Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 8.2

/198


Không lâu sau đó, cô ta nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua sào, giống như một chú cá linh hoạt.

 

Tiếng còi vang lên, giáo viên dạy thể dục đứng ở một bên, trên mặt đầy vẻ tự hào.

 

Cố Chi Hành dùng dáng vẻ lưu manh huýt sáo với cô ta.

 

“A Hành, cậu đang làm gì vậy?” Chu Như Diệu lầm bầm, nhìn qua đó, có phần hơi ngạc nhiên: "Đó không phải là Lâm Âm ư?”

 

Lý Hàn Sơn nhướng mày, dường như cậu ta có ấn tượng với cái tên này.

 

Chưa tới vài giây, cậu ta đã nhớ ra.

 

Lý Hàn Sơn nhìn về phía Cố Chi Hành: "Lâm Âm, là cái người trên sân bóng chày kia sao?”

 

Cố Chi Hành định gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhớ đến nội dung trong tiểu thuyết của Lâm Âm kia, thoáng chốc động tác đông cứng lại.

 

Chu Như Diệu dường như muốn đứng dậy, cậu khổ sở nhìn về phía Lý Hàn Sơn.

 

Một hồi lâu sau, Cố Chi Hành quét mắt nhìn chân cậu ta, rồi vỗ xuống vai cậu ta: "Nếu cậu thích thì cứ đến đi, tôi cam đoan sẽ không đánh gãy chân của cậu đâu.”

 

Lý Hàn Sơn: “…?”

 

Đây là tuyên bố chủ quyền?

 

Lý Hàn Sơn quyết định không nhìn vẻ mặt của họ, tiếp tục hỏi: “Tính cách cô ta như thế nào?”

 

“Hiếu thắng, nhiệt quyết với bóng chày, nhưng lại vô cùng căm ghét việc này, bởi vì là nữ sinh nên chỉ có thể đánh bóng mềm.” Chu Như Diệu suy nghĩ một chút, rồi lại thành thật nói: “Người anh em à, cô ta rất được đó nha, nhưng quan trọng vẫn là đôi chân kia của cậu.”

 

Lý Hàn Sơn: “…”

 

Đang nói chuyện, thì dường như Lâm Âm ở bên kia cũng đã chú ý tới họ, cô ta vẫy tay về phía họ.

 

Một lát sau, lớp của Lâm Âm được tự do vận động, Lâm Âm khoác áo đồng phục học sinh mà chạy thẳng tới chỗ họ, sau đó dừng lại trước mặt Cố Chi Hành.

 

Cô ta nâng cằm lên, nghiến răng nhỏ, chỉ vào Cố Chi Hành: “Đã lâu không thấy cậu, có phải cậu là người lười biếng không! Rõ ràng ở trong câu lạc bộ bóng chày, cậu có vận may tốt như vậy, làm sao lại có thể không tham gia huấn luyện!"

 

Cố Chi Hành nhún vai: “Tôi không có…"

 

“Cậu tên là Lâm Âm phải không?” Lý Hàn Sơn cắt ngang lời Cố Chi Hành, mỉm cười nhìn cô ta nói: “Nghe nói cậu đánh bóng tốt lắm.”

 

Lâm Âm chớp mắt, cô ta vô cùng đắc ý, nhưng lại nghi ngờ: “Đó là dĩ nhiên, bởi vì tôi là mạnh nhất đó! Nhưng mà cậu là ai vậy? Thế nào, cậu muốn khiêu khích tôi, cười nhạo tôi sao?”

 

Tự nhiên cô ta lại nghĩ tới chuyện không hay, trạng thái thoải mái vừa rồi ngay lập tức biến mất, cả người trở nên phòng bị: "Nếu như cậu không vừa mắt, có bản lĩnh thì đến đấu với tôi đi!"

 

Thực sự đúng như những gì họ nói, tính cách hiếu thắng. Hơn nữa khi nhận định về phần trò chuyện, có lẽ cô ta thường bị các nam sinh, nữ sinh khác xa lánh, vì vậy cho nên Lý Hàn Sơn chỉ nói tí lời mà cả người cô ta bày ra tư thế đã phòng bị.

 

Lý Hàn Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười, lời nói có hơi áy náy: “Xin lỗi, cậu hiểu lầm lời nói của tôi rồi. Chỉ là tôi đã xem qua cảnh cậu và A Hành đánh bóng, cảm thấy rằng cậu rất lợi hại mà thôi.” Cậu ta dừng lại, cố gắng làm cho chính mình quên đi hình ảnh cô ta và Cố Chi Hành chơi bóng chày vào ngày đó, mà vẫn giữ nguyên nụ cười.

 

Nghe đến đây, Lâm Âm vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ khẽ gật đầu. 

 

Ngược lại cô ta nhìn về phía Cố Chi Hành, lại duỗi tay ra: “Gần đây tôi đã luyện tập thêm nhiều bài học, nếu cậu có thời gian thì tới đây đấu thắng thua với tôi.”

 

Chu Như Diệu lắc đầu, giọng nói kéo dài, đùa bỡn Cố Chi Hành: “A Hành, người ta hẹn cậu quyết đấu cơ đấy, sao cậu lại không trả lời vậy~”

 

“Bởi vì mệt chết đi đó! Không nên nghĩ bóng chày chơi đơn giản như vậy.”

 

Cố Chi Hành lạnh lùng cảnh cáo Chu Như Diệu.

 

Lý Hàn Sơn: “…”

 

Ngược lại, cách các cậu chơi cũng chẳng có gì khó.

 

Cậu ta nghiêm mặt, khẽ cười, nhìn về phía Lâm Âm: “Có phải học sinh lớp cậu đang tập trung không? Cậu phải về rồi nhỉ?”

 

“Thật vậy à? Tôi đi trước đây! Có rảnh thì chấp nhận lời thách đấu của tôi nha!”

 

Lâm Âm vội vàng liếc nhìn lần cuối, cô ta cũng không rõ tình hình cho lắm, nhưng vẫn xoay người vội vàng rời đi.

 

Cố Chi Hành nói: “Không ngờ cậu cũng biết cách làm quen với em gái!

 

Lý Hàn Sơn nói: “Tôi không có.”

 

Chu Như Diệu gật đầu, nở nụ cười với Cố Chi Hành, giọng nói dịu dàng: “Cậu là Cố Chi Hành phải không? Nghe nói cậu chơi bóng chày rất hay!”

 

Cố Chi Hành lập tức nghiêm mặt, cơ thể ưỡn ẹo, cúi đầu nói: “Không có.”

 

Giọng nói Chu Như Diệu nhẹ nhàng: “Tôi biết cậu rất mạnh!”

 

Lý Hàn Sơn: “…”

 

Cậu ta duy trì sự bình tĩnh: “Tôi vừa nghĩ ra cách, chỉ cần các cậu hợp tác với tôi là được.”

 

Chu Như Diệu sửng sốt, mở to hai mắt, vài giây sau, cậu mới mở miệng: “Muốn chúng tôi phối hợp với cậu ư? Còn chưa biết chúng tôi có thể giúp được hay không đây.”

 

Sắc mặt Cố Chi Hành tỉnh bơ, nói: “Như Diệu, đừng náo ồn ào nữa, thử nghe cách làm của cậu ta đã.”

 

Chu Như Diệu cong miệng nhe răng, sau đó, cậu thu giọng điệu kỳ quái lại, nói: “Được rồi, đừng nóng giận mà, nói giỡn một chút thôi mà.”

 

Cũng may, ít nhất vẫn có thể giao lưu với Cố Chi Hành 

 

Lý Hàn Sơn nhẹ nhàng thở ra, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: “Tôi cho rằng…“

 

“Chờ đã.” Cố Chi Hành cắt ngang lời cậu ta, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Đúng rồi, tôi đột nhiên rất tò mò, cậu có thể làm cái đó hay không, có thể biểu diễn cái đó hay không, chính là cái đôi mắt lạnh lùng, âm u, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tàn ác, ánh mắt đỏ lên, giọng khàn khàn.”

 

Lý Hàn Sơn: “…”

 

Bây giờ mắt cậu ta cũng đủ đỏ rồi đấy.

 

Là do tức giận đấy.

 

.


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status