lắc đầu: Cho dù ngài có giết chết thể xác kia, hồn dũng giả cũng sẽ chọn dũng giả mới.
... Chuyện giết người gì gì đấy làm được mới lạ đó?
Hơn nữa căn cứ vào giá trị ma lực của bệ hạ ngài, nếu tùy tiện giết người sẽ bị khấu trừ thành số âm.
Mạc Vong hộc máu: Chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị hắn đánh?
Không, cũng không phải như thế. Esther giải thích nói, Nếu ngài chỉ phản kháng thì không sao. Đương nhiên, ngọai trừ giết người, giết người dưới bất kỳ tình huống nào thì ngài cũng đều bị khấu trừ giá trị ma lực, dù sao ma vương cũng là do thiện ý của mọi người kết hợp mà thành”.
... Có cảm giác tam quan vừa bị giáng cho một cú nặng nề. Mạc Vong buồn bực vỗ vỗ mặt, “Tôi cảm thấy thật không công bằng”.
?
Anh xem, tôi phải liều mạng tích lũy giá trị ma lực mới có thể sử dụng ma pháp, mà dũng giả chỉ cần bị chiếm thân là cái gì cũng có. Nếu là người khác trở thành dũng giả thì cũng chẳng sao, vấn đề ở đây chính là Thạch Vịnh Triết, thật sự làm cho người ta cực kỳ rối rắm!
Kết quả thanh niên lại lắc lắc đầu: Không, đều không phải như thế.
Hở?
Để sử dụng kiếm pháp, dũng giả cũng cần phải tích lũy giá trị ma lực .
Thật, thật vậy sao?
Đúng vậy.
Mạc Vong đang muốn hỏi tiếp, đã thấy thiếu niên nọ ra khỏi cửa, nhìn cô còn đang mặc áo ngủ bằng ánh mắt rất không kiên nhẫn, nhíu mày nói: Còn chưa xong nữa hả?
A, Xong ngay! Thiếu chút nữa quên, đến trường mới là chuyện chính.
Cô vội vã muốn lao vào nhà thay quần áo, chợt thấy thanh niên kia không biết từ đâu mà dâng quần áo của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc như cầm quốc bảo.
Mời dùng.
Cảm... Ê! Mạc Vong đoạt lấy quần áo trong tay hắn, Có thể đừng tùy tiện đụng tới quần áo của tôi được không vậy?
Đây là chức trách của thuộc hạ.
... Cho dù có động vào, anh không thể kẹp nội y vào trong áo ngoài sao? Lại còn nghênh ngàng đặt ở trên cùng nữa, hắn muốn làm cái gì vậy chứ? Hơn nữa Thạch Vịnh Triết còn đang đứng ngay cửa kìaaaaaa!
Sắp xếp quần áo theo đúng trình tự có thể tiết kiệm thời gian của ngài một cách hữu hiệu”.
... Cô hoàn toàn không thiếu chút thời gian này có được hay không? Mạc Vong sắp hộc máu đến nơi, nhìn sang thiếu niên ngoài cửa, lòng tràn đầy kỳ vọng hỏi: “Cậu không nhìn thấy gì cả, đúng không?
Lại bi kịch nhận được câu trả lời ác liệt: Cậu thì có gì đẹp mặt!
... QAQ chắc chắn là thấy rồi chứ gì? Hắn biểu hiện như vậy thì tuyệt đối đã thấy!
Cô gái đang vô cùng rối rắm nên nào đâu chú ý, thiếu niên mạnh mẽ quay đầu, lỗ tai đỏ rực hết cả, cô chỉ lo trách móc Esther: Lần sau không được làm loại chuyện này nữa! Biết không? Tuyệt đối không được, đây là mệnh lệnh!
... Vâng .
... Người này rốt cuộc có chỗ nào không tình nguyện vậy chứ? Thấy thế nào thì người nên buồn bực cũng là cô đây có được hay không?
--Sulli & Mèo Mạnh Mẽ--
/139
|