Cố Vọng yên lặng nhìn nụ cười thẳng thắn vô tư trên mặt Khanh Linh, đây là sự dung túng cô chỉ dành cho mỗi hắn, là thứ mà xưa nay hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Thứ này cũng đã bị hắn nắm gọn trong tay rồi.
“Sao lại không ghen?” Hắn lười biếng nói: “Lúc nào cũng ghen.”
“Nhưng A Linh...” Gương mặt hắn đậm ý cười, quyến rũ mê người: “Ta rất vui mừng.”
Khanh Linh khẽ đáp lại một tiếng.
Cô rất rõ mục đích của mình, cũng chính vì vậy, thứ cô nên cho Cố Vọng cô đều cho.
Dưới góc nhìn của cô, tình cảm luôn là chuyện của hai người.
Nhưng điều cô đang nghi ngờ chính là tên Lâm Ngân Chi này.
Lâm Ngân Chi muốn tới Nam Sở Môn, cô không cảm thấy bất ngờ, nhưng nếu trước đó y đã giao thủ với Cố Vọng, dưới sự sắp xếp tận tâm như thế của Tống Đoan, vì sao y còn muốn tới đây?
Nếu nói có việc nhưng lại bị hành động vừa nãy của Cố Vọng bức lui, xem ra cũng không phải chuyện gì lớn.
Còn có câu nói trước đó y để lại, y quen biết cô từ rất sớm là có ý gì.
Khanh Linh cứ cảm thấy hình như còn chuyện gì đó mà mình không biết.
——
Bên kia, Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ vừa bước vào Nam Sở Môn, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của một người, thẳng đến khi biến mất.
Cổ Vũ Yên dừng bước, có chút chần chờ: “Vô Kỳ, vừa rồi người đó có phải là sư huynh không?”
Vô Kỳ cũng đang chăm chú nhìn theo hướng Lâm Ngân Chi rời đi, nặng nề đáp một tiếng.
Cổ Vũ Yên nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay sư huynh chưa từng xuất hiện, ta vốn cho rằng huynh ấy bị thương rất nặng, không ngờ cũng quay về đây.”
“Tống Đoan là bằng hữu của hắn, vì sao lại không đến?” Vô Kỳ mỉm cười: “Đến đây cũng đúng lúc.”
Nghe vậy, Cổ Vũ Yên quay đầu liếc nhìn hắn.
Để ý thấy nụ cười trên mặt Vô Kỳ, nàng ta thoáng khựng lại: “Ngươi định lần này lấy đồ về sao?”
“Vừa lúc tất cả mọi người đều đang ở đây.” Vô Kỳ gật đầu, “Thứ chúng ta cần cũng đang ở đây, lấy về sớm một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”
Cổ Vũ Yên hỏi: “Đến lúc đó sư huynh sẽ thế nào?”
Đáy mắt Vô Kỳ xẹt qua một tia nham hiểm, sau đó biến mất không dấu vết, vẫn lộ ra dáng vẻ điềm đạm vô hại như trước.
“Có lẽ sẽ trở về nơi hắn nên tới.”
Hắn hỏi lại: “Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?”
Vẻ mặt Cổ Vũ Yên có chút khó xử, nàng ta nhíu mày: “Vô Kỳ, mấy năm nay đều là sư huynh chăm sóc ta.”
“Hắn chăm sóc ngươi?” Vô Kỳ mỉm cười, đưa tay đặt lên bả vai nàng ta: “Cũng không biết hắn là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, chiếm lấy cơ thể của ta, vận mạng của ta, còn tự cho là trách trời thương dân.”
Hắn có vẻ bi thương: “Vũ Yên, ngươi lo lắng cho hắn, còn ta thì sao?”
Cổ Vũ Yên lập tức bị nét mặt của hắn làm xúc động, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Vô Kỳ cười khổ: “Thôi, ta hiểu mà.”
“Nhưng Vũ Yên, vì ngươi, vì sau này của chúng ta, ta sẽ không từ bỏ, ngươi có hiểu không?”
Cổ Vũ Yên trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng muốn cầm được Hồn Châu từ chỗ Quỷ chủ Khanh Linh không phải việc dễ dàng.” Nàng ta hơi lo lắng: “Nàng ta và Cố Vọng đều từ trong khe nứt kỳ dị đi ra, dựa theo tình huống trước mắt, có lẽ chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
Vô Kỳ mỉm cười ôn hòa: “Không cần lo lắng.”
“Chúng ta sẽ có quý nhân phù trợ.”
“Hồn Châu đó vốn nên là của ta.” Vô Kỳ trầm giọng nói: “Nếu không phải ngày ấy Quỷ chủ đột nhiên xuất hiện ở trong ảo cảnh đó, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”
Tay cầm kiếm của hắn hơi siết chặt, màu mắt sâu thẳm.
Cổ Vũ Yên biết kế hoạch ở trong ảo cảnh của Vô Kỳ, lúc trước Vô Kỳ năn nỉ sư huynh để cho hắn tiến vào thí luyện chính là muốn lợi dụng cơ hội đó tiến vào ảo cảnh, lấy lại Hồn Châu từ trên tay Tam hoàng tử và Tam công chúa.
Như vậy có lẽ sẽ ép hồn phách ở trong vỏ bọc kia ra ngoài, Vô Kỳ sẽ trở về được.
Đúng vậy, “Lâm Ngân Chi” bây giờ cũng không phải là Lâm Ngân Chi thật sự, đây là chuyện mà sau khi Vô Kỳ xuất hiện Cổ Vũ Yên mới biết được.
Mới đầu nàng ta cũng không tin loại chuyện không thể tưởng tượng được này, bởi vì nàng ta và sư huynh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sư huynh có dáng vẻ gì nàng ra rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Trước đó Cổ Vũ Yên gặp được Vô Kỳ, đưa Vô Kỳ đến Nam Sở Môn, vẫn không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng từ sau khi Vô Kỳ để nàng ta trải nghiệm một hồi mộng cũ ở trong ảo cảnh, Cổ Vũ Yên không thể không tin.
Từng cọc sự kiện trong quá khứ kia không thể giả được.
Sự thật đã chứng minh, cảnh tượng mà nàng ta nhìn thấy ở trong ảo cảnh, người cùng nàng ta tiến lùi, dắt tay nhau sóng vai không phải là “Lâm Ngân Chi” này mà là Vô Kỳ.
Vậy thì “Lâm Ngân Chi” này là ai đây?
Cho tới nay y vẫn là nhân tài kiệt xuất của Tiên Môn, cũng là chuyện mà các môn phái khác lấy ra tán thưởng, có thể coi là hết lòng hết dạ với người trong môn phái.
Khác biệt duy nhất, đại khái là trong lòng y không còn sót lại thứ gì.
Y chỉ coi đại đạo Tiên Môn là nhiệm vụ của mình, trước đó khi Quỷ chủ chưa xuất hiện, “Lâm Ngân Chi” này vô tâm vô tình, tựa như tu Vô Tình Đạo.
Nhưng sau khi Quỷ chủ xuất hiện lại khác.
Điều khiến Cổ Vũ Yên cảm thấy kỳ lạ hơn chính là, rõ ràng y và Khanh Linh chưa từng gặp nhau, vì sao y đối đãi với cô lại có vài phần kính trọng.
Người gần như không nhiễm khói lửa nhân gian đó, bỗng dưng lại bị nhiễm khí tức trần gian.
Y không giống như Ma Tu đoạt xá, nhưng không cũng không nói rõ được là ai.
Cổ Vũ Yên không nghĩ ra được, lại hỏi: “Vô Kỳ, trong quá khứ ngươi có quen biết Quỷ chủ không?”
Vô Kỳ cụp mắt, lắc đầu.
Trong mắt hắn có vẻ ngờ vực, chỉ nói: “Hình như người này đột nhiên xuất hiện, cũng chỉ có nàng ta mới có những biến số sau này.”
“Nhưng nàng ta ở cùng một chỗ với Cố Vọng, Cố Vọng đã nhập ma, điều này chứng tỏ Quỷ chủ cũng đứng về phía hắn, chúng ta không thể qua loa được.” Lúc Vô Kỳ ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt nhiều hơn một phần kiên định: “Vũ Yên, chuyện ở kiếp trước không thể xảy ra lần nữa.”
“Cho nên chúng ta phải nhanh một chút, lấy thân thể về.”
Cổ Vũ Yên hỏi: “Ngươi nói sẽ có quý nhân giúp đỡ chúng ta, là ai vậy?”
Vô Kỳ nhíu mày: “Thư Nhất Tiên tôn.”
“Tiên tôn?” Cổ Vũ Yên ngạc nhiên: “Nửa năm trước không phải hắn đã lần nữa bế quan rồi sao? Sao ngươi có thể móc nối quan hệ với hắn được?”
Nhắc tới người này, Vô Kỳ cũng thấy hơi lạ.
Tiên tôn này rất giống Quỷ chủ, đều là người trước đây chưa từng xuất hiện, đời này lại đột nhiên xuất hiện.
“Là hắn tới cửa tìm ta.”
Cổ Vũ Yên nghe đến đây lại càng ngạc nhiên hơn.
Bây giờ Vô Kỳ ở Vân Cửu Phong suy cho cùng cũng chỉ là một đệ tử tư chất bình thường, thân phận là đồ đệ của nàng ta.
Vì sao dạng người như Thư Nhất Tiên tôn này lại chủ động tìm tới hắn?
“Hắn biết chuyện ta đang làm.” Ấn đường Vô Kỳ càng nhíu chặt hơn: “Cũng biết chúng ta đã làm gì bên trong thí luyện cảnh.”
Cổ Vũ Yên: “Không phải chúng ta đã thất bại sao? Không lấy được Hồn Châu?”
Ánh mắt Vô Kỳ hơi lóe lên: “Ừm, thất bại.”
“Cho nên hắn sẽ giúp chúng ta.”
“Vậy hắn là vì điều gì?”
Bây giờ “Lâm Ngân Chi” này là thủ tịch đệ tử của Vân Cửu Phong, bất kể thân phận cuối cùng của y là gì, ít nhất những năm gần đây chưa từng làm ra chuyện gì khác người.
Vậy thì vì sao Thư Nhất Tiên tôn lại tin Vô Kỳ, giúp Vô Kỳ đoạt lại thân thể?
Vô Kỳ: “Không biết.”
Lúc trước khi Thư Nhất tìm tới hắn, hắn cũng đầy lòng phòng bị.
Thư Nhất biết quá nhiều chuyện, những chuyện mà Cổ Vũ Yên không biết thì hắn ta đều biết.
Bao gồm cả trận pháp ở Hoài Thành rốt cuộc là ai thiết lập, vì sao lúc trước Cố Vọng hôn mê lại biến mất ở Nam Sở Môn, vì sao mọi người lại rơi vào ma chướng của Ninh Chiêu ở thí luyện cảnh.
Thư Nhất giống như hoàn toàn nhìn thấu hắn.
Nhưng Vô Kỳ sẽ không cho Cổ Vũ Yên biết những điều này, ở trong mắt nàng ta, mình chỉ cần là người đáng thương bị cướp đi hết thảy là được rồi.
Hơn nữa lúc đó Thư Nhất từ trên cao nhìn xuống hắn, hờ hững nói: “Ngươi không có lựa chọn.”
“Ta có thể để ngươi đạt được điều ngươi muốn, đương nhiên cũng có thể khiến ngươi mất đi tất cả những thứ ngươi đang có ở hiện tại.”
Vô Kỳ không còn cách nào khác, một đồng đội mạnh mẽ chung quy cũng tốt hơn một kẻ địch mạnh.
Hắn hỏi Thư Nhất: “Ngươi muốn cái gì?”
Thư Nhất không cảm xúc nói: “Ngươi không cần biết.”
Vô Kỳ nghĩ không ra, với tu vi hiện tại của Thư Nhất Tiên tôn thì còn thiếu cái gì nữa? Nhưng nếu có trợ giúp, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Đều vì nhu cầu cả thôi.
Trầm tư hồi lâu, Cổ Vũ Yên sắp xếp lại một số suy nghĩ rối rắm: “Vậy trước hết chúng ta phải làm gì đây?”
Lúc này vừa hay cách đó không xa đang bắt đầu náo loạn, hai người ngước mắt nhìn qua, lập tức bắt gặp Khanh Linh trong bộ váy trắng đi bên cạnh Cố Vọng, một tay dắt Thần Mộc Kim Uyên, đang chậm rãi đi tới đây.
Hai người dường như không để tâm những ánh mắt xung quanh, vẫn cực kỳ bình thản.
Cổ Vũ Yên có chút thất thần: “Nàng không giống như người từ trong khe nứt kỳ dị đi ra.”
Vẫn sạch sẽ thuần khiết như trước, thoạt nhìn còn nhiều sức sống hơn các tu sĩ.
Không thể không nói, tuy cho đến nay nàng ta chưa từng có ác ý gì với Khanh Linh, nhưng lại có chút cảm xúc phức tạp.
Bởi vì Khanh Linh đã khiến cho xung quanh xuất hiện nhiều điều bất ngờ.
“Lâm Ngân Chi” cũng vậy, Cố Vọng cũng vậy, ngay cả Vô Kỳ...!cũng là lúc đó mới đột nhiên xuất hiện.
Cổ Vũ Yên ngẫm nghĩ: “Nếu chúng ta hỏi mượn Hồn Châu của nàng ta, liệu có được không?”
Vô Kỳ cảm thấy suy nghĩ này của nàng ta quá ngây thơ: “Ngươi không thấy sao? Lúc trước ngay cả Cố Vọng nàng ta cũng không cho.”
Vô Kỳ nói đến đây thì chợt dừng lại.
Vẻ mặt hắn hơi ngưng trệ, Lâm Ngân Chi muốn có Hồn Châu hắn có thể lý giải được, dù sao Hồn Châu có thể khiến y biến mất khỏi thân thể kia.
Nhưng Cố Vọng muốn lấy Hồn Châu để làm gì?
Vô Kỳ nhìn hai người ở cách đó không xa, ánh mắt từ từ trầm xuống.
——
Khanh Linh cầm được lệnh bài của Tống Đoan, đương nhiên là muốn cáo mượn oai hùm một chút, nên ra ngoài rồi cũng muốn đi dạo đó đây.
Cô dẫn theo Cố Vọng và Tiểu Kim Uyên ra cửa.
Quả nhiên dọc đường có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn họ, chủ yếu đều nhìn Cố Vọng.
Trước đây Khanh Linh ở bên cạnh Cố Vọng, cũng chưa từng tiếp xúc với quá nhiều người, vì vậy có rất ít người nhận ra cô.
Nhưng Cố Vọng không giống vậy, trước khi hắn nhập ma mọi người đã từng nghe nhắc tới hắn, chuyện hắn rơi vào khe nứt kỳ dị ai ai cũng biết.
Chẳng qua biết thì biết, bọn họ có cầm theo lệnh bài, cũng không ai dám nói gì.
Mặc dù Khanh Linh cảm thấy hai chữ Cố Vọng này có khả năng còn hữu hiệu hơn cả lệnh bài.
Cô cũng không để ý đến cách nhìn của người khác, đã nói dẫn Cố Vọng ra ngoài chơi là ra ngoài chơi, cũng không làm việc gì trái với lương tâm, vì sao lại không dám ra ngoài.
Huống chi, lần này tu sĩ được mời đến Nam Sở Môn đều là danh môn chính phái, cũng không có nhiều ý đồ xấu.
Mặc dù Cố Vọng có hung danh bên ngoài, nhưng trên thực tế cũng không làm ra chuyện gì khiến người khác căm thù đến tận xương tủy, ngược lại gần nửa năm hắn nhập ma này vẫn luôn ở Quỷ Giới và Vô Trần Sơn, cho nên ánh mắt của mọi người ngoài kiêng kỵ ra chỉ nhiều hơn chút tò mò, cũng không có ác ý gì.
Khanh Linh đi dạo rất vui vẻ.
Chỉ là mới đi được vài bước đã đối diện với ánh mắt của Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.
Bước chân cô dừng lại.
Vô Kỳ đi mấy bước tiến lên trước, lễ phép nói: “Quỷ chủ Khanh Linh.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại để cho tất cả mọi người đều nghe được.
Cố Vọng hơi híp mắt nhìn sang, cười giễu một tiếng, lười biếng nói với Khanh Linh: “Người không biết còn tưởng nàng là chủ tử của bọn họ ấy chứ, quá là tích cực.”
Giọng cũng không lớn, nhưng cũng đủ để người xung quanh nghe được rõ ràng.
Đúng là tích cực, một tiếng này khiến người xung quanh bắt đầu bàn luận: “Đây chính là Quỷ chủ!?”
Ánh mắt lãnh đạm của Cố Vọng đảo qua, xung quanh lập tức yên lặng.
Có một số thời điểm, vũ lực vừa khéo rất có tác dụng.
Lỗ tai Khanh Linh khẽ nhúc nhích.
Tuy không có ý giấu giếm, nhưng Vô Kỳ đường hoàng nói ra thân phận của cô như thế cũng không phải ý muốn của cô.
Nghĩ như vậy, cô càng thêm khẳng định chuyện mình trở về chính là Vô Kỳ và Cổ Vũ Yên đã truyền ra ngoài.
Cô cảm thấy Lâm Ngân Chi không phải người lắm miệng, thế thì chỉ có hai người này.
Khanh Linh nghĩ đến đây, cong cong khóe mắt nói: “Thì ra là ngươi.”
Cô dịu giọng hỏi: “Các ngươi rất quan tâm tới ta thì phải?”
Cổ Vũ Yên: “Cái gì?”
“Ta thấy hình như các ngươi rất quan tâm tới ta.” Khanh Linh nói: “Đêm khuy thanh vắng đã nóng lòng đột nhập vào Cấm Nhai.”
“Sau khi rời đi lại không nghe lời, lắm miệng nói cho người khác ta đã trở về.”
“Đây không phải quan tâm thì là gì?”
Nét mặt Cổ Vũ Yên lẫn Vô Kỳ đều hơi biến đổi.
Khanh Linh cười nhạt nói: “Cố Vọng nói rất đúng, nếu không để ý sẽ cho rằng ta là chủ tử của các ngươi ấy chứ.”
Cố Vọng khẽ cười một tiếng.
Vô Kỳ nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, nói: “Ta không hiểu Quỷ chủ đang nói gì.”
“Nghe không hiểu cũng không sao.” Khanh Linh cực kỳ tốt tính nói: “Lời kế tiếp ngươi nghe hiểu là được rồi.”
“Ta không hề có ý định dính líu tới các ngươi, cho nên, tốt hơn hết là đừng để ta nghe thêm một chút gì về ta từ chỗ các ngươi.”
Cô khẽ cười: “Tính tình của ta không được tốt lắm, sợ tức giận lên sẽ làm các người hoảng sợ.”
Khanh Linh không hề có giao tình với Vô Kỳ, cho nên cô không cho rằng mình đáng để bọn họ hao tâm tổn trí chú ý như vậy.
Trừ khi có mưu đồ, mà còn dưới tình huống Lâm Ngân Chi cũng không biết.
Ánh mắt cô trong trẻo sạch sẽ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hơi áp lực, chưa kể tới Cố Vọng ở bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng lại có thể chặn đứng một đám người.
Vô Kỳ không ngờ Quỷ chủ này lại nhạy cảm như thế, hắn nhẫn nhịn cười nói: “Sợ là Quỷ chủ đã hiểu lầm gì rồi, bọn ta không hề có ý gì khác, nếu Quỷ chủ cảm thấy không yên tâm, vậy thì bọn ta đi trước.”
Hắn và Cổ Vũ Yên vội vàng rời đi.
Khanh Linh nhìn theo bóng lưng hai người họ, hỏi: “Có cảm thấy bọn họ hơi lạ không, rõ ràng Cổ Vũ Yên mới là sư phụ.”
Nhưng quyền chủ động lại không nằm trong tay nàng ta.
Cố Vọng ừ một tiếng, tầm mắt vẫn chưa rời khỏi bóng lưng Vô Kỳ, có chút thờ ơ lẫn thích thú: “Thật giống một người.”
“Sao?”
“Một tên phế vật.” Giọng điệu Cố Vọng có chút khinh thường: “Phế vật tự cảm thấy có lỗi với chính mình, lại còn tâm cao hơn trời.”
Lần đầu tiên Khanh Linh nghe được một người như vậy từ trong miệng Cố Vọng, tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Nàng không biết đâu.” Cố Vọng nhếch môi: “Phế vật ấy mà, hiển nhiên đã chết từ sớm.”
Khanh Linh còn muốn hỏi thêm gì đó.
Nhưng những người xung quanh vẫn đang như có như không dò xét hai người, Cố Vọng khẽ chậc một tiếng, hơi mất kiên nhẫn.
Thấy hắn như vậy, Khanh Linh đang chuẩn bị nói rời khỏi đây trước, lại nghe thấy những người kia nhỏ giọng bàn luận:
“Thế nên chuyện Cố Vọng đến Vô Trần Sơn vì Quỷ chủ cầu nguyện hơn nửa năm là sự thật sao?”
“Ma Tộc cũng có thể cảm động Phật Tổ, đây rốt cuộc phải có bao nhiêu tình nghĩa sâu đậm chứ.”
“Nhất định là Cố Vọng rất yêu Quỷ chủ.”
Cố Vọng đột nhiên nhíu mày, biểu cảm thiếu kiên nhẫn trên mặt biến mất.
Khanh linh buồn bực nhìn sang, sao lại thế này? Các ngươi có cần nhiều chuyện như vậy không?
Không ngờ Cố Vọng còn có chút hí hửng liếc nhìn, đối diện với hai kẻ đang kề tai nói nhỏ, giọng điệu sâu xa: “Ừm.”
Hai tu sĩ nọ: “...”
Khanh Linh: “...”
Cố Vọng cảm thấy buồn cười, cúi người nói vào tai cô: “A Linh, nàng nói xem, đây phải là tình nghĩa sâu đậm cỡ nào?”
—Hết chương 87—.
/104
|