Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 1.1

/198


Chương 1:

 

Những đám mây nhàn hạ như một tấm màn, gió nhẹ vén tấm màn lên, làm bầu trời càng thêm trong xanh.

 

Mùa hè ngày rất dài, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào căn hộ chung cư nhỏ chỉ đủ một người ở, tiếng xe đạp leng keng vang lên từ xa, âm thanh càng lúc càng gần. Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, tiếng ai đó xoáy tay nắm cửa xen lẫn tiếng hét ồn ào vang lên.

 

“A Hành, xuống dưới mau! Trễ giờ rồi! 8 giờ rồi đó! Muộn học rồi!”

 

Thiếu niên mặc áo đồng phục la hét hoảng loạn, một đầu tóc đen bị gió thổi loạn cũng khó có thể che lấp khí chất hoạt bát nhanh nhẹn của cậu, thậm chí đôi mắt còn sáng hơn những thiếu niên cùng lứa tuổi.

 

Căn phòng ở góc tầng hai có ánh sáng lờ mờ, rèm cửa hơi dày gần như che hết toàn bộ ánh sáng.

 

Tiếng cọ xát giữa các vạt vải phát ra âm thanh sột soạt.

 

“Xoẹt…"

 

Các ròng rọc cọ xát vào song cửa sổ tạo ra một loạt tiếng động khó chịu.

 

Ánh mặt trời giống như vừa được giải thoát khỏi sự trói buộc, thoải mái bung lụa bừng sáng cả căn phòng.

 

Trước gương, thiếu niên cao gầy có đôi mắt đen láy, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lãnh đạm và u ám.

 

Cố Chi Hành sờ mái tóc, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng làm động tác y như vậy.

 

Cô lấy đồ bó ngực ra từ từ quấn lại, bầu ngực hơi lớn bị ép xuống thành phẳng lì.

 

Khi Cố Chi Hành làm những động tác này, vẻ mặt cô thờ ơ, dù sao từ nhỏ tới giờ cô luôn làm vậy như một thói quen. 

 

Bên ngoài, tiếng đập cửa thịch thịch đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, Chu Như Diệu la hét ầm ĩ như cái loa.

 

“A Hành còn ổn không, nhanh lên, hôm nay phải chào cờ!”

 

“Đang nhanh đây, đừng giục nữa.” 

 

Cố Chi Hành cài cúc áo sơ mi, cầm áo khoác trên tay rồi mới chuẩn bị ra ngoài.

 

“Két---” 

 

Cửa vừa mở ra, Chu Như Diệu đang không ngừng thúc giục chính thức đối mặt với Cố Chi Hành.

 

Chu Như Diệu tươi cười rạng rỡ, một tay xách theo cặp, một tay cầm đôi giày, mở miệng nói: "Xỏ giày vào rồi chạy nhanh lên, chúng ta đến trường.”

 

Cố Chi Hành lạnh mặt nhìn cậu ta vài giây, một tay đoạt lấy giày cậu ta đang cầm bắt đầu ngồi xuống xỏ vào chân.

 

Đôi mắt Chu Như Diệu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đồng thời gom ít sách giáo khoa và nhét vào cặp sách trên tay. Đợi Cố Chi Hành xỏ giày xong, cậu lập tức ném cặp sách vào người cô rồi đi thẳng xuống lầu.

 

Cố Chi Hành đi phía sau cậu, sâu trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự bực bội.  

 

Cô và Chu Như Diệu lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ cực tốt, tất nhiên cô chẳng bao giờ làm phiền cậu. Có phiền chẳng qua cũng chỉ là lúc gọi dậy thôi. 

 

Chu Như Diệu dùng sức đạp xe, Cố Chi Hành ngồi yên sau khịt mũi.

 

“Đạp chậm một chút, mông đau.”

 

“Con mẹ nó, cậu lên mà đạp đi?”

 

“Thôi, tôi vẫn chịu được.”

 

Cố Chi Hành nói năng thong thả ung dung.

 

Không lâu sau, hai người dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ.

 

Chu Như Diệc tức giận đến mức đập tay lên chuông xe, “Nếu đến sớm hơn một giây chúng ta đã có thể qua đường cái rồi!”

 

“Hiện tại cậu vẫn qua được mà.” Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng cậu phải để tôi xuống xe trước.”

 

Chu Như Diệu nghe xong tức giận quay đầu trực tiếp vỗ vai Cố Chi Hành, gương mặt điển trai nhăn lại khó coi: “Ồ, cậu nói nghe dễ nhỉ, nếu không phải vì chuyện đó, tôi đã đạp xe đi trước từ lâu rồi!”

 

Không lâu trước đây, Chu Như Diệu bắt đầu nằm mơ thấy Cố Chi Hành sẽ trở thành nam chính hoặc vai nam phụ là học bá mặt lạnh si tình. Chỉ vì để tranh giành tình cảm, Cố Chi Hành luôn đi theo bảo vệ một cô gái nhỏ, nặng thì chết, nhẹ thì tàn tật mất đi sức sống. Và cho tới nay, giấc mơ ấy vẫn luôn đeo bám cậu.

 

Mà trong mơ có cảnh mở đầu kinh điển, đó chính là lúc Chu Như Diệu đạp xe chở Cố Chi Hành vô tình đụng vào chiếc xe đang chở nữ chính đến trường. Vì thế cậu rất lo lắng cho người anh em tốt của mình. Trên thực tế, lo nhiều không bằng tự mình lái xe cẩn thận chở Cố Chi Hành đi học.

 

So với dáng vẻ vô cùng lo lắng của Chu Như Diệu thì Cố Chi Hành dường như không thèm quan tâm. Nhưng cô cũng biết Chu Như Diệu đang lo lắng, liền vỗ vai an ủi người anh em của mình: "Hôm nay dù có sóng gió phiền phức gì thì cũng là của tôi.”

 

“Cậu biết là tốt rồi.” Chu Như Diệu rất đắc ý, lại nói: “Nhưng vì sao trong mơ tôi lại muốn cậu đóng vai chính?”

 

Cố Chi Hành: “Có khả năng vì đó là giấc mơ của cậu.”

 

Chu Như Diệu: “Gì cơ?”

 

Cố Chi Hành: “Anh hùng thiên hạ chỉ Quân và Tháo, cho nên chỉ khi Tào Tháo tôi còn tồn tại, Lưu Bị cậu sống mới có giá trị."  

 

Chu Như Diệu: “...Cậu vừa kể chuyện cười à.”

 

Cố Chi Hành gật đầu, nghiêm túc mà nhìn về phía Chu Như Diệu.

 

Chu Như Diệu sững người vài giây, nở nụ nịnh nọt. Cố Chi Hành cực kỳ hài lòng, cuộc đời cô chỉ thích kể những câu chuyện cười, may mắn mọi người đều thích nghe chuyện cười của cô.

 

Khi đèn chuyển xanh, Chu Như Diệu đạp xe qua đường, đột nhiên nghe thấy âm thanh nọ.

 

Cố Chi Hành ngồi yên sau còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được bản thân đột nhiên bị mất trọng tâm, tầm nhìn hỗn loạn, cả người ngã xuống đất.

 

Trong cảnh hỗn loạn, tiếng còi xe ô tô vang lên không dứt.

 

Cố Chi Hành ngẩng đầu, thấy một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh xe đạp, Chu Như Diệu và chiếc xe đạp cùng nhau ngã trên đất.

 

Cô phủi bụi trên người, duỗi tay kéo Chu Như Diệu dậy: “Cậu không chết chứ?”


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status