Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 79 - Chương 57.2

/139


Phần hai

Edit: rubymoon2710

Bởi đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, nên dọc theo đường đi cô gái có vẻ có chút tâm sự nặng nề.

Về điểm này, thanh niên đứng ở bên cạnh cô hiển nhiên cũng nhận ra, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô , nhưng cũng biết, loại thời điểm này, giữ yên lặng mới là lựa chọn chính xác nhất.

Mà quả thật chính là như vậy, bởi vì coi như là có hỏi, rồi cô nguyện ý bày tỏ. . . . . . Thì cũng không biết nên nói cái gì.

Bởi vì Mạc Vong căn bản không biết tâm trạng kỳ lạ này là từ đâu mà đến.

Hai người cứ như trầm mặc như vậy đi tới phòng y tế, mới đi tới cửa, đã ghe thấy bên trong truyền ra giọng nói giọng nói thanh thúy của cô gái, Mạc Vong đoán, có lẽ là bạn của cô gái bị thương lúc nãy.

——Không biết cô gái kia thế nào rồi.

——Có bị thương không?

—— Chắc là không có chuyện gì đâu?

Nghĩ như thế, cô đột nhiên có một chút xấu hổ, khi nghe điện thoại đối phương vẫn còn ở khu vực lễ đường, nhưng mà bây giờ đã chạy tới nơi, mà cô vốn cánh nơi này xong xa mãi bây giờ mới đến nơi.

Nếu như người bất tỉnh là Tô Đồ Đồ hay Tiểu Lâu, cô sẽ. . . . . . Phi phi phi! Họ chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may!

Như vậy, có phải cô có chút ích kỷ rồi hay không?

Cuối cùng thì, vẫn phải đem trả lại điện thoại cho người ta mới phải chứ.

Vì vậy Mạc Vong hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra, Vật cản bị loại bỏ, tình cảnh bên trong cũng tự nhiên hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng ——

Bởi vì phòng y tế cực kỳ vắng vẻ, nên hình như cô gái bị hôm mê được thiếu niên đặt tựa vào trên chiếc giường gần nhất, màn vải cũng không có kéo xuống, mà nữ sinh cũng không biết đã khôi phục ý thức từ khi nào, giờ phút này đang ngồi dựa lưng vào gối đầu, xem bộ dáng hình như là không có vấn đề gì lớn, bởi vì trên mặt cô gái phút này còn đang nở nụ cười, nụ cười vô cùng cuốn hút ấy vừa nhìn đã biết là xuất phát từ nội tâm.

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng ở bên giường, chắc cô ấy chính là Tiểu Khả rồi? Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn chăm chú vào thiếu niên cũng đang đứng giống mình, lại nhìn bạn mình một chút, rồi hé miệng cười trộm.

Còn Thạch Vịnh Triết thì một tay gãi đầu, một tay cầm điện thoại di động, cúi đầu không biết đang nói cái gì.

Ngay sau đó, nữ sinh tóc dài đang ngồi trên giường chắp tay trước ngực, giống như đang khẩn cầu, thiếu niên hơi đắn đo một lát, trên mặt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, gật đầu một cái.

Trong nháy mắt nữ sinh kia cười càng thêm rực rỡ, trong miệng không ngừng nói Cám ơn cậu! , cho dù là đứng ở cửa Mạc Vong cũng có thể cảm nhận được giọng nói này không tự chủ mà đã gia tăng âm lượng, cô lui lại theo bản năng, trực giác nói cho cô biết, không khí trước mắt không hoan nghênh sự gia nhập của cô, hoặc là nói, nơi này căn bản đang bài xích sự gia nhập của cô.

Chẳng biết tại sao, cô lại cảm thấy có chút khổ sở.

Trái tim ê ẩm, chóp mũi cũng ê ẩm, thật giống như thứ gì đó trân quý đã bị đoạt đi.

Có lẽ là bởi cảm giác kỳ lạ này, nhất thời Mạc Vong không đứng vững bước chân, toàn bộ cơ thể ngã về phía sau, thật may là Esther đã vững vàng đỡ được cô, giọng điệu mang tên Lo lắng vô cùng rõ ràng, phập phồng hỏi: Bệ hạ, ngài không có sao chứ?

Không, tôi không sao. Cô gái lắc đầu một cái, rồi sau đó phát hiện, bởi vì tiếng động ngoài này,ba người trong phòng đều đang nhìn cô.

—— Lại tới. . . . . .

—— Cái loại cảm giác giống như mình đang rình coi bí mật của người khác. . . . . .

Cảm thấy vô cùng lúng túng, cô gái vội vàng khoát tay áo: Không phải tôi cố ý muốn vào đâu, tôi chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . .Tôi là tới trả đồ!

Ah? Điện thoại di động đâu?

Lúc này cô mới phát hiện ra, bởi vì động tác vừa rồi, chiếc điện thoại di động màu bạc kia đã trượt khỏi tay của cô, rơi xuống đất.

Mạc Vong vội vàng nhặt điện thoại lên, hai tay cầm lấy rồi bước tới thật nhanh: Tôi tôi tôi tôi tôi nhặt được trong toilet, là của cậu phải không? Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý làm rơi đâu. . . . . . Tôi. . . . . .

Thật là. Thạch Vịnh Triết thở dài,: Tại sao cậu luôn liều lĩnh như vậy chứ? Làm cho người ta hoàn toàn không yên tâm một chút nào có được không? Rời cô một lát cũng phải suy tính thật cẩn thận, để tránh cô gặp phải Tổn hại” gì . Thậm chí. . . . . . Hận không thể thu nhỏ cô lại rồi nhét vào trong túi áo, mang theo bên người , như vậy mới không cần phải lo lắng.

Chỉ là. . . . . . Điều này hiển nhiên là không thể nào, mặc dù rất muốn những cũng chỉ có thể nghĩ một chút thôi.

. . . . . . Mạc Vong lặng lẽ cúi đầu, loại thời điểm này đáng lẽ cô nên trả lời Ai cần cậu lo! mới đúng chứ? Nhưng không biết vì sao, bây giờ cô thật sự không muốn nói ra câu này.

Không được đáp lại như bình thường cũng khiến thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái, hắn hơi nghi ngờ nhìn Tiểu Thanh Mai một cái, nhưng không có nhận được một ánh mắt nào, cho dù là ánh mắt Tức giận cũng không có.

Cám ơn cậu. Nữ sinh Trên giường nhận lấy điện thoại di động, thật lòng nói lời cám ơn.

Không, không cần khách khí. Mạc Vong vội vàng lắc đầu.

Có phải điện thoại bị làm rơi hay không? Nữ sinh tên Tiểu Khả đột nhiên mở miệng, chỉ vào một góc của chiếc điện thoại màu bạc,: Cậu xem, chỗ này hình như là bị tróc sơn rồi?

Mạc Vong vội vàng nói xin lỗi: . . . . . . Thật xin lỗi! Dù thế nào, quả thật là cô làm hư đồ của đối phương.

Nữ sinh liền vội




/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status