Cửu U Long Giới

Chương 205: Sự rung động của Tân Ba Đạt

/363


Trăng tròn vừa lặn thoắt cái đã trôi qua mấy ngày. Mấy ngày này, Bạch Khởi ra tiền phương một chuyến. Nơi đó vẫn giữ được sự yên bình. Bạch Khởi thị sát một lượt, bố trí bốn Quân đoàn rồi bắt tay vào xây dựng La Đức hành tỉnh. La Đức hiện nay vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.

Đầu tiên là vấn đề Phiến quân và đạo tặc. Qua vài ngày truy quét, những tên trộm trong La Đức Thành phần lớn đã bị tiêu diệt. Trước đó, những băng nhóm trộm cướp trong thành đã bị Hắc Y Quân làm náo loạn cả lên. Bốn băng nhóm đạo tặc đã bị Hắc Y Quân tiêu diệt, đạo tặc trong thành chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Sau khi Bạch Khởi điều động binh mã truy quét trên quy mô lớn, đạo tặc chẳng còn lại bao nhiêu. Những tên còn lại đều chạy trốn khỏi thành. Bọn chúng thường nói với nhau:

- La Đức nguy hiểm lắm… nên đến nơi khác thôi.

Còn về Phiến quân, tuy đã bị tiêu diệt nhưng vẫn còn không ít tên trốn vào rừng già Lương Sơn, muốn quét sạch cũng không phải chuyện dễ. Tuy thời gian này Bạch Khởi đã hạ lệnh thu hồi bảy mươi hai thành trì, đồng thời xây dựng một đội Thành Vệ Quân lên tới hơn năm vạn. Nhưng hiện nay đội quân này vẫn chưa hình thành, việc phòng ngự trong thành là rất mỏng. Nếu không phải vẫn còn hai đạo quân đóng quân trong thành, nếu không phải Bạch Khởi mệnh lệnh đội quân phòng vệ điều động ba vạn người bao vây trong ngoài La Đức Thành, chỉ sợ rằng toán Phiến quân kia đã đánh vào rồi.

Vì thế Bạch Khởi rất đau đầu về toán Phiến quân này, cũng may rốt cục cũng có thể dựa vào sức mạnh quân sự hùng hậu, quét sạch bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Toán Phiến quân đó nhiều nhất cũng chỉ có một hai vạn tên, trong mắt Bạch Khởi chẳng đáng một xu…

Tất nhiên vẫn còn việc Bạch Khởi phải làm đó là vấn đề dân số trong thành. Kẻ khiến người ta phải đau đầu là cái tên Vạn Lý Vân kia, Thôi La dần dần đã bị hắn làm cho trống không. Tuy thời gian không dài nhưng năng lực làm việc và hiệu quả công việc của Vạn Lý Vân đúng là làm người ta phải thán phục. Chỉ trong vài ngày Thôi La đã bị hắn làm cho trống không. Hắn còn có một chính sách mới, cả La Đức Thành giảm thuế từ mười xuống còn một, thu hút những du dân các nơi đến La Đức, và còn nhiều phương pháp khác để phát triển La Đức cũng nhau các loại tài nguyên nơi này… Tất cả đều góp thêm vào phần thu nhập của La Đức. Thương hội Tử Kinh Hoa của A Lý cũng đã chuyển đến chỗ của Bạch Khởi. Có điều Bạch Khởi quá bận, không có thời gian để gặp A Lý. Mà A Lý chỉ ở lại có hai ngày ngắn ngủi đã phải đi rồi. Tuy rằng Tổng bộ Thương hội Tử Kinh Hoa đã dời đến La Đức, sau này cũng chủ yếu phát triển ở đây, nhưng hiện nay thương hội vẫn chủ yếu hoạt động ở Đế Đô của Đế Quốc và các vùng lân cận. A Lý vẫn phải ‘trấn thủ’ ở Đế Đô.

o0o

- Tiểu tử… Cái tên tiểu tử ngươi đến La Đức này lâu như vậy mà không đến thăm ta một lần? Muốn lão già ta đích thân đến tìm ngươi hả?

Trong lúc Bạch Khởi đang suy nghĩ xem làm thế nào xử lý công việc trong thành thì có tiếng nói vang lên sau lưng hắn.

Trước lúc đó hắn hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Giọng nói toát ra một khí thế làm Bạch Khởi giật mình, toát mồ hôi lạnh. Hắn quay người lại nhìn đối phương. Một người áo đen xuất hiện trước mắt hắn, trên mặt vẫn còn che mạng, ánh mắt có phần hung hãn nham hiểm. Bạch Khởi lặng người đi một lúc, ngay sau đó đã hiểu ngay, người đó không ai khác chính là Cửu Tinh Đấu Vương của Sư Tộc, Tân Ba Đạt. Nhìn dáng người cao hai mét, lại có thể xuất hiện sau lưng mình không chút tiếng động, ngoài Cửu Tinh Đấu Vương Tân Ba Đạt ra, Bạch Khởi thật sự không nghĩ ra ai khác có bản lĩnh như vậy

- Ngươi đến tìm chủ nhân ta có mục đích gì ta không cần biết… nhưng tốt nhất ngươi nên tránh xa ra… ta không muốn lỡ tay giết chết ngươi. Tuy ngươi rất lợi hại, nhưng… ngươi trước nay không phải đối thủ của ta… thế nên ở đây tốt nhất ngươi nên thành thật một chút. Còn nữa… đừng có nói chuyện với chủ nhân ta bằng cái giọng ngạo mạn thế, tuy võ công của ngươi hơn chủ nhân ta không ít, nhưng chủ nhân ta sau này không đến lượt ngươi dám so sánh… Huống hồ… tuy ngươi lợi hại nhưng vẫn không phải đối thủ của ta.

Đúng lúc Tân Ba Đạt định ra vẻ thì một giọng nói vang lên. Một thanh trường kiếm sắc lạnh đã xuất hiện sau lưng Tân Ba Đạt. Lưu Dịch Tư không biết từ lúc nào đã đứng sau Tân Ba Đạt, vẻ mặt lạnh như băng.

Sau phút kinh hãi, Bạch Khởi thở phào một tiếng. Lúc đang định nói gì đó, hắn chợt suy nghĩ xem tại sao Lưu Dịch Tư không xuất hiện ngay khi Tân Ba Đạt bước vào mà ngay sau đó lại xuất hiện, đã thế còn đứng ngay sau, kề gươm vào cổ hắn. Điều đó làm Bạch Khởi vô cùng hài lòng.

Tuy rằng đã kết thành đồng minh với Tân Ba Đạt, cái lão già đó cũng không có ác ý gì với Bạch Khởi, thậm chí rất quan tâm hắn, nhưng cái bộ dạng ngạo mạn của hắn đúng là rất chướng mắt. Bây giờ thì hay rồi, có người dạy dỗ hắn. Lão Lưu xuất hiện như vậy làm Bạch Khởi cảm thấy mát mặt gấp bội phần. Bạch Khởi nhìn Tân Ba Đạt một cái, trong lòng vô cùng đắc ý:

- Hay lắm… sư tử thối, sau này ngươi dám huênh hoang trước mặt ta, để xem ta bảo Lão Lưu dạy dỗ ngươi thế nào… Ngươi chẳng phải là Cửu Tinh Đấu Vương sao? Võ công thậm chí là có thể so với Tam Tinh Đấu Hoàng… Nhưng Lão Lưu là Thất Tinh Đấu Hoàng, thậm chí còn có khả năng đột phá vượt bậc, ngươi chẳng cái thá gì so với ông ấy đâu.

Tân Ba Đạt giật mình nhìn Bạch Khởi, cười gượng rồi tháo khăn che mặt ra, thuận tay đặt thanh trường kiếm giắt bên hông sang bên cạnh, rồi giơ tay nói:

- Ta nói này… lão ca… Ngươi đừng có đánh bừa… Đều là người nhà cả mà… ta và tiểu tử này, à chủ nhân của ngươi là đồng minh,… đồng minh đó, ngươi biết không? Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải hợp tác đấy.

Nhưng tiếc thay, Lưu Dịch Tư vẫn đứng ở đó, không chút động đậy, rõ ràng là không thèm để ý đến lời của Tân Ba Đạt, chỉ nhìn Bạch Khởi, dường như đang đợi lệnh. Không thể không nói rằng từ khi Lão Lưu nói sẽ tuyệt đối trung thành với Bạch Khởi, tức là sẽ toàn tâm toàn ý làm theo lời của Bạch Khởi, hoàn toàn phục vụ như một nô bộc. Điều đó làm Bạch Khởi thấy có chút tủi thân cho ông lão này. Tiếc là, dù Bạch Khởi có nói thế nào thì Tân Ba Đạt nhất quyết không thay đổi, vẫn kính cẩn lễ phép bên cạnh hắn.

Bạch Khởi cảm thấy mình rất có thể diện, rất oai phong, cũng rất an toàn, rất thoải mái. Nhưng hắn cũng thấy rất áy náy với Lão Lưu. Dù sao người ta đường đường là Thất Tinh Đấu Hoàng, đến Vương Quốc nào cũng được trọng dụng, thế mà lại chịu thiệt thòi làm nô bộc cho Bạch Khởi.

- Này… Bạch Khởi ngươi mau bảo lão ca này bỏ kiếm ra đi… Chuyện này không đùa đâu…

Tân Ba Đạt thấy Lưu Dịch Tư rõ ràng không thèm để ý đến mình, liền hướng về phía Bạch Khởi gào to lên, giọng đầy vẻ thất vọng. Hắn cũng không ngờ rằng tự mình mạo muội đến tìm Bạch Khởi bây giờ lại lâm vào Cảnh này.

Tân Ba Đạt vốn định ra oai, thể hiện võ công của mình, đồng thời muốn để Bạch Khởi vốn đang ở địa vị cao phải ghi nhớ người đồng minh này, phải ghi nhớ hiệp ước với Thú tộc, phải nể sức mạnh của mình mà không dám bội tín. Nhưng bây giờ rơi vào hoàn Cảnh này, không những mục đích ban đầu không thành công mà tự mình cũng mất hết thể diện. Tân Ba Đạt vô cùng thất vọng, nhưng chỉ biết than chẳng còn cách nào. Cao thủ cấp Đấu Hoàng trên đời rất hiếm, Đấu Hoàng cao cấp thì càng như hiếm như khủng long… Ở một Đế Quốc ít nhất cũng phải vài trăm năm mới có một Đấu Hoàng xuất hiện, thế mà lần này lại gặp phải một tên… Huống hồ xem ra cũng ít nhất từ Lục Tinh trở lên, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng đứng sau mình, dễ dàng khoá chặt mình như vậy.

- Lão Lưu,… đều là người mình cả, ngươi không cần lo đâu…

Bạch Khởi mỉm cười nói, dứt lời thì Lưu Dịch Tư cũng hạ kiếm xuống. Lưu Đạt Ba vốn đang lo lắng bỗng thở phào một tiếng. Hắn nhìn Bạch Khởi muốn nói gì đó, nhưng định mở miệng, nhìn Lưu Dịch Tư lại thôi. Bộ dạng muốn nói mà không thốt ra lời làm Bạch Khởi buồn cười, đồng thời cũng hiểu được ý của hắn.

- Không có gì đâu… Lão Lưu cũng là người nhà… ngươi có chuyện gì cứ nói, cứ yên tâm… không có người thứ tư biết đâu.

Bạch Khởi mỉm cười đáp lại Tân Ba Đạt.

Bạch Khởi đã nói như vậy thì không nói cũng chẳng xong. Tân Ba Đạt nhìn Lão Lưu rồi lại nhìn Bạch Khởi:

- Ngươi không phải đã quên hiệp ước giữa chúng ta đấy chứ? Sao đến đây lâu như vậy mà không đến tìm bọn ta? Lẽ nào ngươi định phản bội bọn ta sao?

- Vớ vẩn… Làm gì có chuyện đó? Bạch Khởi ta là người như vậy sao? Chỉ là hiện tại chưa tiện lắm. Ngươi biết đấy, tuy La Đức đã là địa bàn của ta, nhưng dưới ta còn có đến hơn trăm vạn quân… Ta hy vọng điều gì chắc ngươi cũng hiểu. Hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát bọn họ. Việc đó cần có thời gian. Trong thời gian đó ta không muốn những chuyện khác làm ta phân tâm, vì thế đã không đến tìm Hắc Y Quân, cũng không đến tìm các ngươi… Sao ngươi không nghĩ xem… Nếu ta định bội ước, hứ… không phải Bạch Khởi ta tâng bốc, Hắc Y Quân đó chỉ cần một câu của ta bọn họ lập tức sẽ giải tán rồi gia nhập vào Thành Vệ Quân. Còn về các ngươi… ngươi cho là năm trăm Cuồng Sư Vệ, trừ ngươi ra có thể làm gì ta? Thủ hạ của ta có đến hơn trăm vạn quân, có thể dễ dàng bao vây rồi quét sạch các ngươi. Còn ngươi, ngươi nghĩ là có Lão Lưu ở đây, ta sẽ sợ ngươi sao?


/363

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status