Lôi Đình cùng Hoa Dục Vũ quá sợ hãi, song song gầm thét rống giận, linh khí toàn thân rót vào Tử Ngọc Lan, cố gắng đẩy lui âm sát hổ vương.
Tần Thiên đứng bên cạnh Lôi Đình, ngay khi kết giới tử sắc bị xé rách một đường, đã cảm nhận rõ ràng một cổ sát khí phô thiên cái địa, vô cùng hung tàn kinh khủng đến từ ánh mắt u lam sắc kia.
Vết rách trên kết giới rất nhỏ, vừa mới xuất hiện, đã được Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình toàn lực thúc dục chữa trị cho Tử Ngọc Lan lành lại.
Vết rách như phù dung sớm nở tối tàn kia, khi ánh mắt u lam sắc kinh khủng xuyên thấu qua, trong nháy mắt xé rách hư không trong kết giới, một cái nhìn xuyên thấu thiên địa, dẫn phát nguy cơ mang tính hủy diệt.
Một khắc kia, Hoa Dục Vũ, Lôi Đình đều đang toàn lực thúc dục Tử Ngọc Lan, phòng ngự bản thân suy yếu vô cùng, căn bản chẳng quan tâm tới Tần Thiên.
Ánh mắt cực kỳ kinh khủng xâm lấn, một cái ý niệm như xé nát hư không, băng diệt thiên địa, làm cho ba người trong kết giới lâm vào cấm địa tử vong.
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình song song rống giận, ngay khi hư không tan biến, phòng ngự hai người trong nháy mắt tán loạn, thân thể bắt đầu băng rách, máu tươi biến thành huyết vụ, lâm vào tuyệt cảnh.
Tâm thần Tần Thiên căng thẳng, Bất tử chi tâm đột nhiên đẩy lên nhịp đập, tám viên Kim Đan trong khí hải bắt đầu trầm phù (chìm nổi) rất nhanh, khiến cho khí huyết toàn thân hắn quay cuồng, bộc phát một một cổ sinh cơ cường đại.
Khi ánh mắt hủy diệt kia chạm đến thân thể Tần Thiên, muốn nhất cử phá hủy, nhưng một cổ hơi thở không hiểu từ trên người hắn bộc phát ra, lấy một phương thức huyền diệu khó lường, khó có thể miêu tả hết được, giao thoa cùng với ánh mắt kia.
Tại một sát na đó, Tần Thiên có loại cảm giác kỳ diệu, cơ hồ tại trong phút chốc một phần ngàn, có một lực lượng nào đó đánh tan luồng ánh mắt này, làm cho hư không vốn đang bể tan tành ngưng hẳn lại.
Quang giới được chữa trị, hư không không còn tan bể nữa, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng bị thương không nhẹ.
Dù gì hai người cũng là cao thủ Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, thân thể băng rách kia chỉ một trận quang mang chớp qua, ngay sau đó liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Tần Thiên thu hồi sinh cơ cường đại, ánh mắt chỉ cách bởi phòng ngự kết giới, ngưng mắt nhìn đôi mắt u lam sắc kia, phát hiện nó đang chăm chăm nhìn mình.
Bốn mắt chạm nhau, Tần Thiên cảm giác được ánh mắt của đôi mắt u lam sắc kia đang quan sát chính mình, mà không phải quan sát hai người Lôi Đình cùng Hoa Dục Vũ.
Tần Thiên không hiểu gì cả, nhưng đôi mắt u lam sắc kia chậm rãi thối lui, từ từ biến mất tại trong âm sát cương phong.
Hoa Dục Vũ sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Thật là khủng khiếp a, chỉ một ánh mắt thôi thiếu chút nữa giết chúng ta rồi”
Lôi Đình nhìn Tần Thiên một cái, trong lòng hoài nghi, nhưng không hỏi gì, mà chỉ thúc giục Hoa Dục Vũ nhân cơ hội nhanh chân rời đi.
Giờ phút này, ánh mắt u lam sắc đã biến mất, chính là thời cơ tốt nhất xuyên qua nơi này.
Nếu như thế mà cũng không xông qua được, vậy thì ba người đi tìm chết là vừa.
Đề thăng tinh thần, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cắn răng kiên trì, bất chấp chữa thương, thúc dục Tử Ngọc Lan đẩy lui cương phong khổng lồ, gian nan đi về phía trước.
Lần này, bên trong cương phong không xuất hiện bất kỳ công kích nào nữa, ba người hao tổn thời gian một nén nhang, đi về phía trước được hai mươi trượng, rốt cục xông qua đường hầm, tiến vào một sơn cốc dưới địa cung.
Nói là sơn cốc dưới địa cung, đó là bởi vì nơi này sơn thủy hữu tình, chỉ là không có ánh mặt trời thôi, nhưng ánh sáng sáng ngời, tầm nhìn rất rõ ràng.
Cái sơn cốc này không lớn, trung tâm là một đầm nước, đường kính chỉ khoảng ba trượng, nước hồ hiện lên màu đỏ nhạt, lộ ra mấy phần quỷ dị.
Bên cạnh đầm nước là ba cây cổ thụ được phân bố thành chữ phẩm, bốn phía có một chút kỳ hoa dị thảo, tản mát ra hương thơm nồng nặc.
Trên cây cổ thụ thứ nhất, một con quái thú đầu người mình chim đứng đó, hình thể như viên hầu vậy.
Trên cây cổ thụ thứ hai, một con hắc miêu ngồi xổm, trên lưng nó là một đôi cánh dài, hai mắt giống như bảo thạch vậy.
Cây cổ thụ thứ ba tương đối quỷ dị, trụi lủi không còn ngọn lá nào, một con độc xà ngũ thải (5 màu) quấn quanh trên nhánh cây, trông như lá cây.
Ở bên dưới ba cây cổ thụ, là mấy cổ thi thể nằm đó.
Bên đầm nước cũng có hai cổ thi thể, trong không khí tràn ngậm mùi vị máu tươi.
Tần Thiên thấy một màn như vậy, cảm giác toàn thân lạnh như băng.
Nơi đây nhìn có vẻ yên bình, thế nhưng ẩn chứa hung hiểm. Trên cổ thụ dị thú không nhúc nhích, không có bất kỳ dấu hiệu công kích nào, nhưng vô hình trung phát ra hơi thở chết chóc, khiến cho sinh cơ cường đại của Tần Thiên cảm nhận rõ ràng.
Trong năm cổ thi thể kia tất cả đều là cao thủ Thiên Nguyên phái, máu cũng chưa khô, hẳn là vừa mới chết không lâu.
Lấy sự cường đại của đoàn người Thiên Nguyên phái, bao gồm cả ba cao thủ Bất Diệt cảnh ở trong đó, cũng chỉ còn nước để lại năm cổ thi thể này, bởi vậy có thể thấy được sơn cốc này tuyệt không phải là nơi tốt lành.
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình bị thương nghiêm trọng, hai người cũng không có thu hồi Tử Ngọc Lan, mà mỗi người đều lấy ra đan dược ăn vào, bắt đầu chữa thương ngay tại chỗ.
Xâm nhập hiểm địa, nếu không có năng lực tự vệ, vậy chẳng khác nào bản thân muốn tìm chết.
Mặc dù giờ phút này, cao thủ Thiên Nguyên phái đã đi trước một trước, nhưng Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cũng không thể làm gì khác, dù sao tánh mạng vẫn trân quý nhất, một khi mất đi thì cái gì cũng không có.
Tần Thiên đứng ở bên cạnh hai người, dưới sự bảo vệ của Tử Ngọc Lan, lẳng lặng quan sát tình huống của sơn cốc này.
Thiên Nguyên phái đã đi qua nơi này, để lại năm cổ thi thể nằm đó, vậy bây giờ đi nơi nào rồi?
Nếu là bên dưới còn một tầng nữa, bọn họ tiến vào từ chỗ nào?
Cái đầm nước kia thì sao nhỉ?
Nơi đây cũng không lớn lắm, trừ đầm nước ra, tựa hồ không có chỗ đặc thù nào.
Mà nước trong đầm lại hiện lên màu đỏ nhạt, khiến cho Tần Thiên không khỏi hoài nghi, có phải hay không máu tươi của cao thủ Thiên Nguyên phái làm nước nhiễm đỏ?
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình chữa thương cũng không mất bao nhiêu thời gian, ước chừng khoảng một nén nhang công phu, thương thế hai người tốt lên bảy tám phần, nên không tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Nhìn sơn cốc trước mắt, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cũng lộ ra vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có.
Nhìn sơn cốc này có vẻ như bình thường, nhưng có thể làm cho sắc mặt của hai vị cao thủ Tạo Hóa cảnh rất khổ sở.
Trầm mặc chốc lát, Hoa Dục Vũ tế ra Địa Huyền Châu, chỉ thấy từng đạo khí lành trải rộng khắp sơn cốc, bắt đầu tìm kiếm sinh lộ.
Khí quang vừa hiện, sơn cốc sáng mờ như sương, dị thú trên ba cây cổ thụ đều phản ứng, tất cả đều dựng thân đứng lên.
Trong lúc nhất thời, sát khí tràn ngập, máu khí bay bay khắp sơn cốc, 5 cổ thi thể nằm trên mặt đất kia chỉ nháy mắt hóa thành bụi bặm, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ trong sơn cốc thì lại không nhận được lực phá hư nào.
Hoa Dục Vũ kinh hô: “Đây là Bất Diệt chi địa sao?”
Lôi Đình cười khổ nói: “Có điểm giống a, nhưng hy vọng là không phải, nếu không chúng ta rất có thể táng thân tại nơi này”
Tần Thiên hiếu kỳ nói: “Bất Diệt chi địa là như thế nào?”
Hoa Dục Vũ nhìn phải trái, ánh mắt không ngừng lóe sáng, thấp giọng nói: “Là địa phương đánh không nát, phá không vỡ, giết không chết, chính là Bất Diệt chi địa. Nếu như nơi này thật sự là Bất Diệt chi địa, chúng ta nhìn thấy bất kỳ một vật nào, đánh không chết, giết cũng không xong”
Sắc mặt Tần Thiên kinh biến, thật sự giết không chết sao, vậy ba con dị thú trên ba cây cổ thụ kia chẳng phải là vô địch thiên hạ à?
Chỉ cần tấn công không chết không thôi, cũng đủ làm cho người ta mệt chết rồi, khó trách Thiên Nguyên phái cường đại như thế, chỉ còn nước để lại 5 cổ thi thể tại nơi này.
“Tìm không được đường ra?”
Tần Thiên đứng bên cạnh Lôi Đình, ngay khi kết giới tử sắc bị xé rách một đường, đã cảm nhận rõ ràng một cổ sát khí phô thiên cái địa, vô cùng hung tàn kinh khủng đến từ ánh mắt u lam sắc kia.
Vết rách trên kết giới rất nhỏ, vừa mới xuất hiện, đã được Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình toàn lực thúc dục chữa trị cho Tử Ngọc Lan lành lại.
Vết rách như phù dung sớm nở tối tàn kia, khi ánh mắt u lam sắc kinh khủng xuyên thấu qua, trong nháy mắt xé rách hư không trong kết giới, một cái nhìn xuyên thấu thiên địa, dẫn phát nguy cơ mang tính hủy diệt.
Một khắc kia, Hoa Dục Vũ, Lôi Đình đều đang toàn lực thúc dục Tử Ngọc Lan, phòng ngự bản thân suy yếu vô cùng, căn bản chẳng quan tâm tới Tần Thiên.
Ánh mắt cực kỳ kinh khủng xâm lấn, một cái ý niệm như xé nát hư không, băng diệt thiên địa, làm cho ba người trong kết giới lâm vào cấm địa tử vong.
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình song song rống giận, ngay khi hư không tan biến, phòng ngự hai người trong nháy mắt tán loạn, thân thể bắt đầu băng rách, máu tươi biến thành huyết vụ, lâm vào tuyệt cảnh.
Tâm thần Tần Thiên căng thẳng, Bất tử chi tâm đột nhiên đẩy lên nhịp đập, tám viên Kim Đan trong khí hải bắt đầu trầm phù (chìm nổi) rất nhanh, khiến cho khí huyết toàn thân hắn quay cuồng, bộc phát một một cổ sinh cơ cường đại.
Khi ánh mắt hủy diệt kia chạm đến thân thể Tần Thiên, muốn nhất cử phá hủy, nhưng một cổ hơi thở không hiểu từ trên người hắn bộc phát ra, lấy một phương thức huyền diệu khó lường, khó có thể miêu tả hết được, giao thoa cùng với ánh mắt kia.
Tại một sát na đó, Tần Thiên có loại cảm giác kỳ diệu, cơ hồ tại trong phút chốc một phần ngàn, có một lực lượng nào đó đánh tan luồng ánh mắt này, làm cho hư không vốn đang bể tan tành ngưng hẳn lại.
Quang giới được chữa trị, hư không không còn tan bể nữa, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng bị thương không nhẹ.
Dù gì hai người cũng là cao thủ Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, thân thể băng rách kia chỉ một trận quang mang chớp qua, ngay sau đó liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Tần Thiên thu hồi sinh cơ cường đại, ánh mắt chỉ cách bởi phòng ngự kết giới, ngưng mắt nhìn đôi mắt u lam sắc kia, phát hiện nó đang chăm chăm nhìn mình.
Bốn mắt chạm nhau, Tần Thiên cảm giác được ánh mắt của đôi mắt u lam sắc kia đang quan sát chính mình, mà không phải quan sát hai người Lôi Đình cùng Hoa Dục Vũ.
Tần Thiên không hiểu gì cả, nhưng đôi mắt u lam sắc kia chậm rãi thối lui, từ từ biến mất tại trong âm sát cương phong.
Hoa Dục Vũ sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Thật là khủng khiếp a, chỉ một ánh mắt thôi thiếu chút nữa giết chúng ta rồi”
Lôi Đình nhìn Tần Thiên một cái, trong lòng hoài nghi, nhưng không hỏi gì, mà chỉ thúc giục Hoa Dục Vũ nhân cơ hội nhanh chân rời đi.
Giờ phút này, ánh mắt u lam sắc đã biến mất, chính là thời cơ tốt nhất xuyên qua nơi này.
Nếu như thế mà cũng không xông qua được, vậy thì ba người đi tìm chết là vừa.
Đề thăng tinh thần, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cắn răng kiên trì, bất chấp chữa thương, thúc dục Tử Ngọc Lan đẩy lui cương phong khổng lồ, gian nan đi về phía trước.
Lần này, bên trong cương phong không xuất hiện bất kỳ công kích nào nữa, ba người hao tổn thời gian một nén nhang, đi về phía trước được hai mươi trượng, rốt cục xông qua đường hầm, tiến vào một sơn cốc dưới địa cung.
Nói là sơn cốc dưới địa cung, đó là bởi vì nơi này sơn thủy hữu tình, chỉ là không có ánh mặt trời thôi, nhưng ánh sáng sáng ngời, tầm nhìn rất rõ ràng.
Cái sơn cốc này không lớn, trung tâm là một đầm nước, đường kính chỉ khoảng ba trượng, nước hồ hiện lên màu đỏ nhạt, lộ ra mấy phần quỷ dị.
Bên cạnh đầm nước là ba cây cổ thụ được phân bố thành chữ phẩm, bốn phía có một chút kỳ hoa dị thảo, tản mát ra hương thơm nồng nặc.
Trên cây cổ thụ thứ nhất, một con quái thú đầu người mình chim đứng đó, hình thể như viên hầu vậy.
Trên cây cổ thụ thứ hai, một con hắc miêu ngồi xổm, trên lưng nó là một đôi cánh dài, hai mắt giống như bảo thạch vậy.
Cây cổ thụ thứ ba tương đối quỷ dị, trụi lủi không còn ngọn lá nào, một con độc xà ngũ thải (5 màu) quấn quanh trên nhánh cây, trông như lá cây.
Ở bên dưới ba cây cổ thụ, là mấy cổ thi thể nằm đó.
Bên đầm nước cũng có hai cổ thi thể, trong không khí tràn ngậm mùi vị máu tươi.
Tần Thiên thấy một màn như vậy, cảm giác toàn thân lạnh như băng.
Nơi đây nhìn có vẻ yên bình, thế nhưng ẩn chứa hung hiểm. Trên cổ thụ dị thú không nhúc nhích, không có bất kỳ dấu hiệu công kích nào, nhưng vô hình trung phát ra hơi thở chết chóc, khiến cho sinh cơ cường đại của Tần Thiên cảm nhận rõ ràng.
Trong năm cổ thi thể kia tất cả đều là cao thủ Thiên Nguyên phái, máu cũng chưa khô, hẳn là vừa mới chết không lâu.
Lấy sự cường đại của đoàn người Thiên Nguyên phái, bao gồm cả ba cao thủ Bất Diệt cảnh ở trong đó, cũng chỉ còn nước để lại năm cổ thi thể này, bởi vậy có thể thấy được sơn cốc này tuyệt không phải là nơi tốt lành.
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình bị thương nghiêm trọng, hai người cũng không có thu hồi Tử Ngọc Lan, mà mỗi người đều lấy ra đan dược ăn vào, bắt đầu chữa thương ngay tại chỗ.
Xâm nhập hiểm địa, nếu không có năng lực tự vệ, vậy chẳng khác nào bản thân muốn tìm chết.
Mặc dù giờ phút này, cao thủ Thiên Nguyên phái đã đi trước một trước, nhưng Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cũng không thể làm gì khác, dù sao tánh mạng vẫn trân quý nhất, một khi mất đi thì cái gì cũng không có.
Tần Thiên đứng ở bên cạnh hai người, dưới sự bảo vệ của Tử Ngọc Lan, lẳng lặng quan sát tình huống của sơn cốc này.
Thiên Nguyên phái đã đi qua nơi này, để lại năm cổ thi thể nằm đó, vậy bây giờ đi nơi nào rồi?
Nếu là bên dưới còn một tầng nữa, bọn họ tiến vào từ chỗ nào?
Cái đầm nước kia thì sao nhỉ?
Nơi đây cũng không lớn lắm, trừ đầm nước ra, tựa hồ không có chỗ đặc thù nào.
Mà nước trong đầm lại hiện lên màu đỏ nhạt, khiến cho Tần Thiên không khỏi hoài nghi, có phải hay không máu tươi của cao thủ Thiên Nguyên phái làm nước nhiễm đỏ?
Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình chữa thương cũng không mất bao nhiêu thời gian, ước chừng khoảng một nén nhang công phu, thương thế hai người tốt lên bảy tám phần, nên không tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Nhìn sơn cốc trước mắt, Hoa Dục Vũ cùng Lôi Đình cũng lộ ra vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có.
Nhìn sơn cốc này có vẻ như bình thường, nhưng có thể làm cho sắc mặt của hai vị cao thủ Tạo Hóa cảnh rất khổ sở.
Trầm mặc chốc lát, Hoa Dục Vũ tế ra Địa Huyền Châu, chỉ thấy từng đạo khí lành trải rộng khắp sơn cốc, bắt đầu tìm kiếm sinh lộ.
Khí quang vừa hiện, sơn cốc sáng mờ như sương, dị thú trên ba cây cổ thụ đều phản ứng, tất cả đều dựng thân đứng lên.
Trong lúc nhất thời, sát khí tràn ngập, máu khí bay bay khắp sơn cốc, 5 cổ thi thể nằm trên mặt đất kia chỉ nháy mắt hóa thành bụi bặm, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ trong sơn cốc thì lại không nhận được lực phá hư nào.
Hoa Dục Vũ kinh hô: “Đây là Bất Diệt chi địa sao?”
Lôi Đình cười khổ nói: “Có điểm giống a, nhưng hy vọng là không phải, nếu không chúng ta rất có thể táng thân tại nơi này”
Tần Thiên hiếu kỳ nói: “Bất Diệt chi địa là như thế nào?”
Hoa Dục Vũ nhìn phải trái, ánh mắt không ngừng lóe sáng, thấp giọng nói: “Là địa phương đánh không nát, phá không vỡ, giết không chết, chính là Bất Diệt chi địa. Nếu như nơi này thật sự là Bất Diệt chi địa, chúng ta nhìn thấy bất kỳ một vật nào, đánh không chết, giết cũng không xong”
Sắc mặt Tần Thiên kinh biến, thật sự giết không chết sao, vậy ba con dị thú trên ba cây cổ thụ kia chẳng phải là vô địch thiên hạ à?
Chỉ cần tấn công không chết không thôi, cũng đủ làm cho người ta mệt chết rồi, khó trách Thiên Nguyên phái cường đại như thế, chỉ còn nước để lại 5 cổ thi thể tại nơi này.
“Tìm không được đường ra?”
/190
|